Đoạt Thê - Dịch Chiêu

Chương 113: Hưu Nguyệt




Chu Tồn Phong hít sâu một hơi, bây giờ hắn không thể chọc cho nàng ta tức giận. Mình còn bị hoàng đế coi như không khí, nếu lại gây sự với Tiêu Diệu, không có lợi cho kế hoạch.

Trên mặt hắn miễn cưỡng cong lên một nụ cười nhạt, thấp giọng nói: “Ta với ngươi cảm tình không sâu, nếu có hài tử, cả ngày phải quay quanh nó, ngươi nguyện ý sao?”

Thấy thái độ hắn hòa hảo lại, Tiêu Diệu cũng bình tĩnh xuống, cuối cùng cũng do trước đây nàng cưỡng ép hắn, nghĩ rằng chậm rãi bồi dưỡng cảm tình, chỉ là người trong lòng cả ngày ở trước mặt mình,  tự nhiên nàng ta không nhịn được.

Nàng là nhi tử nhỏ nhất của tiên đế,ngoài Tiểu Bảo ra, chưa từng ở chung với tiểu hài tử nào.

Đó là Tiểu Bảo, cũng chỉ nói ít ỏi vài câu.

Nàng có chút do dự, nói: “Chàng biết nếu có hài tử tình cảm có thể sẽ thay đổi tốt lên không? Hoàng huynh có Ngọc Nhi, Thần phi biến mẫu bằng tử quý……”

Nàng ta ngó hắn, trên mặt có chút hồng: “Nếu chúng ta có hài tử, ban đêm cũng có thể mang theo nó ngủ cùng nhau.”

Trong lòng Chu Tồn Phong bỗng nhiên nhảy dựng, phát hiện trong lời nàng ta có hàm ý, trái tim đang đập trong lồng ngực gần như ăn một đao, cố nén thử nàng: “Nhà ai hài tử ngủ cùng cha nương, này không hợp lễ tiết.”

“Hoàng huynh đó!” Thấy sắc mặt hắn cứng đờ, chỉ cảm thấy hắn cho rằng nói đến hậu cung của hoàng đế là không ổn, nên giải thích ngay:

“Là chính Tiểu Bảo nói, nói ban đêm tiểu tử thấy họ ở chung một chỗ…”

“Im miệng!”

Đột nhiên nàng bị hắn cắt lời, giương mắt nhìn lên, lập tức bị dọa đến bởi hai mắt màu đỏ tươi của hắn, lui ra phía sau một bước, nghe hắn thấp giọng quát, “Ngươi là một công chúa, nói chuyện trong phòng hoàng đế, không biết xấu hổ sao?!”

Đây gần như là lời trách mắng nặng nề nhất mà Tiêu Diệu nhận được từ bé đến lớn, nàng ta bối rối giây lát, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đôi mắt đỏ hoe hét lên với hắn:

“Sao chàng lại nói ta không biết xấu hổ? Chính là Trần phi không biết xấu hổ!Mang theo hài tử còn muốn bò lên giường hoàng huynh ta.”

Sắc mặt Chu Tồn Phong thay đổi đột ngột, lúc này trở nên trắng bệch, lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, ho mạnh vài cái, nôn ra một ngụm máu.

Tiêu Diệu bị dọa sợ, vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay, lại bị hắn không lưu tình chút nào hất ra.

Nàng ta mờ mịt vịn vào bàn, không biết đến tột cùng là vì sao.

Chu Tồn Phong dùng tay lau máu trên khóe môi, lạnh nhạt nói: “Vi thần cáo lui.”

Hắn không thể lại cùng nàng ta ở chung một phòng, nếu lại ở trong miệng nàng ta nghe được một câu không tốt về Nhậm Khanh Khanh, chỉ sợ hắn sẽ lập tức giết nàng ta.

Dáng vẻ Chu Tồn Phong cô đơn, một mình đi đến thư phòng,cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm giấy bút bắt đầu viết thư.

Mỹ nhân Bắc Liêu là do hắn an bài, một giây khi đã rõ ràng việc Tiêu Thừa dây dưa, hắn cũng đã tìm đến nàng ta. Hắn cần một người có thể hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Thừa, hắn không có cách nào nhìn Nhậm Khanh Khanh thừa hoan trong lồng ngực nam tử khác.

Hưu Nguyệt là gian tế của Bắc Liêu, hắn cũng vậy, hai người bọn họ quen nhau từ nhỏ, sau đó tách ra. Một người được đưa vào thanh lâu học dáng vẻ dùng mị lực quyến rũ. Một người được đưa sang Đại Tề học võ đọc sách, thông qua thi cử tiến vào triều đình Đại Tề.

Lúc đầu gặp Nhậm Khanh Khanh, vì nàng có dáng vẻ giống Hưu Nguyệt, vô thức bị hấp dẫn đến gần, sau thành thân cùng nàng tình cảm càng thêm sâu đậm, nhưng không có cách nào từ chối mệnh lệnh của Bắc Liêu.

Tiêu Diệu tự cho là bắt phụ mẫu hắn, thật ra từ nhỏ phụ mẫu hắn đã sớm song vong, hai người kia chỉ là người Bắc Liêu phái đến theo dõi hắn mà thôi.

Hiện giờ hắn không được vào cung, chỉ đành nhờ Hưu Nguyệt giúp đỡ. Hắn cần phải nhìn thấy Nhậm Khanh Khanh, hắn muốn nói cho nàng hắn chưa bao giờ vứt bỏ nàng, trong lòng hắn rõ ràng vẫn luôn có nàng.

Dựa vào tình nghĩa giữa hắn với Hưu Nguyệt,bất luận như thế nào, nàng ta cũng sẽ giúp hắn. Đầu bút làm nhòe mực trên giấy, cuối cùng hắn viết: “Ta muốn gặp ngươi.”