Bắn đều đã bắn, Tiêu Thừa càng không đem dục căn lui ra ngoài, cắm ở bên trong không nhúc nhích. Đầu hắn chôn ở cần cổ Nhậm Khanh Khanh, ôm nàng muốn đi vào giấc ngủ.
Hạ thể nàng căng chặt, tinh dịch bên trong đều không chảy ra được, hắn lại đè ở trên người nàng, làm cực kỳ khó chịu.
Nhậm Khanh Khanh đẩy đầu hắn, thấp giọng nói: “Ra.”
Tiêu Thừa buồn ngủ híp mắt, mơ mơ màng màng đáp: “Không dậy nổi.”
Nàng bị chọc cười, tay đẩy mặt hắn, không kiên nhẫn: “Rút ra.”
“Không.” Hắn chém đinh chặt sắt từ chối, thậm chí lại đè xuống, làm dịch thể bên trong òm ọp: “Bên trong ấm, không ra.”
Nàng trừng hắn, hắn lại mím môi không nói, thậm chí hừ một tiếng, lại nằm bò bất động.
Nhậm Khanh Khanh mất sức đấm hắn, hạ giọng: “Ngươi đè ta nặng.”
Cuối cùng Tiêu Thừa cũng bò từ trên người nàng xuống dưới, cùng nàng mặt đối mặt nằm nghiêng, chỉ là côn th*t còn cắm ở bên trong, thấy nàng lại muốn mở miệng, vội vàng vòng tay ôm nàng, cằm gác trên đỉnh đầu: “Mệt nhọc, mau ngủ.”
Tôi nay hông biết nàng bị hắn chọc đến bất đắc dĩ bao nhiêu lần, nhưng tốt xấu cũng muốn kết thúc, không hề quản hắn, nhắm hai mắt lại đi ngủ.
—
Ngày thứ hai, Nhậm Khanh Khanh tỉnh lại lúc Tiêu Thừa đã lên triều buổi sáng. Dưới thân không còn dính nhớp như đêm qua, phía dưới đệm giường cũng đã đổi, hẳn là gọi người thu dọn lúc nàng vẫn còn ngủ.
Không kịp nghĩ đến cung nữ sẽ nghĩ như thế nào khi nhìn thấy khăn trải giường ướt đẫm, hôm nay Thái Hậu muốn gặp Tiểu Bảo, thu dọn một lần đã chạy đến Từ Ninh Cung.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, lần này lại gặp phải Tiêu Diệu, chỉ là Chu Tồn Phong không đến. Sau ngày đó Tiêu Thừa đã hạ chỉ không cho hắn đến hậu cung, có muốn cũng không vào được.
Từ hôm đó Tiêu Diệu cắt móng tay đến cụt ngủn, không còn chút móng nào.
Thấy mẫu tử Nhậm Khanh Khanh, nàng ta không chút nào che giấu cau mày, bĩu môi: “Mẫu hậu, nhi thần cáo lui trước.”
Thái Hậu ngăn lại, cố ý khuyên can: “Ngọc Nhi đến chơi với ai gia, gặp ngươi cũng là vừa khéo, đi vội như vậy, Ngọc Nhi còn tưởng ngươi không yêu thích nó đâu.”
Rốt cuộc cũng sống trong hậu mười mấy năm, Tiêu Diệu tất nhiên cũng không ngốc, nghe mẫu thân nói như vậy, liền leo xuống bậc thang: “Vậy con ở lại,chơi cùng Ngọc Nhi chốc lát.”
Lời nói trong mắt hoàn toàn không có Nhậm Khanh Khanh, lúc này Tiêu Thừa không ở đây, nàng ta cũng thật sự xem thường nàng, cũng không vì huynh trưởng sủng ái liền xem trọng liếc mắt một cái.
Năm nay nàng ta 16 tuổi, Nhậm Khanh Khanh lớn hơn 4 tuổi, tất nhiên cũng không so đo nhiều với nàng ta.
Tiểu Bảo cũng chọc người ta yêu thích,người tâm cao khí ngạo như Tiêu Diệu cũng bị chọc cười, lúc chơi cùng cũng mang theo ý cười, không có dáng vẻ kiêu căng như ngày thường.
Nhậm Khanh Khanh thấy hai người chơi tốt như vậy, nên cũng yên tâm, chỉ ngẫu nhiên ngó qua liếc mắt một cái, còn đều nói chuyện cùng Thái Hậu.
Bên kia, Tiêu Diệu thoáng nhìn nàng không nhìn về phía này, hạ giọng hỏi Tiểu Bảo: “Hoàng huynh đối với mẫu phi ngươi tốt không?”
Tiểu Bảo còn nhỏ, không phân biệt được “Hoàng huynh”, “Mẫu phi”, ngốc ngếch không biết nên trả lời như thế nào.
Nàng chỉ đành hỏi: “Cha ngươi, đối với nương tốt không?”
Ý nàng ngầm hỏi hai người ở chung có tốt không, xem mẫu tử họ trong lòng hoàng huynh như thế nào.
Tiểu Bảo hơi hơi lắc đầu, đôi mắt lộ ra vẻ lo lắng: “Không tốt.”
Trong lòng Tiêu Diệu có chút mừng thầm, lại hỏi: “Vì sao?”
Tiểu Bảo nói: “Tối cha đè nặng nương ngủ.”
Vẻ mặt Tiêu Diệu cứng đờ, tay đang cầm hoa khựng lại, sau đó lại nghe tiểu tử này tiếp tục nói: “Nương đau cha cũng không đứng dậy.”