Ba người nằm cùng nhau, Tiểu Bảo ngủ say tay duỗi lung tung, bị nóng đầu chảy đầy mồ hôi.
Nhậm Khanh Khanh buông nhi tử ra, tiểu tử lập tức lăn vào xa nhất bên trong, rời khỏi hai nguồn nhiệt. Nàng xoay người đối mặt với hắn, bất đắc dĩ đẩy đẩy hắn: “Ngươi đi tìm mỹ nhân vừa mới phong đi.”
Hắn ôm lấy nàng, mắt ưng nhìn chằm chằm, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, tuyệt đối không phải vì ghen tuông. Hắn áp xuống mất mát trong lòng, trầm giọng nói:” Mỹ nhân ở đâu ra. “
Nàng thở dài ra một hơi, mới vừa rồi ở trong bữa tiệc còn nói cười oành oanh yến yến nhận lấy, hiện nay lại như mất trí nhớ, nam nhân sinh ra đúng là con hát.
Tiêu Thừa cắn cắn môi nàng, nhẹ giọng nói:” Nơi này của ta chỉ có một mỹ nhân. “
Ý là ai, không cần nói cũng biết.
…
Bên tai Nhậm Khanh Khanh hơi hơi phiếm hồng, lúc còn ở huyện Hà, nàng cũng được coi như một mỹ nhân, chỉ là đến thượng kinh, thấy nữ tử ở đây như hoa như ngọc có thể thấy một đám, cũng rõ mình chẳng là gì, huống chi người Bắc Liêu đưa đến một nữ tử vừa thấy đã thương, tư thái thướt tha, làm sao có thể so sánh.
Mỹ nhân như vậy hắn không đi sủng hạnh, càng muốn tới Thừa Tú Cung cùng hai người nàng nằm trên một cái giường…thần sắc Nhậm Khanh Khanh phức tạp, nhìn mặt hắn đến xuất thần.
Đầu ngón tay hắn miêu tả từ khóe mắt nàng đến chóp mũi, cuối cùng ngừng ở môi châu, kề sát vào nàng lẩm bẩm: “Khanh Khanh của ta…trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa.”
Nàng cắn môi dưới, bị hắn nói vậy càng thêm túng quẫn: “Ngươi chớ nói!”
Hắn bật cười: “Là người Bắc Liêu nói.”
Từ trước đến nay Nhậm Khanh Khanh không đối phó được với lời người khác khen, huống chi là tám chữ hữu danh vô thực như vậy do hắn nói. Nàng tức giận đến đẩy hắn: “Bắc Liêu người ta nói cái gì là cái đó, ngươi đi tìm người Bắc Liêu là được.”
Lời nàng vừa nói ra, chỉ nương theo lời hắn phản bác, ai ngờ mắt Tiêu Thừa sáng rực lên, đem lời giải thích đã nghẹn cả đêm nói ra: “Hà tất ta phải đi tìm người Bắc Liêu, chả qua nàng ta là đồ giả mạo”
Nàng ngừng lại một chút, còn chưa phản ứng lại được, Tiêu Thừa đã lải nhải nói tiếp: “Bắc Liêu là người dị vực* (nước ngoài), đưa tới mỹ nhân đều là mắt xanh tóc vàng, khác với chúng ta, nhưng lúc này lại đưa nữ tử này đến, nàng biết vì sao không?”
Nhậm Khanh Khanh vừa lắc đầu, đã bị hắn hôn chụt một cái, vui vẻ nói ra câu cuối cùng:
“Tất nhiên là vì nàng. Xưa nay ta không sủng ái phi tử, bọn hắn không biết thứ mà ta yêu thích. Nàng tiến cung cũng chỉ mới hai tháng, bọn họ liền đưa tới người đồ dởm giống với nàng.”
Hắn nói thầm: “Tất nhiên ta không muốn lấy, chỉ muốn nhìn xem bọn họ có chủ ý gì, nên mới nhận.”
Nàng bị hắn ấn trong lòng ngực, tâm tình phức tạp. Nàng nào hiểu được khúc mắc gì trong chuyện này, còn tưởng hắn thấy sắc nổi lòng tham, nghĩ đến chắc sắp ghét bỏ mẫu tử nàng, ai ngờ là vì chuyện này.
Thấy đôi mắt hắn rạng rỡ nhìn mình, Nhậm Khanh Khanh không khỏi có chút xấu hổ, nghiêng mặt sang một bên, nhẹ giọng: “Chỗ nào giống ta……”
Hắn hừ một tiếng: “Giả mạo thôi, tự nhiên ta có thể nhận ra được.”
Hắn lười biếng nằm đó, nói: “Trong cung nhất định có gian tế, ta muốn dẫn xà xuất động.”
Nàng nói: “Nếu muốn mê hoặc nàng ta, đêm nay sao còn phải đến nơi này.”
Tiêu Thừa hừ lạnh: “Ta còn không hiểu được nàng, nàng càng không muốn thấy ta, ta càng phải đến.”
Đúng là quá say rồi, ngày thường làm sao mà biết, dù có biết hắn cũng nghẹn ở trong lòng không nói ra. Lúc này nhổ ra toàn bộ, Nhậm Khanh Khanh lại có chút không được tự nhiên, bị hắn nói trúng bàn tay nắm chặt lại.