Đêm đó, Tiểu Bảo vẫn ngủ giữa hai người, sắc mặt Tiêu Thừa nặng nề, cũng không nói gì, ôm lấy cả hai người.
Đến ngày thứ hai, Nhậm Khanh Khanh tỉnh lại, phát hiện mình cùng Tiểu Bảo đã đổi vị trí, nhi tử được cuốn vào trong một cái chăn nhỏ, động cũng không động đậy, chỉ mở đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm nàng.
Nàng vươn tay kéo Tiểu Bảo từ trong chăn ra, thấy lông mày tiểu tử nhăn lại, chọc chọc mặt, dịu dàng nói: “Sao dậy sớm vậy, sao không gọi nương.”
Nhi tử lao vào ngực nàng, đáng thương vô cùng: “Cha nói không quấy nương.”
Nàng ngừng lại một chút, tươi cười hạ xuống, khẽ ừm một tiếng.
Gần sáng Tiêu Thừa hừng lên thượng triều, đêm qua sau khi hai người ngủ sâu, hắn đẩy Tiểu Bảo vào tận trong cùng, vẫn là ôm nàng ngủ. Lúc nương chưa tỉnh, nhi tử đã thức dậy nhìn hai người họ. Sợ Tiểu Bảo nghịch, hắn lại dùng chăn vây lại, dạy dỗ một phen mới lên thượng triều.
Nhậm Khanh Khanh ôm nhi tử, trong lòng tràn đầy bất an, hôm nay phải đưa nhi tử đi gặp Thái Hậu, cũng không biết sẽ như thế nào.
Tiêu Thừa ngoài hoang da^ʍ vô độ trước mặt nàng, thời gian còn lại, làm một hoàng đế, chăm lo việc quốc. Đúng là vì có thủ đoạn quyết đoán, triều thần mới không dám nghị luận quá nhiều về việc phong phi. Nhưng việc Nhậm Khanh Khanh đi gặp Thái Hậu, hắn không tiện nhúng tay, chỉ báo cho nàng vào đêm trước để nàng yên tâm, Thái Hậu sẽ không làm cho nàng khó xử.
Thái Hậu đúng là chưa nói gì, tuy trước đó đã từng phạt, nhưng cũng không có việc gì phát sinh, cười tủm tỉm kéo tay Tiểu Bảo: “Ngọc Nhi, sau này đến thăm hoàng tổ mẫu nhiều hơn.”
Tiểu Bảo thông minh, không sợ người lạ, đáp vang dội: “Được, mai Tiểu Bảo lại tới.”
Thái Hậu chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, so với người bình dân áo vải cũng trẻ hơn nhiều, tuổi trẻ đã trở thành góa phụ, ở trong thâm cung cũng cô tịch, nếu không làm sao rất hay gọi mấy chất nữ thường xuyên đến chơi cùng.
Hiện giờ thấy Tiểu Bảo, vui tươi hớn hở trêu đùa, miệng cười cũng thiệt tình thêm vài phần.
Nhi tử đã không thân với bà, hiện nay còn có tôn tử đáng yêu, dù sao cũng muốn bồi dưỡng tình cảm.
Lúc này, bên ngoài có người bẩm báo, nói hoàng thượng đến.
Cùng tới còn có công chúa cùng phò mã, là đến thỉnh an Thái Hậu.
Tiêu Thừa bước vào trước, sắc mặt lạnh lùng. Sao hắn có thể nghĩ được trùng hợp như vậy, đến thỉnh an cũng có thể gặp được. Hắn xoay xoay chiếc nhẫn rồng trong tay, nghĩ tốt nhất có thể đẩy Chu Tồn Phong ra khỏi kinh thành.
Tiêu Diệu đi theo phía sau hoàng đế, đôi mắt nhìn về phía Tiểu Bảo bên cạnh Thái Hậu, cười nói: “Đây là cháu trai của con sao?”
Chu Tồn Phong theo vào ở phía sau, tâm lạnh như tảng đá. Cùng nàng ta có quan hệ gì, cùng họ Tiêu có quan hệ gì, đây rõ ràng là con của hắn.
Nhậm Khanh Khanh quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối mắt cùng Tiêu Diệu. Nữ tử mặc cung trang màu hồng nhạt, trán điểm nhanh hoa mai, gương mặt đẹp đẽ, đúng là kim chi ngọc diệp.
Cũng chỉ có chút tò mò…nàng rũ mắt xuống, không nhìn nàng ta nữa.
Tiêu Thừa che trước mặt Nhậm Khanh Khanh, ừm một tiếng: “Ngọc Nhi,gọi cô cô.”
Tiểu Bảo ngồi bên cạnh Thái Hậu, ngoan ngoãn gọi: “Cô cô.”
Mắt hắn chuyển qua người Chu Tồn Phong, nhướng mày: “Gọi thúc.”
Tiểu Bảo đi theo, không chút do dự: “Thúc.” (Chú)
Chu Tồn Phong dường như không thể đứng thẳng, cổ họng dâng lên một vị tanh ngọt, lòng như rơi vào hầm băng. Thân thể hài tử có nửa dòng máu của hắn, mở miệng lại gọi hắn là thúc…
Hắn đưa mắt qua nhìn Nhậm Khanh Khanh, thấy nàng chỉ cho hắn một sườn mặt, thần sắc nhàn nhạt, như không hề để ý chút nào.