Đoạt Mộng

Chương 86: Phiền Não






Hô hấp Dư Hạo nghẹn lại, nói: "Rèm cửa..."
Chu Thăng: "Kéo lên."
Dư Hạo: "Cửa chưa..."
Chu Thăng: "Về phát là khoá rồi, ăn vụng sẽ không bị phát hiện đâu, muốn ăn không? Chậc, cái vẻ mặt này, rất muốn ăn nhỉ?"
Chu Thăng tắm thật sự rất sạch sẽ, riêng tóc còn được cắt tỉa đến cực kỳ có kiểu cách, mang theo mùi hương mát lạnh của bạc hà.

Hắn nâng chân lên, cởi rớt một bên ống quần, hơi nâng, ngồi ở trên bàn học, kéo Dư Hạo về phía mình.

Dư Hạo ngồi trên ghế xoay, tư thế kia vừa lúc đối diện.

Trái tim Dư Hạo đập loạn, cả người ngồi thẳng, ngẩng đầu nhìn Chu Thăng, hai tay ôm lấy eo hắn, lại hơi cúi đầu.

Chu Thăng phát ra tiếng thở dốc nặng nề, một chân bắt đầu nhẹ nhàng dẫm lên chân Dư Hạo, men theo động tác của Dư Hạo, cách quần vừa di chuyển vừa xoa nắn.

Gần mười phút sau, Dư Hạo vội vàng đứng dậy, Chu Thăng lại đưa giấy đến, giúp Dư Hạo lau mặt.

"Ngon không em?" Chu Thăng cười nói.

Dư Hạo: "..."
Chu Thăng tiện tay lau một cái thay Dư Hạo, liền cúi đầu hôn lên môi y, khi rời môi, Chu Thăng trầm giọng nói: "Ăn kem que xong, miệng của em lại càng mềm càng nóng, ăn cũng ngon hơn."
Dư Hạo suýt chút nữa bị sặc, môi hồng nhuận, khuôn mặt hơi ửng đỏ do thiếu oxy, nói: "Em...!Em phải đi tắm."
Chu Thăng: "Tắm với anh, em còn chưa làm cái kia đâu."
Dư Hạo xua tay, chạy nhanh tìm quần áo đi tắm: "Vừa nãy mới bị anh dẫm đến, dẫm đến..."
Chu Thăng: "Em mẫn cảm như vậy?"
Mặt Dư Hạo đỏ lên: "Nghẹn lâu lắm rồi!"
Dư Hạo ở trong phòng tắm kì cọ, Chu Thăng gõ gõ cửa, Dư Hạo lại nói: "Sao thế?"
Chu Thăng lại vào được, nói: "Tắm cho em."
Cả người Dư Hạo toàn là nước, theo bản năng muốn trốn vào bên trong, Chu Thăng lại nói: "Ầy, thẹn thùng như vậy làm gì?" Nói xong giữ chặt cổ tay Dư Hạo, mạnh mẽ kéo y ôm vào trong lồng ngực của mình.

Dư Hạo: "!!!"
Trái tim Dư Hạo đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài, Chu Thăng lại ôm y, chôn đầu lên trên vai y, bọn họ áp gần đến vậy, gần đến nỗi có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.

"Lau lau mặt nè." Chu Thăng âu yếm hôn Dư Hạo, nói tiếp: "Anh sẽ chuẩn bị kế hoạch cho lần đầu tiên của chúng ta thật kỹ càng."
Dư Hạo lại có cảm giác choáng váng, làn da cảm giác được sữa tắm trơn trượt, cùng xúc cảm ấm áp từ ngực Chu Thăng.

Y thậm chí còn không dám cúi đầu nhìn, Chu Thăng lại rất nghiêm túc mà tắm xong giúp y, kéo khăn tắm xuống, thay y lau người.

"Anh lại..." Dư Hạo cảm giác được Chu Thăng lại lên, "Sao lại bắt đầu...?"
"Bởi vì anh động dục đó." Chu Thăng lẽ thẳng khí hùng [1] nói.


[1] Hiểu tương đương như "Cây ngay không sợ chết đứng".

Dư Hạo bật cười, Chu Thăng nói: "Cười cái gì mà cười? Em cũng n*ng mà, ồ, của em cũng không nhỏ nhỉ...!Bảo sao còn tự quảng cáo rùm beng là công."
"Cái này không liên quan tới lớn hay nhỏ." Dư Hạo dở khóc dở cười nói.

Chu Thăng: "Để ông xã giúp em nhé?"
"Thôi, thôi." Dư Hạo vội nói, "Đừng làm hai lần liên tiếp, khoảng cách nghỉ ngơi ít nhất là phải từ 40 phút đến 1 giờ, cho tuyến yên của não có thời gian nghỉ ngơi...!Trên lớp Tâm lý vệ sinh nói rồi."
Lần đầu tiên Dư Hạo trực tiếp bắn ra như vậy, thực ra vẫn chưa thoả mãn, Chu Thăng lại nói: "Vừa nãy anh mới chỉ là làm nóng người, không phải anh bốc phét, với anh thì làm liền tám giờ cũng không thành vấn đề."
Dư Hạo: "Mười phút cũng rất mệt được chưa, miệng vẫn còn mỏi lắm!"
Chu Thăng cười nói: "Lần sau đợi ông xã lên kế hoạch lần đầu tiên của chúng ta thật cẩn thận.

Giờ mặc quần áo đi ăn cơm thôi." Nói xong lại hung hăng hôn xuống cổ Dư Hạo, mút mát một hồi, Dư Hạo vội nói: "Đừng!" Lúc đang muốn giãy dụa, Chu Thăng đã in dấu hôn lên.

Sau khi tắm rửa xong, Dư Hạo thay áo thun, tỉ mỉ soi gương nhìn dấu hôn trên cổ, cố gắng hết sức kéo cái cổ tròn của áo thun lên trên, nhưng thế nào cũng không giấu được, lại càng nhìn rõ hơn.

Dư Hạo: "..."
Ngược lại Chu Thăng không để ý, ngồi trên ghế, cười nói: "Đói bụng à?"
Trên mặt Dư Hạo vẫn còn đỏ hây hây, rõ ràng Chu Thăng trêu chọc y cho vui, lại nói: "Ăn no chưa?"
Dư Hạo đáp trả nói: "Mới ăn có mười phút, còn chưa đủ đâu!"
Chu Thăng nói: "Cái này không thể trách anh được, là kỹ thuật của em quá tốt, nói, có phải em đã mong chờ ngày hôm nay thật lâu, hàng ngày thường xuyên vụng trộm luyện tập đúng không?"
"Không có học qua!" Dư Hạo phát điên nói, thua một ván.

Chu Thăng nói: "Số lần càng nhiều càng bền bỉ mà, được rồi đi thôi." Nói xong lại ôm lấy hôn y, nhịn không được nói: "Càng hôn lại càng muốn hôn nữa, việc này làm con mẹ nó nghiện hết cả người rồi..."
"Có điện thoại kìa." Dư Hạo vội nói, "Anh trai vẫn còn ở nhà ăn chờ đấy, mau lên, đi."
Chu Thăng nắm tay Dư Hạo, mãi đến khi xuống dưới tầng mới buông ra, Dư Hạo đeo tai nghe, điện thoại báo lại là Hoàng Đình, đây thật là khách quý hiếm gặp.

"Vì sao có một số người, nửa giờ trước vẫn đang còn bận rộn nói chuyện." Hoàng Đình nói trong điện thoại, "Nửa giờ sau lại không thèm nghe máy thế? Điều này quá không hợp lý rồi!"
Dư Hạo: "Cảnh sát Hoàng đừng dùng cái giọng điệu nghiêm túc ấy để chế nhạo nữa, có chuyện mời nói."
Dư Hạo liếc nhìn Chu Thăng, Chu Thăng cũng có chút nghi hoặc, hai người lên xe bus, ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Chu Thăng khoác lên bả vai Dư Hạo, ôm y về phía mình, lấy được cái tai nghe, nghe Hoàng Đình nói chuyện.

"Anh nhớ trong kỳ nghỉ hè, em có tìm công việc part time nhỉ?" Hoàng Đình nói, "Bên anh đang có một công việc, em có hứng thú không?"
"Bọn em đều là công dân tuân thủ pháp luật, không có hứng thú với công việc part time của ngài đâu." Chu Thăng nói: "Bye bye."
Dư Hạo đáp: "Đúng vậy, không có hứng thú, chúc cảnh sát Hoàng ngày lễ vui vẻ, tắt đây."
Hoàng Đình: "..."
Dư Hạo phát hiện Chu Thăng luôn thích trêu chọc Hoàng Đình, nhưng hình như bày trò trêu Hoàng Đình vui thật.

"Khụ." Hoàng Đình nói, "Thực ra anh muốn mời em giúp anh một chuyện..."
Chu Thăng: "À? Xem ra là bạn gái anh bảo anh tìm Dư Hạo hỗ trợ chứ gì?"
Dư Hạo: "..."
Hoàng Đình nói: "Suy đoán tương đối cẩn thận đấy, nhưng Tiếu Ngọc Quân còn chưa phải là bạn gái anh, anh đẩy danh thiếp Wechat của cô ấy cho Dư Hạo, công việc này không có nguy hiểm, không cần lo lắng."
Dư Hạo: "!!!"
Thật đấy à?! Quả thực Dư Hạo không thể tin nổi mà nhìn Chu Thăng: "Chị Quân Quân tìm anh à?"
Chu Thăng thả tay: "Không có."
Dư Hạo: "Sao anh lại đoán được?"
Chu Thăng: "Rất đơn giản, Hoàng Đình tìm em hỗ trợ công việc, không phải là bên hệ thống của bọn họ có vấn đề; bộ dạng kia của anh ấy, nhìn là biết sẽ không tùy tiện tìm người hỗ trợ, có thể động đến sai bảo anh ta, chỉ có người con gái mà anh ấy thích."
Dư Hạo đã từng nói qua với Chu Thăng, Hoàng Đình đang theo đuổi nữ phóng viên tên Quân Quân kia, hơn nữa, bình thường cơ hội để một cảnh sát chủ động mở miệng tìm người hỗ trợ không nhiều.

"Đúng ha." Dư Hạo nói.

"Nếu có bản án quan trọng liên quan đến tâm lý học, bọn họ sẽ chủ động tìm Khải Khải." Chu Thăng ngẫm nghĩ, lại nói, "Chúng ta mới vừa học lên năm hai, có thể giúp được cái gì? Vừa vặn liên quan đến thông tin lưu trữ trước kia em phiên dịch, hơn phân nửa là Khải Khải đề cử em."
Dư Hạo: "Vậy em add chị ấy nhé?"
Chu Thăng gật đầu, Dư Hạo nghĩ thầm dù sao coi như một phần công việc part time bình thường.

Hơn nữa sau khi add Quân Quân, bên kia ngược lại rất nhanh liền nhắn tin chào hỏi, quả nhiên giống với suy đoán của Chu Thăng —— Nội bộ của Nhật báo Dĩnh Giang chỗ Tiếu Ngọc Quân đang tiến hành cải tổ, vì muốn kết nối phương tiện truyền thông internet với thế hệ trẻ, đã xây dựng thêm một mục "Thanh thiếu niên mới" trên trang báo, Tiếu Ngọc Quân trở thành người phụ trách mục này.

Trang báo này sẽ gánh vác để Nhật báo Dĩnh Giang có thể thoát ra khỏi phương tiện truyền thông truyền thống, nhờ đó mà tự quyết định tình trạng trang báo; chức năng quan trọng của trang báo là chú ý đến hiện trạng của giới trẻ.

Có lẽ sau này còn có thể trở thành phụ bản của Nhật báo Dĩnh Giang, cũng sẽ có được một tài khoản công chúng độc lập cùng weibo official.

Ý tứ của lãnh đạo là để Tiếu Ngọc Quân tự mình lựa chọn thành viên trong đoàn đội, tuyển người ở toà soạn cũng được, mà tuyển ở trong trường học cũng được, nói chung thì nghiêm túc làm tốt trang báo này.

Nói là nội dung để cho giới trẻ đọc, thực ra cũng nhắm vào phụ huynh bọn họ, để cho bọn họ nhìn xem giới trẻ tầm tuổi con cái mình đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi xác minh với quần chúng, có thể quảng bá rộng rãi trên tài khoản công chúng và báo chí, đồng thời công bố một ít thông tin khép kín của mạng lưới nhiều trường cai nghiện đến rộng rãi các bậc phụ huynh, để lấy tiền của bọn họ mà nhẫn tâm đưa con cái họ đi trói gô rồi tẩy não, súc ruột hoặc giật điện.

Dư Hạo: "..."
Dư Hạo cùng Chu Thăng nghe Tiếu Ngọc Quân kia liên tục xả một loạt, âm thanh của Tiếu Ngọc Quân tràn ngập sức mạnh lại nói: "Chị tìm nam thần, nam thần đề cử em với chị, nói em là người rất có ý thức và trách nhiệm xã hội, ôi không rảnh voice, gọi điện thoại đi."
Tiếu Ngọc Quân ở đơn vị từ trước đến nay đều hấp tấp, sống đúng với con người thật, chọn thực tập sinh trong đơn vị cũng chỉ tìm được mấy người có thể dùng.

Tổ đoàn đội nhỏ của chị muốn tìm sinh viên năm 4, khi hỏi đến Trần Diệp Khải, Trần Diệp Khải lại ngoài dự liệu mà đề cử Dư Hạo.

Tiếu Ngọc Quân vẫn luôn rất có hứng thú với Dư Hạo, dù sao sự kiện y tham gia cũng tương đối xuất sắc, hỏi đến bút lực, Trần Diệp Khải lại cam đoan nói Dư Hạo không có vấn đề.

Chu Thăng nghe được thì khóe miệng co giật.

"Nhưng em vừa mới lên năm hai thôi!" Dư Hạo nói: "Hơn nữa em cũng sẽ không viết bản thảo!"
Chu Thăng: "Em có Macbook, sợ cái gì?"
Dư Hạo: "..."
"Chị cần chính là sinh viên!" Tiếu Ngọc Quân thẳng thắn nói, "Muôn hình muôn vẻ, thẳng thắn dũng cảm.


Nam thần nói em viết bản thảo không có vấn đề, chứng tỏ em cũng không có vấn đề gì.

Hơn nữa thời gian cũng có thể linh hoạt, đều là làm chuyên đề.

Chị sẽ chọn thời gian phỏng vấn phù hợp, lúc đó em sẽ nhìn thấy cơ hội, thỉnh thoảng xin nghỉ là được rồi."
Chu Thăng nói: "Anh nhìn thì có vẻ chị ấy không muốn mời em làm việc, mà muốn Khải Khải giúp chị làm cố vấn chuyên mục này hơn?"
Dư Hạo đột nhiêu hiểu cái gì, nói: "Vậy chị ấy tìm em làm gì? Sau khi viết được bản thảo cứ trực tiếp cầm đi tìm thầy Trần không phải tốt hơn sao?"
"Khải Khải không tiện ra mặt ấy mà." Chu Thăng nói, "Bên trong quy định giảng viên làm cố vấn chuyên mục báo chí, phải xin trường học, chẳng may đưa tin mà xảy ra chuyện gì còn phải chịu trách nhiệm."
Dư Hạo cùng Chu Thăng xuống xe, hợp thành một nhóm với Phó Lập Quần ở nhà ăn, Phó Lập Quần suýt thì chết đói, kêu gào thảm thiết: "Sao giờ mới đến?"
"Trò chuyện về công việc part time ấy mà, bọn tao tuyệt đối sẽ không ở trong ký túc xá làm cái kia." Chu Thăng búng tay một cái, nói: "Ông chủ, mở hai chai bia."
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo còn đang suy nghĩ chuyện Tiếu Ngọc Quân, cụng ly với Chu Thăng, Phó Lập Quần.

"Cậu muốn đi làm phóng viên?" Một mặt Phó Lập Quần ngơ ngác nhìn Dư Hạo, "Nhưng vừa mới năm hai mà?"
"Còn chưa chắc đâu." Dư Hạo nói, "Năm nay muốn đi học, muốn...!yêu đương, muốn chơi bóng rổ ba người, còn muốn học chơi ván trượt." Dư Hạo một tay đỡ trán, sự nghiệp sinh viên đại học đúng thật như lời Tiếu Ngọc Quân nói, quá nhiều màu sắc.

Phó Lập Quần nói: "Chao ôi, cuộc sống của cậu thật phong phú."
Chu Thăng nói: "Tao cũng phải đi tìm việc vậy."
"Cụng ly, cụng ly." Dư Hạo đói đến có hơi không chịu nổi, ba người bắt đầu ăn.

Đây là kỳ nghỉ quốc khánh chán chường, theo ý Chu Thăng muốn đi lượn lờ một chút, nhưng Phó Lập Quần lại nhắc nhở hai người vừa đến quốc khánh, bên ngoài toàn người với người chen chúc, ra ngoài cũng là mất tiền mua khổ, không bằng lên mạng hoặc ở lại trường chơi bóng.

"Chờ lát nữa đi đến tòa soạn cùng em nhé?" Chu Thăng lại hỏi.

"Em còn chưa nghĩ ra." Dư Hạo nói, "Tính lại đã."
"Đi thôi." Chu Thăng gắp đồ ăn cho Dư Hạo, nói: "Nhìn là biết em cũng muốn đi."
Dư Hạo phát hiện lúc Chu Thăng phát tình thì không khác gì cún con động dục, một khi đã giải quyết được dục vọng, sẽ khôi phục lại được dáng vẻ bình tĩnh, ổn trọng, ngay cả lời nói cũng sẽ ít đi, tựa như đang suy nghĩ cái gì.

Phó Lập Quần có hơi héo, hiển nhiên là vừa bị ba mẹ giáo huấn qua, nói: "Anh trai cũng muốn tìm chút chuyện làm, thiếu gia, chúng ta bày hàng vỉa hè đi?"
Chu Thăng: "..."
Phó Lập Quần nói: "Cả ngày không biết bản thân muốn làm cái gì, chán chết đi được."
"Chị dâu không ở đây cậu liền bị giày vò khốn khổ." Dư Hạo cười nói, "Chờ chị ấy tập huấn xong thì được gặp mặt, tâm trạng lại tốt hơn thôi."
Phó Lập Quần nói: "Nói thật, hôm nay ba tôi hỏi tôi sau khi tốt nghiệp muốn làm cái gì, làm sao để ở bên Sầm San, còn nói đi gặp phụ huynh đối phương, tôi liền cảm thấy...!Con người tôi thật sự không được tí nào, để ba mẹ tôi phải mất mặt."
Chu Thăng cùng Dư Hạo trầm mặc nghe, Chu Thăng nói: "Bây giờ mới là năm hai, còn nhiều năm nữa, không cần vội."
Phó Lập Quần nói: "Không còn sớm đâu, nhớ lại lúc tỏ tình với chị dâu mày, 5 năm rồi, cứ như mới chỉ là ngày hôm qua.

Tao luôn có cảm giác như mình mới vừa nhập học vậy, nhớ không? Ngày khai giảng năm ngoái đó, bốn người phòng ký túc xá chúng ta cũng ở trong quán này ăn lẩu, kết quả trong chớp mắt, đều đã qua một năm."
Bạn cùng phòng ký túc xá, một người vừa mới lên năm nhất đã chuẩn bị thủ tục, nghỉ học xuất ngoại; một người khác trong nhà bị phá dỡ và di dời, lại cắm cọc ở nhà bạn bè lên mạng, cũng không đi học, cuối cùng toàn bộ thành tích đều bị khuyên rút, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Rất nhiều lần Chu Thăng còn tưởng cậu ta xảy ra chuyện gì, gọi qua vài cuộc điện thoại, xác nhận rằng người đó không muốn học đại học, đành từ bỏ.

"Vậy cũng được ha." Chu Thăng nói, "Từ hôm nay trở đi, phấn chấn hơn đê! Nào! Ăn lẩu!"
Phó Lập Quần vực dậy tinh thần, nói: "Được! Được! Nói rất đúng! Vẫn là năng lượng của thiếu gia tích cực nhất, như mặt trời nhỏ vậy."
Dư Hạo: "Vậy ăn lẩu xong thì quay về tự học đi? Tôi sẽ đi mua cà phê." Dư Hạo học được cách pha cà phê, vẫn luôn muốn pha cà phê cho Chu Thăng uống.

Phó Lập Quần: "..."
Chu Thăng: "..."
"Đại lễ không cần vậy đâu!" Phó Lập Quần rên rỉ nói, "Tôi còn muốn tối nay chúng ta cùng đi quán bar chơi cơ!"
Dư Hạo: "..."
Dư Hạo nghĩ thầm học kỳ này đúng là bận rộn thật, nếu nhận được công việc part time của Tiếu Ngọc Quân, phải thỉnh thoảng trốn học giúp chị ấy làm chuyên đề phỏng vấn, nếu biết sớm thì đã không tham gia câu lạc bộ ván trượt.

Sau bữa tối, Tiếu Ngọc Quân một mình đến quán bar tìm y, chạy cả ngày bên ngoài, 10 giờ mới tan ca.

"Chị cũng đủ vất vả." Chu Thăng nói, "Uống chút gì không?"
"Có cách nào để không vất vả đâu?" Tiếu Ngọc Quân cười, "Phải kiếm tiền nuôi bản thân chứ, mua nhà nữa.

Thừa dịp tranh thủ thời gian hai năm này, nhanh chóng kiếm chút tiền mua căn hộ nhỏ, trong lòng mới an tâm được.

Các tiểu thiếu gia không dính khói lửa phàm tục, trong nhà đều đã trải đường cho rồi, đương nhiên không cần vì mấy việc nhỏ này mà phát sầu."
Vẻ mặt Chu Thăng dở khóc dở cười, không nói chuyện, Tiếu Ngọc Quân nói: "Dư Hạo, lại đây, chúng ta tùy tiện tâm sự đi."
Dư Hạo biết "tâm sự" của Tiếu Ngọc Quân không khác gì một bài phỏng vấn, hai người liền dịch sang một góc.

Dư Hạo nói sắp xếp thời gian trong học kỳ này, quả thật rất vội.

Tiếu Ngọc Quân lại tỏ vẻ có thể điều chỉnh thời gian, còn cho y nhìn mình chọn bảng đề mục.

Dư Hạo quét mắt một cái xuống, tất cả đều rất có hứng thú...!
Bảy chuyên đề kỳ thứ nhất: Đầu tiên là "Chạy đua với khuôn mẫu võng hồng [2], phân tích tâm lý và nguyên nhân của giới trẻ theo đuổi lăng xê.", đối tượng phỏng vấn đầu tiên, thế mà lại là người Dư Hạo đã gặp qua.

Đúng là khuê mật [3] của Hoàng Cảnh Nhã, Bối Tiểu Chu.

[2] Từ dùng để chỉ những người nổi tiếng trên mạng.

[3] Bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái.

Tiếp theo lại là phân tích rào cản giao tiếp của thanh thiếu niên, hành vi tình dục ở trường cấp ba cùng chẩn đoán mang thai, "Nghèo nuôi con trai" cùng "Giàu nuôi con trai" [*], bạn học ngày trước thành tích học tập kém sau này lớn lên đã làm cái gì, xin đừng lấy đồ uống trên nóc xe xuống...!
[*] Chắc kiểu content trọng nam khinh nữ
Dư Hạo nghĩ thầm hai chuyên đề này cũng thật sự quá hấp dẫn rồi, quả thực làm y không có cách nào cự tuyệt.

"Vậy em cho chị thời khóa biểu đi." Tiếu Ngọc Quân nói, "Chị để thực tập sinh sắp xếp thời gian của em."

"Được thôi." Cho tới bây giờ Dư hạo vẫn chưa hỏi Tiếu Ngọc Quân tiền lương là bao nhiêu, nhưng hiện tại tiền đã không còn quan trọng như vậy.

Tiếu Ngọc Quân lại nói: "Không cần em viết quá nhiều bản thảo, nhất là trước mấy kỳ đều là chị tự làm.

Công việc của em chủ yếu là chạy vặt, sau đó thì...!Còn có sự việc cần làm phiền em, bên trong liên quan tới một số tình huống xã hội, phân tích tâm lý sức khỏe thanh thiếu niên.

Nhờ em tìm nam thần giúp chị, vốn dĩ chị muốn trực tiếp hẹn anh ấy viết bản thảo, nhưng anh ấy có suy tính của mình, cũng tán gẫu với..."
Quả nhiên đúng y như lời Chu Thăng nói! Dư Hạo thầm nghĩ mình lại dính ánh sáng của Trần Diệp Khải.

"Anh ấy đồng ý với chúng ta rồi." Tiếu Ngọc Quân cười nhìn Dư Hạo, "Em nên chạy đến văn phòng của anh ấy nhiều hơn, chị đang cần một hạng mục Ý kiến chuyên gia bên trong chuyên mục, anh ấy chính là vị chuyên gia phía sau."
Dư Hạo luôn cảm thấy mình nợ Trần Diệp Khải quá nhiều, trước là phiên dịch, lần này là công việc part time chạy vặt, đều là nhờ Trần Diệp Khải, bản thân mới có tư cách này.

Nhưng chuyên đề này đối với y thật sự quá có lực hấp dẫn, làm y nhất thời không thể từ chối được.

Dư Hạo ngẫm nghĩ, nhìn Tiếu Ngọc Quân: "Để em suy nghĩ thêm đã?"
Tiếu Ngọc Quan sảng khoái mà nói: "Được, cho em thời gian một ngày, ngày mai trả lời cho chị.

Thực ra chẳng mấy người trời sinh đã hợp với ngành này, bằng một mắt có thể nhìn ra được khí chất, chị còn phải về sửa bản thảo, đi đây."
Dư Hạo đành phải tạm biệt với cô, Tiếu Ngọc Quân mời hết rượu cho bọn họ, nói: "Uống ít thôi."
Chu Thăng cùng Phó Lập Quần yên lặng mà chơi xúc xắc uống rượu, hai người lại gặp một vòng bạo kích của tiếu Ngọc Quân, Chu Thăng không để ý mà nói: "Uống, đến mày.

Sau đó thì sao?"
Phó Lập Quần ngẫm nghĩ, nói: "Không có sau đó...!Chị dâu mày đến giờ vẫn còn giấu ba cô ấy cơ."
"Cả chuyện hẹn hò với mày hả?" Chu Thăng hỏi.

Phó Lập Quần "Ừ" một tiếng, đáp: "Lần trước đi công viên trò chơi, lúc mày ở bên trong đu quay tỏ tình, bọn tao lại ở trong đu quay cãi nhau, chính là vì chuyện này."
Chu Thăng trầm mặc, tiếp tục lắc chung xúc xắc, mở, Phó Lập Quần ra hiệu bảo hắn uống, Chu Thăng liền uống vào.

Phó Lập Quần lại nói: "Cô ấy nói, nghĩ đến tương lai, lập tức cảm thấy hai mắt tối sầm, bảo tao chuẩn bị bản thân thật tốt, tao có thể chuẩn bị bản thân như thế nào? Tao chính là người như vậy, không phải là cô ấy yêu cái dạng này của tao sao?"
"Chị ấy có nói lúc nào nói rõ chuyện này với ba không?" Chu Thăng lại nói, "Dù sao cũng phải có kết quả."
Phó Lập Quần nói: "Không, mọi người đều không nói chuyện này."
Chu Thăng nói: "Mẹ chị ấy đã rời đi trước, ba chị đương nhiên là coi chị thành bảo bối áo bông nhỏ rồi, đến lúc đó xác định sẽ ầm ĩ lên."
Phó Lập Quần nói: "Anh đây mà có người nhà như mày, tao cái gì cũng không sợ."
Chu Thăng lại nói: "Tao còn có hai trăm vạn, cho mày mượn làm vốn sinh viên khởi nghiệp đó."
"Đừng!" Phó Lập Quần nói, "Tuyệt đối đừng!"
Chu Thăng tiếp tục tung xúc xắc, tự mình uống thêm một ly: "Anh trai, tao muốn come out."
"Hả?" Phó Lập Quần hoảng sợ, nói: "Không được, nhỡ đâu mẹ mày cầm dao chém chết Thiếu phu nhân thì làm sao bây giờ?"
"Ngược lại mẹ tao thì không có gì, hiện tại tao không sợ bà ấy." Khi Chu Thăng nói tới đây, đột nhiên không hé răng nữa, biểu tình phát sinh biến hoá vi diệu.

Phó Lập Quần: "???"
Sau một hồi im lặng, Chu Thăng lại nói: "Hôm nay hai bọn tao nói chuyện tiền nong, nói chuyện tương lai, em ấy hỏi tao có nghĩ đến tương lai của hai đứa không, đương nhiên là có rồi.

Tao muốn để cho em ấy những thứ gì tốt nhất, muốn dành cho em cái sinh nhật tuyệt vời khó quên..."
Phó Lập Quần: "..."
Chu Thăng lại xuất thần mà nói: "Muốn mang em ấy đi Australia chơi, ngồi máy bay trực thăng, ở khách sạn ngắm cảnh biển...!Nhưng em ấy vừa nói tiền ở đâu ra tao liền sợ, mày hiểu không?"
Phó Lập Quần dở khóc dở cười mà lắc đầu.

Chu Thăng: "Tao cái gì cũng không có, chỉ có thể dựa vào ba tao.

Khoảng thời gian trước, tao còn nghĩ, hay là tao nghe theo sự sắp xếp của ba, tao sẽ tiếp nhận toàn bộ sắp xếp của ông ấy, chỉ cần ông ta nguyện ý tiếp nhận Dư Hạo."
"Không có khả năng ông ấy tiếp nhận đâu!" Phó Lập Quần nói, "Thiếu gia, mày đừng xúc động."
Chu Thăng nói: "Nhưng tao cần tiền! Tao muốn kiếm tiền! Mày hiểu không? Người anh em à, đây là lần đầu tiên trong đời này tao thích một người như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời tao cần tiền như thế, tao muốn cho em ấy thật nhiều thứ...!Nhưng những thứ đó đều không phải của tao, là của ba tao."
"Mày đã làm đủ tốt rồi." Phó Lập Quần bất đắc dĩ nói, "Mày nhìn tao này? Tao mới là người cái gì cũng không được, đến giặt đôi tất còn không biết, hôm nay còn bị mẹ tao mắng té tát."
Chu Thăng có chút buồn bực: "Em ấy tự lập hơn chúng ta rất nhiều, nếu như tao có thể giống như Khải Khải thì tốt rồi."
"Nhưng người em ấy thích là mày." Phó Lập Quần nói, "Không phải Khải Khải, có đôi khi tao cũng thường xuyên an ủi bản thân như vậy."
Chu Thăng "Ừ" một tiếng, lại nói: "Tình cảm là quan trọng nhất."
Phó Lập Quần nói: "Hai bọn mày tốt hơn một chút là không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cảm tình của cha mẹ, giống như mày nói trước đây, đổi một nơi khác để bắt đầu lại là tốt rồi."
Chu Thăng nói: "Đi đến Bắc Thượng Quảng Thâm? Ở cùng em ấy, dựa vào nỗ lực của bản thân, trải qua ngày tháng bên nhau ư? Nhưng tao có thể mua nổi nhà à? Với giá nhà ở Dĩnh thị tao còn chưa mua nổi.

Mày xem chị Quân Quân vì nhà ở còn vất vả như thế.

Còn tao? Rời khỏi ba tao, tao xác định chắc chắn bản thân sẽ nằm dưới đáy xã hội.

Nếu biết sớm thì trước kia tao đã chăm chỉ học tập rồi."
Phó Lập Quần nhìn Chu Thăng, bất đắc dĩ nói: "Đều như nhau."
Chu Thăng vực tinh thần dậy, lại nói: "Nhưng mà nếu chăm chỉ học tập thì cũng không gặp được em ấy, thật ra điều này tao cũng không có nửa điểm hối hận, chỉ có thể nói là do vận mệnh an bài đi.".