Tuy câu nói ấy không trả lời thẳng, nhưng đã ngang nhiên như mặc nhận tất cả! Quả nhiên người đang gợi tình trong phòng này là bản thân của Vương Thiên giáo chủ Tỉ Vương.
Trong căn phòng, tiếng Tỉ Vương bắt đầu kể về chuyện mình:
- Hồi đó tuy danh tiếng của Tỉ Vương ta chưa khét. tiếng như bây giờ, nhưng về võ công, có thể liệt vào nhất nhì trong thiên hạ, với sức ấy đã dư sức cho ta ngang nhiên đoạt tình yêu của cha em và Ngọc Thụ Thiếu Tù! Thắng lợi là cái nắm chắc? Nhưng có hai chuyện cố kỵ với ta, khiến cho ta không làm sao phấn khởi tinh thần được, thứ nhất là Thanh Thông phu nhân và Miêu Cương Diệm Nữ đều đã trở thành thiếu phụ, nên không xứng đáng làm phối ngẫu với ta, thứ hai, họ đều đã có đối tượng để yêu ta có ép được đi nữa cũng chẳng thú gì! Bởi vậy ta quyết định bỏ, và ôm theo một quan niệm Thiên nhai hà xứ vô phương thảo (Chân trời đâu mà không có cỏ thơm) để tìm người ý trung nhân...
Thì ra Tỉ Vương cũng đã từng xao xuyến về hai nét đẹp của hai vị giai nhân tiền bối! Chuyện kể ra khiến cho Liễu Văn kinh ngạc vô cùng. Lúc này Vương Thiên giáo chủ lại kể tiếp:
- Nhưng, đến nay ta đã công nhận là hoàn toàn thất bại, mặc dù khối vạn người đẹp dưới trần gian này, nhưng oái oăm thay, không một ai vừa ý ta. Không bao lâu ta được tin hai đối tượng lý tưởng của ta Thanh Thông phu nhân và Miêu Cương Diệm Nữ trước sau đều đã tạ thế, và nghe họ đã sinh ra những đứa con gái kháu khỉnh trong óc ta bỗng gây ra một ý kỳ tưởng là muốn lùa hết những đứa con gái của hai người đối tượng này làm thê thiếp để bù đắp vào tâm hồn trống rỗng của ta.
Sắc đẹp của chị em họ Liễu đã lẫy lừng trên giang hồ, nhưng cô chị hành vi bất kiểm, đã mất đồng trinh, và trong hai người ta đã bị mất một... - Nói tới đây, Tỉ Vương vẫn thản nhiên, nhưng Liễu Văn thẹn cúi đầu.
Liễu Văn có vẻ oán trách rằng:
- Đã muốn đi tìm Liễu Mi và cô con gái của Miêu Cương Diệm Nữ, sao bây giờ lại còn đùa cợt với tôi như vậy?
Tỉ Vương cười nói:
- Em nói không sai, chính ta đã yêu Liễu Mi, cũng vì yêu, ta để cho nàng đi, nhưng ta sẽ tìm cách để nàng chuyển ý hồi tâm mà lấy ta! Còn về con gái của Miêu Cương Diệm Nữ, ta đã dò ra tin tức, quả là một quốc sắc thiên hương, tiên tử hạ phàm, tuy cũng thông minh tài trí nhưng về ngôn ngữ phong độ không thể nào bì với Liễu Mi... và ta càng yêu nàng về điểm hiện nay chưa có người nào theo đuổi tới nàng... Như thế Tỉ Vương ta chỉ dùng sơ thủ đoạn, chắc chắn nàng sẽ ngã ngay vào lòng ta...
Liễu Văn bất giác hỏi ngay:
- Giáo chủ tính tiến hành bằng cách nào?
Tỉ Vương rằng:
- Ta biết tên quỉ bệnh hoạn Thôi Bác thế nào cũng không chịu, vậy thứ nhất là phải thuyết phục vị Đoạn Trường Nhân này; đáng lẽ cũng chỉ có hai nguyên nhân là tranh chức lãnh tụ trong võ lâm và kho tàng của anh em Chu Hoàng, nhưng nay, lại tăng thêm một chuyện nữa đó là nàng A Hương... Nên ta đã không ngần ngại gì đội lốt giả mạo Thượng Quan Linh đến đánh lừa Thôi Bác đến Lục Bàn Sơn để tìm thuốc chữa bệnh, Thôi Bác quả nhiên tin lời, theo ta đến Thiên Nhẫn Chiêu và ta đã nhẫn tâm đẩy ngay Thôi Bác xuống thung lũng của ao sâu ấy.
Thượng Quan Linh nghe đến đây muốn điên người, Liễu Văn cũng tròn xoe mắt kinh ngạc về chuyện của Vương Thiên giáo chủ đang kể. Tỉ Vương tiếp tục:
- Nơi đó, đã được Tỉ Vương ta bố trí sẵn sàng, sau khi rớt xuống, Thôi Bác đành chịu trận, ta cũng hiện rõ thân phận Vương Thiên Giáo ra. Thôi Bác biết bị mắc lừa, cất tiếng chửi rủa ta um lên. Tỉ Vương ta bèn đưa ra ba điều kiện với y, thứ nhất, nhường địa vị lãnh tụ võ lâm cho ta, và y sẽ thoái lui trong giang hồ. Thứ hai, hạ lệnh cho anh em Chu Hoàng nộp số của kho tàng! Thứ ba, A Hương sẽ lấy ta... Nhưng nào ngờ tên Thôi Bác quá ngoan cuồng, đối với ba điều kiện của ta đều không chấp thuận lấy nửa điều nào...
Đến đây, Liễu Văn lại hỏi:
- Thế sao giáo chủ còn không ra tay giết Thôi Bác?
Vương Thiên giáo chủ cười nói:
- Đương nhiên Tỉ Vương ta có dụng ý mới không giết y,... hãy hiểu rằng, Thôi Bác là người rất được cảm tình của thiên hạ, nếu thủ tiêu đi, họ sẽ có phản cảm ngay với ta... nên tìm cách để hàng phục y, như thế các quần hùng mới chịu tuân lệnh và trung thành với ta! Ngoài ra, còn một điểm nữa là nàng A Hương, thế nào cũng tìm ra được Độc chỉ Thôi Bác, bởi con linh điểu thần ưng Đại Hắc ấy đang cố công tìm kiếm chủ nhân của nó. Nhưng Vương Thiên giáo chủ ta đâu phải là tay ngốc dại, ta đã cho bố trí sẵn những cơ quan tuyệt diệu tại đó, ngoài trừ ta ra, các tay cao thủ đến đâu, và cả con thần ưng Đại Hắc, cũng đừng hòng mà cứu nổi Thôi Bác thoát hiểm!
Thượng Quan Linh giật mình nghĩ đến cuộc lo cứu của nhóm Sở Canh! Chàng cố thận trọng xem Tỉ Vương còn nói gì đến Thiên Nhẫn Chiêu nữa không để liệu cách cứu người.
Liễu Văn hình như đã đoán được kế hoạch của Tỉ Vương một phần nào, nàng lên tiếng hỏi:
- Giáo chủ! Em đoán giáo chủ đang an bài kế này để đánh đổi với điều kiện là lấy thân A Hương để đổi cho Thôi Bác thoát hiểm!
Vương Thiên giáo chủ gật đầu nhận:
- Em đã đoán trúng kế hoạch của ta, ta cũng thừa biết A Hương tuyệt không nỡ tâm để Thôi Bác bị giam hãm khốn khổ sống chết dở dang như thế! Trong lúc họ tuyệt vọng vô phương giải cứu, ta sẽ hiện thân ra và bàn riêng điều kiện với A Hương, thế nào nàng cũng đồng ý...
Liễu Văn vốn phận gái, đối với tình cảnh của A Hương nàng cũng ngậm ngùi thở dài! Thượng Quan Linh căm uất, chàng quyết tâm với sức của mình để ngăn chặn âm mưu bỉ ổi này của Tỉ Vương và sẽ đưa hồn tên ma đầu ghê gớm này về âm phủ.
Lúc này Tỉ Vương có vẻ đắc trí về những hạnh phúc sắp thực hành của y, chỉ nghe tiếng Tỉ Vương lại nói:
- Sau khi ta chiếm được A Hương, lập tức sẽ thả ngay Thôi Bác, thế nào y cũng xấu hổ, nếu không tham gia hợp tác với ta cũng sẽ tự rút lui khỏi làng giang hồ, đương nhiên sẽ dâng ngay chức lãnh tụ võ lâm cho Vương Thiên giáo chủ ta, và sẽ không dám can dự đến công việc của ta! Trừ được đối thủ Thôi Bác; chiếm được ngọc nữ A Hương ta sẽ tiến thêm một bước nữa, lợi dụng tất cả những mâu thuẫn quyền uy để khiến cho các tay hiệp nghĩa sa lầy vào cạm bẫy của ta... và số kho tàng đồ sộ của anh em Chu Hoàng, sẽ là một phương tiện cho ta để khuếch trương thế lực của Vương Thiên Giáo, khi ấy ta sẽ nghiễm nhiên trở thành kẻ độc bá trong thiên hạ... và ta cũng tìm cách chiếm cho bằng được Liễu Mi luôn! Sau khi hoàn thành đại công, ta sẽ đóng đô ngay tại sơn minh thủy tú của miền Giang Nam thơ mộng, và cho xây cất một ngôi lâu đài vĩ đại đặt tên là: Hương Mi để cho hai nàng tuyệt sắc giai nhân và cũng là ái thê của Ti Vương tận hưởng hạnh phúc trần gian...
Liễu Văn buột tiếng hôi:
- Sau khi giáo chủ thành công, sẽ an bài Liễu Văn này ra sao?
Vương Thiên giáo chủ sửng sốt, nhưng nói ngay:
- Liễu Văn sao lại ghen tương như thế được, cô phải hiểu rằng cô đã đụng chạm nhiều người rồi, như vậy đâu có thể kết hợp với bản giáo chủ được! Càng phải hiểu rõ, cô đã biết ta là Tỉ Vương, đó là một ân huệ đặc biệt, vì trừ Ngũ đại sứ giả, nếu ai vô phúc biết được Tỉ Vương ta, Lãnh điện tử thủ không dung tha mạng... Nay vì cô quá giống Liễu Mi, khiến ta chạnh lòng tương tư đến nàng nên mới đặc biệt cho vời lại và bắt mặc áo trắng để Tỉ Vương ta đỡ nhớ, trong lúc buồn rầu... cô đừng tưởng bở là ta si mê cô đâu, và cũng nên biết rằng, Tỉ Vương ta có một tật kỳ dị, đời ta không bao giờ giao tiếp với gái mất trinh!
Liễu Văn cười lẳng lơ rằng:
- Làm sao mà giáo chủ dám nói Liễu Văn này đã mất?...
Vương Thiên giáo chủ bóng mỉa mai rằng: - Nếu mà cô cũng là trinh nữ, khắp thế gian này, ai ai cũng trinh nữ cả rồi!..
Có lẽ Liễu Văn đã động lòng tham bã hư vinh của Tỉ Vương nên không ngần ngại mặt dày nói rằng:
- Giáo chủ chỉ nghe lời đồn nhảm của thiên hạ, sự thực ra Liễu Văn vẫn giữ được thân mình trong trắng! Nay không biết duyên tiền định hay sao mà Liễu Văn lại thấy mến yêu Vương Thiên giáo chủ ngài. Nay em cam tâm hiến thân, nếu ngài không chê bai, tối nay sẽ rõ lời em nói không điêu ngoa!
Thượng Quan Linh nghe đến đây, sực nhớ trước kia mình cũng bị nàng lừa một vố, nay không ngờ nàng lại giở trò ma tịt với Tỉ Vương, chàng tính lột trần ngay quỉ kế của Liễu Văn, nhưng chợt nghĩ Tỉ Vương chính là kẻ thù của mình, tội gì nói ra! Nghĩ vậy Thượng Quan Linh bất giác bịt miệng cười thầm.
Trong phòng, Tỉ Vương như hứng chí cười hỏi:
- Có thật không? Thôi được, để ta nghiệm thử xem...
Dứt lời, bàn tay Tỉ Vương phiêu lưu... tiếng cười lẳng lơ của Liễu Văn phát ra từng hồi.
Ti Vương lại nói:
- Liễu Văn, lời em có lẽ tin được, vậy ta sẽ thu dụng em, nhưng ta có một điều phải nói rõ trước: nếu em quả còn nguyên vẹn ta sẽ coi em ngang hàng với Liễu Mi và A Hương, cùng chung cuộc sống đầy phú quí vinh hoa của đời, quyết không phụ lòng. Nhưng em lừa dối ta! Hờ! Hờ!... Đêm nay sẽ là đêm tận số! Vì Lãnh điện tỉ thủ không bao giờ dung tha bất luận người thân nào của chủ nhân nó, vậy ta mong cô hãy thận trọng suy nghĩ kỹ về tư tưởng của mình...
Thượng Quan Linh đứng ngoài toát mồ hôi lạnh thay cho Liễu Văn, chắc thế nào nàng cũng thiệt mạng về Lãnh điện tỉ thủ của Vương Thiên giáo chủ mất. Lòng chàng mong sao Liễu Văn chớ có chơi dại!
Chi nghe tiếng cười khiêu gợi của Liễu Văn vang lên trong phòng, chợt ánh sáng bên trong lu mờ hẳn... Thượng Quan Linh nghĩ: có nên ra tay lấy mạng Tỉ Vương trong lúc này không?
Bỗng Thượng Quan Linh phát giác có người lẻn tới, chàng nhận ngay ra bóng đen là ác tăng Tả Pháp Thụ, vội vàng vèo né ra một chỗ khác để xem trận đánh ghen của tên cột nhà cháy ra sao cho biết, chỉ thấy Tả Pháp Thụ rút ngay Pháp Thụ thần kiếm bên mình, miệng mấp máy như đang rủa thầm.
Thiên Trúc ác tăng Tả Pháp Thụ đang giơ tay tính đẩy cửa sổ, thình lình một tiếng thét rú thê thảm vang lên, tiếp theo ánh sáng trong phòng tăng rõ hẳn, rõ ràng là tiếng thét rú kinh hồn của Liễu Văn, Tả Pháp Thụ lớn tiếng:
- Em Liễu Văn!
Bùng một tiếng, đạp ngay cửa xông vọt vào. Thượng Quan Linh trong bóng tối nhìn hết cánh sắc bên trong phòng, khiến cho người nhìn vừa giận vừa kinh, chỉ thấy Liễu Văn toàn thân trần truồng, không một mảnh vải che thân, nằm lõa lồ trên sàn, trên bộ ngực trắng nõn đó, một ngọn dao găm sáng choáng cắm gần ngập lưỡi.
Nhìn về phía Ti Vương, áo sống lôi thôi lếch thếch, đứng giữa phòng, mặt tức giận hầm hầm... Tả Pháp Thụ nhảy bay lại giường ôm ngay Liễu Văn, khóc Sướt mướt, chợt y ngửng đầu lên nhìn vị sứ giả!
Vương Thiên giáo chủ không hề kinh hoàng với sự kiện trước mắt, chỉ thấy Tỉ Vương đưa tay vung lên, một làn ánh bạc nhoáng nhanh về ống tay áo của Tỉ Vương, thì ra Vương Thiên giáo chủ đã thu hồi ngọn Lãnh điện tỉ thủ về, đứng uy nghiêm cài lại nút áo, và trước đám chó săn thủ hạ, hắn không hề giải thích gì. Lúc này tên chó săn Biện Trang Hổ cũng bị tiếng hét rú kinh hồn ấy thu hút chạy vào, thấy tình hình trong phòng, y đứng ngẩn người không biết nói sao!
Tuy ngọn Lãnh điện tỉ thủ đã bị Tỉ Vương thu về, nhưng trên ngực Liễu Văn đã để lại một lỗ sâu hoắm, lạ nhất là không hề thấy máu ứa ra, Tả Pháp Thụ tay run cầm kiếm, sắc mặt hầm hầm như muốn liều mạng, nhưng sau khi biết rõ vị Tử y sứ giả trước mắt đây chính là Tỉ Vương, bao nhiêu nhuệ khí đều chìm hết!
Đôi bên ngó nhau, bỗng Tỉ Vương lên tiếng:
- Tả Pháp Thụ! Bộ không phục sao? Có muốn nếm mùi vị của Lãnh điện tỉ thủ không?
Vừa hỏi, vị Tỉ Vương cố giơ ống tay áo lên cho đối phương thấy rõ ánh sáng lấp lóe của Lãnh điện tỉ thủ, Tả Pháp Thụ sợ tái mặt, thần sắc ảo não đau khổ, trán toát mồ hôi. Tỉ Vương đắc trí cười, Biện Trang Hổ thấy vậy đứng ra điều đình và cầu xin giáo chủ chớ bắt tội Tả Pháp Thụ.
Tỉ Vương thấy có cớ để vuốt mặt hạ đài nên mới nói rõ đáng lý Liễu Văn không nên lừa dối mạo xưng là trinh nữ, và chính Tỉ Vương đã có lời thanh minh từ trước! Sự thể xảy ra thê thảm này không thể nào trách Tỉ Vương không nói trước!
Tả Pháp Thụ lúc này mới rõ lẽ, thì ra lỗi tại Liễu Văn cả, không còn lên tiếng nói thêm gì, Tỉ Vương hạ lệnh lo hậu sự mai táng Liễu Văn. Dực Đông Biện Trang Hổ vừa tính ra tay, Tả Pháp Thụ khẽ hừ lên một tiếng, giơ chưởng đẩy mạnh ngay Biện Trang Hổ ra xa, tra kiếm vào vỏ ôm ngay thi hài Liễu Văn, dùng mền cuốn ngay ngọc thể của nàng lại rồi ung dung bước ra khỏi Lãnh Hương Các, tìm ngay một ngọn đỉnh thật cao để chôn cất người tình nhân của mình!
Sau khi lấp đất xong, bê ngay một tảng đá khá lớn lại dựng ngay trước mộ làm bia, dùng ngay đến Kim Cương chỉ lực, khảm ngay trên đá những chữ: Tuyệt thế giai nhân, trưởng nữ Thanh Thông Liễu Văn cô nương chi mộ! Năm tháng ngày... Tả Pháp Thụ lập xong xuôi, y đứng thương khóc sướt mướt, chỉ nghe y lảm nhảm:
- Liễu Văn em ơi... mong em hãy đợi anh tại âm ty địa phủ! Anh sẽ đến ngay với em!
Dứt lời, Pháp Thụ thần kiếm giương ngay lên, nhắm ngay ổ tim đâm! Trong cơn nhanh tóe lửa ấy, bỗng từ trong cánh rừng, một chấm sáng bay vù ra như sao băng, cheng một tiếng, đánh trúng ngay vào Pháp Thụ thần kiếm khiến cho cây kiếm trầm nặng bật rớt ngay xuống đất!
Tả Pháp Thụ kinh ngạc nhìn, chỉ thấy một vệt dài từ trong cánh rừng vọt ra, tọc một tiếng đứng ngay gần trước mặt, thì ra là một người mày kiếm mắt sáng như sao, khuôn mặt anh tuấn bất phàm, không ai xa lạ, chính là anh chàng đã ăn nhằm Tuyết bi liên hoa Thượng Quan Linh.
Thượng Quan Linh vốn có lòng tốt nên ra tay cứu, vừa chực lên tiếng khuyên can, không ngờ Tả Pháp Thụ đã quyết lòng chết chẳng những không cám ơn, trái lại còn lên tiếng quát:
- Thằng chó con! Lại ngươi đến phá đám nữa hả!
Tả Pháp Thụ nhặt ngay cây bảo kiếm, soạt một tiếng, dùng ngay tám phần công lực, phạt ngang ngay eo của Thượng Quan Linh. Vì đang cơn tức giận, nên oai lực dũng mãnh tuyệt luân, Thượng Quan Linh cũng biết rõ lợi hại, lúc này không còn thì giờ để giải thích, cũng không dám chểnh mảng, vội vàng mượn ngay đà kình lực của ngọn kiếm tung mình nhảy theo ra ngoài, và lên tiếng:
- Hãy ngừng tay! Tôi có chuyện nói!
Tả Pháp Thụ lúc này đã trút cơn tức sang Thượng Quan Linh:
- Thằng chó con! Ta quyết lấy mạng ngươi. Ào một tiếng, chuyến này thế kiếm đổi từ lối quét sang đâm, lợi hại và ác hiểm vô cùng. Thượng Quan Linh lúc này đã vững tấn, bụng nghĩ: trừ phi phải dùng đến Duy Na Chưởng, còn không chắc khó thắng nổi lão cột nhà cháy này! Nghĩ xong Duy Na Chưởng được tung ra nghênh chiến, một thân nhẹ co lên, một chưởng hướng thiên, một chưởng hướng đất, tiếp theo các thế khác được liên miên tới tấp phát ra, khiến cho cây Pháp Thụ Kiếm của đối phương bật hết về một phía. Lúc này Thượng
Quan Linh cố dồn hết sức vào ngọn tuyệt học này để tiến đánh cẩn thận, Tả Pháp Thụ biết lợi hại, không sao chống đối, đành lớn tiếng:
- Số phần ta đã mãn? Đành vậy...
Dứt lời, buông thõng ngay kiếm xuống, nhắm mắt chờ chết, Thượng Quan Linh thất kinh, vội ngừng ngay tay, lên tiếng rằng:
- Kìa tôn giả? Tôi vốn đâu có ý gây sự với tôn giả đâu chẳng qua bị kiếm tôn giả ép quá nên mới đường đột như vậy, mong lượng thứ cho!
Tả Pháp Thụ ngửng ngay đầu lên hỏi:
- Làm sao mi biết được ngọn tuyệt học Duy Na chưởng thức này?
Thượng Quan Linh y thật kể lại rõ ràng.
Thiên Trúc tăng Tả Pháp Thụ được tin về sư môn, và hiện sư đệ Bảo Nghiêm pháp sư đã chấp chánh chức chưởng môn, không ngờ vẫn còn quyến luyến hai vị sư huynh, nên đã sai sư điệt Bách Lỗ đến miền Trung Thổ thăm dò tin tức, nay hài cốt của Duy Na sư đệ đã được sự điệt đem về Thiên Trúc, thế nào cũng được các tín đồ sùng bái, linh hồn sư đệ chắc đã an lòng nơi cõi Phật, nhưng còn mình, trời ơi! Một kẻ phản bội sư môn, gây nhiều tội ác, tất cả hy vọng đều tan theo mây khói, thậm chí nay phải gửi xác nơi đất khách quê người, Tả Pháp Thụ càng nghĩ càng mủi lòng khóc sướt mướt. Tả Pháp Thụ bèn quyết chí đem hết sức sống thừa của mình để cố hiệp trợ các tay hiệp nghĩa lo thanh trừ thế lực tàn ác, để vãn hồi vận kiếp của võ lâm miền Trung Thổ, như thế thể chuộc bớt được những tội lỗi xưa kia của mình, chờ Bách Lỗ sư điệt tới, sẽ theo về Thiên Trúc để chịu trừng phạt của sư môn, như vậy có chết cũng được yên tâm, chết tại quê hương cố thổ, được vậy cũng mãn nguyện lắm!
Thượng Quan Linh mừng rối lên, vội kéo ngay Tả Pháp Thụ đứng lên, hai người bàn tính; vì lúc này trong Lãnh Hương Điện chỉ có Tỉ Vương và Biện Trang Hổ hai người, nếu công lực Thượng Quan Linh có thể thắng nổi Tỉ Vương, thì tên chó săn Biện Trang Hổ giao cho Tả Pháp Thụ lo liệu! Hai người hào khí bốc đầy mình và vững lòng tin, Thượng Quan Linh lượm ngay Kỳ lân bảo đới cùng với Tả Pháp Thụ lần ngay về Lãnh Hương Điện
tìm Tỉ Vương!
Đến nơi, chỉ thấy lãnh Hương Các vắng tanh, đi
tuốt về phía gần đầu núi, thấy Biện Trang Hổ đang lững
thững đi bách bộ một mình, Tả Pháp Thụ bỗng quát:
- Biện Trang Hổ! Mau về đây!
Biện Trang Hổ giật mình quay đầu lại, thấy là Tả Pháp Thụ bèn rằng:
- Này Tả Pháp Thụ, nay giáo chủ đã đi Lục Bàn Sơn miền Cam Túc rồi, đồng thời giáo chủ có dặn lại hai
đứa mình phải đi cấp tốc ngay về miền Mạc Bắc, hợp
cùng với Lục y và Lam y sứ giả, chuẩn bị vào rằm tháng
tám này, phụng mạng đến Sắc La Tự, để tái cử hành cuộc khai đàn lập Vương Thiên Giáo. Khi đó, giáo chủ sẽ trị phục ngay Độc chỉ Thôi Bác, và bất luận trong làng Bạch đạo hay Hắc đạo, tất cả các hiệp sĩ trên giang hồ, đều phải triệt để tuân lệnh tập trung hết miền Mạc Bắc, qui y giáo chủ, để hưng phò Vương Thiên Giáo!
Thượng Quan Linh đứng nấp ngay sai lưng cao lớn của Tả Pháp Thụ, nên Biện Trang Hổ không thấy! Lúc này Tả Pháp Thụ lên tiếng rằng:
- Hay lắm!... Biện Trang Hổ, ngươi hãy chờ ta một chút!
Dứt lời tung mình bay vèo ngay sang! Biện Trang Hổ thấy lấp ló người phía sau Tả Pháp Thụ, nhưng cách xa không rõ, bèn lớn tiếng hỏi:
- Kìa! Chứ ai theo đằng sau vậy?
Tả Pháp Thụ đã nhoáng nhanh như làn gió lại gần Biện Trang Hổ, vừa tung tay đòn vừa lớn tiếng nói:
- Ông tổ của ngươi chứ còn ai vào đây!
Biện Trang Hổ có nằm mộng cũng không thể nào ngờ được sự đột biến nhanh như cắt này, còn chưa nghĩ tránh bằng cách nào, đường kiếm của Tả Pháp Thụ nhoáng lên như một bạch xà, chiếc đầu Biện Trang Hổ bay ngay xuống mặt đất.
Tả Pháp Thụ quay nhanh mình về, thấy Thượng Quan Linh đứng ngẩn người như phỗng, bèn vỗ vai chào nói:
- Thượng Quan đại hiệp, nay chúng ta chia tay, đại hiệp lo đuổi theo Tỉ Vương, còn phần tôi sẽ lo khởi trình đi ngay Mạc Bắc, vì Tỉ Vương vắng mặt nơi đây, đối và hai tên Âm ty tú tài Trần Thân và Lân vương Cổ Thái Huyền, tôi có thể dư sức đối phó nổi, và trước sau gì cũng phải lo cứu ngay các vị Càn Khôn Ngũ Tuyệt rồi choáng cho chúng một trận tan hoa nát lá mới hả dạ được...
Thượng Quan Linh hấp tấp rằng:
- Ấy chết? Xin tôn giá chớ vội lỗ mãng thế, tôi biết trong đám quần hào phần đông đều bất mãn sự bạo hành của Tỉ Vương, như phái Điểm Thương Hoàng Kha, cha con Chung Thiên Thu, và cả đến nhóm Thái Hành Lục Khấu cũng đã ngấm ngầm căm hờn trong lòng, phần nhiều họ đều bị ép buộc cả, mong tôn giả tùy cơ mà ứng biến, chỉ nên trừ diệt hai tên Trần Thân và Cổ Thái tuyền là đủ rồi... Còn phần tôi nếu diệt được Tỉ Vương, cứu được Thôi Bác tiền bối, thế nào cũng tức tốc đến ngay Mạc Bắc để gặp nhau...
Tả Pháp Thụ gật đầu lia lịa, nhận lời sẽ tùy cơ ứng biến, và sẽ cố gắng khuyên nhủ quần hào, hợp lực để lung lay thế lực của Tỉ Vương cho sụp đổ để cứu bốn vị Càn Khôn Tứ Tuyệt.
Đôi bên chia tay xuống núi để lo nhiệm vụ.
Thượng Quan Linh lo ngại an nguy cho A Hương, nên cuộc hành trình được khởi hành suốt ngày đêm; cuối tháng bảy mới tới gần địa phận Lục Bàn Sơn, chàng hấp tấp vào núi để tìm ao Thiên Nhẫn Chiêu, nhưng tìm mãi lẫn không thấy đâu. Một hôm, lang thang mãi trong lường núi, phần mệt và đói, khó khăn lắm mới săn được một con nai con, chợt đâu một vật đen thui từ trên không nhào nhanh xuống, thì ra là một chim ưng lớn, giơ trảo chụp ngay con thịt bay bổng lên không. Thượng Quan Linh tinh mắt nhận ra ngay, vội lớn tiếng: - Đại Hắc!... Ưng huynh!... Ta là Thượng Quan Linh đây Đại Hắc!
Chim ưng quay đầu bay ngay xuống, quả nhiên thần Ưng là Đại Hắc, trông vẫn oai hách như độ nào, nhưng trong đôi mắt có vẻ mệt mỏi, Thượng Quan Linh vừa mừng vừa tủi, ôm choàng ngay lấy ưng huynh kêu hỏi rối rít: - Ưng huynh vẫn còn lảng vảng Lục Bàn Sơn đây, chắc Thôi thúc thúc vẫn còn bình an, vậy mau đưa ta đến đó gấp.
Thần ưng phục ngay xuống, Thượng Quan Linh cưỡi lên, linh điểu vọt bay bổng. Chớp mắt, đến một nơi sơn cốc của thung lũng, là là hạ cánh xuống và khẽ cất tiếng kêu, trong thạch động lập tức có người ra nghênh đón.
Nào Chu Hoàng, Chu Văn, Hạ Quyên, Châu Phụng, Châu Sách, Châu Chu, A Hương, mọi người thấy Đại Hắc đưa Thượng Quan Linh đến, ai nấy vui mừng khôn tả. Thượng Quan Linh hỏi ngay:
- Tỉ Vương ma quân đã đến đây chưa?
Mọi người ngạc nhiên, Chu Hoàng cho hay, cả bọn mới tới đây được hai ngày, bởi Thiên Nhẫn Chiêu là một nơi kỳ hiểm, Thôi thúc thúc bị giam khốn tại đó, chưa nghĩ được cách gì để cứu người, và hai ngày đây, cũng chưa thấy có người lạ nào xuất hiện.
Thượng Quan Linh yên trí chắc mình đã khởi trình suốt ngày đêm, nên đã đến trước hơn Tỉ Vương! Nghĩ xong vội cùng với quần hiệp lại thăm Thôi Bác, chỉ thấy dưới thung lũng sâu thăm thẳm ấy quả nhiên có một cái ao và có một người như bị chôn cứng ngay giữa ao. Chu Hoàng bên cạnh giải thích, Thôi Bác đại hiệp hiện không thể nào dùng sức với cái ao đầm quái lạ ấy, hằng ngày đều trông cậy Đại Hắc mang cơm nước bay xuống dưới để mớm cho chủ nhân. Sự hiểm trở của những vách núi thung lũng đây đều do thiên nhiên tạo ra, trơn láng như kính, không một nơi nào có thể dùng sức bấu víu vào được đương nhiên không thể nào xuống bằng vách núi để cứu được, nếu quăng dây thừng cũng là một chuyện hết sức khó khăn! Vì Thôi Bác không thể nào tự mình dùng sức được hơn nữa trên miệng vách núi đây quá nguy hiểm, nếu không khéo, cứu không được Thôi tiền bối mà lại bị ngã xuống thung lũng thì nguy thêm là khác.
Chính linh điểu Đại Hắc cũng đã cố gắng mạo hiểm để cứu chủ mấy lần, nhưng vì thung lũng của Thiên Nhẫn Chiêu đây quá sâu, khi bay xuống đã là một việc khó khăn lắm, và khi đến mặt ao ấy, lại không thể nào dùng sức, mấy lần Đại Hắc mạo hiểm chân lực bị đuối, suýt bị nhào thân xuống ao, may nhờ nô cố gắng bay lên kịp mới thoát nạn!
Từ đó Thôi Bác càng không muốn Đại Hắc mạo hiểm, quần hiệp cũng cố khuyên can linh điểu, chỉ ngại lỡ ra thì không còn ai để lo cơm nước cho Thôi thúc thúc. Thôi Bác bị khốn dưới ao thung lũng không sao thấy mặt được quần hiệp, mọi tin đều nhờ linh điểu Đại Hắc truyền đạt.
Lúc này ai nấy đều đã rõ âm mưu và mục đích của Tỉ Vương và cũng biết ràng chỉ có Tỉ Vương là biết dùng cách gì để giải cứu Thôi Bác. Nay dù cho Thượng Quan Linh có thể thắng nổi Tỉ Vương Ma Cung đi nữa, chưa chắc gì hắn đã chịu nói cách giải cứu! Mà nếu không cứu được Thôi Bác, dẫu cho có giết được Tỉ Vương cũng vô bổ cho vấn đề. Huống hồ giết được một tay đại ma đầu lợi hại như Tỉ Vương đâu phải là dễ. Sau câu nói lợi hại này, càng cảm thấy nghiêm trọng, quần hiệp đưa mắt nhìn quanh nhau, không nghĩ được phương pháp nào. Bầu không khí bắt đầu trầm mặc.
Sở Canh vốn là người ăn ngay nói thẳng, chàng lên tiếng:
- Không lẽ chúng mình đành bó tay để tiếp nhận điều kiện của Tỉ Vương, và khiến cho A Hương cô nương phải làm...
Sở Canh không tiện nói toạc ra, mặt chàng đỏ gay lên, mắt mọi người đều nhìn dồn về hướng Hạ Quyên.
Hạ Quyên như đã có cách sẵn, nàng mỉm cười rằng:
- Đương nhiên không thể nào để cho A Hương bị tổn hại, nhưng chúng ta có thể tương kế tựu kế, tự cổ có câu: Trí giả thiên tư, tất hữu nhất thất, ngu giả thiên thất, tất hữu nhất đắc (kẻ khôn ngàn cái cũng có một cái dại, kẻ dại ngàn cái cũng có một cái khôn), nay Tỉ Vương chơi trá thuật, chuyến này Hạ Quyên chơi đấu thử trí lực với y xem. Nay ta đã nghĩ ra một kế, nhưng phải nhờ đến Thượng Quan Linh và A Hương, nếu mạng trời run rủi thì tà giáo sẽ bị diệt, hiệp nghĩa sẽ phục hưng lại như xưa, tám chín phần mười có thể hành động, nếu có thất bại, cũng không có gì tổn hại nghiêm trọng cả...
Hạ Quyên vốn là người có trí, quần hiệp thường vẫn khâm phục, ai nấy lập tức tỏ ý ủng hộ và hỏi ngay kế ấy như thế nào?
Hạ Quyên cười rằng:
- Thiên cơ bất khả lậu; nào hai người ghé tai lại đây!
Dứt lời Hạ Quyên thì thầm nhỏ bên tai Thượng Quan Linh và A Hương. Quần hiệp không ai biết được gì, chỉ thấy hai người gật đầu liên miên.
Hôm sau, bỗng không thấy Thượng Quan Linh đâu, anh em họ Chu, A Hương, Hạ Quyên, mẹ con họ Châu, Sở Canh, vẫn tiếp tục kéo nhau lại miệng thung lũng để tìm cách cứu người. Phương pháp của họ rất đần độn, trước hết lo chui vào các hang hốc tìm cây và gỗ, chuẩn bị chế tạo một Lộc lô (cái trục). Hì hục hai ngày qua. Sáng ngày thứ ba, đang lúc mọi người lo việc rối rít. Thình lình vù một tiếng, ánh màu vàng nhoáng ngay trước mắt, ai nấy phát hiện một con kim xà nhỏ đang bay trên không! A Hương đã được Hạ Quyên căn dặn từ trước, nên lúc này vờ như thích trí, chạy đuổi theo con rắn đang bay, chỉ thấy rắn bay đằng trước, người đuổi theo sau, dần dần xa hẳn và vào đến trong rừng. Chợt trong cánh rừng hiện ra một vị thiếu niên anh tuấn, giơ ngay chưởng ra, bắt ngay con Kim phi xà vào tay. A Hương ngấn người đứng nhìn vị thiếu niên anh tuấn!
Bỗng A Hương như thẹn thùng, vội quay mình bỏ đi, sau lưng nàng một tiếng thở dài và tiếp theo tiếng nói ôn tồn:
- Xin cô nương hãy khoan đi!
Trống ngực nàng đập thình thịch, quay ngay người lại, vẫn thấy mắt thiếu niên đang chăm chăm ngó sang bên mình.
Chỉ thấy thiếu niên mỉm cười trên khuôn mặt anh tuấn và đưa ngay tay ra rằng:
- Phải chăng cô thích con rắn vàng xinh xắn này? Vậy tiểu sinh xin biếu tặng luôn cho cô nương vậy?!
Dứt lời, từ trong mình lấy ra lọ thủy tinh nhỏ, bỏ ngay rắn vàng vào trong, đậy nắp cẩn thận, rồi giao ngay sang trước mặt nàng A Hương!