Đoạt Hồn Kỳ

Chương 71: Tuyệt thế tư dung




Tưởng đầu tiên Tra Phong ham sống sợ chết, chuyến này thế nào cũng hoảng hồn kinh vía. Nào hay sự việc đến lại trái ngược hẳn, chỉ nghe tên Tra Phong quát lớn:

- Này Hắc y sứ giả, nhà ngươi chỉ là hạng người thêm vi thêm cánh cho quân ác để hoành hành tác quái, thầy trò chúng ta đã bằng lòng giao sinh mạng ra thì thôi chớ... thế mà nay còn làm nhục người ta như thế, thử hỏi có ai chịu nổi sự bức hiếp quá độ như thế?... Tra Phong này nguyện liều mạng với ngươi luôn cho xong.

Dứt lời hắn nhảy ngay tới với đôi tay không, Thượng Quan Linh cũng đã biết công lực của người này ra sao rồi, đâu để ý gì, nhưng có điều chàng thắc mắc, tại sao muốn xem mặt lão bà bịt mặt đây là một điều tối kỵ như thế? Nghĩ xong chàng cười nhạt một tiếng, sửa soạn ra tay tiếp đòn Tra Phong, chợt lão bà bịt mặt đứng cạnh lên tiếng quát:

- Tra Phong! Mau lui về, châu chấu đá xe, thiêu thân chụp lửa, nào có bổ ích gì cho việc đâu?

Tra Phong đành cung kính nghe lời thầy lui ngay về sau đứng yên. Lão bà bịt mặt trầm tiếng rằng:

- Dám phiền Sứ giả hãy theo lão bà ta ra ngoài một chuyến, thế nào cũng làm vừa lòng sự yêu cầu của Sứ giả...

Giọng nói vô củng bi phẫn, Thượng Quan Linh đã nằm trong thế cưỡi lưng cọp đành ráng cứng đầu cứng cổ rằng:

- Nếu vậy thì hay lắm! Đi! Đi...

Tra Phong lẽo đẽo đi theo, nhưng bị lão bà bịt mặt ngăn ngay lại rằng:

- Phong con, đừng theo thầy đi làm gì nữa, vậy con hãy chờ tại lều đây, nếu thầy còn sống mà về, đó là một chuyện may mắn, còn nếu không, con phải nghe theo lời của sứ giả, không nên ương ngạnh, phải hiểu rằng con có chống cũng vô ích... may ra sứ giả không nỡ đang tay tận diệt, trong ba thầy trò, sẽ để con sống sót lại, khi đó con hãy hỏa táng thi hài của ta và anh con, xong đem tro cốt ấy về Ai Lao Sơn Vân Nam mà mai táng, và con cũng nên trầm tâm lo học đạo, chớ nên lưu luyến cảnh sống của giang hồ, càng không nên can dự vào bất luận là chuyện ân oán thị phi gì... Tình thầy trò bấy lâu, nay chắc phải quyết biệt nhau, vậy thầy mong rằng con sẽ gắng nghe lời thầy, chớ để thầy phải ngậm ngùi...

Thượng Quan Linh đứng cạnh, nghe những lời nói bi ai này cũng đâm mủi lòng, chàng chỉ nghĩ: mình vô tình bắt chẹt, chứ nào có ý làm nhục đâu, nay vì phải đóng vai Hắc y sứ giả, nằm trong thế cưỡi lưng cọp, nên không tiện ra mặt. Lúc này, tên Tra Phong đã quì ngay trước mặt lão bà bịt mặt khóc nức nở.

Lão bà đành cầm ngay cây trượng của mình bước nhanh ra lều, Thượng Quan Linh theo ngay đằng sau.

Lúc này vào khoảng canh ba của đêm trường, tay lão bà cầm ngay một cây tùng liệu (cây đuốc nhựa thông) sáng trưng, cùng với Thượng Quan Linh rời xa hẳn hai ngôi lều trên mười trượng, đến ngay một bãi cát im tịch. Sau khi cắm cây đuốc tùng liệu xuống cát, lão bà bịt mặt giơ ngay cây trượng lên rằng:

- Hắc y sứ giả! Không phải ta có ý muốn chống lệnh nhưng quả thật ta đã có lời nguyền từ trước, nghĩa là từ khi ta khởi sự che mặt đến nay, đã hơn ba bốn mươi năm rồi và chính ta đã tự đặt cho ta một qui lệ, trừ phi ta chết, hoặc là kẻ nào võ công thắng nổi ta, ngoài ra không ai có thể được thấy mặt thật của ta... mãi đến khi ta bắt đầu gặp Tỉ Vương - Nói tới đây, lão bà ngừng lại rồi tiếp ngay: - Xin lỗi, lão bà ta bây giờ không cần phải kính nể gì mà gọi Chúa công nữa... Lẽ đương nhiên, bộ mặt thật của Tỉ Vương và thậm chí đến thân hình của người này, trong bao nhiêu năm nay, chưa ai được thấy đích xác bao giờ, ta chỉ được nghe bằng giọng nói, nếu lão bà ta nhớ không lầm, lúc ấy y quả đã chấp thuận lời yêu cầu của ta, quyết không miễn cường bắt ta phải lộ diện thật... nhưng nào ngờ nay y lại ngang nhiên nuốt lời hứa như thế...

Ngập ngừng một hồi, lão bà lại tiếp:

- Đương nhiên sự đến đây của Hắc y sứ giả là phụng mạng Tỉ Vương, lão bà ta đâu còn biết nói gì hơn, nhưng lại không thể nào không giữ đúng theo lời nguyền của ta... Chính ta cũng biết Sứ giả là vị đại hiệp khét tiếng Bắc Ưng Lãnh Lạc, nay lại nghiễm nhiên là tay trợ lực đắc ý nhất của Tỉ Vương, lão bà ta tuy ở tít tại miền Vân Nam, nhưng cũng đã nghe danh sấm sét của ngươi, quả đáng khâm phục! Khâm phục!

Thượng Quan Linh ăn năn và lúng túng, chàng không biết nên xử trí ra sao trong trường hợp này, cảm thấy mặt nóng, nhưng may có mặt nạ che kín, nếu không chàng đã bị lộ tẩy ngay!

Lão bà bịt mặt thình lình cất giọng rằng:

- Nhưng ngày nay, Hắc y sứ giả không còn là vị đại hiệp Bắc Ưng Lãnh Lạc xưa kia nữa rồi, lão bà ta quả thật cũng không bội lời nguyền xưa kia, vậy Sứ giả đòi xem mặt ta... Hà hà!... Ít nhất cũng xin nhà ngươi ra tay biểu lộ vài ngọn tuyệt học của ngọn ưng trảo liêm khiến cho lão bà đây tâm phục khẩu phục, và ta sẽ tự sát để cho Sứ giả người tha hồ ghi chép về khuôn mặt của ta.

Dứt lời cây trượng của lão bà giơ ngay lên. Thượng Quan Linh phân vân và bối rối, không biết nên xử trí ra sao, cũng đành giơ ngay ưng trảo liêm lo giữ thế của mình.

Lão bà bịt mặt lại lên tiếng nói rõ:

- Sứ giả, trận đấu này sau khi phân rõ thắng bại, hễ lão bà ta may mắn thắng nửa đòn nào, dám phiền Sứ giả hãy về báo rõ lại với Tỉ Vương, thầy trò ta từ nay sẽ thoát ly khỏi quan hệ với y, mặc cho y có hăm dọa hay bắt chẹt bằng thủ đoạn gì, thầy trò ta thà chết chứ không chịu quay đầu! Nếu ta thua, đương nhiên không còn yêu sách gì để đòi hỏi, hơn nữa ta cũng đã chán đời rồi, chết đi cũng chẳng sao, nhưng... nhưng... nhưng về tên Tra Phong, nếu được Sứ giả tha cho hắn mạng sống, để hắn có thể đem di cốt của ta về quê mai táng, lão bà ta tuy có chết, cũng cám ơn đại đức của Sứ giả...

Thượng Quan Linh nhận lời ngay, lão bà bịt mặt lập tức cám ơn, nay khách sáo mời ngay Thượng Quan Linh ra tay trước.

Đấu óc Thượng Quan Linh lúc này rối lung bung, đối với lão bà bịt mặt này, tuy giận rất đậm, nhưng cũng khiêm tốn rằng:

- Lão bà niên trưởng, vậy kính xin ra tay trước!

Lão bà không còn do dự gì, ứng ngay tiếng:

- Mạn phép!

Dứt lời ào một trượng quất ngay sang.

Thượng Quan Linh hấp tấp né tránh, không ngờ lão bà già nua mà lại không thua gì thiếu niên, thân pháp nhanh, kình lực mạnh, Thượng Quan Linh hơi chột dạ.

Nhưng lại còn có chuyện quái lạ xảy ra, thế lão bà đánh ra toàn các ngọn lạ lùng, lúc này tay trái mụ ta thình lình trở ngược rạ, vận chỉ điểm ngay sang mặt Thượng Quan Linh, khi gần đến nơi lại bỗng đổi ngay lối điểm thành lối bấu hình như có ý muốn bấu quào này của đối phương, xem ra như vô tình nhưng quả thật là hữu tâm, phải biết rằng trên khuôn mặt của chàng lúc này, ngoài trừ đôi mắt sáng long lanh là của chính Thượng Quan Linh ra, còn lại tất cả tướng mạo đều mượn dạng cũ của Bắc Ưng Lãnh Lạc cả, nếu bị đối phương quào trúng, lập tức lộ nguyên hình ngay. Nhưng bản tính con nhà võ đã khiến Thượng Quan Linh nhoáng nhanh người để né tránh, tay trái dùng chưởng, tay mặt câu liêm, đồng thời phát đòn ra cự địch.

Hai ngọn binh khí một trượng và một câu liêm còn chưa kịp giáp tiếp nhau, chưởng bên trái của Thượng Quan Linh, đã hoa nhanh ngay trước mặt để đỡ ngay bàn tay như quỉ trảo của lão bà, và đang lúc tính phát đòn ra công hãm, thình lình lão bà bịt mặt biến đâu mất, Thượng Quan Linh biết lợi hại ngay, chợt vội quay nhanh ngay mình lại. Thì ra mụ ta đã nhoáng vèo về phía sau lưng chàng, lúc này đôi bên chỉ cách nhau có gần một thước. Thượng Quan Linh giật mình thất kinh, công lực của lão bà nay lại cừ giỏi hơn trước nhiều, tuy tuổi tác đã cao niên, nhưng với thân pháp lanh lẹ và linh động tuyệt độ quả thật là khiến người ta khó lòng tin! Nguy cơ hiện ngay trước mắt, Thượng Quan Linh chỉ còn hét lên một tiếng, từ ngọn chưởng và cả cây câu liêm đồng thời đánh thốc ra nhanh như nhoáng điện để tự cứu bản thân và công hãm địch thủ.

Choang một tiếng vang lên dữ dội, ngọn ưng trảo liêm chém trúng ngay cây trượng đen của lão bà bịt mặt, sao lửa tóe nhoáng lên một vùng nhỏ, binh khí đôi bên đều là loại thép quí, ngang nhiên thành thế cờ trống tương đương, bên kia tám trượng bên này nửa cân! Nhưng cũng trong chớp mắt đó, ngọn kình lực bên tay trái của Thượng Quan Linh đã chiếm ưu thế, đừng nói là lão bà bịt mặt là người đã cao niên, dù cho còn trẻ đi nữa cũng quyết không thể nào đỡ nổi thần lực của Thượng Quan Linh, nay song chưởng tương giao với nhau, nội lực của đối phương dần dần yếu hẳn, cuối cùng, chịu không nổi, khẽ hừ lên một tiếng, nhanh chân lùi tránh.

Lão bà bịt mặt lùi ngay một hơi mấy bước, mới đứng vững tấn của mình, chỉ nghe một tiếng thở dài sau tấm khăn che mặt của lão bà, Thượng Quan Linh lúc này ngầm cảm thấy sung sướng, chàng nhớ bị Phủ Chưởng Hàn ngày nào của lão bà bịt mặt đây, nay mình nghiễm nhiên thắng hiên ngang như thế, quả đã nhờ kỳ công của Tuyết bi tiên hoa. Nay ỷ vào thần lực tinh diệu và võ nghệ của mình đây, đâu còn phải ngán sợ gì ngọn Phủ Chưởng Hàn? Khi nghĩ đến Phủ Chưởng Hàn, Thượng Quan Linh lại giận tiết lên tiếng rằng:

- Nay lão lão, sao không dùng ngọn độc công Phủ Chưởng Hàn; Bản sứ giả sẵn sàng tiếp hầu ngọn tuyệt kỹ độc công xem lợi hại đến đâu!

Lão bà bịt mặt giật mình, giọng nói có vẻ đau khổ rằng:

- Xin Sứ giả chớ có nhắc đến chuyện Phủ Chưởng Hàn làm gì nữa, lão bà ta đã phát thệ, suốt kiếp này, không bao giờ dùng đến ngọn độc công ấy nữa.

Thượng Quan Linh ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao vậy?

- Vì nửa năm trước đây, ta đã thử chưởng lực này khiến cho một vị thiếu niên bị thương, sống chết không biết ra sao, nay ta hối hận vô cùng...

- Hừ!...

Lời đoán này của lão bà, quả nhiên trùng hợp với sự nghi đoán của Thượng Quan Linh.

Thình lình lão bà bịt mặt lên tiếng:

- Hừ!... Hắc y sứ giả, chính nhà ngươi đây đâu phải là Bắc Ưng Lãnh Lạc gì, mà nhà ngươi chính là ác ma Tỉ Vương, và ta cũng tin chắc nhà ngươi đã giết mất Bắc Ưng Lãnh Lạc và đeo ngay bộ mặt nạ giống hệt của vị đại hiệp này... Nay ta đã sắp thành kẻ thiên cổ, ta chỉ cầu mong ngươi cho ta được thấy bộ mặt thật của Tỉ Vương của ngươi! Hơn nữa ta đã sắp về chín suối, lẽ đương nhiên đâu còn có thể tiết lộ bí mật của ngươi ra trong thiên hạ...

Trong lòng Thượng Quan Linh lúc này đủ các mùi vị chua đắng, cay, ngọt, mặn, chàng đứng ngẩn người không biết tính ra làm sao. Bụng nghĩ thầm: Nếu mụ mà thấy mặt thật của ta, e lại không hoảng đến cấm khẩu luôn ấy à! Nào ngươi có ngờ đâu con trai của kẻ thù đã thân hành đến đòi món nợ máu trong trường hợp quá ly kỳ này!

Chợt nghe tiếng lão bà kêu lên:

- Cho ta xem! Cho ta xem!

Vừa kêu vừa loạng choạng chạy sang, Thượng Quan Linh nổi khùng, giang ngay tay chận, đồng thời phát ra một ngọn đòn kỳ khí chỉ nghe soét một tiếng, giở bung ngay khăn che mặt của lão bà - một chiếc khăn đen mà đã che suốt bốn mươi năm trời. Lúc này, trời gần sắp sáng, Thượng Quan Linh được thấy chân diện mục của lão bà bí mật. Chàng kinh hoảng, tiếp theo là hoang mang và như người bị vây trong mê hồn trận, không còn hiểu tại sao và tại sao nữa... Lão bà lúc này chỉ mỉm cười nham hiểm. Thượng Quan Linh ngó chăm chăm vào khuôn mặt ấy nhưng chợt đôi tay như quỉ trảo đã thò ngay gần cổ Thượng Quan Linh...

Thượng Quan Linh cảm thấy một luồng gió lạnh tạt tới trước mặt chỉ chớp mắt, chiếc mặt nạ tướng mạo của Bắc Ưng Lãnh Lạc đã nằm ngay trong đôi trảo của Lão bà!

Khi một khuôn mặt anh tuấn lộng lẫy xuất hiện trước mặt lão bà, sự kinh hãi cao độ đã khiến cho mụ ta ối lên một tiếng thất thanh!

Phần Thượng Quan Linh, khi chàng đang bị mê hoặc với mặt thật của lão bà ấy, bỗng dưng gặp sự thay biến thình lình như thế, với bản năng tự vệ của con người khi gặp biến, chàng đã nhanh tay bửa ra một chưởng, phét một tiếng, toàn thân lão bà đã lăn xuống mặt cát như một nhánh cây khô bị gãy. Đến khi Thượng Quan Linh phát giác sự việc ấy là chuyện gì thì lão bà đã bị trúng chưởng nơi ngực, và chính mụ ta đã cố ý không tránh ngọn đòn ấy, tính mạng của mụ ta khó mà kéo dài!

Với thần lực của Tuyết bi tiên hoa, ngọn chưởng ấy đâu phải tầm thường gì, dù cho là hạng đệ nhất lưu cao thủ, cũng khó mà chịu nổi, huống hô đây lại là một lão bà cao niên, và lạ nhất là sau khi mụ ta kêu lên một tiếng ôi lại không chịu né tránh đòn đánh, trái lại ngang nhiên hứng chịu ngay đòn chí mạng cua Thượng Quan Linh. Thậm chí mụ ta không hề hự lên được một tiếng nào, chắc chắn đã bị trọng thương nơi ngực, máu tươi đã thấy ứa ra đằng miệng.

Thượng Quan Linh đã bị mê hoặc, một thứ mê hoặc mà không sao giải thích nổi: chuyện này sao lại có thể như thế được?! Chàng cố suy ngẫm... trong khi Thượng Quan Linh bắt chẹt để lột chiếc khăn của lão bà ấy; thâm tâm của chàng đinh ninh rằng: sau tấm khăn che mặt ấy, nhất định phải là một khuôn mặt xấu xí vô cùng và già nua. Rất có thể là khuôn mặt ấy không thua các nhân vật kinh tởm trên Phi Các ma cung của Vô ảnh Phong, phải là bộ mặt thịt rữa xương tan rùng rợn vì các bệnh cùi lở loét nếu không thì cũng là bộ mặt bị người thù phá hủy. Bốn mươi năm trời như thế, nên hiểu rằng chuộng đẹp vốn là thiên tính của loài người, nhất là đối với phái nữ, luôn luôn thích cho mọi người phải trầm trồ về vẻ đẹp của mình, vô phúc cô nào không đẹp thì cũng ráng tìm chút duyên nổi hoặc duyên chìm để cầu bắt những cái nhìn lắc lư của thiên hạ, thế mà lão bà này đã chịu khó che bộ mặt của mình suốt bao nhiêu năm ấy, chẳng cần nghĩ cũng đoán được bộ mặt ấy phải kinh tởm rùng rợn lắm!

Nhưng tất cả mọi biến chuyển, đều xáo trộn một cách quá đột ngột, không thể nào tưởng tượng được, càng khiến cho Thượng Quan Linh phải ngơ ngác kinh dị. Khi chàng tước được chiếc khăn che mặt của lão bà ra, một khuôn mặt đặc biệt ngoài sức tưởng tượng của chàng đã xuất hiện trước mặt chàng! Đó là một bộ mặt tuyệt đẹp, trẻ măng như cô gái mười bảy mười tám, làn thu ba sáng long lanh, mày hình lá liễu, môi hình anh đào, mũi thon và cao, nghĩa là tất cả các ngũ quan trên bộ mặt này đều phối hợp một cách khéo léo lạ, từ má đến trán, không thể nào tìm ra được một nét nhăn của tuổi già, với bộ mặt tươi trẻ như thế, nhiều lắm là hai mươi tuổi là cùng, nhưng bộ mặt hấp dẫn ấy lại không tương xứng với bộ tóc trắng đen lẫn lộn trên đầu và thân hình luộm thuộm của lão bà già nua, đã có gần sáu mươi tuổi. Thượng Quan Linh cũng càng không hiểu việc mà lão bà đã tự xưng đã gần sáu mươi, nhưng tại sao lại còn giữ được một dung mạo trẻ đẹp như cô gái mười tám như thế, không lý dưới trần gian này lại có thứ linh dược quí báu đến thế sao? Hay là nhờ sự hung dâm mà giữ được phong độ thanh xuân đến thế. Chàng nghĩ ngay: Với bộ mặt tuyệt đẹp và hấp dẫn như thế, người khác, họ đã cố phô trương hầu như cho thiên hạ đều phải say đắm về dung nhan tuyệt thế của mình, nhưng người này sao lại quái gở khác thường đã che đậy giấu giếm đi như thế trong suốt bốn chục năm trời với tấm khăn đen? Thượng Quan Linh say sưa suy nghĩ để tự tìm câu giải đáp, mãi đến khi chiếc mặt nạ của chàng bị người tước ra mới kinh tỉnh. Càng không ngờ trong lúc cuống quít phát chưởng ra, đối phương lại không chịu né tránh, nên bị thương nặng và nằm chờ tử thần đến rước.

Thượng Quan Linh chăm chú nhìn, phát giác người này hãy còn sống, lúc này đang từ từ ngồi nửa mình dậy, trên nét mặt hấp dẫn lạ lùng ấy này, hình như đã cảm thấy một sự vui mừng trong lòng vậy, lúc này chỉ thấy đôi mắt hiền hòa của lão bà có bộ mặt thiếu nữ này nhìn chăm vào Thượng Quan Linh.

Thượng Quan Linh bất giác ngồi xổm ngay xuống dịu dàng hỏi:

- Còn nhận được tôi chứ?

Mặc dù bị trọng thương trong mình, nhưng lão bà vẫn có thể phát âm nói rõ từng âm ngữ rằng:

- Có! Tôi nhận ra anh, anh là Thượng Quan Linh, và tôi... tôi không bao giờ quên được anh...

Thượng Quan Linh giải thích với vẻ hối hận.

Quả thật tôi không có ý đánh bị thương... như thế, tuy chúng ta có mối thâm thù huyết hận với nhau, nhưng khi tôi biết bà đã có ý ăn năn hối cải, tôi đã không muốn ra tay làm gì... nhưng ngặt vì, dung mạo của bà khiến tôi kinh ngạc sững sờ, và trong lúc ấy bà lại thình lình nhân cơ hội để tước mặt nạ của tôi... Với bản năng tự vệ của con nhà võ, không ngờ đã khiến cho bà phải trọng thương...

Vẻ ăn năn lúng túng của Thượng Quan Linh, khiến cho lão bà vui tươi hồn nhiên...

Chỉ thấy lão bà tươi tỉnh cười rằng:

- Ta cũng không giấu gì anh, với bộ mặt hấp dẫn này của ta đây, bốn mươi năm về trước, không biết đã làm điên đảo biết bao nhiêu chàng trai hồi bấy giờ, dẫu cho các người trai anh tuấn hồi đó có anh hùng hảo hán đến đâu đi nữa, nhưng đứng trước mặt Lỗ Yểu Nương ta, đều phải ngoan ngoãn nghe lời bày bịa của ta...

Bấy giờ Thượng Quan Linh mới hiểu rõ kẻ thù của mình tên gọi là Lỗ Yểu Nương, nghe tên này cũng quen tai lắm, nhưng Thượng Quan Linh không nhớ rõ mình đã nghe tại dâu, chỉ mơ màng hiểu rằng, cái tên này đã từng vang danh một thời trong làng giang hồ mấy mươi năm về trước. Thượng Quan Linh không khỏi cho lời nói của Lỗ Yểu Nương là đúng, vì sau bốn mươi năm của ngày hôm nay đây, Lỗ Yểu Nương đã tóc trắng, động tác đã hoàn toàn của một bà già, ấy thế mà dung nhan của bà vẫn còn sức thu hút người nhìn không chán đến thế, ngược dòng thời gian về bốn mươi năm về trước, vào thời vàng son của Lỗ Yểu Nương, với bộ mặt hấp dẫn tuyệt vời như tiên ấy, cộng thêm bộ tóc đen óng mượt, thân hình yểu điệu Thượng Quan Linh nhắm mắt tưởng tượng cũng hình dung được sắc đẹp ấy có thể hơn Liễu Mi bây giờ của mình, thậm chí so với A Hương chắc cũng tương đương và có phần hơn là khác.

Lúc này, Lỗ Yểu Nương nhìn chăm Thượng Quan Linh, từ từ cất giọng rằng:

- Bốn mươi năm trước, chính ta đã tự động che mặt lại phần vì chính bản thân mình, phần nữa là vì một người khác, và ta cũng không muốn để cho thiên hạ vì sắc đẹp của ta mà nổi lòng si mê để quấy phiền ta, thậm chí có thể gây nên những bi kịch không đâu...

Không ngờ hồi đó nàng Lỗ Yểu Nương lại biết suy nghĩ lợi hại đến thế, lại càng không muốn dùng sắc đẹp. của mình để gây khổ cho các chàng trai si tình, đành dùng khăn che ngay dung mạo tuyệt đẹp của mình lại để tránh bớt thị phi, hành vi này quả khiến ta khâm phục kính nể.

Thượng Quan Linh bất giác đâm ra hảo cảm với Lỗ Yểu Nương rằng:

- Lão có tâm tình hoài bão như thế, nhưng không biết lão vừa rồi nói, một nửa vì mình, như vậy có ngụ ý gì bên trong?

Lỗ Yểu Nương bị hỏi đột ngột, hình như đã chạm vào chuyện thầm kín vậy, bất giác thở dài rồi nói:

- Có gì đâu, trọn bốn mươi năm về trước, ta đã cố gắng tìm cách để giữ gìn dung nhan cho tươi hoài, nhưng mục đích để làm gì? Giờ đây nói ra kể cũng nực cười, bởi vì hồi ấy ta áp đảo một vị thiếu nữ đẹp, vì thiếu nữ đó với ta cùng yêu một chàng trai anh tuấn xuất sắc, hành động này của ta, có thể là cố cạnh tranh để được yêu...

Thượng Quan Linh cho rằng hành động này không có gì là quá đáng, chàng vừa nghe vừa gật gù.

Lỗ Yểu Nương với một giọng bi thảm lại nói tiếp:

- Nhưng về sau, bao nhiêu công trình của ta đều sụp đổ hết, mặc dù ta có thể giữ dung nhan tươi trẻ mãi mãi, và sắc đẹp của ta hấp dẫn đến độ không sao từ chối, nhưng chàng ta... chàng ta đã nhiếc ta là loại hồ ly tinh, dẫu cho biết bao đàn ông phải điên đảo với ta... mặc dù ta đã tận dùng hết các cách, nhưng đều vô hiệu và người mà ta yêu ấy đã tuyệt tình ra đi... Kể từ đó ta cũng tuyệt vọng bằng cách dùng khăn đen che ngay nhan sắc của ta lại không muốn cho ai thấy...

À ra là vậy, Thượng Quan Linh nghĩ thầm, Lỗ Yểu Nương này kể ra cũng là gái chung tình lắm, nhưng không biết người đàn ông đó ghét người ta về điểm nào mà nỡ tuyệt tình đến thế, lúc này Thượng Quan Linh cảm thấy thương hại cho mối tình tuyệt vọng của Lỗ Yểu Nương, bèn hỏi rằng:

- Nếu vậy, chắc lão ghét giận người đó ghê lắm?

Lỗ Yểu Nương gật đầu:

- Đúng thế! Ta giận vô cùng, đã có một dạo ta đã nghĩ đến ăn thịt uống huyết chàng ta mới hả dạ... Nhưng những năm gần đây, ta đã nghĩ vỡ hết lẽ sống của đời, tất cả mọi sự trên thế gian này, chẳng khác nào làn khói bay ngang mắt mình vậy, tài cao, sắc đẹp, rút cục rồi cũng hóa thành đất bụi, tất cả mọi sự của thế gian, đều không sao tồn tại với sự tàn phá vô tình của thời gian... Đúng là đàn bà họa thủy, hồng nhan là cạm bẫy, tự cổ không biết đã chôn vùi biết bao nhiêu anh hùng hiệp sĩ!... Thượng Quan Linh! Anh nên nghe lời răn khuyên của ta, chớ nên bị sắc đẹp quyến rũ ý trí của mình, tự mình phải nắm chắc chủ trương của mình! Chính người đàn ông mà ta đã yêu ấy, không khác gì điển hình của anh bây giờ, chàng ta đã phân biệt rõ thị phi và thiện ác, càng không bao giờ bị sắc đẹp mê hoặc, tuy hồi đó ta giận chàng lắm, nhưng nay suy ra, ta không thể nào chối cãi là chàng ta đã có lý.

Thượng Quan Linh lúc này nghiễm nhiên nghe những lời khuyên răn, mắt thấy vị Lỗ Yểu Nương nay hiện thân nói rõ cuộc đời xưa kia, vô tình cũng như đã cho Thượng Quan Linh biết rõ xưa kia, lão bà cũng là người đẹp trời nghiêng nước ngửa như ai, nhưng khác là đáy lòng độc như rắn của nàng, rất có thể thanh danh còn bị vang tiếng là khác. Tuy đã bị người ta bỏ rơi, mà vẫn nay phải công nhận là người ta có lý.

Nhìn kỹ sắc mặt của Lỗ Yểu Nương, thấy càng tái mét hẳn, vài vết thương nơi vai và ngực đều trầm trọng, nay lão bà đều trông vào công lực để duy trì sự sống của mình. Tử thần đã mỗi lúc một gần Lỗ Yểu Nương.

Thượng Quan Linh bất giác lên tiếng hỏi:

- Lỗ lão lão, bây giờ ngài thấy sao?

Lỗ Yểu Nương hiện ra một nụ cười tươi trên khóe miệng rất nhanh và khẽ giọng rằng:

- Cám ơn anh đã hỏi han, ta còn khá lắm, anh cứ yên tâm. Anh đã rộng lượng với ta như thế, ta mừng lắm!...

Thượng Quan Linh tuy không nói gì, nhưng lòng chàng vô cùng mâu thuẫn, trước mặt mình đây, là kẻ đại thù của gia đình mình, thôi, mình không đang tay hạ thêm độc thủ làm gì cho mang tiếng ác, nay phó mặc hết cho định mạng vậy!

Lỗ Yểu Nương lại lên tiếng rằng:

- Đến nay, manh mối của thù oán với song thân của anh, ta đều đã viết rõ trong lá thư, nên lúc này cũng chẳng có phải thuật lại nơi đây làm gì, sau này anh rảnh xem sẽ rõ! Những gì đã lầm lỗi, đều lầm lỗi cả rồi, người chết không thể nào sống lại được... Ta đã ăn năn bao nhiêu vì chuyện ấy, ta cũng không còn nhiều thì giờ để sống nữa... - Nói tới đây, âm giọng của Lỗ Yểu Nương quá nhiên tất cá đã yếu dần hẳn.

Thượng Quan Linh thấy mủi lòng, vội vàng rằng:

- Lỗ lão lão xin đừng nói những chuyện ấy nữa, xin hãy an lòng nghỉ cho khỏe, để tôi đi cho tin Tra Phong lại đây lo cứu cấp...

Lỗ Yểu Nương vội lắc đầu hấp tấp nói:

- Thôi! Anh cũng chẳng nên quýnh lên thế làm gì, số phận của ta chỉ có thế thôi, đừng có miễn cưỡng làm gì nữa. Nay nhân lúc không có ai tại đây, ta còn đủ chút hơi thừa, vậy hãy mau nghe ta thuật lại những bí mật về Tỉ Vương, để anh có thể áp dụng lối biết người biết ta, với tài trí thông minh của anh, để mà đi phó hội mùng mười Tết tới đây tại Bách Linh Miếu.

Với giọng yếu đuối của người sắp chết, Lỗ Yểu Nương bèn sơ lược về cá tính bí mật của Tỉ Vương ma quân, người này quả là một quái nhân bất bình phàm, xuất đạo giang hồ đã lâu năm, đến nay, các phái trên giang hồ đều bị y thao túng, đông nhất là số người trong hai phe Hắc, Bạch đạo, đã ngang nhiên tạo thành một tổ chức hết sức lớn lao, nhưng có điều lạ nhất: xưa nay chưa ai thấy qua mặt thật của người này ra sao. Y có bốn vị sứ giả lừng danh là Tử y sứ giả, Lục y sứ giả, Bạch y sứ giả và Hắc y sứ giả, bốn người đều thay mặt y để hành sự theo cái gọi là lệnh Chúa công, bốn người này đều là những nhân vật nổi danh, công lực tuyệt cao và nhất là một lòng trung thành với Tỉ Vương, chỉ huy đám quần hào, nếu ai không tuân phục, một trong bốn Sứ giả có thể ra tay tiền trảm hậu tấu ngay. Có khi bốn Sứ giả không ra tay giết, nhưng kẻ bị nạn có thể chết một cách bí mật rùng rợn, trường hợp đó các Sứ giả sẽ loan báo: chính đó là do Chúa công thân hành ra tay trừng trị tội nhân. Những cảnh trừng phạt ghê rợn khủng khiếp như thế, khiến không ai lại không ngán sợ! Còn với bốn Sứ giả hung ác lại càng dữ tợn, hễ không ra tay thì thôi, còn một khi đã can thiệp vào chuyện gì, không bao giờ để cho người nào sống sót, nên chi những nhân vật có dính dáng đến Tỉ Vương, không ai là không bị kềm chế thao túng theo lối khủng bố tinh thần đó! Không còn ai dám phán kháng Chúa công ghê gớm Tỉ Vương!

Nghe đến đây, Thượng Quan Linh bỗng sực nhớ đến vụ qua sông băng tuyết ở Hoàng Hà, khét tiếng như Bắc kiếm Phổ Côn mà cũng phái ngán oai lực của Tỉ Vương nên đã phải thốt ra câu nói: Ta còn muốn sống thêm vài ngày. Lỗ Yểu Nương lại kể tiếp, theo như lão bà được biết, hiện nay đám người đang bị Tỉ Vương thao túng trong tay, ngoài trừ ba thầy trò của Lỗ Yểu Nương ra, có phái Điểm Thương ở Vân Nam, thầy trò Độc Ma Vô ảnh Phong, Kê Vĩ Bang miền Giang Nam, Biện Trang Hổ miền Dực Đông, Thái Hành Lục Khấu. Bắc kiếm Phổ Côn đầu hàng, còn hai vị Đông tăng Túy Đầu Đà và Tây đạo Thiên Si không chịu phục, lúc này đã bị giam cầm, và gần đây nghe đâu tên phiên tăng miền Thiên Trúc là Tả Pháp Thụ và trưởng nữ của Thanh Thông Bang Liễu Văn, cũng đã tham gia vào trận doanh của Tỉ Vương, mà còn giao luôn chiếc cờ Tiểu Đoạt Hồn Kỳ cho Tử y sứ giả để chuyển giao lại cho Tỉ Vương, đồng thời Liễu Văn cũng đã viết thơ gửi về Thanh Thông bang chủ Liễu Khải, mời ngay ông già đến mạn Bắc miền quan ngoại để dự thịnh hội Bách Linh Miếu vào ngày mùng mười Tết.

Dụng ý của Tỉ Vương là muốn kết đúc lại đồng minh thật lớn mạnh, giăng lưới để bổ vây khắp các cao thủ trong thiên hạ, tới sẽ so tài cao thấp với Độc chỉ Thôi Bác tại miền Trung Nguyên, cần Tứ đại sứ giả hoặc dùng phi xà huyện lệnh, hoặc thân hành ra quân, hạ lệnh cho mọi người phải đến tập trung tại Bách Linh Miếu, vào đúng ngày mùng mười Tết. Chúa công của mọi người sẽ thân hành ra đứng ra lãnh việc chủ trì để làm lễ khai đàn lập phái cho các cao thủ.

Và hết thảy những nhân mã hảo hán của các đường lục lâm và bị Ti Vương thao túng ấy, trong mấy ngày nay đây họ đã kéo nhau đến địa giới của Mạc Bắc này rồi. Ai nấy cũng biết rằng chỉ riêng phần Tỉ Vương công lực cao tuyệt không thể nào ngờ được, các tay trợ thủ đắc lực như Tứ đại sứ giả, toàn là những nhân vật sóng gió oai hách một thời trong giang hồ võ lâm xưa kia. Trong đó, Tử y sứ giả lại là Tử tu khách Yểu Phi, một nhân vật nổi tiếng miền Hiệp Bắc, vị này là một tiền bối trong làng Bạch đạo công lực cao giỏi, tính tình ngay thẳng và nhân hậu, lừng danh trên giang hồ, đã phong đạo qui ẩn lâu năm, nhưng không hiểu sao nay ông ta lại chịu giúp tên Tỉ Vương thật là một sự kiện quái lạ...

Lam y sứ giả là Lân vương Cổ Thái Huyền, người này vốn là một đại đạo độc cước nổi danh trong làng Hắc đạo giỏi về ngọn ám khí Lân hỏa đơn, có thể nói là không ai địch lại. Lục y sứ giả là âm ty tú tài Trần Thân là một tay bại loại trong giang hồ, tên này vốn là một tên thám hoa dâm tặc. Hai tên Cổ Thái Huyền và Trần Thân này, đều là những kẻ đã chồng chất khá nhiều vụ án, công lực thuộc vào hạng cao thủ tuyệt vời trong làng Hắc đạo, nay đều bị Tỉ Vương thu nạp dưới trướng đã gây vi gây cánh thêm cho mạnh, không gì lạ lắm.

Lạ nhất là với Hắc y sứ giả, từ tướng mạo cho đến binh khí, đều tỏ rõ cá tính của người này xưa kia là người công bình chánh trực, chính thế mà Bắc Ưng Lãnh Lạc lại được người đời ví cho cái danh của Lỗ Trọng Liên, nhưng nay xét ra, có hai điểm khác xa nhau, Bắc Ưng Lãnh Lạc vốn là người thích màu trắng, chuyện này ai ai cũng biết, nhưng nay thình lình lại chuyển biến hẳn sang màu đen, điểm thứ là Bắc Ưng Lãnh Lạc vốn là con người nghĩa hiệp chánh phái, tại sao lại cam chịu đi làm tay sai như thế, đáng nghi ngờ lắm.

Trong Tứ đại sứ giả đối với Cổ Thái Huyền và Trần Thân, không ai lạ gì, vì bản lĩnh sài lang của chúng như thế nhưng đối với Lãnh Lạc và Yểu Phi, mọi người có vẻ nghi ngờ. Trong sự suy đoán của lão bà bịt mặt Lỗ Yểu Nương, vì xưa nay chưa hề thấy Tứ đại sứ giả cùng tập họp nhau và xuất hiện cùng một lúc bao giờ cả, như vậy có thể đoán ràng; Tứ đại sứ giả đây, rất có thể là kẻ hóa thân của Tỉ Vương, vi trên thực tế, tên Tỉ Vương này vốn là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, ở thể nói ít ai bì kịp, càng có thể những người như Tử Tu Khách Yểu Phi, Bắc Ưng Lãnh Lạc, Lân Vương Cổ Thái Huyền, Âm Ty tú tài Trần Thân, bốn người này sự thật đã bị Tỉ Vương giết từ lâu hoặc đã giam cầm tại một nơi nào?

Còn chính bản thân của Tỉ Vương lại mượn lốt của Tứ đại sứ giả này xuất hiện tùy theo nhu cầu để thao túng các phái bằng bộ óc hết sức tinh khôn của y. Đến nay, giả thuyết của Lỗ Yểu Nương lập ra và được Thượng Quan Linh đem đối chứng với những sự kiện đã xảy ra, rất có thể đúng với dự tưởng nêu ra lắm, và cũng chứng tỏ kẻ đầu tiên gặp tại bãi sa mạc và chàng giở đá thi sức với Sở Canh đã bày ra ấy, chính là Tỉ Vương đội lốt của Bắc Ưng Lãnh Lạc. Còn ba Sứ giả Lục, Lam, Tử ấy, Cổ Thái Huyền và Trần Thân rất có thể là chính bản thân chúng đang làm Sứ giả nhưng vị Yểu Phi quả đáng nghi ngờ, nếu không phải là Tỉ Vương đội lốt, cũng có thể tay trợ thủ đắc lực nào đang giả dạng.

Giờ đây, tất cả mọi bí mật đã gần như rõ cả, Hắc y sứ giả đã là bạn thân của Tỉ Vương, mà nay y lại đội lốt Thượng Quan Linh, lẽ đương nhiên vị Hắc y sứ giả phải đành gác lại, theo sự suy tính của Lỗ Yểu Nương, đến giờ đây mà vẫn chưa nhận được Phi xà truyền lệnh để ra lệnh cho mọi người đề phòng Hắc y sứ giả phản loạn, như vậy là các tay bộ hạ của Tỉ Vương vẫn chưa hay biết gì về tin Hắc y sứ giả phản loạn. Và chính đây là một cơ hội lớn lao để dồn Tỉ Vương vào con đường đại bại!

Tỉ Vương nay đã đội lốt Thượng Quan Linh và chắc rằng đã đến Bách Linh Miếu, và tất cả các thủ hạ của y chắc cũng đã đến đông đủ, mặc dầu trong bụng họ đều không cam chịu, nhưng lại không dám chống đối ra mặt. Theo dự đoán của Lỗ Yểu Nương, Tỉ Vương nay đã bắt chẹt Bắc kiếm Phổ Côn, giam hãm Thiên Si Tây Đạo và Đông tăng Túy Đầu Đà, và lẽ đương nhiên không thể buông tha Nam bút Gia Cát Dật, thế nào cũng tìm đủ mọi kế để hàng phục vị nho sĩ này. Nam Bút ương ngạnh sẽ chung số phận với hai sư huynh luôn, nghĩa là sẽ bị giam bí mật vào một nơi mà không ai hay biết. Còn phần Liễu Mi và Sở Canh, Tỉ Vương hiện đang cần kéo vây cánh Thanh Thông Bang, may ra không gì đáng ngại cho hai người này. Nay nhân cơ hội chúng đang huy động toàn lực tập trung chú ý về cuộc thịnh hội lập ra tại Bách Linh Miếu, Thượng Quan Linh hãy đội lốt Hắc y sứ giả đến xuất hiện ngay đó, tin chắc thế nào cũng khiến cho Tỉ Vương kinh người ngạc nhiên!

Và đám người ở Bách Linh Miếu ngoài trừ một số ít là tử đảng của Tỉ Vương ra, còn phần đông điều bị áp bức bó buộc cả! Chuyến đi này của Thượng Quan Linh, trách nhiệm vô cùng gian nan, phải lo cứu Nam Bút, Tây Đạo, Đông Tăng, Liễu Mi, Sở Canh, càng nên giải thích những gông ách của Tỉ Vương đang trùm lên đầu cổ các nhân vật sa cơ thất thế của các tay giang hồ hảo hán, khiến cho mọi người khôi phục lại tự do, cải hối lầm lỗi của mình để hướng thiện. Đồng thời cũng nhân ngay dịp ấy truy diệt Tỉ Vương và bè đảng tai ác của chúng, phá tan luôn âm mưu khai đàn lập giáo của Tỉ Vương ma quân. Thượng Quan Linh nghĩ đến chuyến đi này, không phải không hy vọng thành công, nhưng vì cô thân độc mã, không một tay giúp sức, phần thành công có vẻ mỏng manh lắm. Lão bà bịt mặt Lỗ Yểu Nương tuy đã hết lòng ăn năn với lỗi lầm của mình nay muốn trợ giúp Thượng Quan Linh thành công nhưng với tình trạng trước mắt đây Lỗ Yểu Nương cũng chỉ đề cập rõ đến những sự kiện mà mình biết, và dự đoán cho chàng, đồng thời hết lòng khuyến khích ý chí cho Thượng Quan Linh, còn về công việc kế hoạch tiến hành ra sao, Lỗ Yểu Nương cũng vô phương, tất cả đều chờ đợi theo thiên ý an bài vậy...

Dần dà, tiếng nói của Lỗ Yểu Nương càng lúc càng nhẹ:

- Thượng Quan Linh... anh mau... anh mau đi đi... đừng...lo... cho... tôi... nguyện... anh... thân hành... diệt được tên ma quân... Tỉ Vương... và hãy... cầu xin hộ song thân của anh... hãy tha thứ... tội lỗi cho tôi.

Dứt lời, Lỗ Yểu Nương ngã ngửa người ra, hơi thở đã dồn dập, Thượng Quan Linh quýnh rối lên! Chàng đã hết ý thù địch với kẻ hấp hối trước mắt, vội ngồi sát ngay xuống khẽ tiếng:

- Thưa tiền bối, ngài hãy ráng nghỉ ngơi, chớ nghĩ đến những chuyện đau lòng trong lúc này làm gì, ngài yên trí, thế nào cũng sẽ hợp sức với vãn bối này để lo tiêu diệt tên Tỉ Vương...

Lỗ Yểu Nương đã không nói rõ, chỉ thấy hai môi mấp máy, Thượng Quan Linh vội ghé sát tai gần mới nghe rõ:

- Thôi... Hết rồi... tất cả... đã hết... tôi... rất... sung sướng... anh nên đi ngay... chúc... anh... thành công...

Chỉ thấy vị nữ ma đầu có lòng hướng thiện này, đôi mắt từ từ nhắm lại với vẻ vô cùng thoải mái, nét tươi tỉnh đã hiện rõ trên bộ mặt tuyệt đẹp ấy, càng khiến kẻ nhìn không sao chán được...

Thượng Quan Linh đành thúc thủ vô phương nhìn tử thi. Lúc này đã hết cảnh bình minh, ánh nắng mùa đông đang chiếu tỏa trên bộ mặt của Lỗ Yểu Nương, hiện tất cả những khía cạnh của một trang tuyệt thế tư dung. Vị Lỗ Yểu Nương quả không hổ danh nữ trung quái kiệt, với sáu mươi tuổi đời như thế, mà vẫn giữ nổi sắc đẹp như thế, và suốt bốn mươi năm trời nay không hề được thấy, nhưng trong lúc hấp hối bước sang thế giới u linh này, lại ngẫu nhiên được vị thiếu niên anh tuấn chiêm ngưỡng vẻ đẹp cuối cùng của cuộc đời!

Thượng Quan Linh lúc này chỉ cảm thấy tiếc rẻ cho trang tuyệt sắc giai nhân, cuộc đời của bà ta đã liên can đến cha mẹ mình, khiến nỗi yêu mà xảy ra bi kịch vụ án giết hết toàn gia của mình.

Kẻ thù đã chết, mối ân oán của các bậc thượng bối nay đã được Lỗ Yểu Nương ghi rõ trong phong thư khá dày, Thượng Quan Linh bất giác từ trong mình lấy bức thư dày cộm ấy ra xem!

Trước cảnh hoang vu của bãi sa mạc, Thượng Quan Linh đã mê mẩn ngây ngất theo dõi câu chuyện ân oán của các bậc thượng bối, trong đó có song thân của chàng, vì quá mải miết. Thượng Quan Linh không còn chú ý đến các sự kiện đang xảy ra xung quanh mình.

Khí hậu tháng giêng, bãi sa mạc càng hanh lạnh hơn bao giờ, gió đùa từng cơn, khiến cho mớ tóc trắng của Lỗ yểu Nương bay phất phơ như các làn khói tỏa, cảnh sắc thật não nùng thê lương!

Thượng Quan Linh không hề chú ý những cảnh trạng mủi lòng ấy! Tâm tư chàng đã bị những chữ đen trên giấy trắng thu hút hẳn, thậm chí đã có người xuất hiện bên cạnh, mà chàng vẫn chưa hay biết, một đôi mắt tròn xoe của người tráng niên đang xuất hiện trên bãi cát. Khi người tráng niên nhận rõ người đang ngồi chăm chú xem thư ấy, chiếc mặt nạ da người đã rớt trên mặt cát và người này lại có bộ mặt tươi trẻ anh tuấn phong nhã của một thiếu niên, không phải là bộ mặt của Hắc y sứ giả Bắc Ưng Lãnh Lạc, người tráng niên từ từ lẩm bẩm một mình:

- Hừ! Thằng nhãi chết toi. Thì ra là ngươi! Thế mà đã dọa cho Tra Phong này bay hồn bay vía suýt chết mấy lần!... Nhưng quái lạ! Sao đã trúng Phủ Chưởng Hàn của thầy ta mà còn không chết, trái lại công lực còn tiến triển kinh khủng như thế... Lạ thật! Lạ thật!

Thình lình, Tra Phong giật bắn người như bị ai đâm trúng mình vậy, toàn thân hắn run lên như gà sắp toi!