Đoạt Hồn Kỳ

Chương 43: Thay mận đổi đào




Lãn Hiệp nghe hai chị em nói năng nhí nhảnh như vậy trong lòng chàng cảm thấy thích thú lạ lùng, chàng cũng không biết nên nói gì!...

Thanh Điệp bỗng lên tiếng phá hẳn bầu không khí ngượng ngùng rằng:

- Riêng theo ý tôi, từ nay Hầu huynh nên cải ngoại hiệu Lãn Hiệp ấy đi cho rồi, tuổi trẻ thiếu gì những chuyện phải làm, sao lại có thể suốt ngày đến tối dửng dưng với chuyện đời như thế được, khi không còn chụp thêm chữ biếng nhác vào người như thế! Nghe thật khó xuôi tai quá!

Hầu Hạo vội rằng:

- Cô nương nói chí lý lắm! Chí lý lắm!...

Một bầu không khí vui vẻ trùm hết tâm thần của ba người tuổi trẻ. Bất giác cả ba cùng nhìn nhau, trong cái nhìn ấy như nói quá nhiều, bỗng chị em Nhị Điệp e lệ cúi gầm đầu xuống đỏ mặt, còn Hầu Hạo ngước mặt ngó trời bâng quơ, tuy chàng không nói gì, nhưng trong đáy lòng đã cảm thấy sung sướng tuyệt độ, chàng muốn cất tiếng hát lên để tỏ nỗi lòng vui sướng trong tâm hồn của mình...

Ra đến ngoài khu núi Cửu Lãnh, ba người bàn tán, Gia Cát Dật đã hẹn ba ngày, xem ra ba người phải nán lại cửa núi hơi cao, khí hậu cũng lạnh hơn, nếu nằm lộ thiên thì không tiện, chàng bèn đánh dấu kỹ cửa núi, để đi tìm động huyệt. Chàng quanh co mãi mới tìm được một động huyệt, bên trong rộng rãi, cửa hang lại nhỏ, Hầu Hạo mừng rỡ, thầm nghĩ: Hai nàng có thể ngủ tại bên trong, mình nằm phía ngoài, như thế vừa có thể tránh được tiếng tăm hiềm nghi về trai gái, mình lại vừa có thể lo bảo vệ cho hai nàng, thật là một nơi nghỉ ngơi lý tưởng quá!

Chàng quay về và đưa ngay chị em Nhị Điệp lại, hai nàng cũng lo bắt tay vào sửa soạn chỗ nằm, hai chị em tạm quên các mối sầu, người lo hái lá, kẻ lo bẻ cành hát ca nhí nhảnh, chả mấy chốc đã tạm lo chỗ nằm. Hầu Hạo cảm thấy lương khô không còn mấy, bèn nói với hai nàng là phải đi săn gì về ăn, hai nàng đồng ý để chàng đi, nhưng không quên căn dặn là chàng phải về mau!

Hầu Hạo độc thân vào hẳn trong vùng núi non của Cửu Lãnh, các thú rừng cọp beo ở đây quả không phải là ít, nhưng Hầu Hạo nghĩ bụng: thịt của những con mãnh thú, chắc chị em nàng ăn không quen, nếu săn được một con chồn chắc hay hơn. Chàng bèn cầm trong tay một cục đất khô, âm thầm lần từng bước một đi tìm mồi, từ gò đá cho đến khe suối, chỗ nào chàng cũng men tới hết. Khi đến một khu rừng nhỏ, bỗng tai chàng nghe có tiếng ca của thiếu nữ, âm giọng nghe hay lạ! Thầm nghĩ: Chắc có lẽ chị em Nhị Điệp đã theo đuôi mình đây, nhưng không biết tiếng hát của cô chị Thanh Điệp hay của cô em Hồng Điệp?

Nhưng chàng vội quả quyết ngay là cô em Hồng Điệp cô bé này mới có mười bảy tuổi, nhưng tính trẻ ngây thơ còn chưa dứt, chắc là nàng ta chứ không ai nữa? Ngay lúc này, chàng Hầu Hạo cũng nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch: mình trốn đại vào trong rừng rồi hùa thình lình ra dọa nàng chơi cho vui! Nghĩ xong chàng nổi ngay tính hồn nhiên nghịch ngợm của trẻ lớn đầu, vội tung mình nhảy luôn lên một ngọn cây sầm uất.

Tiếng ca từ xa lại gần, càng lúc càng nghe rõ, chỉ nghe ý nghĩa của tiếng ca rằng:

- Núi xa sông dài... Em cất bước từ quan san... trải muôn ngàn cực khổ... Ôi! Anh của em ơi! Nay anh ở đâu? Em không quản ngàn trùng cũng chỉ vì anh... em tìm anh để bộc tỏ nỗi lòng... nỗi lòng đoạn trường... Nhưng than ơi! Mở mắt ra, chỉ thấy toàn cảnh non nước vô tình, vì chúng biết nơi anh ở, nhưng chúng trơ trơ không muốn mách bảo em!... Em đã tương tư, buồn rầu, bi thương và hễ nhớ đến anh là đời em lại cảm thấy thê lương...

Tiếng ca ai oán, liên miên bất tuyệt, khiến cho kẻ nghe phải bồi ngùi thương xót cho người trong cuộc, Hầu Hạo xao xuyến trong lòng, chàng lấy làm lạ, Hồng Điệp hát bài tình ca này? Nàng mới chừng ấy tuổi, bộ nàng đã có người ý trung nhân rồi sao? Hay nàng hát vì mình đây?

Nhưng tiếng ca mỗi lúc mỗi gần dần, âm thanh càng réo rắt lạ lùng! Và xen thêm vào đó, có cả tiếng sột soạt của tiếng váy áo nữa, cũng chứng minh đây là một thiếu nữ.

Trong lòng Hầu Hạo càng đâm ra nghi hoặc, chàng vẫn chờ trên cành cây. Tiếng bước chân đã gần hắn, chỉ thấy một thiếu nữ lướt thướt bước vào rừng. Ồ! Nàng mặc toàn màu trắng vậy? Xem tướng đi thì không phải Hồng điệp Châu Chu. Hầu Hạo buông mình thình lình nhảy xuống chận ngay lối đi!...

Nhưng cả hai bên đều thất kinh về sự kiện xảy ra trước mặt mình, ai nấy vội tung nhanh mình vèo hẳn ra sau...

Quả nhiên không phải là Châu muội thật! Chỉ thấy thiếu nữ vừa trẻ đẹp một cách lạ lùng, thật là dung nhan tuyệt thế, toàn thân trắng tinh như tuyết, chẳng khác nào như tiên nữ đi lạc xuống trần gian, nhưng trên khuôn mặt ấy, Hầu Hạo nhận thấy đượm thêm nét u buồn trong lòng!

Bạch y thiếu nữ ngó sững Hầu Hạo, nhưng nàng không tỏ vẻ gì là sợ hãi cả.

Hầu Hạo bỗng chợt nghĩ ra, thôi đúng rồi, ngó người thiếu nữ dung nhan tuyệt thế này, hơi giông giống với chị em Nhị Điệp, lại ăn mặc toàn màu trắng như thế này, chắc có lẽ là Bạch Điệp của ba chị em họ Châu đây chăng? Đêm qua trong Vô ảnh Cốc, Thanh Điệp có nói rằng chị nàng có xuất hiện trong cuộc vũ xuân tình, hình như là người này thì phải? Chắc nàng đã được sư thúc Gia Cát Dật cứu? Và tới đây để gặp hai em gái? Và cố dùng tiếng hát để cho chóng gặp nhau?

Nghĩ xong Hầu Hạo cất tiếng hỏi ngay:

- Phải chăng cô nương là Bạch điệp Châu Ni đấy không? Thế còn Gia Cát Dật và sư đệ tôi Thượng Quan Linh nay ở đâu?

Ánh mắt bạch y thiếu nữ lộ vẻ ngạc nhiên hỏi rằng:

- Anh là ai? Xưng hô thế nào với Gia Cát Dật và Thượng Quan Linh?

Hầu Hạo rằng:

- Tôi tên Hầu Hạo, sư phụ tôi là một trong Càn Khôn Ngũ Tuyệt tức Tây Đạo Thiên Si đạo trưởng! Bộ sư thúc Gia Cát Dật và sư đệ Thượng Quan Linh của tôi còn chưa nói với cô việc này sao? Và sư thúc đã dặn chúng tôi ở đây chờ ngài trong ba hôm, nhưng nào đâu có ngờ lại cứu được cô một cách mau chóng thế!

Lúc này, bạch y thiếu nữ càng tỏ ra vẻ hòa nhã và vui mừng, Hầu Hạo cũng tưởng đâu thiếu nữ là Bạch Điệp, bụng nghĩ rằng nàng bị thầy trò Độc Ma làm Ô nhục, trong lòng buồn bực vô cùng, chàng càng cố tránh những chuyện có liên can đến Phi Các ma cung cho nàng đỡ ngượng. Vì càng thế càng đâm ra thương hại người thiếu nữ trước mặt, bèn nói rằng:

- Thôi, hãy để tôi dắt cô lại với Châu Sách và Châu Chu để chị em gặp nhau cho rồi! Họ đều ở cả hang động trước núi kia đây...

Bạch y thiếu nữ không nói năng gì! Lo theo sau Hầu Hạo đi, bỗng nàng lên tiếng hỏi:

- Thế anh có biết đường lối của Vô ảnh Phong không?

Hầu Hạo quay quay đầu lại, thấy nàng lúc này càng đẹp lạ lùng, hơn hẳn chị em Nhị Điệp nhiều, bụng nghĩ hèn gì chủ nhân của Ma Cung bắt nàng, thì ra trong Tam Điệp họ Châu, người chị cả đẹp hơn hết.

Nhưng thình lình thấy nàng nhìn mình với một vẻ vô cùng lo lắng, chàng chợt hiểu ngay là mình đã thất nghi lễ với người đẹp, bèn lúng túng trả lời ngay:

- À Tôi biết! Tôi biết!... từ Cửu Lãnh cửa núi đi vào, men theo các bảng chỉ lộ bằng xương người, và có thể đến ngay thác nước lớn, và ở đó có thể phát hiện ngay Vô ảnh Phong...

Bạch y thiếu nữ cảm thấy lạ lùng, ngạc nhiên rằng:

- Ồ! Dễ dàng như thế sao? Nếu vậy cám ơn anh nhiều lắm.

Nói xong tính bỏ ngay đi!

Hầu Hạo cuống lên rằng:

- Không phải? Không phải dễ dàng thế đâu, ngôi Vô ảnh Phong phía sau thác nước phải chờ có mặt trăng ra mới thấy rõ được, hơn nữa nó không phải là cảnh thật mà chỉ là một ảo ảnh của ngôi Vô ảnh Phong mà thôi, và chính sư thúc tôi đã nói là đã khám phá ra sự huyền ảo của nó là chính hơi của thác nước và ánh sáng mặt trăng có thể phản chiếu cảnh đó, và chính ngôi Vô ảnh Phong thật thì nằm một nơi kín đáo khác!

Bạch y thiếu nữ bỗng đứng tần ngần, vẻ kinh mừng trong ánh mắt biến tan hẳn, nàng lại trở về với trạng thái u sầu như cũ. Hầu Hạo trong lòng ngạc nhiên, bụng nghĩ: sư thúc Gia Cát Dật đã cứu cô ra như thế, không lý cô lại không biết đường lối vào Vô ảnh phong sao? Mà đã thoát ra được đây lại còn muốn vào làm gì? Không lẽ bắt chước con thiêu thân tự dẫn xác vào lửa sao?

Hầu Hạo còn đang kỳ lạ, bỗng bạch y thiếu nữ ở phía sau lên tiếng hỏi rằng:

- Nếu thế ngài Gia Cát Dật đã tìm ra được ngôi kỳ phong vô ảnh ấy chưa?

Hầu Hạo rằng:

- Tôi cũng không biết rằng ngài đã tìm ra được chưa, chỉ nghe ông ta căn dặn chúng tôi là hãy chờ tại cửa núi Cửu Lãnh, thời gian hẹn là trong ba ngày! Và ông ta căn dặn xong bèn lập tức vào Vô ảnh Phong để cứu cô và Thượng Quan Linh sư đệ!

Chợt chàng nghĩ: Ủa? Sao lại có thể như thế kia? Nàng rõ ràng đã được Gia Cát Dật cứu ra, thế mà còn hỏi Gia Cát Dật có tìm ra Vô ảnh Phong là nghĩa gì? Rõ thật buồn cười?

Chàng lại hỏi ngay một câu:

- Vậy cô chưa gặp Gia Cát Dật sao? Thế Gia Cát Dật và Thượng Quan Linh sư đệ tôi hiện ở đâu kia?

Bạch y thiếu nữ chỉ cười, không trả lời ngay, trái lại còn hỏi:

- Thế Gia Cát Dật tiền bối tại sao lại bảo mọi người ra ngoài cửa núi thế! Thêm người thêm sức bộ không hay hơn sao?

Hầu Hạo rằng:

- Bởi vì... bởi vì những đám nam nữ trên kỳ phong xuống ấy, quả thật...

Chàng bỗng sực nhớ chuyện này đâu có thể nói trắng trợn ra. Lập tức nín thinh ngay, mặt đỏ như gấc.

Bụng nghĩ cô này mặt dày thật, chính đêm qua cô chẳng múa may quay cuồng lõa lồ đấy sao! Ta không tin cô lại thất hồn lạc vía quên hết chuyện khiêu gợi của cô trong cảnh đêm vừa qua, thế mà bây giờ cứ vờ vẫn như một trinh nữ thần thánh, hỏi đến nơi đến chốn như thế! Nghĩ vậy Hầu Hạo bực mình, không thèm trả lời, bạch y thiếu nữ cũng chẳng muốn hỏi rầy rà thêm, cả hai người, một trước một sau, chỉ trong chốc lát đã đến ngay cửa hang động của chị em Nhị Điệp!

Hầu Hạo đưa tay chỉ ngay về trước rằng:

- Lệnh muội Châu Sách và Châu Chu đều trong hang động kia?

Bạch y thiếu nữ mỉm cười gật đầu. Hầu Hạo lớn tiếng gọi:

- Nhị Điệp họ Châu!... Chị của hai cô đã về đây?

Chị em Nhị Điệp từ trong động chạy hùa nhanh ra, xa xa thấy một thiếu nữ cùng đi chung với Hầu Hạo, thấy vậy Châu Sách và Châu Chu mừng quýnh lên, không khác nào được của báu từ trên trời rớt xuống trước mặt hai nàng; chỉ thấy hai nàng vừa chạy lại vừa gọi rối lên:

- Chị ơi!... Chị ơi?...

Thì ra bạch y thiếu nữ và Hầu Hạo đang đứng trên đỉnh đồi khá cao, chị em Nhị Điệp mừng quýnh cả lên, hấp tấp trèo mau lên. Hồng Điệp thì mếu máo vừa mừng, chạy thật lanh ôm choàng lấy bạch y thiếu nữ.

Bạch y thiếu nữ cũng đưa tay ra ôm ngay Hồng Điệp vào lòng, Thanh Điệp lúc này nhìn kỹ bạch y thiếu nữ, thất kinh lùi ngay một bước hét lên rằng:

- Em Chu mau buông tay ra! Người này không phải chị Bạch Điệp!

Câu nói vừa thoát ra, Hầu Hạo cho đến Châu Chu đều thất kinh, Hồng Điệp lập tức buông ngay tay, lui nhanh ngay về phía Thanh Điệp.

Châu Chu giận tái mặt, liếc nhanh Hầu Hạo, rồi quay sang quát hỏi bạch y thiếu nữ rằng:

- Ngươi là ai? Tại sao lại mạo nhận chị cả của tôi để đùa cợt chúng tôi như thế?

Bạch y thiếu nữ chỉ khẽ mỉm cười, rồi nói với giọng quấy nghịch:

- Ối chao ôi! Rõ thật chó sủa Lã Động Tân, không biết lòng kẻ tốt! Chính ta cũng đang lấy làm lạ, là tại sao có người lại nói ta đang có hai cô em gái chờ đợi ta đằng này, nhưng rồi ta cho rằng: nay mình đang lang thang, nhận đỡ hai cô em nuôi cũng chẳng hại gì, nhưng nào hay khi tới nơi người ta lại trợn mắt ngó mình quát tháo như thế! Ta đã không chấp hai chị em ngươi giả mạo làm em ta thì chớ, lại còn dám trách ngược ta giả mạo làm chị sao? Chuyện như thế này thật là ngược đời ra làm sao?

Hai chị em Nhị Điệp không ngờ nàng áo trắng này miệng lưỡi lại đanh đá đến thế, giận ngẩn người ra, Hồng Điệp đưa tay nắm ngay bảo kiếm, nhưng bạch y thiếu nữ vẫn uy nghi không ngán, ngang nhiên mỉm cười đứng nhìn hai chị em.

Hầu Hạo cuống lên, vội bước ngay lại rằng:

- Dám hỏi cô nương là ai vậy? Xin cho chúng tôi được biết rõ để tránh sự hiểu lầm không đâu?...

Bạch y thiếu nữ mỉm cười rằng:

- Ta từ bến sông Lạc Thủy và từ Thanh Thông Cốc đến đây, nhưng Gia Cát Dật tiền bối đã đi trước ta một ngày!

Hầu Hạo bỗng buột miệng kêu rằng:

- Ồ! Không lẽ cô nương là lệnh viện (tiếng xưng hô kính trọng đối với cô gái của bạn) của bang chủ Thanh Thông Hội Liễu lão gia đó sao?

Bạch y thiếu nữ khẽ gật đầu, Châu Sách và Châu Chu đều nhảy vọt ra sau, soạt một tiếng rút ngay kiếm ra, Châu Sách quát rằng:

- Rõ là dâm phụ mặt dày thật? Ngươi theo đuổi đến đây có mục đích gì?

Thì ra Hầu Hạo khi bị nhất chung với Thượng Quan Linh tại Cừu Thiên Tự trong một tháng trời, chàng đã biết sư đệ mình phải lòng cô thứ nữ của Thanh Thông Hội Liễu Mi, và còn biết rõ là sau khi giải quyết xong vụ rắc rối của Bắc kiếm Phổ Côn thế nào nàng ta cũng xuôi về miền Nam để giúp cho sư đệ!

Nên Hầu Hạo lúc này đã hiểu rõ câu chuyện một cách tổng quát, nay mới nghe Bạch y thiếu nữ mới nói có một nửa chuyện, chàng đã đoán ngay ra vị thiếu nữ áo trắng đang đứng đây nhất định là Liễu Mi.

Nhưng vì con gái lớn của Thanh Thông bang chủ, xưa nay dã gây nhiều tiếng tăm không đẹp trên giang hồ, chị em Châu thị sau khi nghe nói nàng là con gái của Thanh Thông Hội, ngỡ đâu là cô gái đầu của Liễu bang chủ đã đến, từng nghe danh nàng dâm ác hiểm độc tội lỗi đầy mình, và đến đây lúc này chắc là không có chuyện gì hay ho cả, nên rút ngay kiếm ra để sẵn sàng ra tay giao chiến với nàng tiên dâm!

Hầu Hạo thấy tình thế quá căng thẳng, chàng bèn chen đứng ngay vào giữa đôi bên, lên tiếng:

- Chớ có xung đột vội, đây là Nhị cô nương của Liễu gia tên là Liễu Mi, xin hai cô chớ vội hiểu lầm và đa nghi!

Quí vị cũng hiểu cho rằng: Nhất nhân thành Phật, kê khuyển giai tiên (Một người thành Phật, gà chó đều thành tiên), danh dự của nhà họ Liễu đều do cô gái lớn phá sản hết, khiến đến nỗi người trong như cô em là Liễu Mi, cũng bị mất hết lòng tin của mọi người.

Hồng Điệp lanh miệng lạnh lùng rằng:

- Hừ! Chẳng qua cũng cùng một loài hồ ly tinh cả! Sĩ diện thứ hạng...

Chưa nói dứt tiếng ấy, Hồng Điệp bỗng cảm thấy bụp một tiếng, miệng mình như cổ vật gì bay vọt vào, nàng vội hấp tấp nhỏ phì ngay ra, thì ra một cục đất mềm!

Liễu Mi nhìn Hồng Điệp cười rằng:

- Con đòi con! Từ rày chừa nói bậy nhé!

Châu Chu nào đâu chịu phục, nàng quát lớn:

- Rõ đồ thối thân mất nết? Ngươi mới chính là con đòi con, con sâu dâm? Theo trai mà theo đuổi đến đây rõ đồ không biết xấu hổ!

Tâm địa đàn bà, trời sinh vốn chật hẹp, nhất là đối với người họ yêu, họ chỉ muốn bá chiếm thuộc về mình hết, quyết không chịu chia bùi xẻ ngọt với đàn bà nào khác! Nay, Châu Thị Song Điệp tưởng đâu nàng Liễu Mi cũng cùng một tác phong lẳng lơ như cô chị của nàng, phải lòng Hầu Hạo, lòng ghen vô danh nổi ngấm ngầm, ngước mày trợn mắt và sắp đi đến chỗ võ lực giải quyết tranh chấp. Hầu Hạo đành cuống lên khuyên can và cố nhắc tỉnh hai chị em rằng:

- Hồng cô nương chớ có nói nhảm thế, Liễu cô nương lại đây là để tìm sư đệ của tôi Thượng Quan Linh, vì cô ấy với sư đệ tôi là...

Bỗng chàng cảm thấy ngược miệng, vì dù sao sự yêu thầm của hai đương sự về danh phận còn chưa quyết định rõ ràng, làm sao nói cho ổn thỏa đây!

Chàng chỉ đỏ mặt tía tai không biết nói sao cho đẹp.

Thấy vậy, Thanh điệp Châu Sách kéo mạnh ngay tay cô em Hồng Điệp, lườm về phía Hầu Hạo rồi nói:

- Thôi em, chúng mình đi! Mặc họ, để họ tự do!

Dứt lời hai chị em đi ngay về phía hang động.

Hầu Hạo càng đâm khó xử, phần chàng biết sư đệ của mình rất yêu nàng Liễu Mi, nay người ta đơn thân đến đây, như thế cũng đủ chứng tỏ mối chân tình của nàng đối với Thượng Quan Linh sư đệ rồi, mình là sư huynh đâu có thể làm ngơ mà không chăm sóc người ta, nhưng ngờ đâu Châu Thị Song Điệp lại cố tình không chịu hiểu lòng mình! Khiến cho mình tiến thối lưỡng nan.

Nhưng chàng vốn là người nhiệt tâm thành thật, bụng nghĩ không nên lạnh nhạt với Liễu Mi, Hầu Hạo bèn rằng:

- Xin mời Liễu cô nương hãy lại đằng kia nghỉ ngơi! Rồi chúng mình sẽ bàn tính sau?

Nói xong bèn dẫn ngay Liễu Mi đi lại phía hang động.

Chị em Châu thị vừa đốt lên một đống lửa, thấy Liễu Mi bước đến, cả hai nhảy đứng lên tuốt ngay kiếm và tính ra tay!

Liễu Mi khích một tiếng cười, bật toàn thân thình lình xuyên nhanh qua chị em Châu Thị, cười nói rằng:

- Nào! Nào! Nào... hãy thử đùa chơi ngọn Song điệp bộc hỏa (đôi bướm chụp lửa) cho vui!

Châu Thị Song Điệp bị nàng dẫn một thế bất ngờ đó quả nhiên thu thế không kịp, chị em hai người đành phải tung mình nhảy vọt luôn qua đống lửa. Nhưng Châu Thị Song Điệp không làm sao rờ trúng được áo Liễu Mi, càng đâm tức giận, thế là đôi kiếm chị em nàng vung lên những tiếng vù vù áp đánh ngay sang Liễu Mi, tình thế trông kinh hiểm vô ngần. Liễu Mi vẫn tay không, Hầu Hạo thấy vậy cuống lên kêu:

- Sách muội và Chu muội hãy mau ngừng tay lại! Có chuyện gì hãy thủng thỉnh nói với nhau?

Hồng điệp Châu Chu hầm hầm mỉa mai rằng:

- Sao? Chị em chúng tôi trừng trị tính hỗn láo của nàng, anh cảm thấy buốt ruột xót tim hả?

Hầu Hạo vội nói:

- Đâu phải thế! Đâu phải thế!

Nói xong chàng cuống quít xoa tay như kiến phải lửa. Đang tính chạy ra để ngăn cản đôi bên, nhưng chợt thấy thân hình Liễu Mi nhoáng lên lên cái, tà áo bay phần phật, thấy nàng đã ngang nhiên thoát thân khỏi hai làn kiếm ác liệt của chị em Châu Thị. Trong lúc đó chị em Song Điệp thu thế không kịp, choang một tiếng, hai kiếm chạm vào nhau!

Liễu Mi đứng một bên cười rằng:

- Quả là một thế Song điệp đối tu (đôi bướm đo râu) tuyệt diệu! Tiếng vang ngân nghe cũng thích tai lạ!

Hầu Hạo đứng một bên nghĩ thầm: Thượng Quan sư đệ thường hay khen cô bé này thông minh hoạt bát, tinh ranh đanh đá, võ công siêu tuyệt, và nhất là tính tình hay khôi hài, miệng lưỡi không bao giờ thua ai, nay xem ra quả thật là đúng! Chỉ thấy Liễu Mi dẫn trước, Song Điệp theo sau, mắt thấy hai chị em sắp đuổi kịp, bỗng Liễu Mi thình lình chuyển mình lại nhẹ nhàng vèo qua thân hai chị em, rồi ung dung cười rằng:

- Đây là ngọn Hồng điệp thoát xác nhé!

Vừa dứt tiếng thì chiếc áo choàng đỏ của Châu Chu bị tuột rớt ngay xuống đất. Châu Chu vừa thẹn, vừa ức, vừa kinh!

Liễu Mi lại cười nhởn nhơ rằng:

- Hồng điệp thoát xác như thế mà bên trong vẫn còn đỏ chói thế này? Vậy để ta bóc thêm một lần vỏ của bướm đỏ nữa xem sao? Chắc lần này phải trắng bóc ra mới đúng!

Dứt tiếng nàng tung tăng lướt gần đến cạnh Châu Chu. Kỳ này Châu Chu hoảng người hẳn, nếu quả thật bị Liễu Mi lột áo trước mặt mọi người như thế, thì quả có nước chết về mắc cỡ mất! Nàng cuống lên gọi:

- Chị ơi!...

Kêu xong nhảy tọt ngay sang phía Thanh Điệp!

Thanh Điệp vội vung kiểm lên yểm hộ cho em mình. Liễu Mi nhìn Thanh Điệp cười rằng:

- Nghe đồn rằng độc tu (râu độc chiếc, chỉ ngọn kiếm) của Thanh Điệp cũng cừ lắm, vậy để bản cô nương rờ thử chút xem có nhạy không?

Thanh điệp Châu Sách chăm chăm chờ đợi, không biết Liễu Mi lại tính giở trò tai ác gì? Nhưng chỉ thấy nàng ta cúi xuống lượm ngay mấy viên đá, cung tay bắn ngay vào ngọn kiếm của Thanh Điệp.

Thanh Diệp vội đưa ngay kiếm lên phạt, choang một tiếng, đá chạm ngay lưới kiếm, nhưng lối ném của Liễu Mi là lối liên hoàn, bên này vừa phát khởi viên thứ nhất, bên kia viên thứ hai đã bay tới, và chạm ngay vào cây trường kiếm, và khiến cho ngọn kiếm phải nghiêng ngay một phía, Liễu Mi cất tiếng cười rằng:

Quả nhiên độc tu của Thanh Điệp cũng khá lắm! Vậy để ta nhổ thử đem về làm bấc đèn thắp cho vui!

Nói xong phi thân vọt bổng lên, trong tà áo trắng phất phới, một cánh tay ngọc đưa ngay ra tính đoạt ngay cây kiếm trên tay Thanh Điệp!

Châu Sách biết ngay mình không phải tay đối thủ của người ta, hấp tấp lùi nhanh vài bước về sau, Hầu Hạo vội vàng nhảy vọt đến, đưa tay ra lắc lia lịa khuyên rằng:

- Xin Liễu cô nương chớ nên ép quá...

Hầu Hạo vốn là người có thần lực, trong sự xua tay lia lịa của chàng, đã có những kình phong ào ào kinh người, Liễu Mi đành thu ngay thế và hạ nhanh mình xuống, rồi nói kháy rằng:

- Rõ thật là gà mái sợ bị nhổ lông, nên gọi gà trống đứng ra bảo hộ, thôi cũng được! Cánh gà trống cũng khá cứng cáp, nể tình gà trống biết thương gà mái, bản cô nương tạm tha cho một lần!

Nói xong đứng ngay lại, chỉ thấy gió thổi tà áo phất phơ, trông Liễu Mi lúc này đoan trang lạ, không giận mà cũng không vui. Hầu Hạo bèn cố dàn xếp mời ngay cả ba nàng ngồi quanh đống lửa, nhưng chị em Song Điệp vẫn giận Liễu Mi, không buồn nói chuyện với nàng.

Chỉ có Hầu Hạo lúc này lên tiếng rằng:

- Liễu cô nương tới đây, chắc là muốn vào Vô ảnh Phong để thám thính về tin của sư đệ Thượng Quan Linh chăng!

Liễu Mi vừa rồi giận hai chị em Châu thị ăn nói hàm hồ, nên mới cố tình chọc cho bõ ghét, nhưng thấy cả hai chị em đều bị mình khiến cho khiếp vía và nay ngồi dựa vào nhau mặt buồn rầu không muốn nói năng gì trong lòng Liễu Mi lúc này cũng thấy tội nghiệp hai nàng, hơn nữa tuổi tác hai nàng này cũng suýt soát với mình, do đó nàng lại đâm ra mến thương hai người, hối hận mình vừa rồi đùa quá trớn, khẽ than thầm một tiếng trong bụng. Khi nghe đến Hầu Hạo hỏi, nàng bất giác bị xao xuyến về tâm sự của mình, mặt rầu rầu rằng:

- Sau khi anh Linh đi xong, vụ rắc rối của Thanh Thông Hội với Bắc kiếm Phổ Côn đang đi đến chỗ căng thẳng nhất... thình lình được Gia Cát Dật tiền bối đến điều giải khuyên can, và cuộc tranh chấp được dàn xếp tạm yên, nhưng cũng mất hơn một tháng trời mới xong. Sau khi chấm dứt sự lộn xộn, tôi vì nhớ đến anh Linh, nên sau khi Gia Cát Dật tiền bối đi được một ngày, tôi cũng theo đuôi đi luôn, suốt dọc đường tôi nhờ những tin tức linh động và chính xác nhất của anh em Thanh Thông Hội nên tôi đã theo hút ngay đến Nhạc Châu nhưng tìm không ra anh Linh. Sau được tin Gia Cát Dật tiền bối cùng với anh Linh đã đi về đây và tôi cũng biết ngay đây là sào huyệt của thầy trò Độc Ma, nên đã vội vàng đuổi theo đến, và cũng thừa biết ngọn Vô ảnh Phong khó tìm ra lắm, đang lúc băn khoăn thất vọng thì tình cờ lại gặp được anh đây...

Hầu Hạo cũng kể hết một lượt về chuyện của mình, rồi thêm rằng:

- Sư thúc tôi đã dặn là ở đây chờ ngài trong vòng ba ngày, vậy xin Liễu cô nương hãy ở đây với chúng tôi, nếu sau ba ngày mà không thấy sư thúc tôi ra, chừng đó cả bốn người chúng mình mở ngay cuộc mạo hiểm vào phong luôn, ý Liễu cô nương tính xem có tiện không?

Liễu Mi vẫn rầu rầu rằng:

- Tiện thì tiện rồi đó, nhưng chỉ lo anh Linh hiện nay đang nằm trong tay bọn ác ma như thế, chỉ sợ tính mạng anh khó thoát, như vậy bảo tôi làm sao yên tâm ngồi chờ cho được? Nếu biết được chính xác ngọn Vô ảnh Phong ở đâu, dù có phải liều mạng đi nữa, tôi cũng không tiếc, vì được chết chung một chỗ với anh Linh tôi cũng đủ mãn nguyện lắm rồi...

Hầu Hạo nghe vậy cảm động vô cùng, bụng nghĩ nàng này quả thật đã say mê sư đệ của mình, tuy chàng không biết tính mạng sư đệ mình lúc này ra sao? Nhưng thấy Thượng Quan Linh có một người yêu chung tình như thế này cũng cảm thấy vui mừng hộ cho sư đệ. Nghĩ xong chàng cố khuyên Liễu Mi chớ có mạo hiểm vội, phải tin tưởng ở Gia Cát Dật, ở đây chờ đúng ba ngày xem sao rồi liệu!

Lúc này đã xế chiều, Hầu Hạo lại tiếp tục cuộc đi săn của mình, chẳng bao lâu, đem về một con heo rừng non, thấy ba nàng vẫn ngồi quanh bếp lửa, tuy chẳng ai nói với ai một lời, nhưng may không xảy cuộc xung đột!

Bốn người ăn xong bừa thịt nướng, trời đã tối hẳn từ lâu ai nấy lo sửa soạn chỗ nghỉ ngơi. Hầu Hạo đề nghị: Liễu Mi ngủ chung với chị em Châu thị, còn mình ngủ bên ngoài động lo trách nhiệm canh gác. Liễu Mi không có ý kiến gì, nhưng riêng chị em Châu Thị thấy Hầu Hạo chỗ nào cũng có vẻ ân cần với Liễu Mi, bất giác trong lòng lại có vẻ không vui. Chỉ nghe Châu Sách nói với Châu Chu rằng:

- Này em! Nếu có một cô gái nào mà tình nhân của cô ta bị quân hung ác bắt đi, theo ý em thì cô gái đó phải làm cách gì cho hợp lý?

Hồng Điệp biết ngay ý của chị mình, lên tiếng rằng:

- Em biết rằng cô gái đó thế nào cũng mạo hiểm vào thăm hổ huyệt của quân hung ác, dù cho có mất mạng cũng liều một chuyến để cùng chết chung với tình lang cho toại tình ý yêu của nhau!

Thanh Điệp lập tức rằng:

- Em nhầm to rồi? Theo chị nói, cô gái đó ư!... Nàng sợ chết nên không dám đi, mà không chừng lại còn chiếu tướng chàng nào của người ta là khác, như vậy mới xứng với câu tì bà di chủ (đàn tì bà đổi chủ).

Chị em hai người kẻ nói người hòa, cố tình mỉa mai Liễu Mi, Liễu Mi nào phải không hay, nàng giận đứng phắt người lên, tính sắp sửa ra tay.

Chuyến này cả đến Hầu Hạo cũng cảm thấy Nhị Điệp lỗi chàng bèn lên tiếng gắt rằng:

- Song Điệp muội không nên nói tầm phào như thế!

Hồng điệp Châu Chu cảm thấy như bị oan ức tột độ nước mắt dòng dòng nói với Thanh Điệp rằng:

- Chị ơi! Chúng mình đi cho rồi!... Ở đây người ta khi rẻ mình thế làm sao mà chịu cho được, chị em chúng mình lo tìm chỗ khác vậy!

Nói xong chị em dắt tay nhau đi ngay!

Hầu Hạo thấy vậy quýnh người lên, chỉ sợ hai nàng đi trong rừng đêm có chuyện gì bất trắc xảy ra thì nguy to! Lòng chàng vốn đã yêu hai thiếu nữ này, và không lúc nào không nghĩ đến sự an nguy của hai người, miệng lưỡi của chàng lại không thuộc loại nhanh, trong tình trạng này, Hầu Hạo chỉ còn nước xoa tay gãi đầu quýnh rối người lên, không biết nên dàn xếp sao cho phải?

Liễu Mi thình lình quay vụt người đi nhanh, khiến cho Châu Thị Song Điệp đứng khựng ngay lại, và cả hai lại ngồi yên xuống không nói gì, Hầu Hạo cuống lên đuổi theo, nhưng thân hình nàng quá mau!

Trong chớp mắt tung tích nàng đã không thấy đâu, Hầu Hạo cất cao giọng gọi:

- Liễu cô nương! Liễu cô nương!...

Nhưng chỉ nghe toàn tiếng gió vi vu, không một tiếng hồi âm nào. Bụng nghĩ thầm: Liễu Mi là người yêu của sư đệ, vì tình sư đệ Thượng Quan Linh, dù sao mình cũng phải phụ trách vấn đề hộ vệ cho nàng, kỳ này xảy ra chuyện bất hòa giữa ba nàng, Liễu Mi bực mình bỏ đi như thế, nếu xảy ra sơ suất điều gì, biết làm sao? Chàng đi tìm mãi... nhưng vẫn không hề thấy nàng đâu, trong lòng buồn bực, bất giác lại lo đến chị em Châu Thị, đánh lủi thủi quay về.

Về đến hang động, thấy hai nàng đã ngủ say trong hang động, Hầu Hạo sợ hai người bị lạnh, chàng liền cởi ngay áo ngoài của mình ra đắp cho hai người, xong mới ra ngoài nằm cạnh bếp lửa, trong lòng lo nghĩ đến Liễu Mi, không biết nàng đã tìm được chỗ nào chưa? Và chàng nghĩ: sáng sớm mai phải tìm nàng gấp. Thao thức mãi rồi chàng cũng mung lung ngủ thiếp luôn lúc nào không hay! Nửa đêm, bỗng bị ngọn gió mạnh lùa tỉnh giấc, chàng lại sực nhớ chị em Châu Thị, không biết có bị gió lạnh lùa vào trong động không? Chàng bèn dậy đi thăm chừng. Nhưng trong bóng tối chập chờn, trong động chỉ còn thấy có chiếc áo của mình, còn chị em Châu Thị không biết đã biến đâu mất!... Hầu Hạo thất kinh hồn vía, chàng cảm thấy trời đất quay cuồng!

Chàng cố bình tĩnh lòng xúc động của mình, nhặt ngay áo khoác mặc ngay vào người, hấp tấp lo tìm kiếm, chàng chạy ra ngoài đốt ngay một cành thông đầy dầu, đem theo để chiếu sáng, thấy trong động thình lình có một tảng đá được đẩy ra từ hồi nào không hay, phía sau tảng đá là một đường hầm tối om.

Hầu Hạo không do dự, rõ ràng là có người đẩy tảng đá này để bắt chị em Châu Thị đem đi, chàng bất kể nguy hiểm, vọt ngay mình vào trong hấp tấp đuổi theo. Đường hầm khá dài, lại rộng rãi, chàng ước mình đã đi được hơn một tàn nhang, bỗng cảm thấy đường hầm hình như đã sắp hết, nhưng Hầu Hạo vẫn không biết mình đã đứng trước đâu đây? Chàng vội ngầm vận công lực sẵn sàng!...

Chui tọt ngay qua. cửa hang, nhưng không ngờ bên phía này là một khu rừng. Chẳng thấy bóng dáng Châu Thị đâu hết, cảnh u tịch, ánh trăng từ các ngọn cây cao cố len lỏi xuống!

Hầu Hạo cuống lên gào:

- Song Điệp nhị muội! Các em ở đâu? vừa gọi được hai tiếng, bỗng có tiếng cười quái gở nổi lên phía sau chàng.

Hầu Hạo chợt quay ngay thân lại. Dưới ánh trăng ảm đạm, chàng nhìn ra có hai bóng người, một người tóc dài mặt trắng, một người mặt mũi lở loét, Hầu Hạo nhận ngay ra hai người này mình đã gặp trong đêm tại Sài Gia Bảo ở Nhạc Châu, tức là đệ tam cao đồ Đinh Hủy và đệ tứ cao đồ Đinh Phá dưới trướng của Độc Ma trên Vô ảnh Phong.

Tên Đinh Hủy lạnh lùng lên tiếng:

- Thằng nhãi con? Sao nhắng lên như thế? Dù cho ngươi có muốn lấy hai nàng về làm vợ đi nữa, cũng phải để cho anh em bọn ta hái nhụy trước đã: Nếu không, chẳng hóa ra ngươi đã dám ngang nhiên, phạm thượng sao?

(Xin quí vị độc giả ngầm hiểu cho. Đinh Hủy, tức đệ tam cao đồ của Độc Ma, là người nói ngọng hạng nặng bằng âm Hờ, nhưng vì tránh thì giờ của quí vị, bút giả xin vào nhanh ngay những câu nói cho rõ nghĩa.)

Nói xong thay vì những tiếng cười Hà Hà, nhưng đằng này vì phát âm khác thường, nên Đinh Hủy chỉ cười với những tiếng Hò! Hò! Hò!...

Bộ mặt lở lói của Đinh lão Tam lúc này càng đâm ra vẻ rùng rợn!

Hầu Hạo cuống lên về tình cảnh an nguy của hai nàng, chàng bất kể thế châu chấu đá voi của mình, quyết liều thân, và chàng lập tức vận ngay mười phần công lực, lớn tiếng quát rằng:

- Khôn hồn thì thả ngay chị em Châu cô nương ra!

Dứt lời bửa ngay một chưởng như vũ bão sang Đinh Phá. Nhưng Đinh Lão Tứ đã nhoáng một cái tránh ngay, Hầu Hạo không kịp thâu thế lại, chưởng phong đã ào thẳng ra và phạt trúng một thân cây lớn, chỉ nghe một tiếng dữ dội, thân cây lớn bằng hai người ôm ấy gãy đổ rạp hết về một bên, cây gãy, lá bay, bụi mịt mù cả đám! Đinh Phá suýt nữa thì bị cây đè trúng, hắn thất kinh hoảng hồn!...

Lão Tam Đinh Hủy lại Hò! Hò!... với giọng trứ danh của mình rằng:

- Lão Tứ! Thằng nhãi này quả cũng có mấy cân lực đấy! Anh em ta đang buồn tay, vậy ta vờn thử với hắn vài ngọn cho vui! (xin quí vị hiểu cho giọng nói ngọng).

Tam hung và Tứ hung của Vô ảnh Phong hình như cảm thấy khoái trá về thần lực dũng mạnh của Hầu Hạo, thế là một cuộc thương lượng giữa ba người được bàn cãi để tỉ thí với nhau! Thế là ba người lo đi tìm một mớ dây mây rừng về, chấp thành một dây lớn tường, để thử sức kéo co với nhau, một người nắm một đầu, nếu Hầu Hạo thắng luôn cả hai bàn, thì có quyền đem luôn chị em Châu Thị rời ngay phạm vi của Cửu Lãnh này, nếu Hầu Hào chỉ thắng một và bại một, chàng chỉ có quyền lựa đem theo một trong hai nàng mà thôi, còn bị thua cả hai trận, lẽ dĩ nhiên không còn gì để nói, và hai nàng sẽ do Nhị Hung họ Đinh đem lên Vô ảnh Phong!

Hầu Hạo đối với thần lực của mình cũng vừng lòng tin lắm, bèn nhận ngay lối đấu do anh em Nhị Hung đề ra, và cuộc tỉ thí bắt đầu.

Trận thứ nhất, bên Nhị Hung ra quân ngay với Đinh Phá, thế là mỗi người nắm ngay một đầu dây, ai nấy chuyển bộ đứng tấn cho thật vững, và do lão tam Đinh Hủy làm trọng tài, và với giọng ngọng trứ danh, hắn cố lớn tiếng phát lệnh:

- Hột...? Hai!... ấy ấy hão hứ hớ ăn hang!

(Một! Hai... ấy ấy lão Tứ chớ ăn gian!)

Nói xong, Đinh Hủy bắt đầu phát lại lệnh trọng tài của mình:

- Hột...! Hai... Ha!

Lần này như sợ Đinh Phá ăn gian, nên Đinh Hủy đã cố tiếng hét Ha (ba) một cách thật là mau!

Thế là một cuộc giằng co bằng nội lực được diễn ra một cách hào hứng vô kể!

Đây xin nhắc lại nàng Liễu Mi phải tìm một thân cây để nghỉ ngơi, bỗng đến đêm khuya, nàng nghe có tiếng người đi nơi phía dưới. Bụng nghĩ: Không lẽ Hầu Hạo đi tìm mình mà chàng mò đến đây sao? Nhưng nàng lắng tai nghe, bước chân cả thảy là hai người, biết ngay không phải là Hầu Hạo. Nàng cố phóng nhãn lực của mình nhìn kỹ, dưới ánh trăng lu mờ, thấy hai bóng người bồng hai thiếu nữ đang tiến vào khu rừng. Liễu Mi giật nảy mình, chỉ thấy hai bóng người này không khác gì bóng ma, một người tóc xõa mặt trắng hếu, một người thân hình cao lớn, mặt mũi loe loét máu mủ kinh người, và trên tay hai người là hai thiếu nữ áo xanh và áo đỏ, hai thiếu nữ như đã hôn mê hẳn.

Liễu Mi chợt hiểu ngay là hai bóng người tựa ma quái này nhất định là nhân vật trong tứ đệ tử của Độc Ma trên Vô ảnh Phong, còn hai thiếu nữ mà họ đang ôm đó, chẳng cần đoán cũng biết ngay là chị em Song Điệp Châu Thị. Nàng nghĩ bụng: Hai nàng nằm trong động kia mà? Sao lại có thể bị bắt như thế? Không lẽ Hầu Hạo đã bị độc thủ rồi sao?

Nghĩ tới đây nàng hối hận, đáng lẽ mình không nên giận họ bỏ đi như thế, nhất là Hầu Hạo lại là chàng trai nghĩa khí như thế, trong lòng Liễu Mi quả phục chàng trai này lắm! Nàng càng không muốn người này bị chết! Nàng lại nghĩ: không biết có nên ra tay cứu Song Điệp Châu Nhị này không? Liễu Mi tuy là người ân oán phân minh, đối với sự hỗn láo của hai chị em họ Châu, nàng không để tâm cho lắm, phần nàng lại có tính phò nạn cứu nguy cho kẻ khác, nhất là sau khi biết võ công của Song Điệp không bằng mình, lập tức mất ngay ý thù địch với chị em họ Châu và đâm ra có lòng mến thích và thông cảm tình cảnh của hai chị em.

Phần chị em họ Châu cũng là danh môn hiệp nữ, nay chị cả lại bị quân hung ác hãm hại, vậy còn hai người này đâu có thể để cho lũ ma làm nhục nữa? Trong lòng Liễu Mi suy nghĩ và quyết định ra tay cứu. Nhưng nàng còn do dự. Vô ảnh Phong là nơi mình muốn tìm đến ngay tức khắc, nếu mình không làm kinh động đến hai tên ma họ Đinh này, mình có thể theo bén ngay sau lưng chúng để mà vào Vô ảnh Phong, nhưng nàng lại phân vân, nghe đồn rằng: Tứ hung họ Đinh của Độc Ma, võ công tên nào cũng quỉ dị vô cùng, nay thình lình có hai tên xuất hiện như thế, e sợ mình khó lòng thắng chúng chăng?

Bỗng trong rừng có tiếng gọi của Hầu Hạo vang lên: Song Điệp nhị muội!... các em ở đâu!

Nghe tiếng của Hầu Hạo, Liễu Mi nhẹ nhõm hẳn người, nàng thấy Nhị Hung họ Đinh vội vàng lo giấu ngay chị em Song Điệp vào một hang đá gần ngay đó, rồi mới hiện thân ra để gặp Hầu Hạo!

Liễu Mi bèn nhẹ nhàng lẻn ngay vào trong hang, đưa tay khẽ sờ, thì ra Nhị Điệp đã bị điểm Thụy huyệt (huyệt ngủ), nàng vội giải huyệt ngay cho hai người và xoa bóp cho hai nàng một lúc. Chị em Châu Thị tỉnh dậy, cả hai ngạc nhiên ngẩn người, vừa kinh vừa giận, tính lên tiếng quát hỏi, nhưng Liễu Mi mỉm cười ngăn lại và cho hai nàng biết ngay những tình hình mới biến chuyển đây. Chị em Châu Thị mới hay mình vừa gặp nạn, may được Liễu Mi ra tay cứu, nghĩ ngay đến những cử chỉ vô lễ của mình, thế mà nay người ta dùng đức để trả oán với chị em mình như thế, hai nàng càng nghĩ càng thẹn lòng. Nhưng Liễu Mi cố lờ hết, và cho chị em nàng hay là Hầu Hạo đang giao tranh với Nhị Hung tại khu rừng ngoài kia!

Song Điệp nghe nói, rối loạn lòng, tính chạy ra để trợ chiến cho ý trung nhân. Liễu Mi hấp tấp ngăn ngay lại, ba người lắng tai, chợt nghe tiếng ầm đổ của cây to và thần lực Hầu Hạo đã gây hứng thú cho Nhị Hung, và một cuộc đấu sức được Nhị Hung đưa ra với điều kiện mà quí vị độc giả đã biết là dùng chị em Nhị Điệp làm giải tranh tài!

Liễu Mi khuyên Song Điệp hãy ráng chờ kết quả xem sao rồi tính sau. Hai nàng cũng biết lối tỉ thí này không có gì đáng ngại cho lắm, trong lòng cũng tạm vững bụng cho sự an nguy của chàng, ai nấy chăm chú chờ đợi kết quả.

Trận thứ nhất, thoạt đầu, đôi bên đều đồng cân ngang sức, nhiều lúc Hầu Hạo đã tính bỏ cuộc, nhưng chàng nghĩ đến người đẹp họ Châu, bao nhiêu sức dồn mạnh lên đôi cánh tay, cố duy trì tình thế! Nhờ sự cương trì chịu đựng đó, dần dần Hầu Hạo thắng thế.

Đinh Phá quả nhiên chỉ hung hăng lúc đầu, nhưng thời gian kéo dài, bộ tấn của hắn đã không vững, thình lình bị Hầu Hạo kéo bật ngay sang ranh giới đã qui định trước.

Lão Tam Đinh Hủy thấy vậy cũng tỏ ngay công bằng nói rằng:

- Hay lắm! Thằng nhãi thắng bàn đầu? Vậy hãy chuẩn bị tỉ thí trận thứ nhì này với ta!

Giọng nói ngọng nghịu của y khiến cho Hầu Hạo nghe câu được câu mất, nhưng đại khái cũng hiểu là sắp so tài lực đây.

Hai người nắm hai đầu dây, đứng bộ cẩn thận, lần này lão Tứ Đinh Phá đứng ra làm trọng tài. Sau tiếng phát lệnh nhanh như ăn cướp của y, khiến cho mọi người nghe, cũng như kẻ dự cuộc đôi bên, đều giật nảy mình!

Lúc này chỉ nghe những hơi thở phì phào của cả đôi bên...

Nhị Điệp Châu Thị thấy Hầu Hạo đã thắng trận đầu hai chị em đều cảm thấy sinh mạng của mình được bảo đảm một phần nào, lúc này hai nàng vội khấn vái thầm trong bụng, nguyện sao thần linh phù trợ thần lực cho chàng thắng thêm trận này nữa, được như thế, tí nữa cũng khỏi cần phải giao tranh ác liệt với những người ma quái ấy, và nhất là trong cảnh giao tranh binh hùng trận dữ ấy, tránh sao khỏi không có sơ suất về phía địch hay về phía mình?...

Thình lình, Hầu Hạo đã như đuối hẳn sức, tấn đứng hết vững, toàn thân bị Đinh Hủy kéo loạng choạng qua ranh giới! Giọng cười khó nghe của Đinh Hủy đã vang lên.

Châu Thị Song Điệp uất ức trong bụng, ngầm mắng thầm Nhị Hung: Rõ không biết xấu! dùng lối luân phiên để thắng Hầu huynh, như thế đâu có anh hùng gì? Thình lình nghe tiếng ngọng líu của Đinh Hủy hét lớn rằng:

- Ha hả hắng! (ta đã thắng!) Chị em Châu Thị thất vọng và căng thẳng tột độ!

Đinh Hủy vẫn giọng trứ danh của mình hỏi:

- Nhãi con! Thế bây giờ ngươi muốn dẫn đứa nào đi đây?

Hầu Hạo đành buồn bã rằng:

- Xin để cô em lại!

Liễu Mi trong hang nghe rõ Hầu Hạo nói vậy, bèn hấp tấp lo cởi ngay quần áo và nói nhanh ngay với Thanh điệp Châu Sách rằng:

- Hãy mau cởi quần áo của cô ra để đổi cho tôi!

Thanh điệp Châu Sách không hiểu gì?

Liễu Mi hấp tấp giải thích:

- Tôi đã quyết tâm để vào ngọn Vô ảnh Phong của Độc Ma, vậy ngoại trừ kế: Thay mận đổi đào này ra, thật không cách gì khác hơn nữa!

Vừa nói nàng vừa cố cưỡng bách cởi ngay quần áo của Thanh điệp Châu Sách và nói tiếp:

- Tôi sẽ đóng vai của cô, còn lệnh muội thế nào tí nữa chúng cũng để lại theo như lời đã hứa, và như thế hai chị em cô có thể đưa ra về chung với Hầu Hạo!

Thanh Điệp và Hồng Điệp đều vô cùng xúc động với lời lẽ của Liễu Mi, Thanh Điệp ấp úng rằng:

Như thế!... như thế đâu có được... chúng tôi đâu an tâm để Liễu cô nương đi mạo hiểm như thế, nếu Hầu huynh biết chuyện này... chàng càng không chịu đâu?

Liễu Mi cười rằng:

- Thôi em ngoan của chị! Em ráng cho Hầu Hạo biết rằng đây là lòng tình nguyện của chị chứ! Và phải căn dặn kỹ với chàng ta là đừng có đoạt chị về trong tay của Nhị Hung, cứ để yên cho chúng đem chị vào Vô ảnh Phong... Nay xét tình hình, trong Vô ảnh Phong có người ra bắt người ngang nhiên như thế, chắc Gia Cát Dật tiền bối đã gặp chuyện bất trắc rồi, vậy nên nói với Hầu Hạo là đừng có ở lại đây làm gì nữa, hãy rời ngay khỏi đây để tránh nguy hiểm!

Ngay lúc này, tiếng chân bên ngoài đã gần hẳn vào hang, Liễu Mi vội đẩy ngay Thanh Điệp vào một nơi tối om rồi nhanh tay kéo ngay Hồng Điệp nằm úp ngay dưới đất như vẻ bất tỉnh.

Hầu Hạo và Nhị Hung họ Đinh bước ngay vào hang, thấy hai nàng bị điểm huyệt nằm bất tỉnh. Hầu Hạo trong lòng nghĩ thầm: Nếu Nhị Hung chịu giữ lời hứa, Thanh Điệp sẽ bị chúng đưa ngay vào Vô ảnh Phong, thật không khác nào dê thả miệng cọp! May thì ít mà rủi thì nhiều. Sở dĩ chàng giữ lại Hồng Điệp, không phải là chàng không yêu Thanh Điệp, chẳng qua là một tác dụng hạ ý thức mà thôi, trong trường hợp nguy nan, chỉ còn lo bảo vệ người yếu nhất trước đã, vì dù sao Hồng Điệp tuổi trẻ, tính tình chưa được chín chắn, Thanh Điệp có vẻ thận trọng hơn. Và trong cảnh quẫn bách này, chỉ còn tạm quyết định miễn cường như thế.

Càng nghĩ, Hầu Hạo càng giận mình sơ ý để bị thua Đinh Hủy, nhưng nghĩ về thực lực của Nhị Hung, mình quả thực không phải là đối thủ của chúng, vậy mình phải làm cách nào để khiến cho Nhị Hung này thất kinh bỏ chạy mà cứu chị em nàng thoát hiểm!

Nhưng chàng nghĩ đủ cách mà vẫn không dám ra tay, chàng đành buông giọng thống thiết thảm thương rằng:

- Sách muội ơi! Không phải anh cố tình nhẫn tâm bỏ rơi em trong tình trạng kịch nguy này đâu! Chỉ tại sức người có hạn, nhưng vì em Chu tuổi còn non dại, anh đành phải cứu trước, vậy trong cơn mộng em có nghe rõ lời anh nói thì nên tự bảo trọng lấy thân... Chờ sau khi anh đưa em Chu về nơi an toàn xong, chừng ấy thế nào anh cũng liều mạng đến cứu em về!...

Từ nàng Thanh Điệp đang nấp trong bóng tối, cho chí Châu Chu và Liễu Mi đang nằm nghiêng ngả dưới đất, ba nàng đều nghe lời than vãn của Hầu Hạo, trong bụng họ hoảng quýnh lên! Chỉ sợ bị lộ chuyện!...

Bỗng Hầu Hạo lại quì phịch ngay xuống đất, lệ anh hùng tuôn rơi như những hạt châu bị đứt chỉ, rỏ từng giọt xuống gò má của Liễu Mi thổn thức rằng:

- Sách muội ơi!... xin em hãy thông cảm cho nỗi lòng đau khổ của ngu huynh đây!...

Trong lòng Liễu Mi cuống rối thêm, nghĩ thầm:

- Chàng trai này đa tình đến thế thì thôi, nhưng sao ngớ ngẩn đến thế không biết? Tại sao không chịu nhìn cho kỹ một chút, thiếu nữ thanh y nằm đây đâu phải là Sách muội của chàng?... Liễu Mi vì phải vờ như hôn mê, mắt nàng đâu có thể mở. Nàng không biết rằng trong động này hơi tối, nhất là tâm tình của Hầu Hạo bị xúc động mạnh trong cảnh bi ai này, và chàng không dám ngó kỹ dung nhan của Thanh điệp Châu Sách để rồi đau lòng thêm...

Nhị Hung đứng mãi sốt ruột, và Đinh Hủy nói với Đinh Phá rằng:

- Này Lão Tứ, coi thằng nhãi này có vẻ luyến thương con nhỏ này, trông tình cảnh nó cũng thương hại thật? Hay là chúng mình giúp luôn bằng cách đem hắn vào luôn Vô ảnh Phong chung sống cho vui vậy?

Hầu Hạo nghe xong, trong lòng không những không ngạc nhiên kinh hãi, trái lại chàng còn cho là chết chung một chỗ cũng là hạnh phúc của mình, chỉ có Liễu Mi rối quýnh trong lòng, thầm rủa anh chàng si tình thế nào cũng làm hỏng chuyện mất!

Nhưng may thay Đinh Phá chuyến này lại tỏ ra đây là kẻ không thất hứa, chỉ nghe hắn nói:

- Này lão Tam, chúng mình đã giao hẹn với hắn rồi, vậy không nên thất ước. Cứ đem quách con bé lớn đi cho ổn chuyện!

Nói xong Đinh Phá bồng luôn Thanh y thiếu nữ, Hầu Hạo vội chạy theo cướp lại, nhưng bị Đinh Hủy vung chưởng đẩy ngã luôn dưới đất! Đến khi chàng loạng choạng đuổi theo ra ngoài cửa hang, trời đã bình minh, trong khu rừng im tịnh như tờ, nào đâu còn thấy hình dạng của Song Hung họ Đinh? Chàng cuống lên tính vọt bước đuổi theo, bỗng phía sau có tiếng gọi:

- Anh Hầu!

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai nàng thiếu nữ song song trước mặt mình, người áo trắng và người áo đỏ chuyến này chàng nhìn kỹ, người mặc áo trắng không phải là Liễu Mi mà lại chính là Thanh điệp Châu Sách. Chàng ngẩn người, sao lạ lùng quá vậy?

Chàng không tin mắt mình! Chàng đưa tay véo thử vào đùi nhưng đâu phải cơn ảo mộng đâu, chàng vội cuống quít hỏi:

- Em là Sách muội thật đấy sao?

Thanh Điệp gật đầu, Hồng Điệp đứng bên cạnh trả lời ngay:

- Đúng là chị của em đó!

Hầu Hạo hỏi gấp:

- Thế người bị anh em họ Đinh bắt đem đi ấy là ai?

Thanh Điệp nước mắt chảy dòng dòng, Hầu Hạo càng đâm nghi.

Hầu Hạo giục hỏi thêm:

- Nàng là ai? Nói mau...

Hồng Điệp ấp úng run giọng rằng:

- Chị ấy chính là chị Liễu Mi, vì chị ấy muốn đi cứu anh Thượng Quan Linh, nhưng không thể nào biết đường vào Vô ảnh Phong, nên mới nghĩ ra kế Thay mận đổi đào này...

Hầu Hạo nghe xong càng rối lên rằng:

- Làm thế đâu có được! Trời ơi rõ khổ thật! Bây giờ tôi biết làm sao đây?

Thanh Điệp nức nở khóc rằng:

- Chính ra em và Chu muội cũng không bằng lòng như thế, nhưng chị ấy nói là tình nguyện, trừ phương pháp này ra, không còn cách nào để lọt được vào Vô ảnh Phong, và chị ấy còn nói rằng, nay trong Vô ảnh Phong ngang nhiên có người ra bắt người như thế xem ra Gia Cát Dật tiền bối đã xảy ra chuyện bất trắc rồi, và dặn chúng mình phải rời khỏi ngay đây lập tức! Không thì nguy hết! Hầu Hạo nghĩ cũng vô phương, nhất là Đinh Hủy và Đinh Phá kinh công nhanh tuyệt đỉnh, mình không thể nào đuổi kịp được, mà dù cho có đuổi kịp cũng không làm sao chống nổi hai tên quỉ dữ đó! Nghĩ liên miên một hồi, chàng cũng cho là lời của Liễu Mi có lý, bèn dẫn ngay hai nàng về lại hang động đêm qua. Khi đến cửa núi Cửu Lãnh, thấy dấu vết mình để lại vẫn còn và hôm nay là ngày thứ hai rồi, nhưng vẫn chưa thấy Gia Cát Dật sư thúc đâu cả, xem ra điềm lành thì ít mà điềm hung thì nhiều cũng nên!

Lại chờ hết một ngày, nhưng vẫn bặt tin của sư thúc, Hầu Hạo bèn bàn tính với chị em Châu Thị: nay ngày hẹn ba ngày đã qua tình hình đã nghiêm trọng, nếu mình liều vào phong chẳng khác nào tự nạp mình vào ngõ chết, chẳng thà đi ngay Mặc Phụ Sơn tìm ngay vị tiền bối Đoạn trường nhân Thôi Bác, nhờ ngài cứu nguy vậy? Chị em Châu Thị tán thành ngay, thế là ba người lo rời ngay khỏi khu núi Cửu Lãnh Sơn, nhẩm ngay hướng Mặc Phụ Sơn tiến phát.

Mặc Phụ Sơn tiếp giới với sông Tương, từ Cửu Lãnh đi cũng không xa lắm, nhưng toàn là đường rừng, gập ghềnh khó đi vô kể, đáng lẽ ba người có thể đi bằng thuyền, nhưng Hầu Hạo chê đường thủy quá chậm, chủ trương đi ngựa. Suốt dọc đường, vì y phục của Nhị Điệp quá bắt mắt, ngươi lại đẹp, khiến cho thiên hạ phải trầm trồ không ngớt, Hầu Hạo cẩn thận hơn, bèn nói với hai nàng nên cải trang thành trai cho thiên hạ bớt để ý hành tung của mình. Chị em Châu Thị đã bị một vố hoảng thần tại núi Cửu Lãnh, và cũng biết trong thiên hạ không thiếu gì cao nhân kỳ sĩ, hai nàng lúc này không khác nào Kinh cung chi điểu (chim khôn thấy cung là hoảng sợ ngay) hai nàng thu ngay những tính kiêu căng bất phục xưa kia, phần hai nàng đã phải lòng chàng Hầu Hạo, nên nhất nhất đều nghe lời ý trung nhân của mình, lập tức cải dạng thành nam nhi. Trông cũng đường đường đấng anh hào lắm, nhưng tội cái quá đẹp trai, nếu không lên tiếng nói gì, may ra cũng che nổi mắt thiên hạ phần nào?

Một hôm ba người tới giáp giới địa phận sông Tương, núi non trùng trùng điệp điệp, đường mỗi lúc một dốc thêm, dần dần đến ngựa cũng khó đi, ba người đành xuống dắt ngựa theo. Tuy cuộc hành trình này đã khiến ba người ướt sũng mồ hôi, nhưng không hề có tiếng than mỏi mệt; Hầu Hạo bỗng nói với hai nàng rằng:

- Này hai em! Chúng ta hãy tạm nghỉ một chút, và thử xem tiếng dội ở đây ra sao?

Hai nàng tươi cười bằng lòng ngay, Hồng điệp Châu Chu bên cất tiếng thử trước ngay gọi lớn:

- H...ầu...u... H... u... y... n... h... là... Lãn... Hiệp... Hầu Hạo...

Thế là những tiếng dư âm thi nhau vang lại nghe rõ ràng và hấp dẫn lạ! Ba người nhìn nhau cười thích trí! Thình lình sơn cốc bên kia dội lại một âm thanh kỳ lạ:

- Trí Minh Tăng!... Trí Minh Tăng!...

Chị em Châu Thị lấy làm lạ, quay đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt Hầu Hạo bỗng tái hẳn?

Hồng điệp Châu Chu nhanh miệng hỏi ngay:

- Kìa anh! Tiếng gì lạ lùng vậy?

Hầu Hạo không trả lời, hấp tấp giục rằng:

- Đi nhanh lên! Đi nhanh lên!...

Hai nàng thấy sắc mặt của chàng tái vậy, kinh ngạc không dám hỏi thêm, vội vàng nghe lời đi nhanh.

Thanh Điệp còn nhớ chàng đã kể chuyện về vụ Cửu Thiên Tự với mình về cái tên Trí Minh, và chính do chủ trì Hải Không đại sư đã đặt cho pháp danh này, nhưng Hầu Hạo nói, không hiểu tại sao Cửu Thiên Tự lại bắt chàng và ép thí phát như thế, nhưng thế nào cũng có nguyên do bên trong, sau nhờ tóc mọc, thần lực mới khôi phục lại, nhưng vì hấp tấp ra đi về việc của sư đệ Thượng Quan Linh, nên chưa kịp tìm hiểu lý do trong này. Thanh Điệp cũng thuộc loại người giàu kinh nghiệm, nghe âm thanh ấy có sức trầm hùng lạ lùng, biết ngay nội công khí lực người này đã đến mức độ tuyệt đỉnh, hèn gì Hầu Hạo nghe xong biết mình không thể nào địch nổi, biến sắc và giục mọi người đi nhanh! Nhưng riêng Hồng Điệp thì chỉ chực ra tay thử một chuyến xem sao, luôn miệng gọi bô bô, Thanh Điệp phải ra ý cho em mình chớ quấy rộn trong lúc nguy cấp này.

Ba người đi nhanh thoăn thoắt,... trong sơn cốc, tiếng quái dị lại nổi lên:

- Trí Minh ơi! Trí Minh!... Hãy về đây! Về đây mau Trí Minh...

Tiếng gọi không khác nào như đang hú hồn ma, nghe rợn tóc gáy. Ba người cảm thấy bàng hoàng trong lòng. Hồng Điệp đã sợ tái mặt, biết ngay sự thể đã nghiêm trọng. Thấy sắc mặt chị và Hầu Hạo đã tái mét, tỏ vẻ bối rối, nàng càng không biết nên tính sao cho phải? Nhưng ba người vẫn rảo nhanh bước. Hầu Hạo vừa đi vừa nghĩ. bỗng chàng trầm giọng nói với Châu Sách rằng:

- Này em, nếu tí nữa có kẻ nào đuổi kịp đến ép anh phải đấu với chúng, em và em Chu hãy chịu khó trốn ngay, nếu thấy anh không thắng được, chớ có dại dột mà ra tay, nhớ nghe tiếng ho khan của anh làm hiệu, và hai em phải cấp tốc rời khỏi đây ngay!...

Chị em nghe vậy cuống rối lên, Châu Sách rằng:

- Không thể làm thế được... anh! Chúng em đâu nỡ để anh bị nạn thế!

Hầu Hạo cương quyết rằng:

- Hải Không và Pháp Không, hai tăng này trong Cửu Thiên Tự, võ công không đáng ngại, nhưng kỳ này tiếng của người đang theo dõi chúng ta đây, công lực không thể nào khinh thường được, e hôm nay anh khó mà thoát nổi. Nhưng theo anh nghĩ: Cửu Thiên Tự muốn bắt anh như vậy, thế nào cũng có nguyên nhân gì? Kỳ trước không bị chết, kỳ này chắc cũng không đến nỗi gì? Tuy hai em có lòng muốn giúp anh, nhưng xem ra chúng mình đều bị bắt hết, chẳng thà hai em hãy tùy cơ ứng biến mà trốn thoát càng nhanh càng hay, và đây cách Mặc Phụ Sơn không xa, hai em có thể tìm ngay Độc chỉ Thôi Bác tiền bối, bẩm lại tất cả những sự việc đã xảy ra với ngài, và xin ngài ra tay cứu trợ gấp!

Nói xong từ trong mình lấy ra một bức họa đồ, và bức họa này là bức chân dung của Độc chỉ Thôi Bác, giao cho hai chị em Châu Thị. Ba người vẫn hấp tấp đi thêm một quãng, Hầu Hạo đã mấy lần hối thúc hai chị em đi trước cho được việc, nhưng hai nàng nhất định không chịu, vẫn lẽo đẽo theo sát chàng, chỉ mong sao mau ra khỏi đoạn đường kinh hiểm này!

Khi đến đoạn đường chập hẹp, bỗng nghe trên đầu có tiếng quái lạ. Lúc này ba người đứng ngay ở một đoạn đường: bên mặt thì hang sâu thăm thẳm, bên trái vách đá cheo leo, khi ngửng đầu nhìn lên, ba người đều bay hồn thất phách! Chỉ thấy những tảng đá hòn nào hòn nấy lớn bằng bánh xe bò, đang ào ào từ trên rớt xuống!

Hầu Hạo hấp tấp lên tiếng:

- Mau mau nhảy tránh ngay!

Dứt tiếng cả ba vội bỏ ngay ngựa lại, tung mình vọt nhanh như ba mũi tên lại phía trước hơn trượng!

Chân ba người vừa chạm mặt đất, những tiếng ầm ầm đằng sau vang dội lên, ba ngựa bị chết nát bấy thịt, và năm sáu tảng đá ấy đã thi nhau lăn hết xuống hố sâu bên tay phải. Ba người vừa tỉnh thần lại, trên vách núi lại đột nhiên có tiếng cười quái gở nổi lên.

Đồng thời, sơn cốc trước mặt có tiếng hô gọi, càng lúc càng văng vẳng gần. Ba người càng tăng thêm lòng kinh hãi của mình, càng giận những quân địch này sao mà đáng ghét thế, cứ chơi trò mai phục để gây sự khủng hoảng trong tinh thần họ, quả là một mánh lới tàn nhẫn tuyệt độ!

Hầu Hạo chịu không nổi, lớn tiếng quát:

- Có giỏi xin cứ hiện thân ra đấu tài cao thấp với nhau, nấp trong hang hốc như thế đâu phải tác phong của kẻ anh hùng?

Trên vách bỗng có hồi âm:

- Trí Minh! Chúng ta sẽ đợi ngươi tại khoảng trống rỗng phía trước đằng kia!

Dứt lời, tiếng cười ha hả vang lên. Lòng dạ ba người lúc này càng hồi hộp hoang mang. Lại đi thêm được một quãng, phía trước bỗng thấy quang đãng, ra đến cửa cốc, thấy cả một khu đất trống khá rộng, và trong giữa khoảng trống này, số người đứng chờ để giao tranh có trên mười người, và ai nấy đều có ngựa dắt theo cạnh. Đám người đều ăn mặc theo lối tăng lữ, đầu đội tăng mão Côn Lư, trong số ấy có một người mặc áo màu đỏ, trông càng bắt mắt. Hầu Hạo nhanh mắt, chàng đã nhận ra đám tăng lữ này thuộc cổ tự của Cửu Thiên, Hải Không và Pháp Không đều có mặt trong này, và trông bộ tịch có vẻ cung kính với nhà sư mặc áo cà sa đỏ lắm, có lẽ người mặc áo đỏ là tay cao thủ dị dân mà Cửu Thiên Tự đã thỉnh mời đến?

Lúc này đường đi đã bị chắn ngang lối, Hầu Hạo thầm nghĩ: đám tăng lừ đã đuổi theo mình đến đây, chắc họ thế nào chả chuẩn bị cẩn thận từ trước, nếu bây giờ mình muốn thoát nạn, đâu phải là chuyện dễ dàng gì? Xem ra một cuộc kịch chiến khó mà tránh khỏi! Chàng quay thân ngó về sau, thấy Châu Thị đang tỏ vẻ vô cùng lo lắng cho mình. Hầu Hạo bèn căn dặn hai nàng chớ nên tiến thêm làm gì, nếu chàng có bị bắt, chớ có hiện thân ra mà cứu làm gì, phải cấp tốc lo đến Mặc Phụ Sơn cầu cứu ngay với vị tiền bối Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác, nghĩa là phải lo cứu gấp Thượng Quan Linh, Liễu Mi, Gia Cát Dật trên Vô ảnh Phong, còn phần mình, hãy thong thả cũng chẳng sao, vì tin chắc rằng họ chưa đến nỗi giết mình mau chóng trong thời gian này!

Thình lình mọi tăng lữ đồng thanh hét lên một tiếng, ngồi xếp chân bàn tròn dưới đất, với giọng đều răm rắp hô Phật hiệu, âm thanh hùng vỉ vang cả một vùng!