Đoạt Hồn Kỳ

Chương 10: Đồng chung hoạn nạn




Đoạt Hồn Kỳ nghe xong nhảy nhổm hẳn người lên, hấp tấp hỏi rằng:

- Tịnh Tâm thiền tự, phải chăng là chi phái của Thiếu Lâm tỉnh Triết Đông? Mà trụ trì của chùa ấy là Tịnh Tâm lão phương trượng đó không?

Túy Đầu Đà lạnh lùng rằng:

- Đúng thế! Vụ án xảy ra vào khoảng canh ba, hai mươi ba tăng đồ trong thiền tự, hầu hết trên thiên linh cái mỗi người, ở Bách Nhai huyệt, đều bị cây châm kim vàng có ngọn cờ đỏ đâm thủng, chết một cách thảm khốc!

Đoạt Hồn Kỳ nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm hẳn người, tiếp tục hỏi rằng:

- Anh cho rằng vụ án vô nhân đạo này do tôi gây lên đó ư?

Túy Đầu Đà khẽ nhích mép rằng:

- Ngọn cờ sọ người trên cây kim vàng, từ xưa đến nay, ta đã thấy ngươi dùng không biết bao nhiêu lần rồi! Huống hồ miếng da mà ngươi đã tước sống trên thân lão Phương trượng, cũng được làm thành hình cờ Đoạt Hồn Kỳ dán cửa chùa! Không phải ngươi thì còn ai vào đó?

Đoạt Hồn Kỳ hết thức bình thản hỏi rằng:

- Vụ này xảy ra hồi nào?

Túy Đầu Đà cũng chẳng thèm ngó Đoạt Hồn Kỳ, quay mặt sang một bên, rồi trả lời vắn tắt:

- Ba tháng về trước, ngươi tự biết rõ sao còn hỏi vờ làm gì?

Đoạt Hồn Kỳ gật đầu cười xong lại hỏi:

- Thế lần trước tôi lại Trường Sinh đảo của anh đây, cách nay đã được bao lâu rồi nhỉ?

Túy Đầu Đà như bực mình, ực ực uống một hơi vài hớp rượu, giương đôi mắt đỏ ngầu ngó Đoạt Hồn Kỳ rằng:

- Ngươi tưởng ta say mà không biết ngày tháng sao? Kỳ trước ngươi lại đây cách nay vừa đúng trăm ngày, sau khi rời khỏi đây, ngươi bèn thi hành một thủ đoạn dã man vô luân thường ấy tại chùa Tịnh Tâm! Bây giờ còn vác mặt về đây gặp ta làm gì?

Đoạt Hồn Kỳ ngửng mặt cười ngất, tiếng cười từ cao hạ xuống thấp dần, sắc mặt cũng tùy theo tiếng cười biến đổi, hình như bao hàm nhiều nỗi oan ức trong tiếng cười!

Túy Đầu Đà là một cao thủ tuyệt thế trong võ lâm, dĩ nhiên là một kẻ tri âm, nghe xong hàm ý tiếng cười, nheo mày hỏi rằng:

- Ngươi còn cười một cách điên cuồng như thế làm gì? Không lý đã giết ngần ấy người mà còn vui sướng lắm sao?

Đoạt Hồn Kỳ thở dài một tiếng, nghiên giọng nói:

- Chuyến trước tôi lại đây, tuy không nói rõ dụng ý, thực ra tôi lại tạ từ với anh! Bởi vì tôi nghe trên giang hồ đã đồn đãi rằng trong mấy tỉnh miền Tây bắc, đương có một Đoạt Hồn Kỳ xuất hiện thường xuyên, tay độc tâm ác vô kể, nên tôi muốn đến đó điều tra hư thực xem sao...

Chưa hết lời, Túy Đầu Đà hừ một tiếng bằng hơi mũi, lạnh lùng giọng nói:

- Lại khẩu phật tâm xà rồi! Đừng hòng giở trò Di Họa Giang Đông thường dùng của ngươi trước mặt ta!

Đoạt Hồn Kỳ cười nhạt một tiếng rằng:

- Tôi cũng biết chuyện này quá hoang đường, khiến anh khó tin, nhưng nay tôi cũng có khá nhiều nhân chứng!

Túy Đầu Đà thoạt nghe Đoạt Hồn Kỳ nói có nhân chứng, lộ vẻ ngạc nhiên hẳn, nhưng cũng còn nghi hỏi rằng:

- Ai đã biết được ngươi sai khiến những người nào ra làm nhân chứng để cốt đánh lận con đen?

Đoạt Hồn Kỳ cười ngất nói rằng:

- Tây Đạo Thiên Si lão đạo, lão già Phổ Côn Bắc Kiếm với tên Đoạt Hồn Kỳ này, thử hỏi tôi có cách gì xúi cho hai người này nói trắng hóa đen không đã?

Túy Đầu Đà khẽ giật mình, hình như nghe đến tên Tây Đạo, Bắc Kiếm, cơn men tỉnh đi một phần nào, bèn cau mày hỏi rằng:

- Chuyện này sao lại dính líu cả đến đạo sĩ Thiên Si và lão già khó tính Phổ Côn kia?

Đoạt Hồn Kỳ bèn kể lại vụ diệt song hung ở Thất Ly Sơn, nào con của Bắc Kiếm là Phổ Kiên bị gẫy kiếm, và Thiên Si đạo trưởng hẹn cuộc hội...

Nói xong lại cười với Túy Đầu Đà rằng:

- Cũng bởi thế nên tôi mới kết mối thâm thù với Bắc Kiếm và cũng lại có một Đoạt Hồn Kỳ giả xuất hiện, hành vi lại quá hung tợn khiến cho Thiên Si lão đạo cũng đâm bất mãn với tôi, thành ra tôi chỉ còn nghĩ đến anh, một người say mà lòng dạ không say. Tôi hẹn họ sau ngày trung thu họp hội tại Trường Sinh đảo này! Xưa kia chúng mình đã thâm giao như thế, giờ đây anh có bằng lòng giúp tôi không nào?

Túy Đầu Đà nghe xong cười ha hả rằng:

- Tây Đạo, Đông Tăng, Bắc Kiếm, Đoạt Hồn Kỳ đều tề lưu tại Trường Sinh đảo của ta, nhưng chỉ duy thiếu có mỗi Nam Bút Gia Cát Dật vắng mặt, nếu không lại một lần thứ hai phân tranh ngôi thứ tại đây mất! Nếu những lời nói vừa rồi của ngươi là sự thật, thế nào ta cũng giúp ngươi, nhưng còn một chuyện ta còn chưa hiểu, vụ án máu loang Tịnh Tâm Tự, nếu không phải là hành động của ngươi, không lý tên Đoạt Hồn Kỳ giả miền Tây bắc đã thay đổi phương hướng từ miền Bắc chạy về miền Đông nam này sao?

Đoạt Hồn Kỳ trầm ngâm một hồi, bỗng nhảy chồm hổm lên rằng:

- Thôi tôi rõ rồi! Có lẽ những nhân vật trên giang hồ đã đem sự tích của Đoạt Hồn Kỳ miền Đông nam dồn đến miền Tây bắc, rồi lại đem sự tích của Đoạt Hồn Kỳ miền Tây bắc dồn xuống miền Đông nam đây, khi tôi nghe đến chuyện ác của Đoạt Hồn Kỳ giả, bèn thân hành đi Tây bắc, nào hay tên Đoạt Hồn Kỳ giả cũng nghe danh mà đi về miền Đông nam này để hội ngộ với tôi!

Túy Đầu Đà gật đầu cười rằng:

- Chính ta cũng đang ngạc nhiên, vì những vụ càn quét đảng cướp Kim Giao, hai lần cứu Long Tử Đan, một người đã hành thiện như thế, không có lý gì lại một đêm tận diệt hết hai mươi ba mạng người ở Tịnh Tâm tự như thế được! trong này lại có một thủ đoạn dã man nhất là tước sống da người! Tuy trên hung khí để lại đều có ký hiệu Đoạt Hồn Kỳ, nhưng ta cũng còn chưa tin hẳn, nếu không, trong khi ngươi bước chân lên bến, ta đã chẳng nể nang gì dùng đùi thịt chó đánh ngã ngươi xuống biển từ lâu rồi! Nhưng danh Đoạt Hồn Kỳ vang lừng giang hồ, không ngờ lại xảy ra vụ án song đôi Đoạt Hồn Kỳ mới lạ đời làm sao?

Đoạt Hồn Kỳ bấm tay tính rằng:

- Nay cách ngày hội còn hai mươi ngày đổ lại, tôi thử đi tìm người giả mạo danh Đoạt Hồn Kỳ trong mấy vùng gần đây xem, nếu tìm ra mình sẽ kết liễu được ngay vụ nghi án Song đôi Đoạt Hồn Kỳ!

Dứt lời bèn cáo biệt luôn Túy Đầu Đà, phi thân lên chiếc thuyền đi tuốt!

Đoạt Hồn Kỳ đã dòng dã suốt mười mấy ngày, đi khắp hết tỉnh Triết Giang, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy tung tích địch thủ, đành buồn bã trở về Trường Sinh đảo hỏi Túy Đầu Đà rằng:

- Mai đây đúng ngày hẹn rồi, không biết anh có được tin gì về Thiên Si lão đạo và lão già Phổ Côn chưa?

Túy Đầu Đà cười ha hả rằng:

- Tây Đạo, Bắc Kiếm tuy chưa thấy tới, nhưng trong mấy hôm qua đây, trên Trường Sinh đảo đã phát hiện một bức Diêm Bà Huyết Giản gửi cho ngươi đây!

Nói xong đưa bức thư qua, cuối thư một bức nữ quỷ tóc dài được vẽ bằng máu tươi.

Đoạt Hồn Kỳ cau mày cầm bóc ra xem, chỉ thấy viết rằng:

“Vụ giết Bạch Phát Tiên Đồng Nhiệm Báo ở núi Quách Xương, đả thương sư đệ Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ của ta tại Kỳ Liên Sơn, hai lần làm nhục oai danh của bản giáo La Sát môn! Vậy ta hẹn cuối năm sau, Tiếu Diện Diêm Bà xin thân hành được tiếp Đoạt Hồn Kỳ tại La Phù sơn!”

Đoạt Hồn Kỳ xem xong tức giận điên người kêu lên:

- Không phải tôi sợ gì Mạnh Tam Nương, nhưng chẳng qua chuyện xảy ra rắc rối quá! Bạch Phát Tiên Đồng Nhiệm Báo chính do tôi giết trong lúc cứu nguy cho Long Tử Đan, nhưng nào tôi có đụng chạm gì với sư đệ nàng là Ngọc Tiêu Lang Quân Phan Ngọ đâu?

Túy Đầu Đà cười rằng:

- Anh đừng giận vội, chờ cho xong cuộc hẹn ngày mai, ta sẽ cùng đi với anh tìm tên Đoạt Hồn Kỳ giả, chỉ cần tìm ra được người này, mọi việc tức khắc sẽ đâu vào đó ngay!

Đoạt Hồn Kỳ đành thu cơn giận của mình, đôi bên ngồi thưởng trăng Trung thu thả bụng uống rượu bằng thích!

Sáng hôm sau, cả một cảnh tươi đẹp của bể hiện trước mắt hai người. Cả hai vừa nhắm rượu vừa ngắm cảnh thiên nhiên, bỗng mặt biển hiện ra mộ chiếc thuyền buồm, mỗi lúc một gần, Túy Đầu Đà và Đoạt Hồn Kỳ đều phóng nhãn tuyến nhìn tới chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn hiên ngang đứng trước mũi thuyền, thì ra chính là kẻ đã ở Thất Ly Sơn hẹn ước với Đoạt Hồn Kỳ, tức con Bắc Kiếm, tên Phổ Kiên.

Thuyền buồn chỉ còn cách bờ hơn một trượng, lúc này thấy thiếu niên anh tuấn tung mình phi thẳng như con én vào bờ, hạ thân ngay nơi uống rượu của hai người, dõng dạc lớn tiếng rằng:

- Đoạt Hồn Kỳ! Phổ Kiên ta đây đúng giờ ra phó hội đây! Vậy xin hãy mau rút Đoạt Hồn Kỳ để hội với Tam Chỉ kiếm này!

Đoạt Hồn Kỳ lạnh lùng liếc nhìn rằng:

- Thế còn lão đạo Thiên Si đỡ đầu cho ngươi đâu không thấy lại?

Phổ Kiên hầm hầm rằng:

- Con cháu nhà họ Phổ xưa nay đâu cần ai đỡ đầu? Đâu có như ngươi hẹn gặp đây để nhờ vả giúp sức của Đông Tăng Túy Đầu Đà như thế? Nhưng với ngọn Tam Chỉ kiếm gia truyền này, ta cũng xin đấu thử với Càn Khôn Song Tuyệt cho biết sức!

Đông Tăng Túy Đầu Đà uống hết rượu trên tay, buông tiếng cười ha hả rằng:

- Thằng nhỏ ngông cuồng thật! Cây kiếm trên tay ngươi đang cầm, chuôi kiếm lại có viên minh châu, như vậy không phải là cây Tam Chỉ kiếm tầm thường, nhất định là cây kiếm của cha ngươi, thế chắc ông già của ngươi cũng đến đây chứ?

Phổ Kiên thấy Túy Đầu Đà nhận ra cây kiếm của cha mình, mặt bất giác đỏ ửng, nhưng vẫn ngạo mạn rằng:

- Với những hư danh hão huyền của một Ác ma, một Túy quỷ như hai ngươi đây, đâu cần gì phải kinh động đến phụ thân ta xuất mã...

Chưa dứt lời, Đông Tăng Túy Đầu Đà cười lên sằng sặc, quay đầu nhìn về một phiến đá lớn cách đó ba trượng.

Cũng trong cái nhìn ấy, bỗng đằng sau tảng đá bay vọt ra một tà áo vàng nhanh không thể tưởng, đến nỗi không sao nhận diện được người áo vàng, chỉ nghe đến bốp một tiếng! Thì ra hai má của Phổ Kiên đã bị một tát tai, văng luôn máu tươi, thân hình lảo đảo, bật hẳn hơn một trượng! Mặt mày sưng húp lên như người lên quai bị!

Phổ Kiên bị đánh đến tá hỏa tam tinh, chưa kịp nhận rõ kẻ đánh bạt tai mình là ai? Câu Tam Chỉ kiếm trên tay cũng bị người ta đoạt luôn trong lúc bị tát! Tai nghe tiếng quát như chuông đồng:

- Quân ngu dại không biết trời cao đất rộng là gì? Mày còn dám ương ngạnh nữa hả?

Phổ Kiên nghe tiếng quát ấy bỗng run bắn người, đứng ngây như pho tượng nhìn người cha Bắc Kiếm Phổ Côn một lúc rồi cúi đầu xuống nhìn vào nút áo mình, tuôn luôn mấy giọt lệ!

Đối với đứa con trai độc nhất này, thường này Phổ Côn cưng như trứng mỏng, giờ đây thấy con buồn thảm vậy, trong lòng bỗng đâm ra bùi ngùi không lỡ trách mắng thêm. Quay sang Túy Đầu Đà Đông Tăng và Đoạt Hồn Kỳ rồi ôm tay thi lễ cười rằng:

- Từ ngày biệt ly ở Kim Đỉnh núi Nga My cho đến nay thấm thoát đã hai mươi năm rồi, không ngờ phong độ nhị huynh vẫn như xưa, nhưng không hiểu vì duyên cớ gì mà hai vị đòi giáo huấn khuyển tử ở đây mà không hề báo cho tiểu đệ một lời? để tiểu đệ nghiệm trị tội phạm thượng của nó?

Đông Tăng Túy Đầu Đà biết ngay lão già Phổ Côn bề ngoài thì hòa dịu bên trong lại cứng rắn, mà Đoạt Hồn Kỳ tính tình ương ngạnh tự cao, chỉ sợ hai bên bất hòa xảy ra xung đột, đương lo tính ngầm tìm kế giải hòa cho đôi bên thì bỗng Phổ Kiên đứng cạnh lớn tiếng khóc nói rằng:

- Thưa cha! Trên Thất Ly Sơn ở Thiểm Tây, chính Đoạt Hồn Kỳ đã đòi cướp lấy cây Tam Chỉ kiếm của con, đồng thời còn bảo con về kêu cha xách kiếm tới mà đòi về là khác!

Bắc Kiếm Phổ Côn quay nhìn con mình trợn mắt hỏi:

- Kiếm trong tay mày mà cũng bị người ta cướp được à?

Phổ Kiên rằng:

- Cây Tam Chỉ kiếm của con đã bị gãy trong khi dùng chân lực giằng co nhau!

Phổ Côn nét mặt hầm hầm, dậm chân xuống đất mắng rằng:

- Mày còn nhớ những câu gia huấn của Phổ gia không? Kiếm còn thì người còn, kiếm mất thì người phải mất! Ta tuy có mỗi mình mày thật, nhưng ta không muốn mày lại làm nhục ô danh về kiếm thuật của nhà họ Phổ như thế, tại sao mày còn vác mặt sống đến ngày hôm nay?

Phổ Kiên phân trần với cha rằng:

- Thưa cha! Sau khi con bị gẫy kiếm, con đã không làm nhục danh nhà họ Phổ, ngay lúc ấy con đã đâm ngực tự sát, nhưng không ngờ lại được Thiên Si đạo trưởng cứu, xin cha hãy nhìn vết sẹo đây của con hãy còn thì rõ!

Tay phải ngầm vận chân lực, soạt một tiếng, xé toang mảnh áo trước ngực, để lộ một vết sẹo dài gần hai tấc!

Phổ Côn bề ngoài tuy nghiêm nghị, nhưng đến khi thấy vết sẹo của con như thế, trong lòng cũng đau xót lắm!

Phổ Kiên cho cha mình xem vết sẹo xong lại lên tiếng nói:

- Vì thế con mới lén lấy kiếm của cha ra dùng, đến đây con cốt liều chết một phen với Đoạt Hồn Kỳ! Vậy xin cha hãy để con quyết chiến một mẻ với Đoạt Hồn Kỳ, nếu thua con xin nhảy xuống ngay bể Đông Hải, quyết không làm tổn đến thanh danh lừng lẫy của nhà họ Phổ ta đâu!

Phổ Côn thừa biết con mình chưa phải là đối thủ với nhân vật trước mặt, ngấm ngầm ra dấu mắt với con rồi mắng rằng:

- Bản lĩnh của mày đi đến đâu mà dám ngông cuồng như thế? Mày không biết rằng ngọn kỳ phong của Đoạt Hồn Kỳ khi quạt ra đều chấn động khắp giang hồ sao?

Nói xong quay qua Đoạt Hồn Kỳ chậm rãi nói rằng:

- Từ ngày chia tay trên núi Nga My đến nay, đã hai mươi năm rồi, tiểu đệ ẩn cư tại Yến Sơn, chẳng có chuyện gì đáng kể, riêng về kiếm thuật thì tiểu đệ còn có thể tự hào, nay hân hạnh được gặp cố nhân đây, vậy chúng mình xin đùa giỡn vài đường cho vui, xem thử tài nghệ đôi bên đã tiến triển đến mức nào rồi?

Đoạt Hồn Kỳ nghe Phổ Côn khiêu chiến như thế, trong mũi hừ lên một tiếng lạnh lùng, rút phắt cây phong ma đồng côn ra, móc luôn lá cờ sọ người đỏ chói lên trên, lập tức thành một ngọn Đoạt Hồn Kỳ trên tay.

Lúc này đôi bên đều lăm le sắp động thủ khai chiến, Túy Đầu Đà vội nhảy vào giữa hai người, chắp tay trên ngực rằng:

- A Di Đà Phật! Xin nhị huynh hãy khoan tay!

Phổ Côn đang cơn tức giận, thấy Túy Đầu Đà nhảy vào ngang xương như vậy, nghiễm nhiên hỏi rằng:

- Chắc đại sư cũng muốn chỉ giáo gì đây?

Túy hòa thượng thấy Phổ Côn nói thế, cười ha hả rằng:

- Phổ huynh nói không sai, hai mươi năm trước, cuộc thịnh hội ở kim đỉnh Nga My, đôi Long Hổ cương hoàn đã kịch chiến với câu Tam Chỉ kiếm của Phổ huynh, trận cuối cùng ấy vẫn chưa ai hơn ai! Nay trên Trường Sinh đảo, chúng ta lại hân hạnh gặp nhau đây, quả thật bần tăng cũng muốn lĩnh giáo kiếm thuật tuyệt thế của Phổ huynh cho biết!

Bắc Kiếm Phổ Côn nào có biết chỗ khổ tâm của Túy Đầu Đà, còn cho rằng hòa thượng có ý vào hùa với Đoạt Hồn Kỳ, bèn lạnh lùng ngước mặt cười rằng:

- Đoạt Hồn Kỳ đã hứa hẹn khuyển tự tại Trường Sinh đảo, tất nhiên đại sư cũng không thể khoanh tay đứng ngoài vòng được. Hai mươi năm trôi qua, câu Tam Chỉ kiếm vẫn như ngày nào! Vậy đại sư còn chờ gì không để Phổ Côn này chiêm ngưỡng đôi Long Hổ cương hoàn cho rồi?

Trong lúc này, kẻ đã theo Bắc Kiếm Phổ Côn đến Trường Sinh đảo là tiểu hiệp Thượng Quan Linh, cậu còn đang núp sau phiến đá, thấy giữa Đông Tăng, Bắc Kiếm, Đoạt Hồn Kỳ đã đứng vào thế sắp choảng nhau kinh hồn trong nháy mắt đây! Nhưng tại sao Thiên Si đạo trưởng và Ngân Tu kiếm khách Phương Bách Xuyên còn chưa thấy bóng dáng đâu? Cậu bé bèn suy tính trong bụng, không biết nên ẩn sau phiến đá để xem cảnh náo nhiệt hay nên hiện thân ra để dùng hai thế đánh Oan Trần Hải Đề và Hận Mãn Tâm Đầu đấu thử với Đoạt Hồn Kỳ xem coi Đoạt Hồn Kỳ trước mắt mình đây là thứ giả hay thứ thiệt? Nhất là cậu bé chưa biết hai thế ấy của Động Trung lão nhân đã truyền cho mình ấy, kỳ thực oai lực của nó đến mức nào?

Trong lúc Thượng Quan Linh còn chưa nắm vững chủ ý của mình thì nghe Đoạt Hồn Kỳ đã điềm nhiên nói với Bắc Kiếm Phổ Côn rằng:

- Này lão già Phổ Côn! Ông đừng có mạ vàng cho thằng con ông như thế, thử hỏi nó mà cũng đáng hẹn hội với ta sao? Cuộc hẹn này chẳng qua ta hẹn với Thiên Si lão đạo mà thôi!

Phổ Kiên đứng cạnh nghe Đoạt Hồn Kỳ khinh mạt mình như thế, sấn ngay tới lớn tiếng rằng:

- Đoạt Hồn Kỳ chớ có ỷ già ăn nói ngông cuồng khi người thế! Nếu còn hống hách, dù cho Phổ Kiên này có bị cha già trách mắng, ta cũng phải chém nhà ngươi ba kiếm mới nghe!

Đoạt Hồn Kỳ ngửng mặt cười lên tiếng âm u rợn người!

Tiểu hiệp Thượng Quan Linh ghét nhất tiếng cười của Đoạt Hồn Kỳ, cậu bé bèn từ sau vách đá nhún mình nhảy bổng lên hơn bốn trượng rồi dùng thế Nhạn Lạc Bình Sa nhẹ nhàng bay xuống trước mặt bốn người đứng, đưa tay chỉ Đoạt Hồn Kỳ rằng:

- Không biết ngươi là Đoạt Hồn Kỳ thật hay Đoạt Hồn Kỳ giả mà ngông cuồng đến thế? Nếu quả có bản lình, hãy đấu thử với ta trăm hiệp xem sao?

Đoạt Hồn Kỳ giật mình ngạc nhiên nhưng khi nhìn kỹ Thượng Quan Linh, thì ra là thiếu niên đã dùng Tử Phi Hoa đánh lén mình ở Thất Ly Sơn dạo trước, đang tính lên tiếng hỏi thì đằng này Bắc Kiếm Phổ Côn cũng không ngờ rằng vết thương của Thượng Quan Linh lại chóng lành mạnh như thế. Đã không sợ oai Đoạt Hồn Kỳ mà ngang nhiên nhảy ra gọi hắn như thế! Về thân pháp khinh công lại linh diệu tuyệt, bất giác trong lòng vừa kính mến, chỉ sợ cậu bé nhỡ bị độc thủ của Đoạt Hồn Kỳ thì mình làm sao ăn nói với Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương? Phổ Côn vội lên tiếng:

- Các ngươi hãy tạm yên lặng cái đã, chờ cho xong Đơn kiếm hội song hoàn giữa ta và đại sư rồi hãy nói chuyện sau!

Lúc này Đông Tăng thấy kình địch trước mắt nên không dám chểnh mảng, liền rút đôi vòng Long Hổ của mình ra cầm trên tay, chỉ thấy chu vi miệng của vòng to bằng miệng thố, một chiếc đầu rồng, vi vẩy trạm trổ tinh vi đẹp mắt, một chiếc đầu hổ, trong oai nghi lẫm liệt, nhất là hai nanh nhô ra của miệng cọp, có thể dùng để điểm huyệt!

Đôi Long Hổ cương hoàn được Túy Đầu Đà cầm hai tay, hai chiếc vòng va chạm khẽ vào nhau, vang lên tiếng cọp gầm rồng ngân, lúc này chỉ thấy đôi chân Túy hòa thượng đi với một lối Thất Điên Bát Đảo tiến sát gần thân Phổ Côn.

Trong mắt nhà nghề, Phổ Côn nhận ra ngay đây là thế võ bí hiểm được mệnh danh Long Hình Túy Bộ. Phổ Côn không muốn trong thế đầu đã bị người ta vây hãm trong thế kỳ ảo này, chỉ thấy thân hình Bắc Kiếm vụt một cái bay ngang xa hơn ba trượng, nhân khi gót chân vừa chạm đất, thân hình Phổ Côn bay vèo trở lại rất nhanh nhưng lần này thì từ trên cao là là lướt xuống với một thế kiếm Thiên Hoa Cái Đỉnh nhầm ngay Túy Đầu Đà trùm phủ xuống.

Đông Tăng thấy Phổ Côn ngang nhiên tránh nổi thế Long Hình túy bộ của mình, mà đồng thời còn xoay từ thế bị động qua thế chủ động, trong lòng không khỏi thầm phục.

Song nghĩ thầm rằng mình còn thế Vô Lượng Chân Lực là một thế thiện chiến nhất, sao không đem ra thử với cây Tam Chỉ kiếm pháp của họ Phổ xem coi họ đã giỏi đến mức độ nào?

Nghĩ vậy nên khi ánh kiếm tua tủa từ trên trùm xuống, hòa thượng đã không giơ song hoàn lên đỡ mà chỉ lớn tiếng cười nói:

- Mới mở màn mà Phổ huynh đã dùng đến sát thủ rồi, phải chăng đó là đạo đối xử với cố nhân ư?

Vừa nói chân hòa thượng vừa đổi sang thế Thất Tinh Đảo Bộ, tránh ngay đường kiếm của Phổ Côn.

Nhưng nào Phổ Côn đâu để Túy Đầu Đà tránh dễ dàng như thế? Bắc Kiếm hét lên một tiếng, lập tức đánh một thế liên hoàn tam thế Hồng Hình Kinh Thiên, Phong Đao Vạn Diệp và thế Thích Hổ Đồ Long. Ba thế đánh này tuy có trước sau nhưng đều liên miên không dứt quãng, kiếm gió ào ào, đường kiếm tua tủa, khí thế dũng mãnh vô cùng, khiến cho Túy hòa thượng cuống cuồng dùng ngay lại thế Long Hình Túy Bộ né tránh hẳn ra ngoài hai trượng.

Trong ba thế ấy, Phổ Côn càng hăng máu đánh tợn, đường kiếm mỗi lúc một nhanh tít, dần dà ánh kiếm và bóng người đã nhập thành một. Lúc này mọi người xung quanh chỉ thấy màu sắc của ba viên minh châu nơi chuôi kiếm tỏa thành một cầu vồng nhỏ quấn tít lấy hai người trong cuộc chiến!

Không những tiểu hiệp Thượng Quan Linh và Phổ Kiên đều le lưỡi kinh hồn về trận đấu trước mắt mà cả đến con người kiêu ngạo như Đoạt Hồn Kỳ cũng phải phục thầm trong bụng về lối đánh của Bắc Kiếm, quả danh bất hư truyền thật! Lúc này Đoạt Hồn Kỳ cũng toát mồ hôi lạnh hộ cho Túy Đầu Đà Đông Tăng không ít.

Dần dần cả hai bên không thấy thắng nổi nhau bằng lối binh khí, bụng ai cũng nghĩ cách chỉ còn thử đến nội gia chân lực mới phân cao thấp được! thế là hai loại binh khí của đôi bên thình lình được dính chặt lại với nhau, trong mắt nhà nghề, Đoạt Hồn Kỳ rõ ngay hai ben đương ngầm giao đấu nội gia chân lực với nhau, chỉ cần bên nào bền hơn là thắng cuộc ngay!

Một bên thì Tam Chỉ kiếm đè Song hoàn, một bên thì Song hoàn cố vung lên, không bên nào dám sơ xuất chểnh mảng trong lúc này!

Vì cuộc đấu này quan hệ đến thanh danh lẫy lừng cả hai người nên không ai chịu nhịn ai, bên nào cũng muốn phần thắng về mình! Chỉ riêng Đoạt Hồn Kỳ đứng ngoài là sốt ruột, vì biết cuộc đấu còn kéo dài thì giờ lắm, mình lại không tiện nhúng tay can thiệp trong trường hợp này, trong lòng phân vân không biết tính sao cho ổn.

Phổ Kiên cũng lo nơm nớp cho cha, từ từ đứng gần bên Phổ Côn để còn phòng hờ mọi bất trắc.

Bắc Kiếm thấy con đến gần, tưởng đâu nó muốn can thiệp, vội la mắng rằng:

- Ta cấm con không được nhúng ta làm mất thanh danh của ta! Mau lui xa ra bảy thước!

Trong lúc quát con, cây Tam Chỉ kiếm của Phổ Côn bị Vô lượng chân lực nâng hẳn lên vài tấc.

Bắc Kiếm thấy Túy hòa thượng lợi hại như thế, bất giác thất kinh, vội vận nội lực của mình trong mấy mươi năm khổ học ra để giữ lại thế quân bình!

Thượng Quan Linh thấy Bắc Kiếm và Đông Tăng đánh lối câm lặng như thế, tuy có phần nguy hiểm hơn lối đánh trước nhưng kẻ xem thì chán mắt lắm, bèn quay sang người đang nheo mày là Đoạt Hồn Kỳ gọi rằng:

- Này Đoạt Hồn Kỳ! Câu hỏi của ta vừa rồi sao không chịu trả lời? thực ra ngươi là Đoạt Hồn Kỳ thật hay Đoạt Hồn Kỳ giả vậy?

Đoạt Hồn Kỳ thấy Thượng Quan Linh cũng biết có Đoạt Hồn Kỳ thật, Đoạt Hồn Kỳ giả, ngạc nhiên đứng nhìn cậu bé anh tuấn như tìm hiểu.

Thượng Quan Linh cười rằng:

- Kìa Đoạt Hồn Kỳ, đừng có chăm chú nhìn ta mãi thế, ta theo thầy từ miền Tân Cương viễn du về Trung Nguyên, khi tạt ngang Bạch Long Đôi ở ngoài Ngọc Môn Quan, thấy ngay mười hai cao thủ võ lâm bị phơi xác nơi bãi sa mạc, vụ này do chính Đoạt Hồn Kỳ gây nên! Đến sau trên Ngọc Trụ Phong Kỳ Liên Sơn, Đoạt Hồn Kỳ lại mượn mất quyển Vô Tự chân kinh của ta mà còn dùng đến thủ đoạn Phân Kinh Thác Mạch thi hành trên bản thân ta, mục đích là muốn thu ta làm đồ đệ! Nhưng từ trong ánh mắt nhìn của ngươi đây, có vẻ lạ ta lắm, như thế chứng tỏ ngươi không phải là Đoạt Hồn Kỳ mà đã hại ta! Mà ta biết ngươi là Đoạt Hồn Kỳ ở Thất Ly Sơn đã bị trúng ám khí Tử Phi Hoa của ta, thật ra trong hai Đoạt Hồn Kỳ này, ai là thật ai là giả?

Đoạt Hồn Kỳ nghe xong cười ngất rằng:

- Hai mươi năm về trước, danh Đoạt Hồn Kỳ đã vang lừng khắp võ lâm, dù cho có ẩn cư lâu năm đi nữa, đâu có thể thay đổi những hành vi lương thiện hào hiệp được? tên Đoạt Hồn Kỳ trên Kỳ Liên Sơn đã hại ngươi lẽ dĩ nhiên là tên Đoạt Hồn Kỳ giả mạo! Ngươi đã từng được gặp y, không lý cách thức ăn mặc, đi đứng cũng giống ta lắm sao? Vậy y có loại Phong Ma Đồng Côn mà treo lá cờ sọ người đoạn đỏ như của ta đây không?

Thượng Quan Linh nghe nói có lý, cũng đâm ngơ ngẩn gãi đầu trả lời:

- Tuy không phải là một người, nhưng từ thân hình khổ người, đến cách ăn mặc và vũ khí đều hoàn toàn giống nhau hết, trên mặt cũng đeo mặt nạ da người như ngươi hiện đeo đây! Nhưng theo sự nhận xét của riêng ta thì y mới chính là Đoạt Hồn Kỳ thật còn ngươi là Đoạt Hồn Kỳ giả!

Đoạt Hồn Kỳ cau mày hỏi rằng:

- Ngươi vịn cớ nào mà nói ta là giả?

Thượng Quan Linh nghĩ một hồi rồi trả lời rằng:

- Trên Kỳ Liên Sơn, ta thấy Đoạt Hồn Kỳ vừa đánh vừa đùa với sư đệ của Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương. Ở Thất Ly Sơn ta được thấy ngươi giết Tần Trung song ác và được thấy ngươi đánh với người xưng thiên hạ đệ nhị kiếm là Phổ Kiên! Kẻ bàng quan bao giờ cũng rõ hơn người trong cuộc, hình như ta thấy công lực của Đoạt Hồn Kỳ nọ có phần hơn hẳn ngươi một bực! Như thế thì lẽ dĩ nhiên người ta là Đoạt Hồn Kỳ thật, mà ngươi là loại giả đứt mười mươi đi rồi!

Những cao thủ trong võ lâm kỵ nhất là sợ người ta chê tài nghệ kém cỏi, nên Đoạt Hồn Kỳ nghe xong Thượng Quan Linh nói, vừa tức vừa phì cười.

Thượng Quan Linh trố mắt ngạc nhiên hỏi:

- Đoạt Hồn Kỳ! Ngươi khoái trí gì mà cười giữ vậy? Nếu không phục thì cứ tiếp thử ba mươi sáu thế Văn Xương bút của ta cái đã. Thử xem cây Phong Ma Bảo Đồng Côn của ngươi lợi hại thế nào cho biết!

Vừa dứt lời, cây Văn Xương bút từ dưới nách vung ra với hai thế Tiên Cô Vấn Lộ và Hàn Tín Điểm Binh, hai thế tuyệt học này đều được Tạ Đông Dương trân truyền! Thế là một vùng ánh sáng nhoang nhoáng nhắm thẳng Đoạt Hồn Kỳ đánh tới.

Đoạt Hồn Kỳ không thể ngờ cậu bé lại to gan đến thế, nói đánh là đánh ngay.

Miệng cười nhạt, vội từ trong ánh bút của Thượng Quan Linh nhún nhảy ngang ra xa hai trượng. Trước khi chạm chân xuống mặt đất, Đoạt Hồn Kỳ đã gỡ lá cờ đoạn đỏ và thu ngắn cây Phong Ma Bảo Đồng Côn cất vào người, khi đứng xuống đất Đoạt Hồn Kỳ bèn xua tay lia lịa rằng:

- Hãy khen cho cậu nhỏ, thế tên cậu là gì? Nếu ta động thủ với một người nhỏ tuổi như cậu mà phải dùng đến bảo kỳ, chẳng hóa ra bắt nạt cậu lắm ư? Hai thế đánh vừa rồi tuy chân lực khá mạnh nhưng biến hóa không được nhanh nhẹn lắm!

Nếu quả muốn đùa cho vui tay, ta sẽ dùng tay không tiếp thử ba mươi sáu thế bút của cậu và ta cũng không ra tay đánh lại đâu!

Thượng Quan Linh ngước mắt nhìn Đoạt Hồn Kỳ rằng:

- Tên ta gọi là Thượng Quan Linh! Ngươi không chịu dùng cây bảo kỳ thì ta cũng chẳng cần đến Văn Xương bút! Cứ đánh tay không với nhau mà hay đấy, chỉ nội trong ba mươi hiệp trở lại, ta có thể rõ ngay danh hiệu trong Càn Khôn ngũ tuyệt của ngươi là thật hay giả!

Đoạt Hồn Kỳ nghe Thượng Quan Linh nói trong vòng ba mươi hiệp sẽ thử ra mình là Đoạt Hồn Kỳ thật hay giả thì cũng tức cười.

Thượng Quan Linh cũng tinh ranh, thấy vậy biết Đoạt Hồn Kỳ đang nghĩ gì!

Cậu bé lại tiến lên rằng:

- Đoạt Hồn Kỳ! Ngươi đừng hòng dùng danh hiệu Càn Khôn ngũ tuyệt để lòe ta! Trong lúc chưa biết thật giả ra sao, ai mà biết ngươi thuộc thành phần gì?

Vậy ngươi hãy cẩn thận đề phòng, ta sẽ đánh hai thế Hận Mãn Tâm Đầu và Oan Trần Hải Đề ra đây!

Hai thế mà Động Trung lão nhân truyền cho cậu bé, quả đã khiến cho Đoạt Hồn Kỳ ngạc nhiên, đang mải suy nghĩ về ý nghĩa của hai thế Oan Trần Hải Đề và Hận Mãn Tâm Đầu có dụng ý gì? Thình lình Thượng Quan Linh đã dùng ngay ngọn Kim Báo Lộ Trảo, vận đến tám phần công lực ra tay đánh tới Đoạt Hồn Kỳ.

Nhưng Đoạt Hồn Kỳ cũng là một bực tôn sư đương thời, khi thấy cậu bé ra tay, trong lòng không khỏi thất kinh, không những đủ can đảm mà nội gia chân lực cũng dũng mãnh vô cùng, công lực không thua gì con của Bắc Kiếm Phổ Kiên!

Đoạt Hồn Kỳ chỉ lo thủ thế, không hề hoàn tay đánh lại!

Từ lâu Thượng Quan Linh muốn đấu thử với Đoạt Hồn Kỳ, nay sư phụ, sư bá và Thiên Si đạo trưởng đều vắng mặt, không còn ai quản thúc mình nổi, cậu bé lúc này phấn khởi vô cùng, vung bừa chưởng đánh luôn hai thế Kim Điêu Dịch Dực, Khổng Tước Khai Binh tấn công liên tiếp.

Thế chưởng không lấy gì làm lạ nhưng về chưởng lực thì mạnh kinh người!

Đoạt Hồn Kỳ bởi bị Thượng Quan Linh chê về công lực không bằng Đoạt Hồn Kỳ nọ nên muốn biểu diễn một vài ngọn cho cậu bé biết mặt, thân mình liền vẹo bên Đông nghiêng bên Tây xấn bừa vào chưởng phong của Thượng Quan Linh.

Thượng Quan Linh lập tức thu ngay chưởng lại, đứng sững như trời trồng, giương đôi mắt tròn xoe ngó Đoạt Hồn Kỳ.

Đoạt Hồn Kỳ cũng ngẩn người không hiểu cậu bé tính gì, ngạc nhiên hỏi rằng:

- Ơ hay! Mới đánh có vài thế sao lại ngừng tay không đánh nữa? Phải chăng đã sợ lối thân pháp thần diệu này của ta?

Thượng Quan Linh tức mình rằng:

- Lối thân pháp Thuần Dương Túy Tửu và Xảo Ký Huỳnh Long ấy tôi đây cũng biết dùng, đâu phải loại tuyệt nghệ nội gia quý báu gì mà phải sợ?

Đoạt Hồn Kỳ càng lấy làm lạ:

- Nếu không sợ tại sao không tiếp tục đánh đi?

Thượng Quan Linh bực mình rằng:

- Những hạng người già như các ngươi, chỉ thích đề cao danh phẩm của mình, nào là tiền bối kỳ hiệp, không thì cũng lão anh hùng này, đại hiệp sĩ nọ, chẳng qua chỉ là những hư danh kêu cho đẹp tai, sự thật chướng tai gai mắt hết sức! Nay ta ra tay đánh ngươi mà ngươi không chịu đánh lại, như vậy thì còn hứng thú đâu mà đánh nữa? Nếu ngươi giỏi, cứ bắt chước như Bắc Kiếm, thẳng cánh một chưởng khiến ta bị thương trong tám chín hôm như thế ta mới thật phục ngươi!

Đoạt Hồn Kỳ nghe Thượng Quan Linh từng bị Bắc Kiếm đánh trọng thương, bất giác liếc mắt nhìn sang phía Phổ Côn, chỉ thấy Đông Tăng và Bắc Kiếm đang ngầm đấu nội lực với nhau, lúc này trên trán hai người đã thấy những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu. Bốn chân của hai người cũng lõm hẳn xuống mặt đá một tấc.

Cũng vì thanh danh của mình nên cả hai không muốn ai nhúng tay vào giúp sức trong lúc này! Đoạt Hồn Kỳ thấy vậy động lòng, cố ý lớn giọng cười nói với Thượng Quan Linh:

- À! Ra ngươi đã bị lão già Phổ Côn đánh trọng thương, nhưng ta không tin lắm, với oai danh Bắc Kiếm đệ nhất trong thiên hạ ấy, làm sao mà lại đi ăn hiếp kẻ hậu bối đến nỗi ra tay nặng thế?

Đoạt Hồn Kỳ có ý truyền thanh, dù cho Bắc Kiếm có chuyên tâm nhất trí đến đâu đi nữa, không thể nào lại không nghe đến những lời nói khích như thế.

Lúc đầu vì trong cơn thịnh nộ nên lỡ nặng tay khiến Thượng Quan Linh bị thương, Bắc Kiếm đã hối hận về sự lỗ mãng của mình! Nay lại nghe Đoạt Hồn Kỳ chỉ trích mình như thế, tâm thần lập tức bị phân tán đi phần nào, cây Tam Chỉ kiếm lại bị đôi vòng của Túy hòa thượng đẩy lăn lên!

Phổ Côn giật mình thất kinh lại vội tụ vận chân khí lo chống Đông Tăng.

Túy Đầu Đà Đông Tăng thấy vậy cười ha hả thu ngay đôi vòng về nói với Phổ Côn rằng:

- Phổ huynh đừng có nên bị ngoại vật phân tâm chứ, nhưng bần tăng cũng tuyệt không nhân cơ hội ấy để chiếm phần thắng về mình đâu. Chúng ta có đấu đến năm sáu trăm hiệp cũng chưa chắc ai thắng ai bại! Bây giờ đấu bằng lối chân lực nội gia thế này cũng hay lắm! Nếu chúng ta chưa phân được cao thấp thì chưa xuống khỏi phiến đá đây, Phổ huynh nghĩ thế nào?

Dứt lời Đông Tăng bèn ngồi phệt ngay xuống phiến đá, giơ luôn đôi Long Hổ song hoàn ngang ngực, chuẩn bị cuộc đấu với Bắc Kiếm.

Phổ Côn mặt hơi đỏ vì nghe Đông Tăng nói mát mình, nhưng cũng không chịu thua kém, cũng ngồi ngay xuống giơ luôn cây Tam Chỉ kiếm ngang ngực, đặt kiếm lên đôi vòng Long Hổ của Đông Tăng!

Thế là cả đôi bên lại vào vòng đấu, không ai dám sơ xuất chểnh mảng. Ai nấy lo vận chuyển chân lực của mình để áp đảo cho được đối thủ.

Phổ Kiên chỉ sợ Đoạt Hồn Kỳ nhân cơ hội hạ thủ với cha mình, nên đứng canh chừng một bên phòng mọi biến cố có thể xảy ra.

Đoạt Hồn Kỳ thấy mình dùng chân lực truyền thanh vào tai Bắc Kiếm để ngăn giúp Đông Tăng thắng cuộc, nhưng không ngờ Túy hòa thượng lại không lĩnh tình mình, bèn quay sang Thượng Quan Linh cười nói:

- Ta không ỷ lớn hiếp nhỏ như lão già Phổ Côn Bắc Kiếm đâu, nhưng ta không đánh, ngươi lại không bằng lòng! Thế này vậy! Trong khi ngươi đánh ta ba thế, ta chỉ đánh trả một chưởng thôi! Ngươi bằng lòng chứ?

Thượng Quan Linh nghe vậy, tuy không được vừa lòng cho lắm, nhưng tâm địa của Đoạt Hồn Kỳ trước mắt đây hình như có vẻ lương thiện hơn Đoạt Hồn Kỳ mình đã gặp ở Kỳ Liên Sơn!

Thiện ác tuy đã rõ còn thật giả khó phân biệt được, Thượng Quan Linh bèn quyết ý dùng hai thế Oan Trần Hải Đề và Hận Mãn Tâm Đầu của Động Trung lão nhân đã truyền để xem coi Đoạt Hồn Kỳ này sẽ đối phó bằng cách nào?

Nghĩ xong bèn cười rằng:

- Này Đoạt Hồn Kỳ! Theo ngươi nói như vậy trong ba mươi hiệp, ta có thể biết ngay ngươi là thật hay giả tức khắc!

Dứt lời dùng luôn thế Cửu Cung Liên Hoàn Thủ của sư phụ Tạ Đông Dương đã truyền, nhảy vào sang một bên! Rồi phát chưởng như gió bão đánh tới trước ngực Đoạt Hồn Kỳ.

Nhưng Đoạt Hồn Kỳ đâu phải tay vừa gì, chỉ thấy tà áo kẽ phụt một tiếng, thế đánh của Thượng Quan Linh đã đánh vào hư không.

Nhưng thế Cửu Cung Liên Hoàn Thủ của Thượng Quan Linh đang đánh cũng không phải phàm tục, chưởng đầu không trúng đích, lập tức đổi sang thế húc vào trọng huyệt Kỳ Môn của Đoạt Hồn Kỳ ngay.

Đồng thời cậu bé tính trước chưa đủ ba thế, đối phương cũng chưa thể nào đánh lại, càng ung dung lấn sát thêm vào. Chân phải giơ ra với thế Khôi Tinh Thích Đẩu, chưởng trái dùng luôn thế Quỷ Vương Phát Phiến, thế là phong tỏa luôn thế rút lui của Đoạt Hồn Kỳ.

Mấy thế ấy được đánh ra nhanh như chớp.

Đoạt Hồn Kỳ cũng bất giác phải lên tiếng khen rằng:

- Hèn gì ngươi ngông cuồng như thế! Quả nhiên cũng có một vài ngọn biến hóa tuyệt nhanh! Thêm mười năm nữa, ngoài Càn Khôn ngũ tuyệt ra, có lẽ phải kể đến ngươi là đệ nhất trong thiên hạ!

Đoạt Hồn Kỳ vừa nói đến đây, vừa ưỡn ngực xông lên với thân pháp Thuần Dương Túy Tửu và Xảo Hí Huỳnh Long tránh né khéo lạ, khiến Thượng Quan Linh không cách gì đánh trúng.

Thượng Quan Linh không ngờ thân pháp của Đoạt Hồn Kỳ lại quái dị đến thế! Nên vội chuyển ngay sang thế Tà Quái Vân Kỳ để tránh hai ngọn chỉ của Đoạt Hồn Kỳ đang điểm tới, đồng thời tay mặt cậu bé vận chưởng lực đánh luôn thế Huyền Điểu Họa Sa phản kích vào háng Đoạt Hồn Kỳ.

Đoạt Hồn Kỳ thấy Thượng Quan Linh bị dồn trong thế bí ấy mà cũng còn xoay xở tìm thế tấn công mình nhanh như vậy, trong bụng cũng khen thầm rồi cười ha hả, thu ngay thế lại vọt ngang xa hơn bảy thước.

Nhưng Thượng Quan Linh đã tung mình theo sát lại dùng thế Cửu Cung Liên Hoàn Thủ đánh túi bụi vào Đoạt Hồn Kỳ, chưởng nào chưởng nấy được cậu bé giáng cẩn thận, khiến cho Đoạt Hồn Kỳ phải né tránh tứ tung! Càng thấy Thượng Quan Linh đánh hăng, Đoạt Hồn Kỳ lại càng không nở thẳng tay trả đũa, chỉ sợ lỡ tay mà hủy mất đóa hoa trong làng võ lâm sau này.

Huống hồ trên Thất Ly Sơn ở Thiểm Tây, thằng bé đã xuất hiện cùng với Thiên Si lão đạo, rất có thể là đệ tử đắc ý của lão cũng nên! Mình lở gây rối với Bắc Kiếm Phổ Côn và còn gây thù với Tiếu Diện Diêm Bà Mạnh Tam Nương, tội gì lại đi gây phiền với Thiên Si lão đạo làm gì?

Trong bụng Đoạt Hồn Kỳ nghĩ vậy, nên mỗi lần hạ thủ đều nương tay, cứ ba thế của Thượng Quan Linh đánh xong, Đoạt Hồn Kỳ đánh trả một đòn vừa nhẹ vừa nhanh, nhưng cũng để cho đối phương tránh kịp!

Thượng Quan Linh quả thông minh, thấy Đoạt Hồn Kỳ đánh ra những lối thế, biết ngay người ta đã mến mộ mình và có ý chỉ điểm cho mình đây, vì đã hơn hai mươi hiệp mà đối phương chưa dùng đến sát thủ hạ mình.

Thượng Quan Linh vừa đánh vừa lạ lùng ngẫm nghĩ trong bụng, tại sao ai cũng có vẻ mến mình thế? Nào từ Đoạt Hồn Kỳ thật đến Đoạt Hồn Kỳ giả, Thiên Si đạo trưởng, Tiếu Diện Diêm Bà, thậm chí đến người đã đánh mình trọng thương là Bắc Kiếm Phổ Côn cũng vậy, không ai nhủ ai, đều có hảo cảm với mình lắm!

Nghĩ thế, Thượng Quan Linh bèn lạnh lùng nói ngay với Đoạt Hồn Kỳ rằng:

- Đoạt Hồn Kỳ! Phải ngươi cố ý làm ra vẻ là kẻ lương thiện không? Nhưng đáng tiếc trên thế gian này đâu phải việc gì cũng đẹp như ý ngươi nghĩ đâu? Ngươi hãy đón xem ngọn tuyệt học Oan Trần Hải Đề của ta đây!

Đoạt Hồn Kỳ chỉ thấy cậu bé nhoang nhoáng trước mặt mình, quả là một thân pháp thần diệt vô ngần, đang tính mở miệng khen thì Thượng Quan Linh đã uốn cong mình vọt tung lên không nhanh như chớp!

Những động tác ấy củng được diễn ta một lúc, nhanh một cách kỳ lạ, Đoạt Hồn Kỳ ngỡ ngàng ngửng đầu lên không, nhưng quái lạ sao không thấy bóng dáng Thượng Quan Linh đâu? Thình lình nơi Đan Điền dưới bụng mình, bỗng một luồng kình phong cực mạnh úp tới! Đoạt Hồn Kỳ vội bấm mũi chân xuống mặt đất, toàn thân đành để cho chưởng phong của Thượng Quan Linh đánh bạt sang ngang hơn năm thước. Trong lúc đó Đoạt Hồn Kỳ đã ngầm vận chân khí hộ toàn thân, thế là cơn nguy trước mắt đã tan theo sức chưởng của Thượng Quan Linh. Cậu bé cũng nhận ra Đoạt Hồn Kỳ đã dùng đến một trong chín đại tuyệt kỹ của môn khinh công là Trích Tinh Hoán Vị, lúc này Thượng Quan Linh mới phục Động Trung lão nhân đoán việc như thần! Biết trước đối thủ sẽ né tránh bằng cách gì, dự liệu quả không sai chút nào!

Trong khi Đoạt Hồn Kỳ dùng thế khinh công Trích Tinh Hoán Vị tránh đòn, Thượng Quan Linh chực đuổi sát dùng luôn tuyệt kỹ Hận Mãn Tâm Đầu để xem người này là Đoạt Hồn Kỳ thật hay giả cho biết?

Vừa tính ra tay, bỗng cậu bé ngạc nhiên hẳn bởi thấy Đoạt Hồn Kỳ sau khi chân chạm mặt đấy, không chú ý về phía mình mà lại quay sang bên Bắc Kiếm, Đông Tăng trên phiến đá, sắc mặt tỏ vẻ lo ngại.

Thượng Quan Linh cũng nhìn theo sang, chỉ thấy Đông Tăng và Bắc Kiếm vẫn ngồi như hai pho tượng đồng, không hề nhúc nhích, riêng có hai bộ mặt là khác một chút, Đông Tăng thì đỏ thừ còn Bắc Kiếm lại trắng bệch!

Không những Đoạt Hồn Kỳ bối rối mà cả đến Phổ Kiên đứng cạnh đó cũng lo quýnh lên.

Thượng Quan Linh chẳng hiểu ra làm sao, khẽ tung mình sang, Đoạt Hồn Kỳ vội xua tay khẽ lên tiếng:

- Hãy khoan cậu bé! Nếu muốn đánh, tí nữa rồi tính sau! Giờ đây hãy để ta nghĩ cách giải nguy cho hai người, không họ sẽ bị hủy tại Trường Sinh đảo này mất!

Thượng Quan Linh lại càng ngớ ngẩn không hiểu, Đoạt Hồn Kỳ thở dài lên tiếng rằng:

- Những người mà võ công đã luyện đến mức độ thượng thặng, chuyện gì họ cũng có thể coi nhẹ nhưng duy về chữ danh không ai có thể bỏ qua một cách dễ dàng! Từ cổ chí kim, không biết bao nhiêu cao nhân ẩn sĩ, anh hùng hào kiệt, đâu mấy ai nhảy khỏi được bốn chữ lợi tỏa và danh cương? Họ háo danh đến nỗi bị hy sinh như con thiêu thân cũng không biết! Cho nên trong đương kim này, nào là gọi Càn Khôn ngũ tuyệt? Nào là gọi Tiếu Diện Diêm Bà? Hà tất phải lôi thôi tìm đủ mọi cách thức để tranh hơn kém về chữ danh ấy làm gì? Chẳng qua cũng chỉ muốn mình là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ mà thôi!

Thượng Quan Linh thấy bỗng nhiên Đoạt Hồn Kỳ lại khẳng khái như thế, bất giác cau mày hỏi rằng:

- Đoạt Hồn Kỳ! Cứ theo lối đấu chân lực của Đông Tăng và Bắc Kiếm như thế thì có gì gọi là nguy hiểm đâu? Vậy ngươi nói là tìm cách giải cứu, sao không ra tay mà đứng nói đạo lý gì vậy?

Nào Thượng Quan Linh có biết đâu những lời nói vừa rồi của Đoạt Hồn Kỳ là cốt ý khuyên Bắc Kiếm và Đông Tăng, nhưng hai vị trong Càn Khôn ngũ tuyệt này như tai điếc, mắt vẫn nhắm nghiền, mặt hai người càng lúc càng trở nên trầm trọng. Một người thì đỏ gay, một kẻ thì trắng bệch! Trong lúc này, nếu bên nào rút lui tức bên ấy đã thua, danh vọng bị mờ dần trong võ lâm.

Trong lúc đó, xa xa đằng mặt biển, lại xuất hiện một chiếc buồm nhỏ lướt sóng nhắm về phía Trường Sinh đảo tiến tới!

Đoạt Hồn Kỳ lo lắng thở dài với Thượng Quan Linh rằng:

- Xem trận đấu của đôi bên có vẻ hung dữ đến nơi! Thời gian kéo dài thêm chút nữa, thế nào trong Càn Khôn ngũ tuyệt cũng sẽ bị xóa mất một tên, mà chưa chừng người còn lại cũng mang tật suốt đời nữa là khác! Ta xưa nay vẫn tự hào là đa mưu túc trí hơn người, nhưng tình trạng cấp bách này ta cũng đành bó tay! Ta thấy cậu cũng tinh quái lắm, vậy cậu thử xem có cách gì gỡ rối cho họ không?

Bỗng sóng biển lúc này mỗi lúc một lớn dần, chiếc thuyền bị sóng nhồi lúc ẩn lúc hiện nhưng chẳng ai để ý làm gì.

Thượng Quan Linh thấy Đoạt Hồn Kỳ hỏi kế mình, cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ một chặp rồi trên má hiện nụ cười đắc ý. Chẳng nói chẳng rằng, tung mình vọt nhanh đến tám thước, giơ chưởng nhắm luôn kẻ đang đứng sau Bắc Kiếm là Phổ Kiên, dùng chân lực nội gia đánh luôn một chưởng khá mạnh vào người Phổ Kiên.

Phổ Kiên đứng sau cha là cốt phòng Đoạt Hồn Kỳ khỏi nhân cơ đánh lén!

Nhưng nào ngờ người cùng theo cha mình đến đang đánh với Đoạt Hồn Kỳ lại thình lình trở tay đánh mình! Phổ Kiên cũng vội vàng tung người vèo tránh sang một bên khác.

Thượng Quan Linh nhân lúc Phổ Kiên nhảy tránh, cậu vội sấn ngay tới phiến đá hai người đang ngồi, tay trái thò ra để nhót bầu hồ lô rượu của Đông Tăng, tay phải vận chân lực phát luôn một chưởng vào mặt Bắc Kiếm.

Những hạng cao thủ như Đông Tăng Bắc Kiếm đây, tuy nhắm mắt tĩnh tọa nhưng tai rất thính, mọi động tĩnh xung quanh đều không thể nào thoát khỏi giác thính của họ, Bắc Kiếm cảm thấy ngọn kình phong áp tới mặt, vội thu ngay Tam Chỉ kiếm của mình lại, nguyên thể bất động vẫn chân xếp bàn tròn như cũ, nhưng toàn thân Bắc Kiếm đã bổng hẳn lên, bay vèo ra xa vài thước. Túy Đầu Đà Đông Tăng cũng cùng một lúc ngự địch và cùng một lúc vọt tránh rồi đưa mắt ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Linh.

Thoạt đầu Bắc Kiếm tưởng đâu là Đoạt Hồn Kỳ đã ra tay đánh úp mình, nhưng khi nhìn kỹ ra là Thượng Quan Linh, chỉ đành gượng cười đau khổ.

Cả Đông Tăng lần Bắc Kiếm đều vì danh phận kể cả nên không ai buồn trách Thượng Quan Linh làm gì, duy chỉ có Phổ Kiên là không phục, miệng quát lớn lên rằng:

- Tên tiểu tặc vô sỉ, cả gan dám dùng thủ đoạn đê tiện thế! Mau mau nạp mạng cho ta không?

Thượng Quan Linh nhẹ đề chân khí, thân hình thăng bổng lên cao hơn hai trượng, từ trên không buông tiếng cười nói rằng:

- Phổ Kiên! Thật hoài cho ngươi là con của Càn Khôn ngũ tuyệt Bắc Kiếm! Tại sao lại có thể ngốc đến thế thì thôi? Ngươi thử hỏi ông già của ngươi xem ta đây có ác ý gì không?

Phổ Kiên nghe vậy giật mình! Thượng Quan Linh hướng về Túy Đầu Đà hạ mình xuống, nhưng mũi chân vừa chạm mặt đất thì hình như toàn đảo Trường Sinh đảo bị chuyển động. Cậu bé vội đổi bộ để đứng cho vững thân.

Từ Đoạt Hồn Kỳ đến cha con Bắc Kiếm đều cảm thấy đất chuyển động như vậy, đang tính quay sang hỏi Đông Tăng về nguyên do, thình lình đảo lại rung chuyển mạnh, mấy tảng đá nghìn cân lăn lông lốc trước mắt mọi người. Ai nấy vội dùng nội công thượng thặng của mình để tránh né.

Lúc này Túy Đầu Đà biến sắc mặt rằng:

- A Di Đà Phật! Đây chắc là cuộc động đất đây! Xưa kia ở đây có rất nhiều đảo nhỏ, nhưng hễ ba mươi năm lại có một cuộc động đất, nên dần hồi những đảo ấy đều biến mất trên mặt bể này, duy chỉ còn lại mỗi một tiểu đảo đây, bần tăng đã đặt tên cho nó là Trường Sinh, nay xem cuộc động đất dữ dội như thế này, e chúng ta đều bị chôn sống hết tại đây mất.

Đông Tăng vừa nói tới đây thì tiếng rung chuyển càng trở lên kịch liệt, từ Đông Tăng, Bắc Kiếm và Đoạt Hồn Kỳ đều cảm thấy chân khó đứng vững càng khó di chuyển bước đi.

Phổ Kiên co giò chạy trước nhất, Đoạt Hồn Kỳ đưa tay với lại, nói với Bắc Kiếm Phổ Côn rằng:

- Lão già họ Phổ! Trước cảnh thiên tai ghê gớm này, sức người không thể nào chống lại nổi, chúng ta hãy tạm hòa tranh chấp đã, để hợp sức chung nhau thoát khỏi cảnh hiểm nghèo này rồi tính sau. Giờ hãy cố gắng kéo nhau ra đến chiếc thuyền của lệnh lang mau.

Bắc Kiếm Phổ Côn đành lặng thinh không nói, tay phải dắt Phổ Kiên, tay trái dắt Thượng Quan Linh, Đông Tăng cũng dùng tay mặt dắt Thượng Quan Linh, thế là Càn Khôn Tam Tuyệt lo hộ về cho hai thiếu niên anh hùng tẩu thoát cảnh thiên tai đang diễn ra trước mắt. Mọi người vận hết công lực lo tránh những hố sâu đang bị chìm đổ nghiêng ngả khắp toàn đảo, khó khăn lắm với ra đến bến đậu thuyền.

Năm người vừa nhảy lên thuyền thì người lái thuyền vội la lớn chỉ có thể chở ba người may ra còn mạo hiểm nổi trong cuộc hành trình về đất liền.

Đông Tăng, Bắc Kiếm, Đoạt Hồn Kỳ, ba người đều vì thể diện mình nên tính tung mình nhảy trở lại trên đảo đang chìm từng khoảng đất một, bỗng Thượng Quan Linh đưa tay chỉ về phía trước rằng:

- Trên mũi thuyền đằng phía trước kia không phải là Thiên Si đạo trưởng đang ngồi đó sao? Chỉ cần cho thuyền lại năm sáu trượng nữa thì chúng ta sẽ thoát nạn hết! Tội gì phải quay thân về trên đảo nguy hiểm ấy làm gì?

Đoạt Hồn Kỳ nhìn cánh tay của Thượng Quan Linh chỉ, quả nhiên thấy một con thuyền buồm nhỏ đang bệp bênh với sóng gió, thấy rõ cả Thiên Si đạo trưởng và người già khỏe mạnh đang cầm lái, cách thuyền bên này sáu bảy trượng xa.

Trong trường hợp thập tử nhất sinh này, người lái thuyền cũng đành tuân theo lệnh mọi người mạo hiểm thử, mời luôn Đoạt Hồn Kỳ cùng nội gia thần lực kéo buồn lướt tới phía thuyền nọ.

Cả hai chiếc thuyền lúc này cùng lướt ngược chiều với nhau, trong chớp mắt hai bên chỉ còn cách xa hai trượng. Thượng Quan Linh đột triển khinh công vọt người nhảy bổng sang thuyền của Thiên Si đạo trưởng.

Đông Tăng Túy Đầu Đà thấy Thượng Quan Linh nhảy sang như vậy, chỉ sợ cậu bé rớt xuống nước, Bắc Kiếm thì đang lo cho con, Đoạt Hồn Kỳ lo giữ buồm, chỉ có riêng mình là rảnh tay, bèn cũng tung mình theo sau Thượng Quan Linh, lưng chừng dìu đỡ cậu bé nhẹ nhàng hạ thân xuống thuyền.

Hai người vừa xuống đến thuyền, Thiên Si đạo trưởng cười Túy Đầu Đà rằng:

- Túy hòa thượng không ngờ hai mươi năm biệt cách, nay chúng mình gặp nhau trong tình trạng thiên tai khinh khủng thế này! Kìa nhìn xem Trường Sinh đảo đã chìm gần hết rồi! Thật là một sự mỉa mai lớn lao cho tên Trường Sinh!

Lúc này chiếc thuyền của cha con Bắc Kiếm và Đoạt Hồn Kỳ không biết đã bị sóng gió đánh tạt vào phương hướng nào? Đông Tăng đành ngậm ngùi trong lòng, đưa mắt nhìn cảnh điêu tàn của đảo Trường Sinh.