Đoạt Hồn Chung

Chương 9: Gặp một người đẹp, thắng chín kỳ nhân




Lão vừa nói xong thì những kẻ khác tưởng như cũng muốn hành động, không coi Tống Nguyên ra gì...

Tống Nguyên thấy tính thế như vậy, biết mình phải hành động.

Tả chưởng rút "Đoạn Hồn Huyết Kiếm" ra, huyết quang đỏ rực. Tả chưởng đưa ngang "Tàn Băng Tiêu" nghiêm giọng nói:

- Vị nào muốn bước ngang chỗ này, xin hãy hỏi Kếm và Tiêu của tại hạ. Còn ai muốn lấy Kiếm và Tiên, xin mời... cứ ra tay mà lấy.

Bạch Cốt Thái Tử cười gằn một tiếng:

- Thật là khẩu khí ngông cuồng.

Quạt xương trắng trên tay hắn vung lên, bóng che kín trời, âm phong não nuột, đầy kình khí xô vào Tống Nguyên.

Âu Dương Đồng Tử thấy Bạch Cốt Thái Tử động thủ, sợ hắn cướp mất bảo vật, nên cũng vỗ chưởng về phía trước. Những kẻ khác đều là tay cao thủ, thấy hai tên rat ay mà mình không động thủ thì sợ mình không có phần, nên cũng nhất loạt hô vang, cùng tiến đánh.

Ngũ Đinh Quái Đá vừa dợm bước tiến lên, Kim Giáp Thần Đà dã nói:

- Khoan đã, Phương Phi Đà chủ hẳn đã thấy hung kiếm đệ nhất trên tay tiểu tử. Chưa dến lúc ta ra tay đâu.

Phương Phi Ngũ Đính gật đầu:

- Phải, phải cứ nhìn bộ "Thiên Tàm Y" của hắn thì cũng biết.

Và lão đình bộ, không bước lên nữa. Lúc ấy cả chin cao thủ cùng bước đánh Tống Nguyên.

Chàng chỉ bình tĩnh cười lạt, tả chưởng đưa lên, tiếng Hàn Băng Tiêu cao vút lên chín tầng mây, "Yên Tiêm Hàn Thuỷ" đây là chiêu thứ mười trong "Đạp Phong Trích Vân Thập Nhị Tiêu" dược xuất ra, kình lực dữ dội. Hữu chưởng đã vung tiếp "Đoạn Hồn Huyết Kiếm" huyết khí chói mắt với chiêu "Huyết Quang Băng Hiện" uy lực kinh hồn.

Trong chớp mắt bóng tiêu, ảnh kiếm và chưởng xen lẫn nhau, kình phong gào thét, mịt trời tối đất. Cả Chín cao thủ đều kêu lên một tiếng kinh ngạc, hò hét nhào lộn né tránh và giở những độc môn kỳ thức để phản chiêu. Chưởng đạo đầy trời, mùi độc khí bao phủ lấy Tống Nguyên giành lấy phần thắng.

Thét to một tiếng, Tống Nguyên vút lên không trung, hồng quang toả rộng "Huyết Triệt Quần Ma" chiêu thứ hai trong "Đoạn Hồn Ngũ Kiếm" đã thi triển thật khủ khiếp.

Cùng một lúc "Tàn Băng Tiêu" kêu lên một điệu ai oán "Đằng Lục Tướng Quân" , chiêu thứ mười một trong "Đạp Phong Trích Vân Thập Nhị Tiêu" tuôn ra kình khí thần sầu.

Chớp mắt một cái bóng tiêu chớp loá Huyết Kiếm đầy trời, kình lực xô nhau phát nổ dữ dội:

"Ầm, Ầm, Ầm ..."

Trong âm thanh hỗn độn có ba tiếng kêu thét và những thân hình đẫm máu chạy bao vào rừng:

- "Bình, Bình, Bình..."

Một cơn mưa máu.

Nhiều tiếng rú thét nổi lên.

Quang cảnh thật là kinh khiếp, với sáu xác chết cụt đầu, rụng tay chân vô cùng rùng rợn...Sáu cao thủ đã bị Tống Nguyên giết chết, chỉ còn lại Bạch Cốt Thái Tử, Lão Đại trong Nam Sa Lục Quỷ là "Thiêu Thiên Vạn Quỷ" cùng Hắc Ái Mã của "Đàm Trạch Tâm Âm" bị thương bỏ chạy vào rừng, thân thể nhuộm đầy máu đỏ.

Gương mặt Tống Nguyên lạnh như băng, hai gò má ửng đỏ, lãnh đạm nhìn xác chết của những kẻ toan tru sát chàng.

Tả chưởng đưa cao " Tàn Băng Tiêu" và "Đoạn Hồn Huyết Kiếm" cầm nghiêng bên hữu chưởng. Từ lưỡi kiếm từng giọt máu tươi nhỏ giọt, chàng phải ấn sâu vào lòng đất, và khẽ nói:

- Tự các ngươi mua lấy cái chết chứ chẳng phải ta bạo tàn.

Ngũ Đinh Quái Đà và Kim Giáp Thần Đà đề ngẩn mặt ra. Cả hai người đều không ngờ võ công của Tống Nguyên lại ghê gớm đến như thế.

Bạch Anh Cô nương sắc mặt vui mừng, phóng bay tới nhìn kỹ dung mạo của Tống Nguyên, lại liếc qua những xác chết trên vũng máu, rồi mỉm cười:

- Ôi, người đẹp trai, mà còn "Lang Sói" hơn cả Đà Công Công.

Ngũ Đinh Quái Đà bật cười và bảo rằng:

- Như vậy mới là bậc thiếu niên anh hùng của Võ Lâm chứ.

Kim Giáp Thần Đà lúc ấy đã điều trị xong vết thương, liên quay sang hỏi Tống Nguyên:

- Tiểu tử ! Hống Hoang Huyết Ma với ngươi là người như thế nào ? Ngươi vào Bạch Mai Lâm này để làm gì vậy ?

Tống Nguyên cho "Đoạt Hồn Huyết Kiếm" vào bao và giắt "Tàn Băng Tiêu" vào lưng, rồi vòng tay cúi đáp :

- Tại hạ sơ ý đi lạc vào rừng Mai, xin cáo lỗi và xin từ biệt các vị.

Dứt lời, Chàng quay mình rời bước. Nhưng Kim Giáp Thần đã sấn tới:

- Khoan đã, nếu ngươi không khai rõ lai lịch thì Kim Thạch Phá Vân đành phải giữ ngươi lại.

Cảm thấy bực tức, Tống Nguyên nghĩ nhanh trong đầu:

- Lão Đà tử này thật không biết điều. Rõ ràng ta vừa động thủ cứu cả hai lão, đuổi bọn phá rối rừng Mai đi. Thế nào mà lão còn tính làm khó ta.

Tuy nghĩ vậy, chàng vẫn thản nhiên nói:

- Khi tại hạ đã muốn đi thì không ai có thể giữ chân tai hạ được.

Kim Giáp Thần Đà đỏ mặt lên, quát lớn:

- Tiểu tử thật lớn gan, dám múa rìu qua mắt lão phu. Hãy nhận một chiêu.

Lập tức tả chưởng vung lên, vỗ ra một luồng kình phong dữ dội quật vào ngực chàng trai trẻ. Không kịp nghĩ nhiều, Tống Nguyên vận "Huyết Khí" vào đơn chưởng, đảy mạnh một chiêu với bát thành công lực. Hồng quang loá mắt mọi người.

Lúc ấy độc chiêu của Kim Giáp Thần Đà đã tới...

"Ầm Ầm Ầm"

Sức va chạm thật kinh hồn, khiến cho Kim Giáp Thần Đà bật tung lên.

Trên mặt đất sụp một lỗ rộng đến sáu trượng , sâu đến ba trượng, đất đã bay tung cây ngã la liệt.

Tuy đánh một chưởng làm Kim Giáp Thần Đà sưng vưng gần té nghiêng, song Tống Nguyên cũng xây xẩm bỏi tập trung nhiều chân lực.

Chàng giật mình vì áp lực của chưởng phong của đối phương quá mạnh, cảm thấy khí huyết như sôi lên, mắt nảy đom dóm, thân thể như muốn bay đi. Chàng cố gắng giữ vững thân mình nhưng đôi chân loạng choạng phải lùi lại bồn bước, một chân giẫm lên xác chết, một chân quỵ xuống.

Giữa lúc đó Kim Giáp Thần Đà lách đi như một cái bóng, tránh được chưởng lực của Tống Nguyên và dồn sức vào một chiêu sấm sét bổ xuống đầu chàng trai trẻ.

Nguy hiểm vô cùng...

Vùa rồi Tống Nguyên đã đánh bại được chín cao thủ giết sáu và làm ba kẻ bị thương. Tất cả đề do chàng sử dụng kiếm chiêu, tiêu thức thần kỳ có uy lực rất lớn. Còn so chưởng với Kim Giáp Thần Đà thì nội lực sao bằng ông ta.

Vả lại trận giao đấu vừa qua đã khiến Tống Nguyên hao tồn quá nhiều nguyên khí, chưa kiựp phục hồi, mà Kim Giáp Thần Đà đã dồn sức mạnh quật tới khiến chàng bị nội thương.

Bây giờ chàng lại thấy ông ta dùng thế mạnh như núi đánh tiếp, bèn nhắm mắt vận dụng một chiêu "Huyền Thiên Chính Khí"

Lúc đó bên tai chàng nghe vang vẳng tiếng kêu của Bạch Anh:

- Kim Thạch Công Công... không được, không được làm chàng bị thương.

Ngũ Đinh Quái Đà cũng thấy hành động của Kim Giáp Thần Đà là vô lý nên ông ta thét lớn:

- Kim Thạch Đà tử, thể diện của ngươi để đâu mà hành động hồ đồ như thế ?

Mặc kệ những tiếng kêu:

Luồng chưởng lực đạo kinh hồn của Kim Giáp Thần Đà vẫn xô tới...

- "Bình, Bình, Bình"

Một loạt tiếng nổ chát chúa vang rền, đinh tai nhức óc, vùng đất dưới chân rung chuyển như đưa võng.

Cuồng phong từng đợt tới tấp, toàn thân Tống Nguyên lăn đi mấy vòng mới dừng lại được.

Chịu không nổi Ngũ Đinh Quái Đà sấn tới, và nghe giọng cười như điên của Kim Giáp Thần Đà:

- Ha Ha, Phương Phi Tử khoác lác, để ta tính sổ với ngươi.

Chưởng phong lại cuộn lên dữ dội. Dường như Ngũ Đinh Quái Đà và Kim Giáp Thần Đà xông vào đánh nhau.

Lúc này Tống Nguyên chỉ thất đầu óc quay cuồng, cổ họng ngứa ngáy, và chàng ói ra một vũng máu.

Bỗng một bàn tay thon mịn,mát rượi dịu dàng đỡ Tống Nguyên lên:

Giọng nói êm ái của Bạch Anh vang bên tai chàng:

- Kim Thạch Đà Tử xấu nết, vô lý, để tiểu nữ trình với Công Công. Chàng cứ yên tâm.

Tống Nguyên nhún vai khẽ nói:

- Bảo hai người bọn họ đừng đánh nhau nữa tại, hạ không sao đâu !

Bạch Anh vuốt nhẹ sau lưng Tống Nguyên :

- Ôi, ông ta đánh công tử đến nối này. Cứ kệ cho hai lão quật nhau.

Trong lời nói, có vẽ Bạch Anh rất đau xót vì Tống Nguyên bị đánh và căm gét Kim Giáp Thần Đà.

Không nói lời nào nữa, Tống Nguyên lặng lẽ vận hành "Huyền Thiên Chính Khí" cho chạy khắp toàn thân.

Thời gian uống hết một tuần trà, Tống Nguyên cảm thấy khoẻ trở lại. bởi vì chỉ có chân khí bị suy giảm, chứ trong cơ thể không bị thương tổn gì lớn.

Chàng thở phào một tiếng, rồi mở mắt nhìn.

Bạch Anh vẫn ở bên chàng, tình cảm luyến mếm và hết sức lo lắng cho chàng. Vừa thấy Tống Nguyên mở mắt Nàng đã kêu lên:

- A ! Đỗ công tử, chàng đã tỉnh lại...

Giữa khoảng đất rộng lúc ấy Kim Giáp Thần Đà và Ngũ Đinh Quái Đà đang đánh nhau, tóc dựng đứng, gương mặt đỏ au, hai cặp mắt như muốn lồi ra, tứ chưởng giao nhau như muốn quyết sống chết bằng nội lực. Nguyên nhân chỉ vì hành động hàm hồ của Kim Giáp Thần Đà đối với Tống Nguyên làm Ngũ Đinh Quái Đà bực tức không chịu nổi.

Hai lão " Song Đà" đều có công lực thâm hậu, chưởng lực mãnh liệt, ai thấy cũng phát khiếp. Lúc này chỉ vì chuyện của người mà xông vào đấu nửa trượng, nhưng vẫn không chịu buông, cứ vận thêm khí lực đấu tiếp.

Tống Nguyên cảm thấy xốn xang trong lòng bởi hai người phí sức vô ích, mà một phần nguyên nhân cũng vì mình, nên chàng bảo cô gái:

- Bạch cô nương có thể bảo họ dừng đánh nhau được không ?

Thật ra Bạch Anh cũng cảm thấy khó chịu vì hai lão kỳ khôi.

Nàng kêu lên:

- Các Đà Công Công chỉ nghe lời Công Công của tiểu nữ thôi. Biết làm sao bây giờ ?

Nhìn lên trời thấy vầng trăng đã đỉnh đầu, Tống Nguyên đã biết đến giờ "Tý" đã lúc nửa đêm.

Giữa vách đá dựng đứng bỗng dung hiện lên một cửa động hình tròn.

Từ trong động tối om có một người đi ra, đầu đội khăn kho, thân mặc đạo phục màu trắng, mặt mũi tuấn tú, phong thái nho nhã, Một tay ông cầm nghiêng mực bằng đá, tay kia ông cầm bút lông cán ngọc, dáng điệu như thân tiên.

Có đôi mắt thông minh, Tống Nguyên thầm nghĩ người này hẳn là Bạch Mai Cư Sĩ, chủ nhân vườn mai trắng, với thế trận "Bạch Mai Hoa".

Người này đi đến chỗ hai lão "Song Đà " quyết đấu nội lực. chỉ dịu dàng nói:

- Thôi, đừng đánh nhau nữa!

Lạ thay, chỉ một câu nói ấy đã khiến cho "Kim Ngũ Song Đà" phải dừng tay, thu lực và đồng thanh nói:

- Kính mừng Bạch Nhị Tiên Sinh.

Bạch Anh cũng vui vẻ kêu lên:

- Công Công ...

Rồi nàng sà vào lòng Bạch Nhị Tiên Sinh.

Nhẹ ôm Bạch Anh vào mình, vuốt tóc chìu mến, Bạch Nhị Tiên Sinh ngắm nhìn Tống Nguyên nhẹ nhàng hỏi:

- Chàng trai kia là ai vậy ?

Cô gai nũng nựu đáp:

- Công Công ơi, chàng là Đỗ Tống Nguyên công tử. Chính công tử đã cứu mạng Anh nhi đây.

Bạch Nhị Tiên Sinh gật đầu, nửa như tán thưởng, nửa như khách sáo, đưa tay vẫy Tống Nguyên:

- Đỗ công tử ! Tới đây cùng nói chuyện.

Lúc này Kim Giáp Thần Đà lại nổi cơn tức giận, liệc nhìn Ngũ Đinh Quái Đà, rồi quay sang Bạch Nhị Tiên Sinh nói nhanh:

- Bẩm tiêm sinh, tiểu tử này hình như là hậu duệ của Hồng Hoang Huyết Ma.

Ngũ Đinh Quái Đà liếc xéo Kim Giáp Thần Đà rồi nói:

- Dạ bẩm, Đỗ thiếu hiệp chắc phải là truyền nhân của Vũ Nội Song Tiên mới đúng.

Mỉm cười độ lượng, Bạch Nhị Tiên Sinh giao cây bút cho Kim Giáp Thần Đà cái nghiêng cho Ngũ Đinh Quái Đà rồi nói:

- Ta biết hết rồi, các ngươi khỏi phải nói .

Khi ấy Tống Nguyên bước tới, vòng tay nói:

- Vãn bối là Đỗ Tống Nguyên, vì sơ ý lạc vào rừng Mai của tiên sinh. Mong Tiên sinh tha tội.

Bạch Nhị Tiên Sinh tươi cười:

- Ồ, không phải thế đâu. Đỗ Thiếu Hiệp là người hào hùng, nghĩa khí, lại vừa cứu Anh nhi, lão hủ này chưa kịp cảm ơn, đâu dám quở trách. Nếu thiếu hiệp không chê thì xìn mời vào chơi thạch thất.

Mới gặp Bạch Nhị Tiên Sinh, Tống Nguyên đã thấy có cảm tình. Vì ông có dáng cao đạo mà vẫn có khiêm tốn gần gũi. Nghe tiên sinh mời, Tống Nguyên vội nói:

- Vãn bối là người có lỗi, đâu giám vào trong.

Bạch Anh liền nở nụ cười tươi, nói nhanh:

- Đỗ công tử đừng khách sáo, để Anh Nhi di trước dẫn đường.

Cô gái phóng mình thật nhanh, tiếng cười trong trẻo.

Bạch Nhị Tiên Sinh kéo Tống Nguyên khoan thai bước đi, Tiên Sinh lại dịu dàng nói:

- Nếu Đỗ Thiếu Hiệp không cho mạo muội thì sin được hỏi về sư phụ. Biết Đâu xem chừng lão hủ này cũng có quan hệ với quý sư môn.

Nghe câu hỏi này, Tống Nguyên ngẩn ra, vì chính thức chàng cũng không biết là Đồ đệ của ai.

Thấy Tống Nguyên có vẻ do dự, Bạch Nhị Tiên Sinh lại bảo:

- Lão hủ chỉ nhân tiện muốn hỏi cho biết. Nếu thiếu hiệp thấy không tiện nói, thì thôi khỏi cũng được.

Tống Nguyên cười bẽn lẽn, đành lặng thinh luôn.

Qua khỏi ghềnh đá, Hai người đến một rừng mai trắng. Hết rừng đến suối. Bên kia suối là một toà nhà lá, quang cảnh thanh nhàn u nhã. Qua khỏi cửa Tống Nguyên thấy trong nhà bày biện đơn sơ. Vách giữa có treo bức vẽ. Người trong tranh là một vị trung niêNgô Hùng, khôi ngô, tuấn tú. Bạch Nhị Tiên Sinh đến trước bức tranh lạy ba lạy hết sức cung kính, rồi ông quay sang Tống Nguyên:

- Lão hủ này luôn nhớ đến cố chủ, xin thiếu hiệp đừng cười.

Tống Nguyên nhìn kỹ người trong tranh, bỗng sinh lòng ngưỡng mộ. Lại nhớ tớ phụ thận cà mẫu thân mình. Cha không còn biết sống hay chết, mẹ mất tích không tin tức gì. Tống Nguyên thấy xúc động, hai hàng lệ bỗng ứa ra khéo mắt.

Bạch Nhị Tiên Sinh liếc thấy thì rất ngạc nhiên. Thật ra từ lức gặp thiếu niên này ông đã rất yêu mến, và nhận ra được tướng mạo chàng có nhiều điểm giống với "Võ Lâm Thánh Quân" (Vị Thánh Trong Võ Lâm). Chủ nhân của tiên sinh ngày xưa.

Thấy sắc mặt của Tống Nguyên. Bạch Nhị Tiên Sinh cứ ngờ ngợ hỏi:

- Lão già an chi, già rồi thì nên yên phận, nhưng thấy tướng mạo thiếu hiệp xuất chúng, ý muốn hỏi một câu, không biết thiếu hiệp có vui hay không ?

Tống Nguyên vội đáp:

- Xin tiên sinh cứ hỏi, vãn bối biết điều gì xin trả lời ngay.

Liếc nhìn bức tranh treo trên vách, Bạch Nhị Tiên Sinh lại ngắm Tống Nguyên và hỏi:

- Lão hủ muốn biết về song thân của thiếu hiệp, chắc các ngài vẫn khoẻ mạnh ?

Gương mặt Tống Nguyên chợt buồn rầu, Tống Nguyên trả lời:

- Vãn bối là kẻ bất hạnh. Thân phụ cách xa từ lâu, không còn biết sông hay đã mất. Thân mẫu biệt tích, vãn bối còn đang khổ công truy tìm.

Thở dài một tiếng, Bạch Nhị Tiên Sinh nói ra tâm sự của mình:

- Tiên chủ của lão phu là "Võ Lâm Thánh Quân" không mau bị gia thù ám hại, ôm hận mà chết. Mẫu chủ và thiếu chủ lại lần lượt mất tích. Tiên chủ trước khi lâm trung có dặn lão hủ rằng sau khi bốn người ra khỏi chỗ ẩn trên núi, thì bí mật tìm kiếm Thiếu chủ và Mẫu chủ, không được tái xuất giang hồ. Từ đấy đến đây đã nhiều năm, Mẫu chủ và Thếu chủ vẫn bặt vô âm tín.

Hừm, trông thấy thiếu hiệp lão hủ lại nhớ Thiếu chủ. Nếu có điều gì lảm cẩm mong thiếu hiệp bỏ qua cho.

Nghe tâm sụ của Bạch Nhị Tiên Sinh, Tống Nguyên cũng thở dài, chàng liên tưởng đến võ công của Bạch Nhị Tiên Sinh vô cùng thâm hậu thì Chủ nhận của ông "Võ Lâm Thánh Quân" chắc phải cao hơn, thế mà vẫn bị sát thương bởi tay kẻ thù. Không biết kẻ thù ấy là ai mà ghê gớm thế ?

Khi ấy Bạch Anh từ bên ngoài bước vào, mặt mũi tươi tỉnh, bâm theo một mâm thức ăn, miệng liến thắng:

- Công Công, Anh Nhi đã làm xong mấy mòn ăn, xin mời...

Chợt nàng chợt thấy hai người cùng động giot lệ trên khéo mắt thật lạ. Nàng liếc nhìn bức tranh, lại ngó Tống Nguyên và kêu lên:

- Công Công, thì ra Đỗ thiếu hiệp đây là ...

Bạch Nhị Tiên Sinh vội lắc đầu:

- Ô, Không có gì, không có gì...

Rồi ông khoả lấp bằng cách vồn vã trao đũa cho Tống Nguyên:

- Đỗ thiếu hiệp, Xin mời, xin mời...

Tống Nguyên cũng dẹp qua cơn buồn, cầm đũa, nâng chung/ Lát sau cả chủ và khách đều nói chuyện vui vẻ.

Đêm mùa hạ xương giăng nặng hạt, gió lạnh hiu hiu, trăng giữa tháng đã ngả về phía Tây, đêm gần tàn, đằng Đông ánh hồng đã hửng.

Bỗng bên ngoài lọt vào một tràng cười quỷ quái và câu hỏi:

- Bạch Mai Lão Nhị , việc hôm nay không liên quan gì tới nhà ngươi.

Lập tức chống tay xuống mép bàn. Bạch Nhị Tiên Sinh phóng vút mình ra ngoài.

Nghe thấy tiếng nói, Tống Nguyên biết có can hệ tới mình, liền vận chân khí đi theo Bạch Nhị Tiên Sinh.

Chàng thấy bên bờ suối có một người dị dạng, thân cao tám trượng, gầy ốm như que củi, ánh mắt toả sáng như con người bằng ngọc.

Lão chỉ tay vào Bạch Nhị Tiên Sinh và nói lớn:

- Bạch Nhị Tiên Sinh nhà ngươi có ý " Bắc cầu" như thế là không được đâu ...

Vừa lúc ấy Bạch Anh ở trong nhà nhảy ra, chợt nhìn thấy lão già gầy ốm và la lớn:

- Ôi, Mai Linh lão quái...

Bạch Nhị Tiên Sinh vội quát:

- Anh nhi, trở vào nhà...

Nhưng đã không kịp nữa, phía sau cô gái có một bóng đen điểm nhanh vào các yếu huyệt của Bạch Anh, khiến nàng đứng yên như pho tượng.

Tống Nguyên chợt nghĩ ra lão quái Mai Linh là cao thủ của "Thiên Ma Bang" nhưng lúc này đã muộn.

Bạch Anh bị một kẻ bí mật không chế, còn lại Mai Linh sẵn sàng xuất thủ với Bạch Nhị Tiên Sinh và Tống Nguyên.

Lão già gầy ốm lại bật cười:

- Bạch Đại Hiệp, tại hạ không phải là đối thủ của ngươi đâu. Nhưng nếu ngươi và cả tiêu tử kia nhúc nhích thì đứa cháu nội của ngươi là Bạch Anh sẽ toi mạng liền.

Tuy căm tức nhưng Bạch Nhị Tiên Sinh vẫn phải điềm đạm:

- Tăng Chu Mai Linh, ngươi muốn gì đây ?

Mai Linh gật gù:

- Đại hiệp khôn ngoan đấy, chúng ta nói chuyện với nhau.

Hắn lại ngửa cổ cười sằng sặc.