Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 630: Yêu em anh liền có hơi sức (10)




Cho nên lúc lái xe, cố gắng làm cho mình duy trì trấn định, không liếc nhìn cô một cái, vậy mà, bên cạnh cô vốn đang ngồi rất an tĩnh, bỗng nhiên bắt đầu nhích tới nhích lui, mặc dù mức độ rất nhỏ, nhưng vẫn bị anh phát hiện, anh không tự chủ được vẫn luôn nhìn cô từ trong kính chiếu hậu, ai biết về sau, cô càng ngày càng quá mức, lại duỗi tay vào trong áo, còn vén lên phía trên, lộ ra mảnh lưng trắng noãn eo thon, anh nhìn cả người tức thì có một luồng nhiệt lưu dồn dập xông về bụng dưới của anh, sau đó cảm giác của anh ngay lập tức hội tụ về điểm cao nhất, anh không nhịn được kẹp chặt hai chân, dời ánh mắt sang chỗ khác, qua không tới mười giây, anh lại quay qua liếc mắt một cái, phát hiện quần áo vén lên trên càng lớn hơn nữa, tâm thần anh nhoáng lên một cái, liền lập tức đạp chân ga, lời nói đó cũng đi theo bật thốt hô lên, hoàn toàn quên mất khống chế cảm xúc.

Cố Lan San nhìn Thịnh Thế, há miệng, trong đôi mắt chứa đầy vẻ mờ mịt, cả người liền cứng ngắc ở tại chỗ.

Một đôi mắt nhìn chằm chằm Thịnh Thế.

Mang theo một chút tội nghiệp lên án.

Nhìn đến trong lòng Thịnh Thế lập tức thấy hối hận, anh giơ tay lên, hơi che che miệng, sau đó hít sâu một hơi, để giọng nói của mình nghe như bình thường: "Không phải...... Anh là đang hỏi em, em làm cái gì vậy?"

Cố Lan San chẳng biết tại sao bị Thịnh Thế quát một câu, có chút không vui, vểnh môi, có phần không muốn để ý Thịnh Thế.

Thịnh Thế lúng túng há miệng, muốn nói xin lỗi, nhưng có chút không quen.

Không khí bên trong xe lập tức có chút trở nên ngưng trệ.

Đổi lại trước khi cô và anh chưa kết hôn, cô đã sớm nhào tới đánh anh, đổi lại sau khi anh và cô kết hôn, cô chỉ lạnh nhạt làm bộ như cái gì cũng không có nghe thấy, nhưng bây giờ, Cố Lan San càng nghĩ càng thấy mình thật tủi thân, thậm chí trong lòng có chút khó chịu.

Tại sao anh rống cô chứ...... Tại sao anh có thể như vậy......

Cô nén lại tính tình đợi một lát, chờ anh nói xin lỗi, nhưng anh lại không lên tiếng, cô càng có cảm giác mình uất ức.

Bên trong xe trầm mặc một hồi thật lâu, Thịnh Thế mới hít sâu một hơi, ôn tồn nói: "Vừa rồi anh không phải cố ý."

Cố Lan San vẫn nghiêm mặt như cũ, nhưng thần thái lại hòa hoãn rất nhiều.

Thịnh Thế không rõ nguyên do  hỏi: "Sau lưng em bị làm sao vậy?"

Cố Lan San rút tay ra khỏi áo, ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Thịnh Thế, có chút ngượng ngùng hé miệng, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Nút áo lót của em, chưa cài lại."

Thịnh Thế được Cố Lan San nhắc như vậy, anh lập tức hoàn hồn, sau đó cả người có chút xấu hổ quay đầu, nói: "Nhanh sửa lại."

Tay Cố Lan San lại duỗi vào trong áo, sột sột soạt soạt một trận, Thịnh Thế không có nhìn, chỉ đang tưởng tượng, lại càng giày vò, anh cảm thấy âm thanh kia, tràn đầy trêu chọc, làm cho trong lòng anh ngứa ngáy, anh càng kẹp chặt hai chân, gắng gượng hỏi: "Đã xong chưa?"

Từ trước tới nay Cố Lan San mặc áo lót đều là cài từ phía trước, đi vòng qua phía sau, hiện tại đưa ra phía sau như vậy, cô khẩn trương, làm thế nào cũng không cài lại được, nghe giọng nói của Thịnh Thế, càng thêm nóng vội, sau đó thật vất vả cài vào được một cái, lại bị bung ra rồi.