Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 616: Anh yêu, em Vương (6)




Editoer: Lovenoo1510

Cô ta có chút luống cuống nhìn bà Cố, giọng điệu thoáng mang theo sợ hãi: “Bác, ba con tức giận, bác hãy giúp con nghĩ cách đi, con phải làm thế nào mới khiến ba con không giận con?”

Mấy tháng nay bà Cố thật vất vả mới bày mưu tính kế an bài tất cả cho Vương Giai Di, lại cứ như vậy bị hủy trong chốc lát, bà ta có chút tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Vương Giai Di, trong lòng nghĩ, chuyện lần này quậy như vậy, Vương Giai Di còn muốn Bộ trưởng Vương thay đổi sao? Sợ là hy vọng không quá lớn, bây giờ bắt đầu, Vương Giai Di đối với bà ta mà nói thật đúng là không có nửa điểm hữu dụng.

Bà Cố càng nghĩ càng tức giận, hung hăng trừng mắt liếc Vương Giai Di, thật là một thời cơ tốt, cứ như vậy mà trơ mắt bỏ lỡ.

Vương Giai Di chỉ sợ bà Cố không tin mình, vội vàng kéo trang phục bà Cố, giải thích: “Bác, con thật sự không có cái gì với ông chủ than đá đó cả, con bị hãm hại, bác giúp con nói một chút lời hữu ích có được không? Hiện tại ba con nhất định là bị chọc tức, con không dám về nhà.”

Lại trước mặt nhiều người như vậy, khiến Bộ trưởng Vương mất hết mặt mũi, còn có thể nói tốt cái gì? Trong lòng bà Cố âm thầm suy nghĩ một câu, rồi vươn tay, đem tay Vương Giai Di đang cầm trang phục của mình kéo ra, giọng điệu lạnh nhạt nói một câu: “Vương Giai Di, chính cô gây ra họa thì tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, tôi là bác cũng không giúp được cô, tự giải quyết cho tốt đi!”

Khuôn mặt mang nước mắt của Vương Giai Di sững sờ nhìn bà Cố, cô ta có chút không dám tin thế nhưng bà Cố lại mặc kệ mình: “Bác……….”

Thế nhưng bà Cố căn bản như không có nghe được lời nói của Vương Giai Di, sắc mặt nhàn nhạt xoay người, rời đi.

Vương Giai Di cắn cắn môi dưới, mang theo tiếng khóc nức nở kêu một câu: “Bác, bác thật sự mặc kệ con sao?”

Bước chân bà Cố bước có phần dừng lại.

Mãi cho đến khi bóng dáng bà Cố biến mất không nhìn thấy gì nữa, Vương Giai Di mới giống như nhận rõ được cái gì, từ từ ngồi xổm xuống đất, chôn đầu ở giữa hai đầu gối, khóc ô ô.





Trải qua chuyện của Vương Giai Di, về sau tiệc rượu từ thiện có vẻ như không báo mà chết.

Thịnh Thế ôm lấy eo Cố Lan San, từ hiện trường tiệc rượu từ thiện trực tiếp vào thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm.

Thịnh Thế tự mình mở cửa xe ra, nhìn Cố Lan San lên xe, anh mới đóng cửa xe, trở về chỗ lái xe ngồi, anh ngồi lên xe, lúc thắt dây an toàn, thuận tiện liếc mắt nhìn thời gian, đã là mười một giờ tối, Thịnh Thế nghĩ đến việc anh đưa Cố Lan San tới tham gia tiệc rượu từ thiện, Cố Lan San cũng không có ăn gì nhiều, Thịnh Thế nghĩ một lát, nghiêng đầu, hỏi: “Có đói bụng không? Anh biết cách nhà em cũng không xa, mới mở một nhà hàng lẩu, buôn bán 24h, mùi vị rất được, em có muốn đi nếm thử hay không?”

Cố Lan San ngẹo đầu, một đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Thịnh Thế, một hồi lâu, cô mới cong môi lên nở một nụ cười, nói: “Được.”

Tâm trạng của Thịnh Thế rất tốt khởi động xe, anh đạp chân ga, rời khỏi bãi đậu xe.





Mặc dù là quán lẩu buôn bán 24h, nhưng lúc Cố Lan San và Thịnh Thế đến, mới phát hiện bên trong cũng không có vị khách nào.

Bọn họ chọn một phòng gần cửa sổ, gọi một nồi hồng phiên uyên ương.

Trong phòng ăn mở máy điều hoà, nồi lẩu sau khi sôi nóng hổi, nhiệt độ trong phòng bao rất cao, Cố Lan San ăn một lúc