Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 596: Tỏ tình trong giây phút sinh tử (46)




Edit: Ngọc Hân

Lúc tới đêm Cố Lan San chợt tỉnh giấc từ trong cơn mơ, cô mơ rất đáng sợ, trong mơ sau khi cô chết hai tháng mới được người ta phát hiện thì thân thể đã thối rữa sinh ra mùi hôi thối, sau đó cô bị mùi hôi thối đó đánh thức.

Cố Lan San cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, mới một giờ mười bảy phút sáng, cô làm thế nào cũng không ngủ lại được, trong ngực khó chịu bí bách. Cô mở TV, nửa đêm trong truyền hình đang chiếu bộ phim tình cảm yêu đến chết đi sống lại, cô xem cảm thấy vô cùng buồn chán không thú vị gì sau đó liền tắt ti vi nằm trên giường muốn ngủ tiếp. Cô nhắm mắt lại thi thể cô thối rữa lại xuất hiện trước mặt, cô bị dọa hoảng sợ mở mắt, cơ thể run rẩy mấy lần sau đó liền cầm di động lên muốn tìm người nói chuyện.

Động tác của cô đặc biệt lưu loát, cứ thế làm liền một mạch, đợi đến lúc cô tỉnh táo lại thì mới biết mình đã làm gì. Cô lười biếng lấy điện thoại ra nữa đặt lên trên bàn, lúc thả xuống cô liếc mắt nhìn màn hình thì ngây ngẩn cả người.

Nhị Thập.

Cô chọn chính là Nhị Thập.

Sao mới vừa rồi trong tiềm thức cô lại chọn Nhị Thập?

Cố Lan San nhìn chằm chằm hai chữ “Thịnh Thế” trên màn hình di động, nhìn hồi lâu mãi đến lúc màn hình tự động khóa biến thành màu đen cô mới chớp mắt lại càng khó ngủ thêm.

Cô vén chăn đi ra phòng rửa tay, lúc trở lại rót một ly nước bưng đi tới trước ban công nhìn cả thành phố Bắc Kinh đều biến thành màu trắng xóa ngoài cửa sổ.

Thành phố Bắc Kinh lại nghênh đón đợt tuyết đầu tiên trong năm nay.

Đèn đường mờ tối vẩy lên mặt đất cả thành phố Bắc Kinh chiếu ánh sáng vàng nhạt xuống nền tuyết trắng, Cố Lan San dường như thấy được một người thiếu niên cõng một cô gái đi trong trời tuyết rơi.

“Cô nói cô có bệnh không, hơn nửa đêm gọi điện cho tôi bảo tôi tới dẫn cô đi trên tuyết? Đến đây thế mà cô lại không đi còn bắt tôi cõng cô, cô có biết tôi rất buồn ngủ không?”

Thiếu niên cõng cô, vừa đi trong miệng vừa không ngừng châm chọc.

Cô gái ghét thiếu niên dài dòng không thèm nói lời nào chỉ giơ tay lên hung hăng cầm lấy tai thiếu niên, cậu thiếu niên đau kêu oa oa loạn cả lên, giọng điệu mang theo vẻ uy hiếp: “Diệp Sở Sở, tôi ném cô xuống đó!”

Cô gái tuyệt đối không sợ chỉ dùng sức vặn lỗ tai cậu, dáng vẻ cậu thiếu niên lại đột nhiên yếu ớt cười hối lỗi nói: “Sở Sở, tôi đắp người tuyết cho cô.”

Sau đó hình ảnh liền chuyển tới trong công viên, cô gái ôm ly trà sữa nóng ngồi trên xích đu đung đưa nhìn thiếu niên đang đắp người tuyết bên cạnh, thỉnh thoảng còn không vừa ý lên tiếng xoi mói nói: “Nhị Thập cánh tay người tuyết bên to bên nhỏ.”

“Nhị Thập, đầu người tuyết hơi nhỏ.”

“Nhị Thập….”

“Nhị Thập….”

“Nhị Thập…. Nhị Thập….”

“Nhị Thập….” Cố Lan San cầm ly nước chợt thấp giọng lẩm bẩm gọi tên này một lần, giống như cô gái năm xưa đi trong tuyết gọi.

Sau đó Cố Lan San cảm thấy cổ họng khô khốc ngứa ngáy, ngực ngột ngạt khó chịu.

Vào giờ phút này cô không thể không thừa nhận, cho tới bây giờ Thịnh Nhị Thập là sự tồn tại mà trong lòng cô cảm thấy ấm áp nhất tốt đẹp nhất.