Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 47: Cố lan san lại chạm mặt tô kiều kiều (8)




Editor: Nhã Y Đình Con người anh vốn cao ngạo nên lúc ở trên bàn cơm khi nâng ly cố tình hơi nghiêng ly rượu hơi sánh một chút ra người Cố Lan San. Anh thản nhiên nghiêng đầu mỉm cười, “Ai, thật ngại quá!”

Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh một lúc sau đó gật đầu, giọng nói thản nhiên: “Không có việc gì!”

Ăn xong, mọi người cùng nhau đi KTV.

Ngồi trên ghế sô pha, Thịnh Thế thản nhiên hôn môi với bạn gái mà anh dẫn đến. Cố Lan San và Quý Lưu Niên thì cùng song ca một bài.

“Hoa Tử, cùng hát một bài đi!”Cố Lan San hát xong, lắc lắc cái mic chuẩn bị ném về phía Hạ Phồn Hoa.

Hạ Phồn Hoa ngồi bên cạnh Thịnh Thế cũng với tay đón.

Khi anh vừa đưa đầu lưỡi vào miệng của hoa hậu giảng đường đột nhiên cảm thấy cái gì đập vào đầu.

Cảm giác đau đớn khiến anh gầm lên: “Là ai hả?”

Cố Lan San đứng một bên, tay che miệng, đôi mắt bồ cầu nhìn đầu anh rồi nhìn chiếc mic rơi trên sàn. Sau đó, thản nhiên nhìn đôi mắt đang giận dữ của anh, thản nhiên nói: “A, thật ngại quá”

So với những lần trước, Cố Lan San còn kéo dài và nâng cao giọng hơn thể hiện rõ sự kiêu căng của bản thân.

Đây đúng là trả thù!

Vì mọi người ở trong phòng đều cho rằng Cố Lan San không cố ý cho nên cuối cùng Thịnh Thế chỉ còn cách nghiến răng nghiên lợi nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười hấp dẫn người khác, cực kỳ chân thành: “Không có vấn đề gì!”

Cố Lan San gật đầu, chiếc cằm nhỏ xinh đẹp theo quán tính lại ngước lên, kiêu ngạo nghiêng đầu nói chuyện với những người khác.

Hồi đó, khẩu hiểu sử dụng xe điện để bảo vệ môi trường rất phổ biến ở khắp mọi ngõ ngách ở Trung Quốc. Cố Lan San không có bằng lại và lúc đi học cô cũng không muốn tài xế chở đi cho nên cô hay đi một chiếc xe máy điện màu đỏ.

Thịnh Thế vẫn rất thù cô vụ cô lấy mic ném vào đầu anh cho nên một hôm lúc tan học, anh nhảy lên ngồi sau chiếc xe điện của cô.

Lúc ấy, Thịnh Thế rất cao, chỗ ngồi phía sau xe điện lại rất thấp khiến anh ngồi không được thoải mái khiến anh phải ngồi xổm và bám lấy bả vai cô để cảm thấy thoải mái hơn ít nhiều.

Lúc đó, anh cũng quên mất tại sao hôm đó lại tìm cô. Anh chỉ nhớ vừa chạm vào bả vai cô thì mặt cô hồng lên nhưng cô lại giở thói kiêu ngạo: “Thịnh Thế, cậu xuống ngay cho tôi!”

Bông nhiên anh muốn trêu cô một chút. Vì thế, anh ghé vào tai cô thổi một hơi khiến tai cô hồng lên, cực kỳ đáng yêu khiến tâm trạng anh tốt lên: “Tôi cứ không xuống đấy, cậu làm gì được tôi nào?”

Cố Lan San lập tức dừng xe lại, sau đó quay đầu, nhìn người đang ngồi xổm trên xe điện, hỏi: “Rốt cuộc cậu có xuống hay không?”

Anh chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ thách thức. Nhưng anh chưa kịp phòng bị thì chiếc xe điện đã phóng đi khiến anh bắn ra ngoài.