Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 450: Đại nạn lại tới, chia tay (40)




Hai tay Hàn Thành Trì nhận lấy ly trà, anh vẫn rất lễ phép, cho nên lúc bà Cố đưa ly trà cho anh, anh lại theo thói quen đưa cho Cố Lan San, nhưng động tác của anh mới làm được một nửa, bà Cố đã nhanh tay đưa một ly khác cho Cố Lan San, Hàn Thành Trì thấy vậy thì rụt cánh tay đang đưa ra về.

Lúc này bà Cố mới thở phào nhẹ nhõm, bưng ly trà cuối cùng lên, ngồi ở trên ghế sô pha chậm rãi uống, sau đó nói với nữ giúp việc bưng trà ở phía sau: “Đi xem nhà bếp đã làm xong bữa chiều chưa, bưng ra đi.”

“Vâng thưa bà chủ.” Nữ giúp việc thưa một tiếng liền xoay người trở lại phòng bếp, sau đó nhanh chóng bưng một cái khay có ba cái chén đi tới.

“Đây là chè đậu xanh bác cho người nấu, mùa hè nóng, uống một chút giải nhiệt.” Bà Cố cười ha hả giải thích, sau đó lại bổ sung một câu: “Ân Ân thích ăn nhất.”

Nữ giúp việc đặt một chén trước mặt bà Cố, lại bưng một chén đặt trước mặt Hàn Thành Trì, cuối cùng đặt chén còn lại trước mặt Cố Lan San, nữ giúp việc lặng lẽ đưa mắt nhìn bà Cố, bà Cố bưng ly trà, /han2gchi1nhchu?  nhìn như đang uống nhưng đầu lại khẽ gật. Sau đó nữ giúp việc rũ mắt, khóe mắt liếc nhìn Cố Lan San, lúc bưng chén chè đậu xanh tới không biết xảy ra chuyện gì, chân bất chợt mềm nhũn, cả người ngã sang một bên, chè đậu xanh trong tay đổ hết lên người Cố Lan San.

“A!” Bà Cố la lên đầu tiên, sau đó đột nhiên đứng lên, khiển trách nữ giúp việc: “Cô đang làm gì vậy hả? Bưng một chén canh đậu xanh cũng có thể làm rơi!”

Nữ giúp việc bị ngã xuống đất như bị bà Cố hù sợ không dám đứng lên, chỉ cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi...... Thật xin lỗi cô ba.”

May là chè đậu xanh đã được làm lạnh, đổ lên quần áo ngoại trừ hơi lạnh thì cũng không có gì đáng ngại, Cố Lan San cầm khăn giấy lau chè đậu xanh trên quần áo, giọng nói mềm mại: “Không sao.”

Cố Lan San nhìn cô ta vẫn còn nằm trên đất không đứng dậy thì đứng lên đưa tay đỡ cô ta lên, còn tốt bụng hỏi một câu: “Cô có sao không?”

Nữ giúp việc nhìn cũng không dám nhìn Lan San, chỉ là cúi thấp đầu nói: “Tôi không sao, cám ơn cô ba.”

Cố Lan San cười cười, chỉ cho là nữ giúp việc bị dọa sợ nên làm như không có việc gì quay đầu mở miệng nói với bà Cố: “Mẹ, không có gì, để cho cô ấy đi xuống đi.”

Sắc mặt bà Cố như đã thực hiện được mục đích nhưng vẫn nghiêm túc, giọng điệu không tốt nói với nữ giúp việc: “Tay chân vụng về!”