Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 412: Đại nạn lại tới, chia tay (2)




“Nhị Thập, anh có chuyện rất quan trọng, trước anh cần nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho em.”

Trong điện thoại, giọng nói anh rể cả nghe rất nặng nề, tim Thịnh Thế đột nhiên siết chặt, mơ hồ đoán được, hình như có chuyện trọng đại gì sắp xảy ra.

Thịnh Thế rất bình tĩnh trả lời điện thoại, anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, cũng chưa có nói chuyện gì, chỉ lẳng lặng chờ anh rể cả nói trước.

Điện thoại ở một chỗ khác, ước chừng dừng lại khoảng một phút, giọng nói của anh rể cả mới truyền đến, gằn từng câu từng chữ, nói rất rõ ràng, Thịnh thế nghe xong sắc mặt biến đổi càng thêm nghiêm túc, đợi một chút đến lúc anh rể cả nói xong hoàn chỉnh, sau khi nói xong, Thịnh Thế mới mở miệng hỏi: “Thật như vậy sao?”

“Đúng là như vậy.” Anh rể cả dừng một chút, lại nói bổ sung: “Nhị Thập, nếu như không phải là như vậy, anh cũng sẽ không nói trước ngọn nguồn mọi chuyện cho em, anh cho em biết những thứ này là để trong lòng em rõ căn nguyên, lúc chuyện vỡ lở sẽ không đến nỗi không kịp ứng phó, những thứ này em phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không được tiết lộ ra ngoài, nhất là Lan San đó, em cũng biết ý của anh chứ, những thứ này tạm thời còn là cơ mật.”

Biểu hiện trên mặt Thịnh Thế không có chấn động gì, chỉ lúc nhắc tới Cố Lan San, ánh mắt anh hơi lóe lên, mới mở miệng nói: “Anh rể cả, anh yên tâm, em sẽ không nói cho cô ấy biết.”

“Vậy là tốt. Hiện tại không có gì rồi, chỗ anh cũng đang rất bận, nếu em không có việc gì thì anh cúp máy đây.”

“Ừ.” Thịnh Thế có vẻ không để ý, vừa mới đáp lại xong lại mở miệng nói: “Đợi chút.”

“Sao vậy? Nhị Thập?”

“Anh bảo chuyện này đại khái bao lâu nữa sẽ bộc phát?”

“Chắc là tuần tới.”

“Ừ.” Tuần tới ……….. Hôm nay là thứ bảy, nói cách khác, không quá bảy ngày rồi, “Không có chuyện gì nữa, cúp máy nhé.”

“Có chuyện gì anh sẽ liên lạc lại.”

“Ừ.”

Sau khi điện thoại tắt, Thịnh Thế đứng ở trong thư phòng, định đi ra, nhưng anh đứng tại chỗ không thể nhúc nhích được, trong mắt quay cuồng cảm xúc phức tạp.

Hồi lâu, Thịnh Thế mới chậm rãi bỏ điện thoại vào túi, xoay người, đi ra khỏi thư phòng.

Lúc anh trở lại phòng ngủ, Cố Lan San vừa mới tỉnh lại, vẫn còn đang nằm trên giường với cặp mắt mờ mịt, bởi vì hôm qua cô uống tới say mèm, cho nên đầu có chút đau, sắc mặt cũng có chút trắng, thấy Thịnh Thế đi vào, Cố Lan San chỉ nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười tươi tắn: “Chào buổi sáng!”

Ánh mắt Thịnh Thế vốn đang hỗn loạn phức tạp trong nháy mắt trạm phải khuôn mặt kia của Cố Lan San, trở nên vụng về và ôn hòa, anh cong cong môi, nói: “Đã tỉnh rồi à?”

“Ừ.” Cố Lan San nhẹ giọng trả lời một câu, giơ tay lên, vuốt vuốt đầu, sau đó ngồi dậy từ trên giường