Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 385: Bí mật của một người (5)




Edit: Ngọc Hân

Thịnh Thế chợt hơi sửng sốt, đèn xanh phía trước vừa đúng lúc chuyển sang màuđỏ, anh đạp thắng xe vững vàng dừng bên lề đường, anh nghiêng đầu nhìn cô gái gần trong gang tấc.

Cô không thích uống rượu, vì sao trong lúc bất chợt lại muốn uống?

Vì sao?

Thịnh Thế nhìn vào mắt Cố Lan San mang theo ý tứ thăm dò, từ đáy mắt cô có thể thấy được vẻ đè nén đau xót, trong lòng anh xuất hiện sự đau khổ, trong lồng ngực cảm giác ê ẩm quằn quại. Anh muốn hỏi cô vì Hàn Thành Trì không vui sao? Nhưng cuối cùng lại thôi, nhanh chóng thu tâm tình của mình về sau đó giọng không nóng không lạnh nói: “Được.”

Đèn đỏ kết thúc, đèn xanh bật lên.

Thịnh Thế đạp chân ga xe như mũi tên rời cung, nhanh chóng ổn định chạy trên đường phố rộng rãi.

Qua một lúc lâu Thịnh Thế mới chạy xuống đường chính quay đầu hỏi Cố Lan San: “Đi uống ở đâu? Kim Bích Huy Hoàng? Câu lạc bộ Kinh Thành?”

Cố Lan San lắc đầu một cái, chỉ uống chút rượu không thích nơi xa xỉ phồn hoa kia lắm.

“Vậy đi chỗ nào? Hậu Hải sao?” Thịnh Thế ngẩng thẳng đầu: “Đường Nam La có hai quán rượu rất yên tĩnh, mở ở trong Tứ Hợp Viện không có ai, chúng ta đi chỗ đó?”

“Hay là không đi nữa.” Cố Lan San lại lắc đầu, cô nghiêng đầu như đang suy tư đi đâu đó, Thịnh Thế không nói gì qua một lúc lâu xe đi qua cửa hàng buôn bán 24h không nghỉ, Cố Lan San lên tiếng bảo một câu: “Dừng xe.”

Thịnh Thế nhanh chóng đạp thắng xe dừng lại, còn chưa kịp hỏi cô xảy ra chuyện gì cô liền cởi đai an toàn vươn tay đẩy cửa xe ra nói: “Tôi vào cửa hàng mua ít đồ.”

Cố Lan San không đợi Thịnh Thế lên tiếng liền nhảy xuống xe, giẫm lên giày cao gót chạy nhanh như hươu, chớp mặt một cái đã biến mất trong cửa hàng.

Thịnh Thế ngồi trong xe đợi tầm khoảng 5 phút đồng hồ thì thấy hai tay Cố Lan San xách theo một chiếc túi mua đồ đi ra.

Cố Lan San mở cửa xe đặt đồ vào chỗ ngồi phía sau, rồi đóng cửa xe đi vòng qua ghế lái phụ, mới vừa chui vào xe liền thấy Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn túi đồ to đùng phía sau hỏi: “Cô mua một đống gì đó?”

Cố Lan San thắt dây đai an toàn liếc mắt nhìn Thịnh Thế, vểnh môi lên nói: “Bia.”

“Mua nhiều bia như vậy làm gì?” Thịnh Thế cau mày khởi động xe, thành thục lái lên đường phố.

“Uống!” Cố Lan San nghiêng đầu nhìn gò má Thịnh Thế mỉm cười nói: “Đi quán bar uống rượu rất không có ý nghĩa, anh lái xe đến Hậu Hải chúng ta chèo thuyền uống rượu đi.”