Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 283: Còn có thể hèn hạ thêm chút nữa không? (23)




Edit: Thu Lệ

Bởi vì mới làm tình mà mặt mày của cô cũng bao phủ một tầng quyến rũ nhìn anh khiến đáy lòng bi thương của anh dần dần giảm đi rất nhiều.

Không sao, bất kể là cô yêu là ai, nhưng người làm tình với cô mỗi ngày là anh.

Cô là người vợ do Thịnh Thế anh cưới hỏi đàng hoàng, cả đời này cô cũng là của anh, nhất định là anh, coi như là cô không thương, coi như là đáy lòng của cô đặt ở những người khác cũng không sao, anh có thể từ từ đợi, có thể từ từ dây dưa cùng cô, một năm không được thì năm năm, năm năm không được thì mười năm, mười năm không được thì hai mươi năm, hai mươi năm không được, vậy thì chờ đến già đi đầu bạc răng long, nhưng nếu khi đó cô vẫn không yêu anh, vậy cũng không sao... Khi đó một đời một thế đều đã đi hết, dù sao cô vẫn ở bên cạnh anh.

Thịnh Thế càng nghĩ, đáy lòng càng khẳng định, mỗi một lần muốn cô hoạt động, dường như cũng muốn vò nát cô vào trong xương tủy của mình.

Cố Lan San cũng không biết rốt cuộc đợi bao lâu, rốt cục chờ đến khi Thịnh Thế chịu buông mình ra, cô mềm nhũn nằm trên mặt đất, thở hổn hển nghỉ ngơi, nhưng còn chưa được bao lâu, đã cảm thấy người đàn ông lại bao phủ lên, bắt đầu một vòng liều chết triền miên mới.

Mãi cho đến cuối cùng, Cố Lan San mệt mỏi tinh bì lực tẫn*, khi cảm giác bản thân mình không còn là của mình nữa thì Thịnh Thế mới bỏ qua cho cô.

(*): Thành ngữ, ẩn dụ sự mệt mỏi cùng cực về thể chất và tinh thần

Cố Lan San hoàn toàn không biết rốt cuộc tối hôm qua mình đã trở về giường như thế nào, nói tóm lại, trong lúc cô ngủ mơ mơ màng màng cựa quậy thì thấy Thịnh Thế đang ôm cô thật chặt, ở bên cạnh ngủ say sưa.

Cố Lan San nhìn đồng hồ, mới năm giờ rưỡi sáng, chỉ ngủ mới hơn hai tiếng, nên đầu có chút đau, Cố Lan San hơi giật giật thân thể, liền thấy được ánh mắt ngái ngủ của Thịnh Thế.

Trong giấc ngủ, mi tâm của anh vẫn hơi nhíu lại, giống như là gặp được chuyện gì bất đắc dĩ vô lực lại để cho anh hết sức đau khổ.

Kỳ lạ là trong đầu Cố Lan San lại hiện lên những lời vỡ vụn tối hôm qua Thịnh Thế đã đọc khi ôm mình.

Cô hoàn toàn không thể nào tin nổi, người đàn ông thiên chi kiêu tử có bề ngoài cởi mở, bướng bỉnh, chói mắt, từ trước đến nay dáng người cao tính khí lớn, khinh thường cúi đầu, vậy mà cũng sẽ có lúc sẽ yếu ớt, bất lực như vậy.

Cố Lan San cảm thấy lòng của cô, giống như là que kem dưới ánh nắng chói chan, trong nháy mắt hóa thành một bãi nước mềm, tim của cô đập nhanh từng chút từng chút, có tình cảm kỳ lạ lăn lộn trong ngực, còn hiện ra một chút đau đớn, cả người cũng không còn chút mệt mỏi nào nữa.

Cô dời tầm mắt ra khỏi mặt Thịnh Thế, nhìn lên trần nhà, suy nghĩ rốt cuộc trong lời nói của Thịnh Thế ẩn chứa hàm nghĩa gì, anh nói cái gì mà tìm cô thật lâu, anh nói cái gì mà trễ, nhưng cô suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không hiểu rõ ý nghĩa của những lời lẩm bẩm đó, đến tột cùng chỉ là cái gì.

Cố Lan San suy nghĩ mình cũng không ngủ được, muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, liền nhẹ nhàng nhấc cánh tay Thịnh Thế lên, yên lặng không tiếng động bước xuống giường, chọn một bộ trang phục thể thao để mặc, đi vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, tùy ý xoa một chút kem dưỡng ẩm, rồi đi xuống lâu.

Mấy người giúp việc đã lục tục rời giường, trong phòng bếp truyền đến tiếng vù vù vủa máy hút khói, ra khỏi phòng, trong sân sau còn có thể nghe được tiếng tưới nước, tiếng cắt cỏ, cùng với tiếng chim hót.