Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 255: Như món quà sinh nhật (5)




Edit: Ngọc Hân

Suy nghĩ nhiều đáy lòng anh hơi đau đớn, liền mở mắt rút điếu thuốc ra làm dịu đi lại không nghĩ tới thế mà thấy được khuôn mặt của cô.

Lúc đó anh cho rằng mình nằm mơ, mờ mịt trong chốc lát mới ý thức được đây không phải là mơ.

Cố Lan San bị ánh mắt Thịnh Thế nhìn có chút ‘Lòng hoang mang ý hỗn loạn,’ nhanh chóng đứng lên. Có thể do ngồi xổm lâu rồi nên chân có chút tê dại không đứng vững ngã xuống giường.

Thịnh Thế đang nhìn Cố Lan San đến thất thần, mãi đến lúc cô ngã ngào vào trong ngực mình anh mới lấy lại tinh thần.

Trong nháy mắt Cố Lan San đỏ cả mặt, cô không ngừng giãy dụa muốn từ trong ngực anh đứng dậy lại bị anh vươn tay ôm eo lại.

Cố Lan San không thể nhúc nhích, đầu của cô vừa vặn dán vào lồng ngực anh có thể nghe thấy tiếng tim đập “Bùm bùm” có lực, khiến trái tim cô cũng đập nhanh hơn, không tránh khỏi bắt đầu cùng đập chung một nhịp. Hô hấp nóng bỏng của anh phả vào trên tóc cô, hơi quẹt qua cổ trắng nõn của cô khiến ở trong phòng ngủ nhiệt độ hằng năm đều ổn định, không tự chủ đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Cô khẩn trương toàn thân căng thẳng, không dám cử động chút nào luôn.

Thịnh Thế cảm giác cơ thể cô cứng ngắc, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, giọng trầm thấp nhẹ nhàng từ tốn hỏi ngược lại: “Hồi hộp?”

Cố Lan San không lên tiếng, lại cảm thấy càng căng thẳng hơn, theo bản năng cô liền tìm cái cớ muốn từ trong ngực anh đứng dậy: “Tôi đi rót trà cho anh.”

Vừa nói vừa muốn đứng lên, nhưng tay anh ôm eo cô lại gia tăng thêm lực, một tay kia ấn đầu cô dán vào trong ngực anh lần nữa, “Tôi không khát.”

Cô nghe thấy mùi rượu nhàn nhạt không làm người ta chán ghét, theo bản năng cô hỏi ngược một câu: “Anh uống rượu hả?”

“Ừ.” Thịnh Thế thờ ơ trả lời một câu, cũng không nói gì thêm.

Trong phòng ngủ lại lâm vào cảnh yên ắng, Cố Lan San nhận thấy lực đạo của người đàn ông ôm mình từ từ thả lỏng ra, không chặt như vừa rồi, cô nghĩ anh lại ngủ thiếp đi sao? Khẽ di chuyển đầu ngẩng lên nhìn mặt anh.

Nhưng cô vừa mới từ lồng ngực anh ngẩng lên, trong lúc bất chợt môi của anh liền rơi xuống chặn môi cô lại, có mùi rượu, có mùi thơm đặc biệt của đàn ông, chậm rãi tràn ra trong miệng cô.

Đầu lưỡi anh không nóng bỏng như trước mà có chút lạnh, thuần thục liếm tới liếm lui trong khoang miệng cô. Đầu lưỡi cô cứ lùi ra sau, đầu lưỡi anh tìm kiếm trong miệng cô, vào sâu vô cùng rồi mới quấn lấy đầu lưỡi cô sau đó hung hăng cuộn vòng quanh đẩy đầu lưỡi cô vào trong miệng anh, dẫn dắt đầu lưỡi tinh tế mềm mại vòng tới vòng lui trong miệng anh.

Hôn đến cuối cùng hai người thở dốc kịch liệt, anh lật người đè cô xuống dưới thân, đẩy đầu lưỡi của cô trở lại trong miệng cô, nụ hôn càng lúc càng trở nên thâm sâu lợi hại.

Cố Lan San bị anh hôn sắp hít thở không thông, cô mở mắt thấy anh nhắm mắt lại, lông mi rất dài rũ xuống giống như một cây quạt, vẻ mặt chuyên chú và nghiêm túc.

Là rất chuyên chú, rất nghiêm túc.

Anh không biết tại sao, chỉ là trong lúc bất chợt rất muốn cùng cô dây dưa triền miên chân thành hôn thật lâu.

Anh suy nghĩ liền làm luôn, nụ hôn của anh phải lam tham như vậy, chân thành như vậy, tận tình như vậy, dường như muốn đời đời kiếp kiếp hôn cô như thế này.