Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 227: Để tôi nói cho các người biết một bí mật (27)




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

“Mà hôm nay, đột nhiên gặp được cô Vương, tôi cũng muốn nhân cơ hội này để hỏi một câu, không biết cô Vương tìm tôi có chuyện gì?”

Thịnh Thế nói ra những lời này mà không hề có một chút e dè, khiến cho người ta chẳng bắt được lỗi nào, thậm chí còn tỏ rõ ý của anh rằng trời đã tối rồi, anh vừa bảo vệ vợ, vừa thể hiện việc “thủ thân như ngọc” của mình: nếu không có bà xã bên cạnh, dù cho đêm hôm khuya khoắt đi chăng nữa, anh cũng không thèm đụng đến người phụ nữ khác.

Ngoài ra, ánh mắt Thịnh Thế nhìn Vương Giai Di rất trong sáng vô tư, tất cả mọi người đều thấy anh không có cảm giác với cô ta!

Chỉ riêng Cố Lan San ngồi bên cạnh đó, nghe Thịnh Thế nói như vậy, cô không kiềm được mà nhíu mày, sau đó quay đầu, nhìn lướt qua anh. Phát hiện sắc mặc nghiêm túc, không biết xấu hổ vì nói dối của Thịnh Thế, trong lòng Cố Lan San âm thầm cảm thán: anh không đi làm diễn viên thì đúng là đáng tiếc. Rõ ràng tối hôm qua, anh quấn lấy làm một hồi thật lâu, khiến cô mệt đến chết đi sống lại, sao bây giờ lại thành cô mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi?

Nhân tiện đó, Cố Lan San lườm Vương Giai Di một cái, phát hiện sắc mặt cô ta đã trở nên trắng bệch.

Nghĩ đến lúc ân ái cùng anh tối hôm qua, di động của anh liên tục đổ chuông, không lẽ đó là khi tin nhắn của Vương Giai Di gửi tới?

Cố Lan San nhịn không được mà nhíu chặt mày lại. Vương Giai Di này muốn làm cái gì? Cướp Thịnh Thế từ trong tay cô sao?

Tô Kiều Kiều ra vẻ ta đây trước mặt cô, nói oang oang là bụng mang thai đứa con của Thịnh Thế, thậm chí còn cùng anh tương thân tương ái, cô có thể nhắm mắt cho qua, giả vờ như không biết gì, bình tĩnh ung dung. Nhưng mà bây giờ, đối tượng đổi lại là Vương Giai Di, trong lòng Cố Lan San liền cảm thấy có chút không thoải mái.

Thịnh Thế nói hết câu, mọi người trong nhà nháy mắt nhìn nhau rồi im lặng. Bọn họ đều nhìn về phía Cố Lan San. Dù sao thì người đàn ông của cô cũng bị kẻ khác quyến rũ, ai nấy đều muốn biết cô sẽ phản ứng như thế nào.

Cố Lan San vốn dĩ đã không rõ ràng mọi chuyện, bây giờ lại bị mọi người nhìn như vậy, cô cảm thấy như bị dồn vào góc tường. Từ đầu tới cuối cô đều không biết, vả lại vừa rồi, Vương Giai Di còn trực tiếp gây sự với cô trước mắt mọi người. Cô đâu phải người luôn cam chịu sự sỉ nhục? Vì thế, Cố Lan San nhìn chằm Vương Giai Di, ánh mắt không hề hờn giận chút nào, mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên lặng và xấu hổ tràn khắp gian phòng, “Cô Vương, không biết đêm hôm khuya khoắt, cô tìm ông xã tôi để làm gì?”

Câu hỏi của Cố Lan San không có một chút khó khăn nào, giống như một người vợ đang bảo vệ cuộc hôn nhân của chính mình vậy. Tất cả mọi người vẫn chưa phát hiện ra sự kỳ quái.

Thịnh Thế ngồi ở bên cạnh, trong nháy mắt, anh cảm thấy như mở cờ trong bụng. “Ông xã tôi...” Chậc chậc, Cố Lan San vậy mà có thể nói ra chữ “ông xã tôi”, so với Nhị Thập, anh Nhị Thập nghe còn êm tai, dễ chịu hơn nhiều. Thịnh Thế cố gắng duy trì vẻ thận trọng trên khuôn mặt cao quý, đáy lòng lại tựa như nở hoa. Anh nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Lan San khi đối diện với Vương Giai Di. Dáng vẻ ấy giống hệt như đang bảo vệ cho chồng mình vậy. Thịnh Thế cảm thấy rất hài lòng, trái tim như được sống lại lần nữa. Anh tiện tay vươn ra, ôm Cố Lan San, phụ họa theo cô, giống như hát bè theo lời chính, “Đúng rồi. Cô Vương có việc gì thì nói thẳng ra ở đây luôn đi. Cô lén tìm tôi, Sở Sở không phát hiện. Nếu Sở Sở phát hiện rồi, cô ấy sẽ hiểu lầm cô và tôi có quan hệ đấy, dù tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà thì cũng rửa không sạch vết nhơ ấy đâu!”