Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 209: Để tôi nói cho các người biết một bí mật (9)




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Ánh mắt sắc bén dần trở lại sự ấm áp ban đầu. Anh nhìn cô rất lâu.

Cố Lan San sớm đã có chút sợ hãi. Cô sợ Thịnh Thế muốn làm chuyện đó ở chỗ này, chỉ là cô không ngờ tới, khi môi của anh còn cách môi cô một khoảng cách thì anh đã dừng lại. Đôi mắt đẹp của anh nhìn thẳng vào cô, Cố Lan San nhìn thấy sự thay đổi rất rõ ràng trong đôi mắt ấy, có vẻ như anh đang kìm nén rất kịch liệt. Sự phức tạp trong ánh mắt Thịnh Thế khiến cô không tài nào lý giải nổi. Một hồi lâu sau, cái nhìn của anh đối với cô trở lại sự dịu dàng, ấm áp.

Đôi mắt anh trở nên trong suốt, đen nhánh. Lúc anh nhìn cô với vẻ dịu dàng, dường như trong mắt anh có ánh sáng, tựa như có thể soi tỏ lòng người.

Cố Lan San vốn đã khẩn trương, không tự chủ được mà nhìn vào mắt anh, sau đó thì hoàn toàn say đắm vì đôi mắt ấy.

Đây là lần thứ hai cô và anh đối mắt với nhau... Lần đầu tiên là khuya hôm trước, lúc cùng anh làm chuyện yêu đương, anh dùng sức mạnh để ép buộc cô phải mở mắt nhìn anh. Đêm ấy, ánh mắt của anh sâu không thấy đáy, tình ái tràn ngập như nước, gắt gao nhìn cô, không muốn cô rời khỏi tầm mắt, làm cô không còn là bản thân mình. Bây giờ, anh lại nhìn cô như vậy, Cố Lan San chợt cảm thấy có gì đó rất giống, tình mê ý loạn, thân bất do kỷ.

Thậm chí, cô còn có cảm giác như tim mình đang đập với tốc độ mãnh liệt, muốn nhảy ra khỏi người cô. Cố Lan San đành cố gắng duy trì hơi thở, giữ bình tĩnh. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ bừng.

Hình ảnh ấy của Cố Lan San rơi vào mắt Thịnh Thế, tựa như có lực hấp dẫn, anh thấy trái tim và cả thân thể mình như đã đắm chìm hoàn toàn vì cô. Anh vô tình giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Cố Lan San.

Lúc này, Cố Lan San mới lấy lại tinh thần, ý thức được rằng mình nhìn vào mắt Thịnh Thế một hồi lâu thì trở thành như vậy, thậm chí còn chìm đắm trong ánh mắt mênh mông vô bến bờ của anh.

Trong nháy mắt, Cố Lan San cảm thấy nhiệt huyết dâng trào trong mắt đối phương. Cô nhanh chóng chuyển tầm mắt, nhưng ánh mắt của anh vẫn cứ dừng lại trên khuôn mặt cô, khiến cô cảm thấy nóng ran. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng cả lên, cô muốn tránh mà chẳng biết phải làm sao. Nghe thấy hơi thở nguy hiểm cận kề, ánh mắt cô có chút bối rối, thậm chí cả người cũng bất an theo, giống như một cô gái nhỏ thẹn thùng, chưa hiểu sự đời.

Lúc này, Thịnh Thế mới thu hồi ánh nhìn lưu luyến của mình. Anh đứng thẳng người, nắm nhẹ lấy tay cô, nói, “Đi thôi, tôi đưa cô về công ty làm việc.”

Giọng nói của anh vừa lịch sự vừa có chút thô lỗ, rơi vào tai cô lại trở nên c1o sức hút, đáy lòng Cố Lan San đột nhiên khẽ động.

Cô vội gật đại một cái, cố gắng che giấu phản ứng khó lý giải vừa xảy ra trong tim mình.

Thịnh Thế nắm tay cô, vẻ mặt hiền hòa, dẫn cô về phía thang may. Lúc đi tắt ngang qua Mẫu Đan Đình, Cố Lan San thấy bên trong không còn bóng người nào. Xem ra họ đã tính tiền, về trước cả rồi.