Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 183: Tất cả mọi người đều vui vẻ (3)




Anh nhìn người con gái anh yêu cảm thấy đáy lòng ấm áp, thầm nghĩ nếu thời gian thật sự có thể dừng lại ở giây phút này anh nguyện ý cứ ngắm cô một đời một kiếp như thế.

Có người giúp việc từ trong thang máy đi ra nhìn thấy Thịnh Thế đứng trước cửa thang máy nhìn chằm chằm Cố Lan San thì hơi sửng sốt, mới nhỏ giọng hỏi: “Anh Thịnh, anh có muốn uống chút gì không?”

Thịnh Thế khoát tay nói một câu: “Xuống xách máy tính tôi lên đây.”

Người giúp việc vội vàng gật đầu đi xuống lầu, rất nhanh đã cầm máy tính của Thịnh Thế lên đây.

Thịnh Thế nhận lấy máy tính đi tới ngồi đối diện vị trí Cố Lan San, lúc này Cố Lan San mới nhận ra có người đến, lập tức thu hồi ý tưởng vẽ lên tranh trước mặt, quay đầu nhìn thấy Thịnh Thế đang nhìn cô cười, anh đặt máy tính lên bàn nói: “Vẽ tranh à?”

Cố Lan San gật đầu: “Ừm.”

Thịnh Thế không nói gì nhập mật mã vào máy tính xử lý chuyện công ty, còn Cố Lan San bưng trà hoa hồng trên bàn uống một ngụm rồi buông chén cầm lấy bút chì, suy nghĩ một lúc lại buông bút chì bưng ấm trà bên cạnh rót một chén trà hoa hồng, nâng mí mắt nhìn Thịnh Thế đang tập trung tinh thần vào chiếc máy tính. Cô suy nghĩ một lát liền lấy hai miếng đường phèn đặt vào trong chén trà sau đó nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Thịnh Thế.

Thịnh Thế nhìn thấy chén trà liền ngẩng đầu nhìn thấy Cố Lan San đã quay đầu đang nghiêng người ngắm bàn vẽ vừa suy nghĩ vừa cầm lấy cục gôm ra sức tẩy, Thịnh Thế nhìn một lúc rồi cúi đầu tiếp tục xử lý chuyện của mình.

Trên ban công rất yên tĩnh, hai người đều yên lặng bận rộn công việc của chính mình.

Đợi đến cuối cùng Thịnh Thế cũng gửi xong một loạt mail nhìn thời gian ở góc phải phía dưới máy tính đã là 4h30’, anh ngẩng đầu nhìn thấy Cố Lan San vẫn đang nhìn chằm chằm bàn vẽ phía trước im lặng suy nghĩ.

Vẻ mặt cô nhìn thoáng qua có chút buồn bã, lông mày xinh xắn khẽ nhíu lại khiến Thịnh Thế ngứa ngáy trong lòng liền đóng máy tính bưng trà hoa hồng cô rót uống một ngụm, nghiêng đầu nói: “Vẽ cái gì thế?”

Cố Lan San chưa kịp trả lời anh, anh đã thu hết cảnh trong bức vẽ vào đáy mắt.

Trong bức vẽ chính là cảnh phố đêm, màu sắc hơn nửa chính là cửa kính của cửa hàng hai bên đường, còn xa xa là những ngọn đèn.

Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn thoáng qua bút vẽ Cố Lan San đang cầm trong tay, nghĩ một lát liền rút bút trong tay cô ra, quan sát màu sắc theo nét bút đầy tiên nhanh chóng vẽ loạn lên trên cánh hoa.

Cố Lan San vẫn ngồi chỗ đó nhìn bức vẽ chưa hoàn chỉnh được tô từng chút từng chút một, vẻ mặt cô mới dần thả lòng.

Trong nháy mắt vẽ nét cuối cùng Thịnh Thế quay đầu cười nói với Cố Lan San: “Thế nào?”

Cố Lan San mím môi cười đứng lên lùi hai bước cách bức vẽ, nhìn trái nhìn phải nét vẽ trên bức tranh gật đầu: “Không tệ lắm!”

Thịnh Thế liền bật cười, đặt bút vẽ sang bên cạnh đi tới bên người Cố Lan San, hai tay ôm trước ngực quan sát bức tranh nói: “Phố này có chút kỳ quái.”

Thịnh Thế nhìn chằm chằm một lát lại nói: “Những kiến trúc này nhìn rất quen mắt, cái kia hình như là tháp Eiffel ở Paris, kia hình như là đồng hồ Bing Ben ở London….”

Thịnh Thế mới nói hai câu liền phát hiện những kiến trúc khác cũng đều là dấu hiệu quan trọng của các quốc gia.