Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 161: Thầm lặng tương cứu lúc hoạn nạn (1)




Chốc lát, anh mới chậm rãi từ từ quay đầu, nhìn cánh tay mình, có một bàn tay mảnh khảnh nhu mỹ nhỏ bé, từ bàn tay nhỏ xinh ấy nhìn lên, anh thấy áo choàng tắm trắng noãn, ở trên nữa là đường cong đẹp đẽ ở cổ cô, chiếc cằm khéo léo tú khí, đôi môi mọng hơi cong khẽ mím, chiếc mũi nhỏ lả lướt vểnh lên, cuối cùng, tầm mắt Thịnh Thế dừng lại ở đôi mắt to trong veo hắc bạch phân minh. Dưới anh đèn hoàng hôn, đáy mắt cô sương mù mênh mang.

Trong giây phút đó, Thịnh thế, giống như xuyên qua thời không, nhìn thấy đã Cố Lan San của ngày xưa.

Xinh đẹp và bướng bỉnh.

Cánh tay Thịnh Thế nắm cổ áo người kia dần dần buông lỏng.

Mọi người đứng một bên thấy thế liền vội vàng tiến lên, đưa bốn người bị đánh đến không rõ mặt mũi ra ngoài.

Thịnh Thế từ từ bình tĩnh lại, thấy tóc Cố Lan San ướt át nhỏ nước, mặc dù thời tiết đã đến gần vào hạ, nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn còn hơi lạnh, Thịnh Thế nhíu nhíu mày, nói:

”Thế nào mà tóc không lau khô liền chạy ra rồi hả?”

Cố Lan San nghe được Thịnh Thế nói chuyện, lập tức cả người hoàn toàn tỉnh táo lại. Lúc này mặc dù Thịnh Thế đã thu lại vẻ giận dữ, nhưng mặt mày còn lưu lại ác khí, hơn nữa trên tay anh cùng áo sơ mi còn mang theo chấm chấm điểm điểm vết máu, nhìn cực kỳ kinh người. Một cơn gió thổi qua, Cố Lan San không rõ là lạnh hay là bị dọa sợ đến, liền thẳng tắp run cầm cập một chút, sau đó rút tay khỏi cánh tay Thịnh Thế, không nói một câu liền xoay người, hướng về phía trong biệt thự, đi như chạy, lủi ngay vào phòng.

Thịnh thế còn đắm chìm trong tiếng “Anh Nhị Thập.” kia, chưa có hoàn toàn hồi hồn lại. Trong lúc bất chợt liền thấy cô gái đứng ở trước mặt mình chạy nhanh như làn khói, anh sợ run một giây đồng hồ, anh liền quay đầu đi nhìn bóng lưng cô, bóng dáng kia vừa vội vừa gấp, giống như người đứng phía sau nhìn chằm chằm cô là dã thú không bằng. Thịnh Thế không nhịn được câu môi, cười.

Quý Lưu Niên cùng Hạ Phồn Hoa đã đưa mấy người bị Thịnh Thế đánh đi bệnh viện, xoay người thấy Thịnh Thế đứng ở nơi đó, khóe môi mỉm cười nhìn biệt thự trống không, mà Cố Lan San đã không thấy bóng dáng. Hạ Phồn Hoa không nhịn được hỏi một câu:

”Lan San đâu?”

”Không phải là bị cậu dọa chạy mất chứ? Không phải tôi nói nhiều, cậu nói chuyện với Lan San không thể ôn tồn một chút sao. Lúc nãy trước mặt nhiều người như vậy, rống lớn để dọa người à! Mau về nhà dỗ dành người ta đi.”

Quý Lưu Niên ở một bên cũng chen lời, túm lấy Hạ Phồn Hoa, lắc chìa khóa xe:

”Trời không còn sớm, chúng tôi liền trực tiếp đi, không vào nhà quấy rầy.”

Thịnh Thế đứng tại chỗ, không có lên tiếng, nhìn xe của Hạ Phồn Hoa cùng Quý Lưu Niên lần lượt rời đi, biến mất không thấy gì nữa, anh mới đem chìa khóa xe ném cho người bên cạnh, còn mình thì cất bước, từ từ vào biệt thự.

Người giúp việc trong biệt thự cũng biết Thịnh Thế mới vừa đánh người ở ngoài cổng biệt thự, lúc nghe được tiếng đẩy cửa, mọi người đều xông vào phòng bếp hết. Lúc này cậu Thịnh khẳng định là kinh khủng muốn chết, ai dám cả gan lên chọc giận anh chứ, có thể trốn thật xa liền trốn thật xa thôi.