Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 152: Tôi là vợ của thịnh thế (2)




“Những lời mà cô nói, toàn bộ mọi người ở thành phố Bắc Kinh này đều biết, TMD người nào sẽ tin cô thật sự là vợ của thái tử gia nhà họ Thịnh đây!”

Tiếng nói của Vương Đạo vừa dứt, thì tay lập tức sờ lên cánh tay của Cố Lan San, cả người Cố Lan San rùng mình một cái, một trận buồn nôn dâng lên từ đáy lòng, Vương Đạo cười ha ha hai tiếng, gương mặt béo thịt lộ ra vẻ phấn khởi, lập tức đưa ta tới dây áo ngực của Cố Lan San.

Vào lúc Vương Đạo chuẩn bị dùng sức, xé áo ngực của Cố Lan San, thì tiếng chuông điện thoại di động của hắn ta lại vang lên.

Toàn bộ lực chú ý của Vương Đạo đã bị Cố Lan San hấp dẫn, nên đã mắt điếc tai ngơ với điện thoại bên cạnh, mặc cho tiếng nhắc cứ vang, kết thúc, sau đó lại vang lên, tiếng điện thoại không ngừng gọi đến làm cho lòng của Vương Đạo có chút nóng nảy, một tay tìm điện thoại, một tay vẫn còn đặt trên da thịt của Cố Lan San.

Vương Đạo nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, là vợ của ông ta gọi đến, còn là cuộc gọi video.

Vương Đạo cho rằng vợ đang muốn kiểm tra, nên lập tức nghiêng người, giấu Cố Lan San ở phía sau, khi chắc chắn không có sơ hở rồi, mới nghe điện thoại.

Vừa mới nghe điện thoại, thì bên trong đã truyện tới những tiếng nói sợ hãi và run rẩy: “Ông xã…..Cứu em….Ông xã….”

Trong video của điện thoại di động, là khoảng không gian đen kịt, không nhìn thấy rõ gì hết, chỉ có thể nghe thấy giọng nói thất thanh của phụ nữ đang không ngừng truyền tới, còn có tiếng khóc nức nở: “Ông xã, còn có ba mẹ nữa…anh mau tới cứu chúng em…Em rất sợ, em sắp chết rồi….”

Tình huống này khiến cho Vương Đạo có chút mơ hồ, ông ta thất thần ngồi dậy từ trên giường: “Vợ à, sao vậy? Ba mẹ bị làm sao? Sao chỗ của em lại đen kịt thế?”

“Ông xã, cứu mạng…..Ông xã……A……Mẹ ơi, người bị gì vậy?”

Bên trong truyền tới một tiếng thét chói tai.

Đáy lòng Vương Đạo bất an: “Vợ à, mẹ làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trong lúc bất chợt, tiếng khóc là sợ hãi bên phía điện thoại lại biến mất không nghe thấy nữa.

Vương Đạo nhìn điện thoại di động, lặp đi lặp lại hai câu: “Vợ à, đang nói chuyện mà, sao em lại im lặng vậy?”

“Vợ à…..Vợ…..”

Tiếng của Vương Đạo, cứng rắn ngừng lại, vì màn ảnh vốn đang đen như mực, lại chợt thoáng hiện lên hình ảnh.

Điện thoại di động bị người đứng chỗ cực cao, chụp từ trên xuống dưới.

Về phần cao bao nhiêu, vì đêm khuya, nên rất khó để đánh giá được, nhưng, có thể xác định là cực cao, vì cả ngàn ngọn đèn đuốc của thành phố Bắc Kinh, đều nhỏ như sao ở trên trời.

Hình ảnh cũng thay đổi từng chút từng chút, từ hình ảnh những ngọn đèn lập lòe từ đằng xa của thành phố Bắc Kinh, dần dần thành một đài đá và một đôi giày da đen bóng được làm bằng thủ công.

Đôi giày da kia đạp lên đài đá, từng bước từng bước đi lại, hình ảnh cũng cắt theo từng chút một, vẫn không có người nói chuyện trong điện thoại, mà chỉ có tiếng gió thổi và tiếng bước chân của đôi giày da nọ, rơi vào trong tai người, cảm giác như có một loại không khí kinh khủng và bị áp bức, khiến người ta khó thở.

Đôi giày da kia đi thẳng dọc theo đài đá, mủi giày bước ra một nửa, mới đừng thẳng và dừng lại.

Ánh đèn trên đài đá, chỉ có thể chiếu một mảnh diện tích, xuống chút nữa, là đáy đen sâu thẩm.

Điện thoại di động hơi chao đảo, hình ảnh có chút vỡ vụn, khoảng mười giây sau, hình ảnh mới rõ ràng lại.

Dọc theo đài đá, có ba sợi dây, được treo trên không trung, phía dưới còn có ba người bị treo ngược.