Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 1050: Cuộc sống của Thịnh Thế và Cố Lan San (25)




“Anh Nhị Thập! Đã lâu không gặp!” Cô gái nhỏ mặc chiếc áo vest dài, phía dưới phối hợp mặc một chiếc quần đen, đi một đôi giày cao gót màu vàng nhạt, tóc dài được búi lên bằng chiếc kẹp hoa, có mấy sợi tóc mai rơi xuống xõa hai bên mang tai cô.

Thịnh Thế quan sát cô gái từ trên xuống dưới một lần rồi mới gọi tên cô ấy: “Sênh Ca, sao em trở lại? Không phải đang học ở nước ngoài hả?”

Nam Sênh Ca le lưỡi một cái vừa định nói gì với Thịnh Thế đột nhiên nhìn phía sau lưng Thịnh Thế thì mắt sáng lên, giây tiếp theo liền đẩy Thịnh Thế ra, miệng gọi: “Anh Hoa!” Sau đó chạy một mạch như điên tới, chuẩn xác lao vào trong ngực Hạ Phồn Hoa.

Hạ Phồn Hoa vốn tìm Thịnh Thế để nói với anh lát có buổi gặp mặt ở khách sạn Kinh Thành.

Ai ngờ anh ta còn chưa đi tới đã nghe thấy có người gọi mình “Anh Hoa,” ngay sau đó có một thân thể nhỏ nhắn lao vào trong lòng mình.

Hạ Phồn Hoa bị dọa sửng sốt, vội kéo người con gái trong ngực ra, ai ngờ người con gái lại ôm cổ anh ta, nhảy nhảy nhót nhót tiếp tục kích động la to: “Anh Hoa, em rất nhớ anh!”

Lúc này Hạ Phồn Hoa mới nhìn rõ người con gái trước mặt mình là Nam Sênh Ca, cô hai nhà họ Nam, là em gái ruột của bạn gái Nam Sênh Dao đã chết của anh ta.

Vẻ mặt Hạ Phồn Hoa lập tức trở nên khó coi, kéo cánh tay Nam Sênh Ca từ trên cổ mình xuống, nghiêm túc hỏi Nam Sênh Ca: “Tiểu Ca, không phải em đang học ở nước ngoài ư? Sao giờ lại chạy về? Ba mẹ em biết không?”

“Anh Hoa, lâu lắm rồi anh không qua thăm em, em nhớ anh cho nên chạy về!” Nam Sênh Ca lại vươn tay ôm cánh tay Hạ Phồn Hoa, treo cả người trên người anh ta, đung đưa cánh tay anh ta ngây thơ nói: “Anh Hoa, anh xem em có cao lên không!”

Nói xong, Nam Sênh Ca còn nhảy hai cái xung quanh người Hạ Phồn Hoa, bộ dáng rất ngây thơ hồn nhiên xinh xắn.

Với bộ dạng quen thuộc trước mắt của Nam Sênh Ca Hạ Phồn Hoa lại có vẻ hơi thờ ơ, rút tay mình ra khỏi cánh tay Nam Sênh Ca, giọng rất lạnh nhạt nói: “Tiểu Ca, anh còn có việc nói chuyện với em sau.”

Dừng một chút, Hạ Phồn Hoa liếc mắt nhìn Thịnh Thế, nói tiếp: “Sắp có buổi gặp mặt ở khách sạn Kinh Thành, nhớ tới nhé.”

Thịnh Thế gật đầu, Hạ Phồn Hoa liền nhanh chóng xoay người đi ra, không liếc mắt nhìn Nam Senh Ca một lần.

Nam Sênh Ca đứng tại chỗ chu mỏ sau đó dậm chân tức giận gọi một tiếng: “Anh Hoa!”

Hạ Phồn Hoa làm như không nghe thấy, cứ thế đi về phía trước.

Nam Sênh Ca chép miệng vội vội vàng vàng đuổi theo.

Trong trường rất đông người Hạ Phồn Hoa bước đi cực nhanh, thoáng cái Nam Sênh Ca bị lạc mất Hạ Phồn Hoa, cô ta đành rẽ ngang rẽ dọc tìm lung tung xung quanh. Tìm hơn nửa buổi cũng chẳng tìm thấy bóng dáng Hạ Phồn Hoa, cô ta lấy điện thoại ra gọi điện qua cho Hạ Phồn Hoa nhưng điện thoại không ai nghe máy. Nam Sênh Ca phồng mang hung hăng nghiến hai cái, hình như nhớ ra gì đó vội vã chạy tới bãi đậu xe, ngồi lên xe mình khởi động đi tới khách sạn Bắc Kinh.