Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 1025: Thịnh Thế và Lan San kết hôn (kết thúc 60)




Hàn Thành Trì mím môi, nhận lại thẻ của mình từ trong tay người phục vụ rồi cầm chìa khóa xe trên bàn, đứng lên, nói: "Anh đưa em đi."

"Hàn Thành Trì, không cần."

"Không sao, anh đưa em đi." Hàn Thành Trì kéo môi, sau đó xách chiếc vali mà Cố Ân Ân đặt cạnh bàn, đi tới cửa.

Cố Ân Ân đứng đó nhìn bóng lưng của Hàn Thành Trì, sau đó nhấc chân đi theo.

...

...

Cô dâu chú rễ trao nhẫn cho nhau.

Thịnh Thế quỳ một chân trước mặt Cố Lan San, cầm chiếc nhẫn mà lần đầu tiên hai người kết hôn, từ từ đeo vào ngón áp út bên tay phải của cô.

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Thịnh Thế chậm rãi đứng lên, Cố Lan San cầm chiếc nhẫn nam trong hộp gấm nhẹ nhàng đẩy vào ngón vô danh bên tay phải của Thịnh Thế.

Thịnh Thế thuận tay nắm lấy tay phải của Cố Lan San, mười ngón tay đan vào nhau thật chặt.

Nắm tay cả đời, bên nhau đến già.

Bên dưới lễ đài có người lên tiếng ồn ào: "Hôn đi ————"

Mọi người cũng bắt đầu bắt chước theo. lqđ

"Hôn đi, hôn đi!"

"Hôn đi!"

Thịnh Thế nghiêng đầu nhìn Cố Lan San đang xấu hổ, mắt anh khẽ lóe lên, lập tức nắm bả vai của Cố Lan San, sau đó khẽ cúi đầu đến gần cánh môi màu hồng xinh đẹp của cô.

Cả người Cố Lan San khẽ run rẩy, cô giơ tay lên ôm cổ Thịnh Thế, hơi ngẩng đầu lên, toàn tâm toàn ý nghênh đón nụ hôn này.

Thịnh Thế từ từ vuốt ve theo hình dáng đôi môi Cố Lan San, ngay sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua rồi từng chút từng chút tách đôi môi cô ra, sau đó mạnh mẽ xông thẳng vào.

...

...

Một đường lái xe đến sân bay quốc tế thành phố vô cùng thông suốt, không gặp phải mưa gió, ngay cả đèn đỏ cũng rất ít.

Hàn Thành Trì vẫn luôn nhìn phía trước, chăm chú lái xe, Cố Ân Ân ngồi kế bên, vẻ mặt an tĩnh nhìn phong cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ, cảnh tượng quen thuộc từ lúc cô sinh ra đến lúc cô trưởng thành.

Hôm nay tạm biệt, có lẽ vĩnh viễn không gặp lại. lqđ

Cố Ân Ân vẫn còn nhớ rõ cảm xúc năm rồi lúc cô và Hàn Thành Trì cùng trở về từ nước ngoài.

Khi đó, bọn họ vì kết hôn mới trở về.

Lúc ở trên máy bay, anh và cô còn thương lượng sẽ tổ chức một hôn lễ như thế nào, kiểu Tây, kiểu Trung Hoa hay kiểu cổ điển, hay là kết hợp lại?

Năm tháng trôi đi như dòng nước, vật đổi sao dời, lại một năm vội vàng trôi qua, mà cô và Hàn Thành Trì sau hơn ba trăm ngày này lại sắp trở thành người xa lạ mà lại quen thuộc trên thế giới này.

Chỉ mất khoảng ba mươi phút là đến sân bay thành phố, Hàn Thành Trì đưa Cố Ân Ân đến lối vào ga quốc tế, đặc biệt thân sĩ tháo dây an toàn, xuống xe, thay Cố Ân Ân lấy hành lý trong cốp xe ra.

Cố Ân Ân cũng đã xuống xe, đi tới trước mặt Hàn Thành Trì, vươn tay ra nhận hành lý của mình.

"Anh đưa em vào."

"Không cần." Cố Ân Ân lắc đầu, cong môi cười, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái.

Khóe môi Hàn Thành Trì giật giật, cuối cùng cũng không cố chấp mà đưa hành lý trong tay cho Cố Ân Ân.

Lúc Cô Ân Ân nhận lấy hành lý không cẩn thận chạm vào tay Hàn Thành Trì.