Đoạt Đích

Chương 1: Thanh xuyên quý thái phi




Edit: Lengkeng_Sophie

Tô Tuyết Vân từ trong giấc ngủ tỉnh lại, chỉ cảm thấy tức ngực hụt hơi, đầu đau muốn nứt, tiếng nức nở bên tai càng khiến nàng phiền càng phiền, cư nhiên có người dám quấy nhiễu nàng như thế, bọn hạ nhân đều chết sạch sao?!

“Làm càn!” Kịch liệt đau đớn khiến nàng không kịp nghĩ nhiều, nhíu mày thấp mắng một tiếng. Hai chữ ngắn ngủi lại lộ ra một cỗ uy nghiêm, trong phòng nháy mắt lặng im xuống. Tô Tuyết Vân vừa dãn lông mày, ngay sau đó, lại bị thiếu niên làm cho huyệt thái dương nhảy đột đột.

“Ngạch nương! Ngạch nương ngài tỉnh? Ngài cảm giác thế nào?” Thiếu niên bước đi đến bên giường khẩn trương hỏi.

Mà cô gái vốn ghé vào bên giường nức nở thì lại nức nở tiếp, “Ngạch nương, đều là con sai, là Ô Vân Châu không tốt, nhưng là…… Nhưng con thật chưa làm gì, ngạch nương ngài trăm ngàn không thể có chuyện, nếu ngài gặp chuyện không may, con đây, con……”

Tô Tuyết Vân nghe được giọng nói xa lạ gọi nàng là ngạch nương, lập tức phát giác không đúng, nghĩ lại thì ra là đổi địa phương. Nàng cố nén đau đầu chậm rãi mở mắt ra, thấy trước mắt là đỉnh màn cổ đại lạ mắt, xa hoa, lại nhìn đến một thiếu niên búi tóc kiểu Thanh triều, mím chặt môi không nói lời gì nữa, nhíu mày nhắm mắt từ trong trí nhớ tìm ra thân phận của bản thân.

Thiếu niên thấy thế nhanh chóng cầm tay nàng vội la lên: “Ngạch nương? Ngài thấy thế nào? Người tới, nhanh đi gọi thái y, một đám không có mắt, chậm trễ bệnh tình của ngạch nương, ta đè các ngươi hỏi tội!”

Trên người Tô Tuyết Vân phi thường khó chịu, thầm nghĩ lập tức tiêu hao bọn họ, sau khi biết thân phận của bản thân không xem xét ký ức liền mở mắt, bởi vì thân phận này không cần ký ức của nguyên chủ, nàng đều biết hết rồi. Nhìn thấy thiếu niên mặt đầy giận dữ, nàng nhíu chặt mi trầm giọng trách mắng: “Bác Quả Nhĩ, phu thê các ngươi ở trong phòng ta cãi nhau là muốn trực tiếp tức chết ta sao?”

Thiếu niên kinh ngạc nhìn nàng, “Ngạch…… Ngạch nương, con không có……”

“Không có?” Ánh mắt lợi hại của Tô Tuyết Vân đảo qua hắn, nhìn về phía Ô Vân Châu bên giường, “Ta còn không chết đâu, ngươi khóc tang cho ai! Cút ra đi!”

Ô Vân Châu bị nàng nhìn co quắp một cái, nước mắt lại rơi không ngừng, quỳ trên mặt đất khóc lê hoa đái vũ, “Ngạch nương……”

Tô Tuyết Vân thấy thiếu niên còn muốn mở miệng, lạnh lùng nhìn hắn, “Thái y chưa nói qua ta cần tĩnh dưỡng sao? Ta liền là bị phúc tấn tốt của ngươi làm cho không cách nào nghỉ ngơi, ngươi bây giờ còn muốn cho ả ta tiếp tục ở trong này khóc tang? Ngươi thật đúng là nhi tử hiếu thuận, còn không ra đi?!”

Bác Quả Nhĩ chưa từng bị ngạch nương mắng như vậy, há miệng không biết nên nói cái gì, nhìn đến Ô Vân Châu còn đang khóc sướt mướt mà mày Tô Tuyết Vân càng nhíu càng chặt, hắn cũng không kịp thỉnh tội với Tô Tuyết Vân, kéo Ô Vân Châu lên, cũng nhanh bước đi ra phía ngoài, “Ngạch nương bớt giận, nhi tử tối nay lại đến xem ngài.”

“Bác Quả Nhĩ ngươi buông ta ra, ngươi làm đau ta.” Ô Vân Châu nhíu mi lôi kéo Bác Quả Nhĩ, đối với chuyện hắn thô lỗ rất là chán ghét.

Bác Quả Nhĩ ra cửa phòng bỏ nàng ta ra, trong mắt ứa ra lửa, “Đau? Ngươi có đau ngạch nương ta sao? Cả ngày liền biết khóc, ngươi — ta liền không nên khiến ngươi tới gặp ngạch nương, thỉnh tội cái gì? Thỉnh tội không thỉnh đến, ngược lại đem ngạch nương tức giận! Ta xem ngươi vẫn là về trong viện của ngươi chờ, ngươi cũng đừng tưởng ra đi, chuyện của ngươi ta còn không cùng ngươi tính, đợi ngạch nương khỏe lại, chúng ta lại tính toán rõ ràng!”

“Ngươi! Ngươi muốn tù cấm ta? Ngươi dựa vào cái gì?” Ô Vân Châu vừa sợ vừa tức, không thể tin trừng Bác Quả Nhĩ.

Bác Quả Nhĩ nhìn chằm chằm nàng ta, vẻ mặt vặn vẹo trong một cái chớp mắt, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: “Tù cấm? Cái này gọi là tù cấm? Ha, con dâu nhà ai làm mẹ chồng tức giận đến bị bệnh không chịu phạt, ta chỉ sai ngươi trở về phòng lại không phạt ngươi quỳ Phật đường ngươi ủy khuất cái gì? Ngươi không phải là muốn chạy ra bên ngoài sao? Ngươi muốn đi gặp ai? Hừ, ta nói cho ngươi, chỉ cần ta sống một ngày, ngươi liền là phúc tấn của ta, sau này ngươi ai cũng đừng tưởng thấy! Dẫn nàng đi!”

Ô Vân Châu bị dáng vẻ ngoan lệ của hắn dọa ngây người, cả người phát run nói không ra lời, trực tiếp bị hai ma ma khỏe mạnh kéo mang đi. Bác Quả Nhĩ ngửa đầu từ từ nhắm hai mắt, hít sâu một hơi ép lửa giận xuống, hai tay ở sau lưng nắm chặt, cho dù đầu ngón tay cắt qua lòng bàn tay cũng không thả lỏng nửa phần. Đồn đãi của thê tử cùng huynh trưởng truyền bay đầy trời, cơn tức này hắn thế nào cũng nuốt không xuống!

Trong viện nô tài quỳ một loạt, thở mạnh cũng không dám, trong phòng càng là triệt để im lặng. Tô Tuyết Vân phất phất tay mệnh mọi người lui ra, nằm ở trên giường cẩn thận xem xét ký ức nguyên chủ. Nàng đã xuyên việt vài lần, mỗi lần đến thế giới mới đều sẽ đau đầu muốn nứt để tiếp thu ký ức, nghe nói xuyên qua đủ mười lần thì trạng thái này sẽ biến mất, cũng không biết là thật hay không, nhưng mỗi lần nối tiếp quả thật không đau giống như ban đầu, nàng chỉ có thể tận lực mỗi một kiếp sống lâu một chút, đừng làm cho loại đau đầu này quá thường xuyên, không thì nàng sợ bản thân chịu đựng không được, đau đớn kia thật sự giống như muốn vỡ ra.

Tô Tuyết Vân nhắm mắt nhíu mày, mồ hôi trên trán chảy ra theo tóc mai trượt xuống ở trên gối đầu, hai tay nàng nắm chặt chăn gần non nửa canh giờ, đau đầu rốt cuộc chậm rãi giảm bớt, tiếp thu toàn bộ ký ức nguyên chủ. Đồng thời nàng cũng biết rõ oán hận của pháo hôi ở thế giới này — pháo hôi Bác Nhĩ Tế Cát Đặc · Na Mộc Chung, con dâu Ô Vân Châu cùng Thuận Trị thông gian, Thuận Trị cường đoạt em dâu, vũ nhục Bác Quả Nhĩ, mà Hiếu Trang càng độc ác, trực tiếp giết chết Bác Quả Nhĩ nói hắn làm việc bất lợi sợ tội tự sát, lại thừa dịp khi Na Mộc Chung bị bệnh vì con chết phá tan thế lực của Na Mộc Chung, tù cấm nàng mười mấy năm thẳng đến chết đi.

Oán hận trong lòng Na Mộc Chung một năm lại một năm nữa gia tăng, sau khi chết, oán khí quấn thân không cách nào đầu thai, nhiệm vụ của Tô Tuyết Vân liền là hóa giải oán khí của Na Mộc Chung, giúp nàng trọng nhập luân hồi, cho nên, mới có thể tại khi bi kịch chưa phát sinh, thay thế thân phận Na Mộc Chung để hoàn thành chấp niệm của nàng. Mà chấp niệm của Na Mộc Chung liền là bảo vệ nhi tử bình an hỉ nhạc, khiến Hiếu Trang, Thuận Trị, Ô Vân Châu không chết tử tế được!

Tô Tuyết Vân từng hỏi qua thần tiên làm cô xuyên qua, vì cái gì không để nguyên chủ trọng sinh? Bản thân báo thù không là càng thống khoái sao? Lúc ấy vị thần tiên hạc phát đồng nhan (tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con)kia ý vị thâm trường vuốt râu, chỉ nói một mình nàng quản so với vô số người tiện hơn, mà vạn nhất nguyên chủ trọng sinh vẫn không thể báo thù chẳng phải là muốn lại trọng sinh? Vậy xảy ra nhiều ngoài ý muốn nữa thì sao? Mà nàng là người phúc trạch thâm hậu có khí vận tốt, cho nên đáng giá tín nhiệm, tuyệt sẽ không thất thủ. Thần tiên không có nói nhiều, Tô Tuyết Vân cũng không tính toán đi tìm tòi nghiên cứu thâm ý của thần tiên, nàng đã chết là sự thật, có thể lấy phương thức này sống lại đối với nàng mà nói có lợi vô tệ.

Là một cô nhi, chìm nổi trong giới giải trí mười mấy năm liền trở thành ảnh hậu quốc tế, ưu điểm lớn nhất của nàng liền là có tự mình hiểu lấy có thể nhận rõ hiện thực, cho nên nàng không bất cứ dị nghị gì iếp nhận vị lão thần tiên kia an bài, dụng tâm hóa giải oán khí của một đám pháo hôi. Theo góc độ của nàng, sắm vai người khác là công việc đơn giản nhất, cũng là công việc mà nàng nhiệt tình yêu thương, cho nên xuyên qua thế giới đầu tiên nàng liền có thể thích ứng ngay, mà đến hiện tại, có mấy đời lịch duyệt làm trụ cột, nàng đã đem diễn cùng tính cách tự thân hòa thành một thể, vô luận thay thế thân phận gì cũng sẽ không mất đi bản thân. Nếu có một ngày trở lại thế giới nguyên bản của cô, cô nghĩ, toàn giới giải trí không người có thể sánh vai với cô.

Lần lượt xuyên qua sinh hoạt, cô chẳng những không cảm thấy mệt, ngược lại cảm giác thoải mái tự tại, như cá gặp nước, so với sinh hoạt nguyên bản của cô phấn khích vô số lần.

Tô Tuyết Vân chậm rãi phun ra một hơi, đau đầu biến mất, tâm tình khó chịu cũng bình tĩnh trở lại, về phần trên người không thích hợp chỉ là bệnh nhẹ, uống chút dược liền có thể khỏe lại, không cần lo lắng. Bất quá hiện tại tóc cùng áo trong đều bị mồ hôi tẩm ướt rất không thoải mái, nàng nghĩ nghĩ, giương giọng gọi người chuẩn bị nước ấm tắm rửa. Vài thị nữ im lặng lại nhanh chóng chuẩn bị xong nước ấm, lúc này thị nữ Ô Lan bên người Na Mộc Chung bưng thuốc đi đến, “Chủ tử, thuốc đã nấu xong, ngài thừa dịp nóng uống đi.”

Tô Tuyết Vân gật nhẹ, không biến sắc cầm chén thuốc uống một hơi cạn sạch, Ô Lan nhanh chóng đưa lên một đĩa mơ nhỏ. Tô Tuyết Vân ngậm một quả, trong miệng mùi vị chua xót dần dần tản đi, nàng đưa tay khoát lên trên cổ tay Ô Lan chậm rãi đi tới nhĩ phòng, thuận miệng hỏi: “Ấp a ấp úng làm cái gì?”

Ô Lan cúi đầu chần chờ, nhẹ giọng nói: “Chủ tử, bối lặc gia vẫn đứng ở bên ngoài, ngài xem……”

Tô Tuyết Vân trầm mặt, “Để nó đứng! Càng lớn càng ngu ngốc, đem một ả không thủ nữ tắc trở thành bảo vật, còn khiến nàng chạy đến ta này tới nháo, quả thực hoang đường!”

Ô Lan khuyên nhủ: “Có lẽ cái kia là loạn truyền, bối lặc gia cũng là sợ oan uổng phúc tấn, mới vừa rồi khi nô tài trở về nghe nói bối lặc gia đã cấm túc phúc tấn, có thể thấy được là sợ chọc ngài tức giận, chủ tử chớ vì thế tức hỏng thân thể.”

“Hừ, loạn truyền? Nhiều phúc tấn vào cung như thế, như thế nào liền không nhấc lên người khác? Ngươi xem xem tính tình nàng kia gió thổi qua gục, ta vừa mở miệng nàng ta đã khóc lên, tại trong lòng Bác Quả Nhĩ ta -ngạch nương này sợ là đã thành bà mẹ chồng ác độc.” Tô Tuyết Vân trong mắt chợt lóe một mạt trào phúng, “Nàng ta muốn vào cung, ta sẽ thanh toàn nàng ta, ta ngược muốn nhìn nàng ta có mệnh thẳng trên vân tiêu hay không.”

Ô Lan nghe ra chủ tử đã có chủ ý, liền không khuyên cái gì nữa, đỡ nàng vào thùng tắm tay chân rón rén hầu hạ nàng tắm rửa. Tô Tuyết Vân kiếp trước sớm có thói quen hầu hạ như vậy, vẻ mặt cũng chưa biến một chút. Nàng ngâm mình trong nước ấm cẩn thận hồi tưởng một lần toàn bộ mọi chuyện phát sinh từ khi tỉnh lại đến bây giờ, xác định bản thân không một tia một hào bại lộ mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời ở trong lòng lại cảnh cáo chính mình phải thời khắc cẩn thận. Kiếp trước thân phận nàng xuyên qua là hoàng hậu sắp bị phế bỏ, trước lúc rời đi đã lên làm thái hậu, cho nên bị người nhiễu nghỉ ngơi mới có thể tức giận, may mắn thân phận kiếp này không sai biệt quá nhiều, nàng trong phủ này vẫn là địa vị tối cao, không thì hôm nay khi nàng mở miệng kia một khắc liền lòi. Xem ra về sau vô luận lúc nào đều phải thấy rõ hoàn cảnh xung quanh lại mở miệng mới ổn thỏa.

Nghĩ đến tình huống trước mắt, khóe môi Tô Tuyết Vân hơi hơi cong lên, kiếp trước là nàng lần đầu tiên tiếp xúc hậu cung, khó tránh khỏi ăn rất nhiều mệt, nói là từng bước kinh tâm cũng không đủ, nhưng có kinh nghiệm cùng nhi tử đoạt đích, nhiệm vụ kiếp này liền có vẻ đơn giản hơn nhiều. Thuận Trị kia táo bạo, dễ nổi giận còn thích tìm chết căn bản không cần để vào mắt, nàng chỉ cần đối phó Hiếu Trang, Na Mộc Chung liền có thể thuận lợi đi đầu thai. Có lẽ, đuổi Hiếu Trang và Thuận Trị ra khỏi Tử Cấm thành sẽ càng có ý tứ?

“Ô Lan, vừa rồi ta đột nhiên nghe Bác Quả Nhĩ mời thái y?” Mặc kệ làm cái gì, thân thể phải dưỡng tốt đã, sau khi Tô Tuyết Vân tắm rửa xong mặc vào tẩm y thoải mái mềm mại, một lần nữa nằm về trên giường, gối mềm đệm chăn đều đã đổi qua, mười phần nhẹ nhàng khoan khoái.

“Thái y đã đến, đang tại thiên thính uống trà.” Ô Lan lên tiếng, lại cười nói: “Bối lặc gia nhưng khẩn trương ngài, sợ thân thể ngài không thoải mái, vẫn chờ ở bên ngoài, nô tài khuyên ngài ấy đi thiên thính nghỉ ngơi một chút đều không đi, rất hiếu thuận.”

Tô Tuyết Vân vẫn là vẻ mặt thản nhiên, lại không lạnh ý như lúc trước, ngữ khí cũng hòa hoãn rất nhiều, “Kêu nó trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng đã trễ, ta xem qua thái y liền muốn nghỉ ngơi, ngày mai lại cùng nó nói chuyện. Ngươi đi gọi thái y tiến vào.”

“Vâng, chủ tử.” Ô Lan thấy Tô Tuyết Vân không lại tức giận Bác Quả Nhĩ, trong lòng vui vẻ, bước nhanh lui ra ngoài an ủi Bác Quả Nhĩ.

Bác Quả Nhĩ năm nay người lăm tuổi, tuy rằng là bị Na Mộc Chung cưng chiều lớn lên, nhưng cũng là thật lòng hiếu thuận với ngạch nương Na Mộc Chung, chỉ là muốn bảo trụ mạng của hắn trước hết đem hắn bài chính, không thì sớm muộn gì vẫn bị hủy ở trên người Ô Vân Châu, nàng cũng nên từ từ mẫu biến thành một nghiêm mẫu. Thái y rất nhanh vào cửa, cách màn cẩn thận bắt mạch cho Tô Tuyết Vân, một lát sau giãn mày ra, khom người ôm quyền mười phần cung kính bẩm: “Khởi bẩm quý thái phi nương nương, nương nương trước kia khó thở công tâm, tích tụ khó tiêu mới có thể hôn mê bất tỉnh, như nay buồn bã đã tán, chỉ cần dùng thuốc dưỡng thân hai ngày liền khỏi hẳn.”

“Ừ, vất vả Từ thái y. Bất quá, bản cung thấy thân thể không tốt, sợ là muốn dưỡng thêm chút thời gian.”

Trong màn truyền ra giọng nói lãnh đạm, Từ thái y ở lâu trung thâm cung, nháy mắt lĩnh hội ý này. Ông ta gục đầu xuống cực kỳ tự nhiên nói tiếp: “Nương nương nói đúng, như nay đã vào đông, thân thể phải cẩn thận dưỡng mới sẽ không lưu lại mầm bệnh, vi thần liền mở liều thuốc ôn bổ, bổ khí ích máu, liên tục uống bảy ngày tới mười ngày.”

“Ừ.” Tô Tuyết Vân thản nhiên lên tiếng, Từ thái y liền khom người rời khỏi phòng, nói chuyện cùng người thông minh rất thoải mái, thời gian dưỡng bệnh từ hai ngày biến thành mười ngày, mấy ngày nay nàng có thể làm quen thật tốt thân phận trước mắt.

Về phần Đổng Ngạc thị Ô Vân Châu, hừ, tuy rằng bên ngoài chỉ là truyền chút tin lời đồn, nhưng Tô Tuyết Vân biết được sau này phát triển, lúc này Thuận Trị đang cãi nhau muốn tiếp Đổng Ngạc thị tiến cung, nếu không phải có Hiếu Trang đè nặng, đã sớm làm cho người trong thiên hạ chế giễu! Nhưng Hiếu Trang không hạ ác tâm với Thuận Trị được, không ra một tháng liền sẽ ra tay tính kế Bác Quả Nhĩ. Tô Tuyết Vân nhắm mắt, bên môi cong lên độ cong rất nhỏ, tại trước khi Hiếu Trang ra tay, nàng cần phải đưa cho bọn họ một phần đại lễ mới được.