Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 6




Cho dù có kính lúp, cách khá xa ông cụ cũng không thấy rõ, lão đành phải thu hồi công cụ, miệng toét lên: "Cô muốn biết? Lại đây, lại đây tôi sẽ nói cho cô." Khi nói hai chữ lại đây, tay còn vẫy hai cái, là lão dê già thứ thiệt.

Khương Hề hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, bước chân chậm rãi lui về phía sau.

Ông cụ thấy cái bóng mờ nhòa trước mắt rời đi thì mới trở về trước cửa ngồi lại, lầm bà lầm bầm trong miệng: "Nếu không phải con mụ kia không chịu châm chước, thì tao đã có một cơ thể trẻ tuổi rồi, con nhỏ lẳng lơ, chạy không thoát được đâu."

Khương Hề vòng ra phía sau lão: "..."

Con nhỏ lẳng lơ là đang mắng cậu đấy phỏng?

Chuyện này sao nhẫn nhịn nổi nữa, Khương Hề im ỉm nhặt một cục gạch từ dưới đất lên, không nói hai lời dùng hết sức choảng vào đầu ông cụ.

Không ngoài dự đoán, cảnh tượng máu bắn ba mét xuất hiện chắc rồi, cái đầu ông cụ trực tiếp bị đập văng ra, nhưng phần da thịt tại vết đứt trên cổ thì lại là chất liệu bằng gỗ, đây không phải thân thể của một nhân loại bình thường.

Tình cảnh này cũng không khác quá xa so với dự đoán của Khương Hề, sau khi ông cụ ngã xuống đất, cậu vứt cục gạch rồi nhặt một que gỗ tiếp tục khều cái thân thể trên đất, nào gõ nào đánh, phát hiện trừ máu tươi ra, thì cả người đều lằm bằng gỗ.

Lúc trước Khương Hề đã từng tự tay nhét con rối vào trong ngăn tủ, cho nên biết chất liệu con rối được làm bằng gỗ, cậu đứng im suy nghĩ một chốc, lại thoáng nhìn ông cụ ngã trên vũng máu, thấy xung quanh không ai phát hiện mình là hung thủ giết ' quái ', mau chóng quay người bỏ đi.

Trên người Khương Hề có dính vết máu của ông cụ kia, đang định về chỗ trọ để rửa ráy, kết quả đi đến nửa đường bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc la của phụ nữ, giọng còn khá quen thuộc, hình như là Vương Tĩnh Tĩnh?

Khương Hề hơi khựng lại, thay đổi con đường.

Đằng xa có không ít thôn dân bị tiếng khóc la thu hút đi tới, túm tụm lại ở bên cạnh cô ta yên lặng nhìn, sau khi nghe xong nội dung khóc la của cô gái, ai cũng không vươn tay giúp đỡ, toàn bộ thôn dân đều trở nên lẳng lặng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng cô kêu la như bệnh tâm thần.

Khương Hề đi qua, thấy Vương Tĩnh Tĩnh hai chân run rẩy ngã trên mặt đất, dường như bị sợ đến choáng váng, không ngừng khóc lóc, máu trên người còn nhiều hơn cả mình.

"Cô làm sao vậy? Điền Điềm đâu?" Khương Hề lập tức tiến lên ngồi xổm xuống xem xét cô ta, cũng không đỡ người đứng dậy ngay, trước tiên xem thử bị thương ở đâu, tránh cho tùy ý cử động làm vết thương nặng thêm.

Vương Tĩnh Tĩnh khóc quá dữ dội, cả người thút tha thút thít không ngừng được, cuối cùng cô ta cũng phát hiện ra những thôn dân mà lúc trước mình cho là tốt bụng lại đáng sợ cỡ nào, một đám người, đều đang hờ hững nhìn chằm chằm cô ta.

Sau khi nhìn thấy đồng đội quen thuộc, Vương Tĩnh Tĩnh càng kích động hơn, duỗi tay bấu chặt lấy cánh tay Khương Hề rồi hét to: "Điền Điềm.. Cô ấy, cô ấy chết rồi! Chết rồi! Bị băm từng miếng từng miếng, tôi nhìn thấy bọn chúng đang ăn thịt người! Bọn chúng ăn thịt người!"

Khương Hề nhăn mày lại, sức lực đang trong trạng thái điên loạn của Vương Tĩnh Tĩnh thật lớn, cánh tay cậu bị bấu rất đau.

Nhưng Khương Hề cũng không né tránh, sau khi phát hiện trên người đối phương cũng chả có thương tích gì, vết máu là của người khác, bèn đỡ cô ta dậy rồi nói: "Chúng ta trở về gặp mọi người trước rồi kể sau, bên ngoài không an toàn." Câu cuối cùng nói thật nhỏ, vì để không cho những thôn dân xung quanh nghe thấy.

Cũng may Vương Tĩnh Tĩnh còn chưa ngốc thật, dù bị dọa đến nhũn chân, cũng ép bản thân phải đứng dậy, vừa khóc vừa mau chóng rời đi cùng Khương Hề.

Lúc này cũng chỉ mới một hai tiếng sau bữa trưa, Viên Bưu và Úy Lam đều chưa thể trở lại chỗ trọ, Vương Tĩnh Tĩnh liền dùng thời gian rất lâu để bình tĩnh lại, chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Khương Hề nghe.

Trừ mấy chi tiết vụn vặt, đại khái sự việc cũng đơn giản, hai người Vương Tĩnh Tĩnh và Điền Điềm muốn đến chỗ bà cụ làm rối để tìm hiểu tin tức, điều đầu tiên phải biết rằng bà cụ ở chỗ nào, lần mò hỏi thăm thôn dân chỗ ở của bà ta, rồi bị thôn dân lấy làm niềm nở mời mọc vào trong nhà uống trà.

Hai cô gái tuy có lòng phòng bị, nhưng cũng chả thích phơi nắng, huống chi toát nhiều mồ hôi như vậy rất dễ khát nước, nguyên liệu nấu ăn nhận được buổi sáng cũng chẳng có vấn đề gì, lúc này chỉ uống ly trà mà thôi, xảy ra chuyện gì được chứ?

Kết quả không bao lâu sau khi uống, các cô không tài nào mở nổi mắt, trước đó Vương Tĩnh Tĩnh chỉ mới vượt một màn Game, nhưng những kẻ giết người trong màn Game đó đều là quỷ, kinh nghiệm cô ta không đủ, nay mắc bẫy của NPC cũng là chuyện thường tình.

"Lúc tôi hôn mê có thể nghe dược tiếng bọn họ thảo luận, thôn dân nói Điền Điềm nhìn non, thịt mềm, cho nên ăn cô ấy, rồi buông tha tôi," Vương Tĩnh Tĩnh vừa khóc vừa nói: "Chắc chắn Điền Điềm cũng nghe thấy giống tôi, trước khi chết nhất định cô ấy rất sợ hãi hu hu hu.."

Khương Hề rút khắn giấy từ trên bàn đưa qua: "Được rồi, tạm thời đừng nhớ lại những chuyện đó, bình tĩnh lại đã."

Nhưng Vương Tĩnh Tĩnh lại như đang tự ngược đãi vậy: "Sau đó tôi nghe được tiếng chặt thịt trên thớt gỗ và tiếng nhai nuốt, bây giờ tôi không có cách nào không nghĩ đến nó, hình ảnh sẽ tự động chui vào óc tôi, bọn họ ăn thịt người, bọn họ có phải quỷ không?"

Khương Hề nghĩ đến ông cụ mình đánh chết ở từ đường, lắc đầu nói: "Có thể là quái."

* * *

Suốt buổi chiều, Khương Hề đều ở chung với Vương Tĩnh Tĩnh, bởi vì người sau thật sự bị sốc quá đà.

Cũng bắt đầu từ chiều nay, lần đầu tiên Khương Hề mới biết phụ nữ chân chính lại biết khóc như này, là cậu không xứng!

Buổi tối, chờ hai người còn lại trở về, Khương Hề đơn giản kể lại tình huống của Điền Điềm, lại dùng nguyên liệu nấu ăn còn dư của bữa trưa để nấu một thau mì, Vương Tĩnh Tĩnh không có tâm trạng ăn uống gì, ba người khác đều ăn rất ngon lành.

Vương Tĩnh Tĩnh đập bàn một cái, sắc mặt phẫn nộ nói: "Ba người các anh, vậy mà còn nuốt trôi được hả?"

Khương Hề biết cô ta đang giận chó đánh mèo, cho nên không lên tiếng, Úy Lam càng lười phản ứng cô ta, chỉ có Viên Bưu trả lời: "Sao không ăn vô? Lỡ buổi tối gặp phải nguy hiểm, không ăn cũng chẳng có sức chạy trốn, tôi không muốn chết."

Vương Tĩnh Tĩnh tiếp tục rớt nước mắt, lúc cô ta chạy ra khỏi nhà thôn dân không chỉ thấy được thi thể bị cắt khúc của Điền Điềm, còn có mùi máu tanh tưởi khắp nhà, vết máu thịt trong miệng thôn dân, không có chướng ngại tâm lý là điều không thể.

Viên Bưu buông chén đũa trong tay rồi nói tiếp "Chiều nay tôi thám thính được tên điên kia từ nhỏ lớn lên ở bên ngoài, sau khi tốt nghiệp đại học mới trở lại trong thôn, kết quả không lâu sau liền bị điên, trừ điều này ra thì những manh mối hữu dụng khác đều không tài nào hỏi thăm được, các người thì sao?"

Khương Hề: "Tôi phát hiện ông cụ trông coi từ đường không phải con người, thân thể lão làm bằng gỗ, giống như con rối ấy, nhưng lão lại có thể nói năng đi lại, không phải con rối."

Viên Bưu sững sờ: "Con rối của chúng ta đều làm bằng gỗ? Sao cô biết? Còn chuyện ông cụ kia có điều khác thường sao cô lại phát hiện ra? Tôi còn không dám tới gần thôn dân."

Vương Tĩnh Tĩnh nghe xong lời này càng khóc đau lòng hơn, chỉ có cô ta ngu ngốc còn cho rằng thôn dân tốt bụng.

Khương Hề: "Lúc trước tôi từng tự tay nhét con rối vào trong tủ, cho nên biết chất liệu của chúng, còn về ông cụ.." Cậu nói với giọng yếu ớt: "Lão định sàm sỡ tôi, tôi đã xẻo lão."

Mọi người không rõ ý cụ thể của từ 'xẻo' mà cậu nói là gì, bèn không tiếp tục truy hỏi, Viên Bưu bỗng nhiên nhìn thấy quyển sách đặt ở bên tay phải cậu, hếch cằm chỉ một cái: "Đó là cái gì?"

Khương Hề không chút để ý mở miệng: "Trang bị rơi xuống từ chỗ ông cụ." Cậu đã quên vứt, vậy mà cầm theo suốt dọc đường.

Mọi người không rõ nguyên do, đúng lúc Úy Lam đang ngồi bên phải cậu bèn thuận tay cầm sách lên mở ra nhìn lướt qua, sắc mặt bỗng tối sầm, rồi mau chóng đóng lại.

Thời tiết quá nóng, Khương Hề đang không ngừng uống trà, cảm giác vẻ mặt của người bên cạnh có gì đó hơi sai, bèn duỗi tay lật thử một cái.

"Phụt! Khụ khụ khụ khụ khụ.." Ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống đã phun ra một ít, sặc tới yết hầu, cái lùm má vậy mà lại là truyện H! Là loại có màu nữa chứ!