Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 52




Trai đẹp trên giường, hình như tâm tình đang lúc khó ở của Khương Hề bỗng trở nên phơi phới hẳn lên thì phải? Ảo giác chăng.

Cậu đi đến mép giường, trông y chang như hoàng đế đang muốn lâm hạnh mỹ nhân, thậm chí còn học theo xưng hô của Úy Lam nói: "Cục cưng ơi, em tới đây."

* * *

Sự thật chứng minh làm chuyện ấy với Chủ Thần Đại Vũ Trụ đúng là có tác dụng thiệt, mới tò tí te có một nửa thì Khương Hề đã khôi phục lại sự tỉnh táo, thời gian còn lại thì cậu bò xuống khỏi trên thân của người đàn ông, đổi sang Úy Lam chủ động.

Hiện nay mới là ngày thứ ba, tuy rằng người chơi và NPC đều trở nên hung dữ hơn, nhưng tốt xấu gì nguyên một buổi trưa vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Mãi đến giờ cơm tối, trong nhà ăn có NPC vớt được một đốt ngón tay trong canh thịt.

May mà mới vừa ăn cơm, những người khác vội vã vứt đồ ăn trong tay xuống, người lỡ ăn phải hai miếng thịt cũng mau chóng chạy vào WC ói ra hết.

Trải qua tra xét mới biết được người chết là đầu bếp, thịt bữa tối nay đều là thi thể của ông ta, còn dư lại một nửa chưa dùng hết, đang để trong tủ lạnh.

Phòng bếp chỉ có hai đầu bếp và một tạp vụ, hung thủ là ai khỏi cần nói cũng biết.

Nhưng người đầu bếp kia lại không chịu thừa nhận, cứ nói là tạp vụ kia chiều nay ở suốt trong phòng bếp, đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu từ trước đó, ông ta đến là nấu luôn, hoàn toàn chưa hề thấy thịt.

Tạp vụ cũng không thừa nhận, nói mình chưa từng tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn, đầu bếp đang nói dối.

Dù sao cũng không có chứng cứ, những NPC lỡ ăn phải một hai miếng thịt, đem mọi sự tức giận đều trút hết lên hai người họ, cứ đánh cho một trận trước đã rồi tính tiếp.

Khương Hề còn đang nằm trên giường, cậu gần như bị lăn lộn suốt một ngày trời, hiện giờ nhìn thì như đang tỉnh táo đấy, nhưng cũng chưa chắc minh mẫn lắm đâu..

Úy Lam tới nhà ăn múc cơm, vậy mà gặp phải chuyện này, đành phải sử dụng nguyên liệu nấu ăn sạch sẽ để nấu lại một phần.

Lúc trở về phòng thì đã hơn nửa tiếng sau, Khương Hề hầm hầm nói: "Em còn tưởng rằng anh sướng xong không muốn chịu trách nhiệm nên bỏ trốn rồi chứ."

Úy Lam đơn giản kể lại chuyện ở nhà ăn, giải thích tại sao mình lại về trễ.

Khương Hề tấm tắc hai tiếng: "Không hổ là Game ở vũ trụ của anh, NPC đều biến thái vãi nồi."

Úy Lam: "..."

Chuyện này thật sự chả liên quan gì đến anh đâu, cùng lắm là do hệ thống quản lý khu vực này có khẩu vị hơi nặng đô thôi.

Sau khi ăn uống no nê, Khương Hề vừa không muốn xem TV, cũng không muốn làm vận động kịch liệt, bèn bảo người đàn ông mau lên giường, tựa vào trong lòng ngực anh rồi nói: "Chúng ta chơi trò chơi nhé?"

Úy Lam vừa rồi còn nghĩ sao nhóc con bỗng dưng nghĩ thoáng vậy? Tự dưng trong trạng thái tỉnh táo mà lại chủ động mời gọi, kết quả là muốn làm chuyện khác.

"Được, muốn chơi trò gì?" Sắc mặt người đàn ông dịu dàng nói.

Khương Hề: "Rất đơn giản, là trò hỏi xoáy đáp xoay, chúng ta mỗi người hỏi đối phương một câu, cần phải trả lời đúng sự thật, nếu bị phát hiện ra nói dối, thì phải cam tâm tình nguyện chịu sự trừng phạt nghiêm khắc!"

Nghe sao cũng thấy bất lợi cho Úy Lam, rốt cuộc Khương Hề mới chào đời chưa được bao lâu, lấy đâu ra chuyện để nói?

Nhưng anh vẫn gật đầu: "Được."

Khương Hề vừa lòng cười: "Em trước, hỏi một câu đơn giản, em là bạn trai thứ mấy của anh?"

Úy Lam không chút do dự: "Người đầu tiên."

Khương Hề lườm anh: "Ế! Đã biểu phải nói thật mà, anh sống bao nhiêu năm rồi? Sao em có thể là mối tình đầu được?"

"Là lời nói thật," Úy Lam nhéo mũi cậu: "Về sau lúc có cơ hội gặp được Chủ Thần của vũ trụ khác, không tin cứ hỏi bọn họ."

Khương Hề suýt chút nữa vạ miệng thốt ra câu 'có phải phương diện kia của anh không được hay không'? Còn chưa nói ra thì đã nuốt lẹ, được hay không chẳng lẽ cậu không rõ hở? Hơn nữa nếu dám nói ra mấy lời này thật, biết đâu chừng Úy Lam sẽ tử hình cậu trên giường ngay và luôn.

"Được, tới anh hỏi." Khương Hề nói.

Úy Lam cúi đầu, ở bên tai cậu khàn khàn nói: "Thích cái *beep* của người đàn ông nhà em không?"

Khương Hề: "..."

Khương Hề: "..."

Cả người cậu cứng đơ, đường đường là Chủ Thần Đại Vũ Trụ, hở tí là nói mấy thứ bậy bạ gì vậy?

Khương Hề đang định bật lại người đàn ông này, thì nghe Úy Lam tiếp tục nói: "Nói dối là sẽ phải chịu trừng phạt một cách vô điều kiện đó."

Sắc mặt Khương Hề lập tức đỏ bừng, hồi sau mới mở miệng: "Anh đào bẫy em!"

Úy Lam: "Tôi chỉ hỏi có một câu thôi, hơn nữa trò chơi này là do em đề xuất, khó trả lời lắm sao?"

Khương Hề ấp úng, há mồm cắn một miếng lên cánh tay anh: ".. Thích." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Úy Lam cười khẽ: "Rồi, đến em hỏi."

Khương Hề điều chỉnh trạng thái: "Trước khi gặp được em, anh đã lên giường với bao nhiêu người rồi?"

Úy Lam: "Không có."

Khương Hề không cho qua vụ này: "Vừa nãy nói chưa từng yêu đương em cũng chả thèm chấp, giờ lại nói chưa từng lên giường! Anh độc thân cả vạn năm chỉ tự mình tuốt thôi hả? Ai tin chứ?"

Người đàn ông bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Tôi là Chủ Thần vũ trụ ra đời sớm nhất trong thời kì hỗn độn sơ khai, lúc ấy cũng giống như em vậy, chỉ là hạng tép riu xoàng xĩnh, nhưng khi đó trật tự vũ trụ không bằng bây giờ, thậm chí còn không có loại sinh vật như con người, vì để sống sót, chúng Thần còn vất vả hơn nhiều so với người chơi hiện nay, nếu tìm bạn lữ, rất có khả năng sẽ bị đối phương nhân lúc không để ý mà cắn một miếng--"

"-- sau này, tôi giết hết tất cả các Thần Linh cổ xưa, cắn nuốt bọn họ, đứng ở trên đỉnh, thế là chẳng ai dám tiếp cận, đồng thời đã xem hết phù phiếm thế gian, đều không tránh khỏi nỗi đau sinh tử, càng chẳng muốn tìm bạn lữ, cho nên thật sự không lừa em đâu."

Khương Hề: ".. Được rồi, cho dù như vậy, về vấn đề ấy ấy thì anh giải quyết như thế nào? Đừng nói là thanh tâm quả dục nha, em cóc thèm tin đâu."

Úy Lam ăn ngay nói thật: "Tôi có thói ở sạch, chạm vào người khác sẽ thấy buồn nôn."

Khương Hề nhìn anh như kiểu anh cứ bịa tiếp đi.

Người đàn ông: "Tôi có thể thề với Thiên Đạo, đời này trừ em ra, nếu nảy sinh dục vọng với người khác, khiến cho tôi ưm.."

Khương Hề vội vàng dùng tay bịt miệng anh lại: "Anh điên rồi hả? Thề với Thiên Đạo sẽ trở thành sự thật đó!"

Úy Lam gỡ đôi tay của cậu ra: "Tôi biết, cho nên tôi nói đều là sự thật, mặc kệ là quá khứ, hay là tương lai, nếu tôi nảy sinh hứng thú *beep* đối với sinh vật khác ngoài em, hãy khiến vũ trụ của tôi diệt vong."

Khương Hề: "..."

Ánh mắt cậu cực kỳ phức tạp, Chủ Thần tử vong, vũ trụ vẫn sẽ tồn tại, nhưng nếu vũ trụ diệt vong, Chủ Thần sẽ chết chắc, cho nên dăm ba câu nói của Úy Lam đã lập nên một lời thề vĩnh hằng.

Chẳng khác nào nói giỡn.

Thật ra trước thời điểm lúc nãy, Khương Hề cho rằng Úy Lam đối với cậu chi chơi chơi thôi, cậu biết điểm thu hút nhất của mình nằm ở đâu, từ khi hỗn độn sơ khai, nhiều vũ trụ ra đời, nhưng hiện tại mọi thứ đã được lắng đọng lại, vũ trụ mới và Chủ Thần mới ra đời ngày càng ít, người khác chẳng có ai sạch sẽ bằng cậu.

Theo đúng nghĩa đen luôn, mặc kệ biểu hiện của Khương Hề có lẳng lơ cỡ nào đi nữa, linh hồn của cậu sạch sẽ mà mấy lão Chủ Thần chó ghẻ không tài nào sánh bằng được.

Cho nên Khương Hề cảm thấy chờ ngày nào đó Úy Lam chán ngấy, thì sẽ vứt bỏ mình, đi tìm một tiểu Chủ Thần mới ra đời khác, nhưng không ngờ..

"Anh thề mấy chuyện quá khứ còn được, nhưng tương lai ngàn vạn năm, bãi bể hóa nương dâu, không ai có thể đảm bảo mình sẽ toàn tâm toàn ý, ngay cả em cũng có khả năng sẽ thay đổi, biển thành kẻ vụ lợi, muốn cắn một miếng thịt từ trên người anh, nuốt chửng anh, vậy mà anh còn dám thề?" Khương Hề cuống cuồng cả lên.

Tuy rằng cậu cảm thấy cho dù tương lai mình có trở nên mạnh cỡ nào đi nữa, chắc chắn cũng sẽ không cắn nuốt Úy Lam, đây là lấy ví dụ thôi, lúc này bỗng dưng nhận được sự yêu chiều lớn lao đến vậy, Khương Hề có cảm giác như mình nhận không nổi.

Úy Lam nghiêm túc nói: "Em không cắn nuốt được tôi, tương lai em sẽ trưởng thành, chẳng lẽ tôi sẽ không tiến bộ hay sao? Ít nhất lúc này tôi tuyệt đối tin tưởng bản thân sẽ mãi mãi không thay lòng."

Khương Hề trở nên táo bạo: "Anh hoàn toàn không hiểu, thật ra em chả phải phường tốt lành gì đâu, tới Đại Vũ Trụ của anh ăn vụng, bò giường, sau này chắc chắn anh sẽ chán ghét em!"

Úy Lam: "Chuyện này tôi đều biết, nhưng em trong mắt tôi, vẫn rất đáng yêu."

Khương Hề: "..."

Không biết bây giờ trong lòng đang cảm động hay gì nữa, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh sẽ hối hận."

Úy Lam ôm cậu, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu của cậu: "Sẽ không, trừ khi có một ngày, em thay lòng đổi dạ."

Khương Hề bỗng nhiên ngẩng đầu: "Đúng vậy, mọi chuyện đều có lỡ như, nếu em.."

"Tôi đây sẽ kéo em cùng chết chung với tôi," người đàn ông dường như biết cậu muốn nói gì, ánh mắt tối tăm chặn lời Khương Hề: "Hơn nữa trước khi quyên sinh sẽ giết quách đối tượng mà em thay lòng đổi dạ luôn."

Khương Hề: ".. Em chỉ ví dụ thôi mờ, loại chuyện này chắc chắn em không làm đâu."

Úy Lam: "Ừm, tôi biết, hơn nữa đã lập lời thề, nhiều lời vô ích, chúng ta đã sớm cột chặt vào nhau, chỉ là em vẫn luôn không tin tưởng tôi, bây giờ tin chưa?"

Khương Hề ngửa mặt lên trời thở dài: "Bố đây tin anh cái cục cớt ấy! Đường đường là Chủ Thần vậy mà tự đào hố bẫy chính mình, nhất anh rồi đấy!"

Úy Lam tóm được môi cậu bắt đầu chùn chụt.

Khương Hề nghiêng đầu sang một bên nói: "Rồi bây giờ đến lượt anh hỏi."

Người đàn ông gặm cắn bên tai cậu: "Ở trên giường thích nhất là tư thế nào? Nói ra nguyên nhân."

Khương Hề: "..."

Mở miệng ra là chả nói tiếng người, câu này bảo cậu trả lời kiểu gì?

"Sao phải nói nguyên nhân nữa?" Khương Hề sắc mặt đỏ bừng không vui.

Người dàn ông: "Lúc nãy em hỏi tôi, tôi trả lời em lại không tin, bắt tôi giải thích cả nửa ngày trời, bây giờ tôi vì muốn có tính xác thực, đương nhiên cũng phải nghe em giải thích, ví dụ như tư thế cưỡi ngựa, vì sao lại thích cưỡi ngựa? Điểm nào làm em thích tư thế này?"

Anh nói rất có đạo lý, Khương Hề không thể nào cãi lại được, chỉ đành rối rắm một hồi rồi lắp bắp nói: "Em, em thích.. Không ở trên giường."

Úy Lam "Hửm?" một tiếng thật dài, tỏ vẻ hơi thắc mắc.

Khương Hề nằm sấp trong lòng anh không dám nhìn người: "Cũng không phải là không thích, mới đầu ở chỗ khác, như hồi đó ở trên bàn bida, hoặc là trên cái bàn khác nào đó, chỗ nào cũng được, chờ em mệt rồi lại lên giường.."

Người đàn ông cười khẽ một tiếng: "Như vậy à, được, tôi biết rồi, tiếp theo đến câu hỏi của em."

Cậu vốn dĩ chỉ muốn thăm dò xem hiện tại người đàn ông này nhiệt tình cỡ nào đối với mình, có tự dưng nổi sát tâm gì đó hay không, kết quả trải qua lời thề ban nãy, còn có gì đáng nói chứ? Nhưng để giảm bớt sự xấu hổ do bị hỏi vừa nãy, đúng lúc cậu có thể nói lảng sang chuyện khác: "Chúng ta quen biết không lâu, hơn nữa chắc chắn anh chẳng phải trúng tiếng sét ái tình với em, cho nên anh bắt đầu thích em từ khi nào? Nguyên nhân là gì?"

Úy Lam đứng đắn trả lời: "Cục cưng thân thể nuột nà lại còn damdang hết xẩy, đương nhiên là từ khi kéo em lên giường thì tôi đã bắt đầu thích chịt em rồi." Trọng điểm của câu này nằm ở chữ 'chịt'.