Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 44




Tay Quỷ còn chưa kịp tiếp tục điên cuồng giãy giụa, sắc mặt Úy Lam đã trở nên lạnh te bóp nát nó ngay và luôn, bóp bấy nhầy dễ như bỡn, thuận tiện còn vo tròn vo viên rồi quẳng vô thùng rác trong phòng vệ sinh.

Khương Hề ghét bỏ nói: "Mang rác rưởi ra ngoài vứt đi, gớm ghiếc quá, tay của anh cũng phải chà rửa mấy lần đó nha."

Tay Quỷ không có máu, chỉ là cục xí quách khô queo, nhưng não Khương Hề có thể ảo tưởng ra đủ thứ đồ dơ dáy bẩn thỉu, dám ăn nói như vậy với Úy Lam lại còn hối thúc đối phương đi dổ rác, toàn vũ trụ cũng chỉ có mỗi mình cậu thôi.

Người đàn ông vẫn chưa cãi lại, mau chóng xách túi rác ra cửa, trùng hợp hướng dẫn viên du lịch đang kêu mọi người tập hợp ở bên ngoài, thuyết minh sơ lược về làng du lịch này, Khương Hề bèn theo anh ra ngoài luôn.

Hướng dẫn viên du lịch nhìn thoáng qua mọi người, thấy tập hợp đầy đủ rồi mới mở miệng nói: "Mọi người có thời gian 5 ngày để vui chơi thăm thú ở làng du lịch, chắc không cần tôi dẫn đường đâu nhỉ? Nhưng tôi phải nói rõ một chút, Lệ Cảnh sơn trang trước kia còn được gọi là Phong Đô, cho nên, buổi tối hãy cố gắng ngủ sớm, trước 12 giờ nhất định phải về phòng, nhớ rõ, nhất định phải về phòng!"

Các người chơi nghiêm túc lắng nghe những gì hướng dẫn viên du lịch nói, nhưng những du khách NPC khác thì lại không vui: "Phong Đô mà cô nói là Phong Đô trong Phong Đô quỷ thành ấy hả? Thời buổi nào rồi mà còn mê tín dị đoan, bốc đại một nơi mà dám bảo là Quỷ thành?"

Hướng dẫn viên du lịch không hề giận dữ chút nào với những gì du khách nói, ngược lại rất kiên nhẫn giải thích: "Trước kia thật sự là một tòa thành, nhưng thời đại đang phát triển, mọi người cảm thấy ở không thoải mái nên đương nhiên đã dọn đi, nhưng lại có rất nhiều người nghe danh mà đến, thế là nơi này tự nhiên bị đổi thành làng du lịch."

Người kia vẫn chả thèm tin, hướng dẫn viên du lịch cũng cóc thèm đếm xỉa, chỉ tiếp tục nói: "Dù sao nhất định phải nhớ kỹ, trở về phòng trước 12 giờ, nếu muốn mua thứ gì, có quầy bán quà vặt ở phía đông, gặp phải chuyện không giải quyết được, cũng đi tìm ông chủ quầy hàng, được rồi, mọi người còn có câu nào muốn hỏi không?"

Trong số người chơi có một tên cao gầy lên tiếng: "Nếu nơi này có tên là Phong Đô, đã từng xảy ra chuyện gì đặc biệt à?" Biến tướng hỏi thăm manh mối.

Hướng dẫn viên du lịch chậm rãi mở miệng: "Nhiều lắm, nhất thời tôi cũng không biết nên nói từ đâu."

Một người chơi nữ mặc áo da tóc ngắn, trông có vẻ già giặn kinh nghiệm trực tiếp hỏi: "Từng có người chết không?"

Hướng dẫn viên du lịch sững sờ, mỉm cười trả lời: "Đương nhiên không có, nơi này của chúng ta là làng du lịch, sao mà có án mạng được?"

Người chơi tại hiện trường chả có ai tin, nhưng trong đám NPC thì lại có một gã đàn ông cười nhạo cô nàng giàu kinh nghiệm: "Hỏi câu ngu si gì vậy, sao mà có người chết được?" Cho dù giọng của gã không lớn lắm, mọi người vẫn có thể nghe rõ ràng.

Người chơi nữ giàu kinh nghiệm kia lạnh lùng liếc gã một cái.

Đối phương dường như cũng phát hiện ra những lời nói vừa nãy của mình không ổn cho lắm, nhưng cảm thấy xin lỗi thì mất mặt hơn, thế là lườm lại cô nàng kia một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Người chơi nữ đi lướt qua gã, người sau vẫn còn kên mặt: Muốn uýnh nhau hả? Câu này còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì đã cảm thấy tan nát con ciu..

Người chơi nữ giàu kinh nghiệm đã đạp thẳng vô háng của gã!

Nam NPC chưa bao giờ nghĩ đến có ngày mình sẽ phải chịu thiệt trong tay một cô gái như vậy, khom lưng ôm ciu nửa ngày vẫn chưa gượng dậy nổi.

Mà người anh em bên cạnh gã thấy vậy cũng kinh ngạc định ra tay đánh lại, nhưng trong số người chơi có một anh chàng đã tiến lên khống chế gã dễ như trở bàn tay, xoay người chào hỏi với người chơi nữ giàu kinh nghiệm, như có ý muốn hợp tác.

"Tụi bây có tin tao báo cảnh sát không hả!" Nam NPC không ngốc, sau khi chứng kiến thân thủ của đối phương liền biết cho dù có chấp cả gã và thằng bạn thì cũng chẳng đánh lại người ta, thế là giận dữ nạt nộ.

Cô Giàu Kinh Nghiệm cười lạnh một tiếng: "Xin cứ tự nhiên!" Nếu trong thế giới Game có sự nhúng tay của cảnh sát hoặc là người ở bên ngoài, cô mong còn chẳng kịp, biết đâu lại từ đó mà tìm được cách qua màn.

Nam NPC còn chưa kịp nghiến răng nghiến lợi chửi thêm đôi câu, người anh em bên cạnh gã đã trực tiếp cầm di động lên báo cảnh sát, kết quả tút tút tút cả nửa ngày trời không ai bắt máy, tắt đi gọi lại vẫn không ai nhận, điện thoại cảnh sát không phải luôn phục vụ 24/24 làm việc cả năm không nghỉ à? Đúng là hoài nghi cuộc đời luôn.

Những người chơi khác thấy không ai bắt máy, trong lòng bỗng thấy hơi tiếc nuối.

Đến tận bây giờ, nam NPC và người anh em của gã không dám gây gổ với cô Giàu Kinh Nghiệm nữa, chỉ đành giận giữ lườm nguýt cô nàng, mà hướng dẫn viên du lịch vẫn không hề nhúng tay vào việc này, đứng bên cạnh dặn dò du khách đôi câu rồi quay người bỏ đi.

"Xí!" Giản Tư Ý cười nhạo: "Hướng dẫn viên du lịch chắc chắn có vấn đề, nếu là một người hướng dẫn viên bình thường thấy du khách trong đoàn du lịch của mình đánh nhau báo cảnh sát, thì sớm đã bật khóc luôn rồi ấy chứ."

Cô ta nói hơi phóng đại, tuy không đến nỗi bật khóc, nhưng cũng không thể nào lại bàng quan không hỏi han gì như thế này được.

Giản Tư Ý cố tình nhìn thoáng qua Khương Hề, cô ta tiếc đứt ruột khi thấy một anh chàng đẹp giai như vậy mà lại thích đàn ông, hơn nữa gu thẩm mỹ còn chẳng ra làm sao, diện mạo của cái anh chàng tên Úy Lam kia tầm thường hết chỗ nói!

Nghĩ vậy Giản Tư Ý liền giương mắt nhìn lại người đàn ông, đúng lúc thấy trong tay anh đang xách túi rác, bèn hừ đối phương một tiếng đầy vẻ chán ghét.

Loại thái độ này, cho dù Úy Lam khinh thường tốn nước miếng cãi cọ với mấy đứa tép riu, thì Khương Hề vẫn giận méo bỏ qua được, cậu lạnh lùng lườm Giản Tư Ý một cái: "Sau này tránh xa người của tôi ra, nếu không.." Cậu duỗi tay nhận lấy túi rác trong tay người đàn ông rồi ném thẳng vào đối phương: "Nếu không thì rác rưởi trong này chính là kết cục của cô!"

Giản Tư Ý đứng khá gần Khương Hề, nhất thời không tránh kịp, cô ta cho rằng trong đó đựng thứ rác rưởi gì ghê tởm lắm, cho dù Khương Hề có đẹp giai cỡ nào thì cô ta vẫn phát cáu cả lên, kết quả sau khi cái thứ trong túi rớt ra, Giản Tư Ý nhìn thấy cái Tay Quỷ kia liền ré lên một tiếng khiếp vía: "Cái gì đây?"

Tuy rằng hướng dẫn viên du lịch đã đi, nhưng những NPC khác vẫn đang đi dạo ở gần đó, nghe Giản Tư Ý nói vậy liền chạy lại đây.

Khương Hề nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đồ chơi."

Các người chơi: "..."

Tin được chết liền!

"Anh!" Giản Tư Ý cũng không tiện gây gổ trước mặt NPC, kinh nghiệm nói cho cô ta biết, nếu để NPC biết được thân phận đặc biệt của người chơi, sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, thậm chí sẽ nâng cao độ khó của Game.

Màn chơi này ngay cả newbie cũng không có, độ khó vốn đã cao rồi, còn nâng cao nữa thì chờ chết cả team luôn đi.

Hơn nữa trò chơi vừa mới bắt đầu mà hai người trước mắt đã xử luôn cái thứ này, là cao thủ đó, sắt mặt Giản Tư Ý trở nên khó coi.

Sau khi Khương Hề cảnh cáo xong liền lườm nguýt kéo Úy Lam đi luôn, cậu không cần thiết phải lục đục với những người chơi khác.

* * *

Vừa trở về phòng, Khương Hề liền đẩy Úy Lam đi rửa tay lần nữa, còn hỏi: "Sao bỗng dưng lại dẫn em tới màn Game có độ khó cao vậy? Muốn chơi trò kích thích hả?"

Người đàn ông vừa rửa tay vừa chậm rãi nói: "Độ khó của Game càng cao, nguồn năng lượng càng nhiều, như thế mới đủ đút em ăn no chứ."

Khương Hề hơi sượng lại: ".. Anh không đau lòng chút nào cứ để mặc em lấy nguồn năng lượng như vậy thật à?"

Người đàn ông dùng khăn lông lau khô nước trên tay, đi đến trước mặt Khương Hề bẹo má cậu một cái: "Không tin những gì tôi nói à? Tôi đã từng lừa em bao giờ chưa?"

"Đến bây giờ thì phẩm tính của anh vẫn còn đáng tin cậy, nhưng mà.." Khương Hề thoáng do dự: "Thời gian quen biết của chúng ta quá ngắn."

Nếu đổi thành người khác, Khương Hề làm sao mà mất zin được? Cậu còn có thể dẹo hoài dẹo mãi luôn ấy chứ.

Úy Lam duỗi tay ôm người vào trong lòng, cúi đầu hôn chụt một cái lên môi cậu: "Còn đang trách tôi sao? Em biết bản lĩnh của tôi rồi đấy, nếu có lòng gây bất lợi cho em, hoàn toàn không cần thiết phải hứa hẹn gì hết, giống như trước đó khi tôi cho em một cơ hội cuối cùng, nếu đêm ấy em không tới tìm tôi.."

Khương Hề vào chính đêm ấy bị lão cờ hó này mần thịt nè! Đủ mọi thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cậu nhớ lại tình huống ngay lúc đó liền bắt đầu thấy hồi hộp: "Nếu em không đến tìm anh, sẽ như thế nào?" Khương Hề không dám chắc chắn Úy Lam có giết mình hay không.

Người đàn ông hôn từ mặt cậu kéo dài đến bên tai, giọng nói khàn khàn: "Tôi sẽ không cho em cơ hội để thích ứng nữa, cầm tù em ở bên cạnh tôi, chịch em mỗi ngày."

Khương Hề: "..."

Cái thứ quần què gì vậy!

Giọng điệu của Úy Lam trở nên tiếc hận: "Tiếc là em đã đến rồi."

Khương Hề đỏ bừng cả mặt, nhéo thiệt mạnh lên eo của người đàn ông một cái, nhưng cơ bắp của Úy Lam rắn chắc quá, nhéo hoài chả xi nhê.

Thứ chó này suốt ngày toàn nghĩ mấy cái quần què gì trong đầu! Khương Hề hạn hán lời: "Nếu anh dám làm như vậy, em đã sớm hận chết anh luôn rồi."

Úy Lam: "Không đâu, lúc đấy tôi sẽ dùng một thủ đoạn mạnh mẽ khác khiến em yêu tôi, không xa rời tôi dù là nửa bước.. Nhưng quá trình thì hơi đau khổ xíu."

Khương Hề: "..."

Đứa nào cho ổng tự tin nói ra những lời này vậy?

Giọng của Khương Hề bỗng tăng đề xi ben: "Anh nằm mơ hả? Em lại đâu có mắc chứng Stockholm," cậu không cam lòng há miệng cắn lên mặt Úy Lam: "Này thì nói xàm nè, này thì tự luyến nè!"

Úy Lam bắt được miệng cậu, ngang ngược hôn trả lại, chả giải thích gì thêm đối với mấy câu phản bác của Khương Hề, ít nhất thì bây giờ nhóc con đã không còn bứt rứt cái vụ thời gian quen biết của hai người dài hay ngắn nữa rồi nhỉ?

Sau khi hôn xong, Khương Hề chỉ huy: "Tới cũng tới rồi, đi hỏi thăm manh mối của màn Game này trước đã." Nếu Úy Lam đã nói không ngại, cậu đương nhiên không thèm khách sáo nữa bắt đầu đi thu gom nguồn năng lượng.

Hai người vội vàng ra cửa, Khương Hề rà quét một vòng, thoáng thấy lác đác hai ba người chơi, cuối cùng lựa chọn phương hướng đi về phía bờ hồ sen.

Thời gian mùa màng trong mỗi màn Game đều không giống nhau, bây giờ nơi này đang vào mua hè, thời tiết hơi nóng, nhưng vẫn chưa tới thời điểm nóng nhất.

Hồ sen rất lớn, lá sen xanh biếc phủ kín hồ nước mênh mông, hoa sen phần lớn đều đang là nụ, nở rộ khá ít.

Bên cạnh có cho thuê thuyền nhỏ, Khương Hề liếc sơ qua một cái đang định rời đi, thì Úy Lam lại lôi kéo cậu nói muốn chơi chèo thuyền một lát.

Khương Hề nhướng mày: "Ấu trĩ thế à?"

Úy Lam nhìn cậu một cái với ánh mắt sâu hút, không nói gì thêm.

Khương Hề cảm thấy ánh mắt của người đàn ông có gì đó sai sai, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Thuyền chạy bằng điện khá nhỏ, chỉ có hai chỗ, một người ở phía trước cầm bánh lái, một người khác ngồi ở phía sau, Khương Hề khẽ nhíu mày, nghĩ bụng bình thường hẹn hò không phải đều chọn loại thuyền gỗ chèo bằng tay sẽ lãng mạn hơn à?

Nhưng cậu không mở miệng nói ra, mặc áo phao bèn theo đuôi đi lên thuyền.

Úy Lam cầm lái ở phía trước, Khương Hề nhàn rỗi ngắm nghía phong cảnh, rảnh tới nỗi không có gì làm bèn vươn tay chọt lá sen hoa sen, qua một hồi lâu, đến khi hai người đều bị hoa sen che chắn không còn nhìn thấy bờ, người đàn ông mở miệng nói: "Tới đây, ngồi phía trước tôi."

"Hả?" Khương Hề thắc mắc: "Tại sao? Chật lắm."

Chỗ ngồi trên chiếc thuyền chạy bằng điện này cũng khá lớn, nhưng hai người đàn ông ngồi chung một chỗ thì vẫn thấy hơi chật.

Người đàn ông lặp lại: "Tới đây." Giọng điệu không cho phép từ chối.

Khương Hề: ".. Được rồi, anh dừng một chút, để em cởi áo phao ra cái đã, vả lại thuyền chạy nhanh quá em không qua đó được." Hai vị Chủ Thần dù có phế cỡ nào thì cũng không có khả năng nảy ra chuyện gì ở đây được, áo phao rất dày, mặc vào sẽ khá là choáng chỗ.

Thuyền lập tức ngừng lại. Người đàn ông cũng bắt đầu cởi áo phao ra.

Chờ sau khi Khương Hề bò qua chỗ đó, Úy Lam duỗi tay đón được cậu, tách hai chân Khương Hề ra ngồi xoạc lên đùi mình.