Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 18




"Anh! Anh.." Nửa ngày trời Khương Hề chẳng thốt nổi lời nào, tuy rằng đều là nam, theo lý dù bị nhìn thấy thì cũng chẳng sao, nhưng cậu còn có ngực, điều này khiến người ta ngượng muốn chết.

Chủ yếu là đối phương biết được tình huống thật sự của mình, chuyện gì xảy ra vậy?

"Nếu cậu không cố ý đi theo tôi thật, thì chính là.." Ánh mắt người đàn ông thay đổi như đang nhìn một người chết: "Kết hợp ngẫu nhiên, cậu biết được thế giới Game có một chương trình nhỏ này không? Có thể liên tục kết hợp ngẫu nhiên với tôi, chỉ có Chủ thần."

Người đàn ông cúi đầu, cách Khương Hề càng ngày càng gần, thậm chí chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau: "Cho nên, cậu là vế sau ư? Tiểu Chủ thần."

Giọng của Úy Lam rất nhỏ, nếu không nghe kĩ, còn tưởng anh đang nỉ non nói lời tâm tình, nhưng trái tim Khương Hề thì sắp vọt tới tận cổ luôn, dù không có ký ức, quên luôn chuyện một khi bại lộ thân phận sẽ bị xóa bỏ, thì lúc này cậu vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm tột độ.

Dường như ngay sau đó sẽ chết không có chỗ chôn vậy.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Trong nháy mắt, đầu óc Khương Hề hiện lên mấy phương án chạy trốn, thành công hay không thì chưa biết, nhưng cho dù thành công đi chăng nữa, thì người đàn ông này cũng sẽ không buông tha mình.

Cho nên không thể chạy.

Khương Hề nhìn người đàn ông tưởng chừng như đang gần gũi không kẽ hở với mình nhưng thực tế thì lại chẳng hề đụng vào cậu xíu nào, sắc mặt đỏ lên: "Thật xin lỗi, em cứng rồi."

Người đàn ông: "..."

Bầu không khí xung quanh ngưng đọng.

Hô hấp của Khương Hề thậm chí có hơi bất ổn, cậu cố gắng kéo làn váy xuống, dường như muốn che đậy gì đó: "Anh đứng gần em quá, em khó chịu."

Úy Lam sầm mặt lùi về phía sau hai bước ngay và luôn: "..."

Nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Khương Hề nói năng dè dặt: "Anh có thể.. Giúp em một chút được hông? Em.." Nói rồi sắc mặt cậu càng đỏ bừng hơn, mấy câu tiếp theo thì ấp a ấp úng ngượng ngùng mở miệng.

Người đẹp ngây thơ xin giúp đỡ, đổi thành bất kỳ ai khác đều sẽ hóa thân thành sói nhào vô, nhưng Úy Lam lại chẳng muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, xoay người bỏ đi, còn đóng cửa vang lên một tiếng rầm rõ to.

Hiện trường không còn ai khác, Khương Hề lập tức trở lại bình thường, đỏ mặt và sự ngượng ngùng ban nãy dường như chỉ là ảo giác.

Cậu chậm rãi giơ tay lên sờ khuôn mặt mình, Khương Hề biết trên đời này có đàn ông có thể không trầm mê sắc đẹp, nhưng không thể nào tránh như rắn rết vậy được.

Cho dù là trai thẳng chính hiệu biết Khương Hề là nam, cũng sẽ không biểu hiện giống như Úy Lam, người này dường như.. Vô dục vô cầu?

Từ này hình dung không đúng lắm, Khương Hề nghĩ ngợi một lúc, phải là quá mức lý trí, chưa bao giờ bị dục vọng khống chế nhỉ?

Thú vị đấy.

Cũng rất nguy hiểm.

Khương Hề đứng tại chỗ một lát rồi mới rời đi, lúc nãy cậu đã nói mình đang cứng, thì chắc chắn phải giải quyết, giờ ra cửa ngay lỡ đụng phải Úy Lam, chẳng phải sẽ bị vạch trần lời nói dối hay sao?

Thoáng cái đã tới giữa trưa, tủ lạnh trong phòng bếp có không ít đồ ăn, nhưng không ai nấu nướng, bữa cơm đầu tiên mọi người chấp nhận ăn đồ nguội lạnh cũng được, dù sao thì thời tiết cũng nóng nực.

Nhưng lại có người chơi nam liếc nhìn Khương Hề một cái, bắt đầu gây sự: "Việc gì cũng không giúp được, còn không mau đi nấu cơm? Hoặc là cưng chuẩn bị cởi sạch quần áo hầu hạ mấy anh? Cũng coi như giúp đỡ."

Gã đang thèm nhỏ dãi mỹ nhân nên mới cố ý nói vậy, vừa nói mấy lời này xong nhất thời cả phòng trở nên yên tĩnh, đương sự Khương Hề mặt mày lạnh lẽo, còn chưa kịp nói gì, thì chàng trai tóc húi cua đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, chế nhạo một tiếng: "Ông chú đừng có tởm vậy được không, làm người dùm cái."

Người chơi nam trông khoảng 40 tuổi, chàng trai tóc húi cua còn giống học sinh, gọi tiếng chú cũng chẳng sai, người trước đập bàn đứng dậy: "Mày nói ai không phải người? Shit --"

Một chữ cuối cùng, là do ly nước bên cạnh Úy Lam không cẩn thận bị đổ, nước nóng đúng lúc khiến người chơi nam bị phỏng tay, gã không nói hai lời liền đấm về phía Úy Lam.

Ngay sau đó Khương Hề dường như nghe thấy một tiếng 'crack', tay của người chơi nam kia hình như bị Úy Lam vặn gãy.

Kế đó là tiếng la hét thảm thiết, người chơi nam vẫn luôn cảm thấy Úy Lam trông rất vô hại, cho nên xuống tay không hề cố kỵ, ai ngờ đụng phải thú dữ.

"Tự mình làm đổ ly nước, không liên quan gì đến tôi." Người đàn ông nói xong bèn buông tay đối phương ra, người sau chẳng dám hó hé câu nào, nói trắng ra là gã chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu, chứ gặp phải người có thực lực, thì tự mình biết không thể trêu vào.

Mọi người nhìn một màn trước mắt này, như thể mới lần đầu biết Úy Lam vậy, kinh ngạc xét nét anh, thân hình người chơi nam cũng khá bự con, vậy mà lại bị chế ngự dễ như bỡn.

Nhưng đa số người chơi vẫn không nhìn ra Úy Lam có gì khác thường, chỉ có Lương Bỉnh giật mình nhìn anh một hồi.

"Được rồi, thế giới Game đã đủ nguy hiểm, tốt nhất không nên động thủ với đồng đội, còn cô nàng nào kia nữa, cũng chú ý chút đi." Thiến Thiến không kiên nhẫn nói, từ 'cô nàng nào kia' chính là ám chỉ Khương Hề.

Khương Hề hung hăng đặt mạnh ly trà trong tay xuống bàn, nhìn Thiến Thiến nói một cách sắc lẻm: "Mặt đã xấu rồi, lại còn không biết ăn nói luôn hả? Đứa ngu cũng nhìn ra được là chó đang cắn tao nè?"

Thiến Thiến: "Mày!"

"Được rồi, đều bớt nói vài câu," Lương Bình cản lại cô ta: "Còn thừa sức quá thì đi tìm manh mối đi."

* * *

Buổi chiều, mọi người tiếp tục chia nhau ra hành động, Khương Hề biết gã người chơi nam gây sự kia vẫn luôn ghim mình, cậu không những không tránh né, còn chuyên môn chọn mấy chỗ hẻo lánh để đi, một mình đến phòng sách ở cuối lầu ba.

Đang lúc cậu tìm kiếm này nọ trong phòng sách, bỗng nhiên nghe được phía sau vang lên tiếng đóng cửa.

Khương Hề hơi nhếch khóe miệng, mắc câu rồi.

Người chơi nam vì phòng ngừa cậu kêu lên, cũng không nói lời vô nghĩa, muốn khống chế Khương Hề trước rồi hẵng tính, cậu né sang một bên như thể có đôi mắt mọc phía sau, quay người lại dùng lưỡi dao nhanh gọn lẹ cắt đứt yết hầu đối phương, một phát mất mạng.

Lưỡi dao trong tay Khương Hề là hung khí người cha dùng để giết chết mình, cho nên cậu có thể tùy ý biến ảo ra hoặc thu về.

Người chơi nam kia không kịp phản ứng được đã xảy ra chuyện gì? Hai mắt trợn to nhìn Khương Hề, chết không nhắm mắt.

Tâm tình cậu cực kỳ vui tươi, thu hồi lưỡi dao xoay người rời khỏi chỗ này, cậu không thể để người khác biết mình là hung thủ.

Kết quả trong giây phút mở cửa ra kia, liền bốn mắt nhìn nhau với Úy Lam, ngay sau đó người đàn ông nhìn thấy được thi thể trên mặt đất.

Trái tim Khương Hề đập thình thịch, đang định lên tiếng biện giải, thì người đàn ông đã mở miệng: "Tôi không thích người khác gạt tôi."

Khương Hề: "..."

Tất cả những gì định nói đều bị nuốt trở lại.

Người đàn ông tiến về phía trước một bước, cậu bèn lùi về sau một bước, cuối cùng hai người lại vào phòng lần nữa, Úy Lam thuận tay đóng cửa lại, lạnh lùng nhìn cậu.

"Trước đó cảm ơn anh đã giúp em giáo huấn gã, lúc nãy gã lại nổi lên ý đồ với em, em không nói dối." Khương Hề cúi đầu như một đứa bé làm sai chuyện.

Úy Lam: "Tôi nói rồi là tự gã xui xẻo làm đổ ly nước còn ra tay với tôi, chứ tôi không hề chủ động vươn tay giúp đỡ gì cậu."

Khương Hề đang định nói gì đó, thì thấy phía sau người đàn ông có một cái bóng mờ thoáng vụt qua, cậu bèn sửa miệng: "Cẩn thận!"

Úy Lam nháy mắt né tránh, Khương Hề cũng tiến lên hai bước chắn trước mặt anh, hét lên với cái bóng mờ kia: "Mẹ! Đây là anh bạn trai con mới quen, mẹ đừng ra tay với ảnh."

Bóng mờ: Soạt! Soạt soạt bịch!

Có thể là bị lời nói của Khương Hề gây chấn động không nhẹ, bóng mờ không chú ý nhìn đường liền tông trúng cái tủ, rồi dừng lại luôn.