Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 17




Chàng trai tóc húi cua nhún vai nhìn về phía đồng đội: "Không lâu trước đó mọi người cũng bị đột ngột dịch chuyển đến căn biệt thự này, ở đây trừ chúng ta ra thì không còn ai khác, cái trạng thái lơ mơ lúc này của 'cô ấy' lại chưa tới tập hợp với tụi mình, chắc chắn là newbie."

Nếu không phải 'người đẹp' trước mặt này quá mức xuất sắc, chàng trai tóc húi cua cũng lười giải thích, nhưng nay lại góp thêm mấy câu: "Cô đang ở nhà tắm rửa đột nhiên bị dịch chuyển vào à? Sau đó không rõ đang xảy ra chuyện gì, nên chần chừ mãi đến giờ vẫn chưa đi ra?" Cậu ta hỏi Khương Hề.

Người sau nghe mà chẳng hiểu gì sất, nhưng không ngại giả bộ mờ mịt gật đầu, thuận tiện cười thân thiện với mọi người một cái, ra vẻ rất chi là 'yếu đuối', như vậy dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác.

Quả nhiên, hiện trường cũng không có ai hoài nghi những lời chàng trai tóc húi cua nói, chủ yếu là do Game quả thật mới vừa bắt đầu, newbie ngây thơ chưa kịp tập hợp cũng là chuyện bình thường, hơn nữa Khương Hề ăn mặc như vậy, có thể lý giải việc cậu ngại ngùng ra cửa.

Trong đội ngũ có một người đàn ông mặc âu phục khoảng 30 tuổi mở miệng: "Nếu như vậy, newbie hãy đi theo chúng tôi đi, cô tên là gì?"

Trên người tên mặc âu phục có khí thế của một kẻ thượng vị, trong bảy tám người này dường như chiếm địa vị chủ chốt, Khương Hề nhìn hắn một lúc mới lên tiếng: "Tôi tên Khương Hề, nên xưng hô với anh như thế nào?"

Tên mặc âu phục cười: "Không cần khách khí như vậy, tôi họ Lương, tên một chữ Bỉnh, mọi người tiếp tục chia nhau điều tra, Thiến Thiến hãy nói sơ qua với cô Khương về quy tắc Game đi." Thiến Thiến là cô gái cao gầy đứng bên cạnh hắn, trông cũng ưa nhìn, ánh mắt cực kỳ sắc sảo.

Thế giới Game không phải là nơi ham chơi hưởng lạc, nhưng hiện giờ có hai newbie chỉ biết vâng ạ dạ thưa, những người khác đều là cáo già lòng có mưu toan, không nắm rõ chi tiết về đối phương, cho nên dù có người thèm muốn sắc đẹp của Khương Hề, trong nhất thời cũng không ai dám biểu hiện quá mức trắng trợn, nhiều lắm chỉ nhìn ngắm không chút kiêng nể gì thôi.

Khương Hề vừa ngước mắt, liền đụng phải một ánh mắt khiến mình không thoải mái, đó là một gã trung niên tóc hơi bết, cực kì gầy, lưng còn hơi còng, gương mặt thật ra không xấu lắm, nhưng về phương diện khí chất thì đúng là khiến người ta không dám khen tặng.

Gã lưng còng phát hiện 'người đẹp' đang nhìn mình, cười càng xấu xí hơn..

Khương Hề yên lặng ghi vào trong mắt, khóe miệng âm thầm nhếch lên độ cong, tốt lắm, mọi người đều hăng hái tìm đường chết quá nhỉ.

Làm phụ nữ, lần đầu tiên Thiến Thiến gặp Khương Hề đã chẳng ưa thích gì cậu, bởi vì đối phương xinh đẹp, gợi cảm, ngây thơ, sạch sẽ hơn cô ta.. Đương nhiên đấy chỉ là vẻ bề ngoài, ở trong mắt phụ nữ, ngây thơ chẳng phải là để dụ dỗ đàn ông hay sao? Cô ta khinh thường!

Nhưng ra vẻ qua loa giải thích một chút cho newbie thì vẫn cần phải làm, cô ta lạnh lùng nói: "Nơi này là thế giới Game, không phải là thế giới hiện thực, chúng ta cần thiết phải đảm bảo mạng sống trong lúc hoàn thành nhiệm vụ.."

Thiến Thiến còn thuận tiện nói một chút về tình huống ở thế giới này, căn biệt thự này có một gia đình bốn người từng ở, ba, mẹ và con trai con gái, nhưng bỗng một ngày người mẹ mất tích, không bao lâu sau con trai con gái cũng lần lượt mất tích theo.

Sau khi báo cảnh sát cũng không tìm ra manh mối, còn lại một mình người cha không thể chịu đựng được sự đau khổ khi mất đi người thân, đã dọn khỏi nơi đây, nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm người nhà của mình, người chơi là thám tử tư mà ông ta mời đến, bọn họ có thời gian năm ngày để tìm ra lời giải trong căn biệt thự.

Sau khi Khương Hề nghe xong: "..."

Cậu tưởng rằng việc mình là quỷ đã đủ vi diệu rồi, sao lai lịch của mấy người này còn lớn hơn mình nữa vậy nè?

Đầu óc Khương Hề bây giờ hơi loạn, cậu chính là 'con gái nhỏ' bị mất tích của căn biệt thự này, nhưng phía dưới lại có tờ rym, hơn nữa cậu còn cảm thấy đáng lẽ mình phải là nam mới đúng.

Ngoài ra, Khương Hề biết hung thủ giết chết một nhà ba người chính là người cha, nếu cảnh sát đã không điều tra ra được manh mối thì cứ mặc kệ luôn đi, còn làm trò mời thám tử tư làm gì?

Khương Hề trầm ngâm tự hỏi một hồi, không nghĩ ra đầu mối, thôi thì cậu chỉ đành làm một tên sát thủ vô cảm vậy, mấy chuyện khác tạm thời quẳng hết sang bên đi.

Thiến Thiến sau khi nói xong những gì cần nói thì chẳng thèm đếm xỉa gì đến cậu nữa, đương nhiên Khương Hề cũng chả thèm để bụng, muốn đi thay bộ quần áo khác, nhưng tên mặc âu phục tên Lương Bỉnh kia ngăn cản: "Đồ vật nơi này tốt nhất đừng nên sờ mó lung tung, nếu không sẽ dễ dàng kích phát điều kiện tử vong."

Vì xây dựng hình tượng ngoan ngoãn nghe lời, Khương Hề đành phải thỏa hiệp, tìm cái máy sấy hong khô váy.

Cũng may bên trong cậu là nam, dù có mặc váy hai dây để lộ cánh tay thì cậu cũng chẳng thấy ngượng ngùng gì, sau đó giả bộ tìm này tìm nọ trong biệt thự như những người khác.

Biệt thự tổng cộng có ba tầng, Khương Hề thừa dịp Thiến Thiến không chú ý, xoay người chạy lên lầu hai, vừa đến khúc cua, suýt chút nữa đã đâm sầm vào một người đàn ông.

Tính cảnh giác của đối phương rất cao, thân hình linh hoạt né sang một bên.

"Thật xin lỗi, do tôi không nhìn đường." Khương Hề vội vàng mở miệng, vẻ mặt hối lỗi.

Người đàn ông: "..."

"Cậu lại muốn giở trò quỷ gì đấy? Ở đây giả bộ với tôi à?" Người đàn ông nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Khương Hề kinh ngạc nhìn anh, người trước mặt này rõ ràng tướng mạo bình thường, nhưng ánh mắt lại trấn tĩnh sâu thẳm, có vẻ không hề bị sắc đẹp của mình mê hoặc chút nào.

"Anh.. Có ý gì?" Khương Hề đang định đề phòng lùi về phía sau, thì người đàn ông đã đẩy cửa phòng bên cạnh ra, vươn tay lôi cậu vào, sau đó đóng cửa lại.

Ý nghĩ đầu tiên của Khương Hề là: Ảnh muốn xoạc mị?

Chuyện tốt, có thể giết người rồi!

Kết quả là tuy người đàn ông đứng rất gần cậu, nhưng vẫn duy trì khoảng cách an toàn, đứng đắn nói một cách hờ hững: "Liên tiếp hai thế giới đều gặp phải tôi, cậu có gì muốn nói không?"

Đại Vũ Trụ vận hành vô số Game, giữa người chơi với nhau trừ khi có đồ vật kết team, hoặc là đối phương dùng đạo cụ truy tìm mình, bằng không thì tỷ lệ gặp nhau còn khó hơn cả trúng vé số.

Khương Hề vẫn không hiểu, rụt rè hỏi một câu: "Vị tiên sinh này, tôi không hiểu anh đang nói gì."

Người đàn ông không kiên nhẫn cho lắm, thấy cậu không phối hợp, bèn duỗi tay bóp lấy cổ Khương Hề, đè người lên cánh cửa nói lời uy hiếp: "Ở thế giới trước tôi có thể cứu cậu, thì bây giờ cũng có thể giết cậu." Nói rồi đầu ngón tay chậm rãi siết chặt.

Dám động thủ với mình? Khương Hề vui vẻ trong lòng, đang định phản sát, lại phát hiện mình không tài nào tránh thoát khỏi sự khống chế của đối phương được.

Đệt! Sao lại như thế?

Hơn nữa làm một con quỷ đã chết, vậy mà lúc này cậu lại có cảm giác hít thở không thông, người đàn ông này có lai lịch gì?

Rối rắm một hồi, Khương Hề bắt đầu rén, mở miệng xin tha: "Anh ơi, chúng ta không oán không thù, tha mạng đi!"

Nghe được xưng hô quen thuộc, người đàn ông mới tạm thời buông cậu ra, nói bốn chữ: "Thành thật khai báo."

Sau khi bị hoảng sợ, Khương Hề mới bắt đầu đánh giá người đàn ông một cách cẩn thận, nhìn một hồi liền phát hiện ra chỗ kì lạ, lúc nãy mình bị hoa mắt hả? Gương mặt này! Sao cậu có thể cảm thấy đối phương dung mạo bình thường cơ chứ?

Khương Hề vội lên tiếng giải thích: "Tiên sinh, ký ức của tôi có sự sai sót, cho nên tôi thật sự không hiểu những gì ngài nói, ngài tên họ là gì?"

Người đàn ông tuy hơi nghi ngờ, nhưng lại không nhìn ra cậu nói dối hay không, bèn híp mắt báo ra họ tên: "Úy Lam."

Khương Hề ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: "Úy tiên sinh, tôi nghĩ có khả năng ngài đang hiểu lầm gì đó, hoặc là đã nhận sai người? Tôi thật sự không quen biết ngài."

Trong giọng nói của người đàn ông ẩn chứa mấy phần nguy hiểm: "Nhận sai? Cho dù mặt giống nhau như đúc, tên cũng giống hay sao? Huống chi.." Anh nói tới đây liền nhanh chóng xốc váy của Khương Hề lên "Cậu là con trai, bí mật này người bình thường không thể giả mạo được."

Khương Hề: "!"

Hai giây trôi qua, sắc mặt Khương Hề bỗng nhiên đỏ lên, nhanh chóng che lại dưới háng!