Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 4




Editor: AmiLee

Hạ Lan Giác do dự tới do dự đi đã bỏ lỡ thời cơ chạy trốn trước tiên.

Đến khi Tư Thần Diệu chỉ thị, Lộ Bách an bài cho nhóm người máy gia tăng khởi công, những người khác trong đội lính đánh thuê cũng đều tận lực hỗ trợ, nửa giờ sau đã khai quật tới khu vực Hạ Lan Giác ở.

"Lão đại, có dao động sinh mệnh, cái này có ít nhất có mười mấy người còn sống, tín hiệu còn rất mạnh."

Tư Thần Diệu nghe vậy đáp:

"Đào ra, chú ý đừng làm cho người ta chết."

Nghĩ đến người mình cảm thấy hứng thú rất có thể là một phần tử bất hợp pháp trong căn cứ ngầm này.

Tư Thần Diệu tâm tình hơi có điểm âm trầm, nhưng suy xét đến đối phương có hơi thở trong lành tươi mát, Tư Thần Diệu cảm thấy đối phương làm chuyện xấu có khả năng rất là nhỏ.

Bởi vậy mắt rất nhanh sẽ nhìn thấy hình dạng thật của đối phương, trong lòng Tư Thần Diệu tràn ngập cảm giác khẩn trương, chờ mong và hưng phấn.

Phát hiện đối phương tựa hồ muốn đem y đào ra, Hạ Lan Giác còn đang sững sờ chưa kịp phản ứng.

Đến khi cảm giác được tầm mắt của những người Trúc Cơ Luyện Khí này, đang hoảng loạn nhìn về phía y dò hỏi hoặc là xin giúp đỡ, Hạ Lan Giác mới hơi lấy lại chút tinh thần, trấn an bọn họ một chút:

"Không có việc gì, người tới đều rất yếu, tôi sẽ bảo vệ tốt của các bạn."

Hạ Lan Giác hồn nhiên đã quên chính mình mới vừa bị một người trong đó mang đến cảm giác nguy hiểm sợ tới mức muốn chạy trốn, trực tiếp khoác lác với những người khác.

Những người khác vẫn nghe không hiểu Hạ Lan Giác nói, nhưng đối với y toàn tâm tín nhiệm, thấy y cũng không có vẻ lo lắng gì thì rất nhanh an tâm lại.

Hạ Lan Giác có thể ở vụ nổ mạnh như vậy bảo vệ an toàn cho bọn họ, lại còn có bảo bối thần kỳ khởi tử hồi sinh và phản lão hoàn đồng, thậm chí hoàn toàn không đau lòng mà trực tiếp đưa cho bọn họ ăn, những người này đã cơ hồ muốn đem Hạ Lan Giác coi như thiên thần mà đối đãi.

Con người thích ở trong thời khắc tuyệt vọng tìm một nơi để ký thác tinh thần, Hạ Lan Giác xuất hiện vừa lúc bọn họ đang tuyệt vọng, lại còn thật lòng mà cứu vớt bọn họ, tự nhiên sẽ trực tiếp trở thành chỗ dựa tinh thần cho bọn họ ký thác.

Hiện tại những người này cơ hồ cho rằng Hạ Lan Giác lên trời xuống đất, không gì làm không được, cứu khổ cứu nạn, cẩn thận tỉ mỉ, đã làm nổi lên gần như sự sùng bái mê tín cá nhân.

Hơn nữa bởi vì lúc trước bọn họ gặp phải những bi thảm đó, ý tưởng còn rất có tính chất biệt lập, cảm thấy chỉ có Hạ Lan Giác là có thể dựa vào, đáng tín nhiệm, mà bất luận kẻ nào khác hay bất cứ thứ gì đều không thể tin tưởng.

Hạ Lan Giác lúc này còn cũng không biết chính mình ở trong lòng những người đó là hình tượng chúa cứu thế, mắt thấy người có liên hệ đặc biệt tựa hồ cách càng ngày càng gần, y nhịn không được túng túng mà đem linh lực thần thức của mình đều hoàn toàn rút về trong thân thể, ý đồ ở trước mặt đối phương lừa dối cho qua.

Hạ Lan Giác cũng không rõ chính mình là nghĩ như thế nào, cảm thấy nguy hiểm lại không muốn chạy, cảm thấy thân thiết lại nhịn không được muốn trốn nhưng lại do dự.

Tuy rằng y che giấu rất tốt nhưng mà sau khi robot đào thông đạo hoàn toàn đả thông, vẫn là bị Tư Thần Diệu liếc mắt một cái đã nhận ra.

Tư Thần Diệu trực tiếp mang theo vài người từ trong thông đạo đào ra đi xuống dưới, tiến vào phạm vi tầm mắt của đám người Hạ Lan Giác.

Thấy hắn và những người khác xuất hiện mấy người đều rất cảnh giác phòng bị, duy chỉ có Tư Thần Diệu là không như thế, thành thạo mà dẫn dắt tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú nhìn về phía bọn họ.

Tuy rằng lần này không có một chút hơi thở trao đổi, nhưng Tư Thần Diệu và Hạ Lan Giác vẫn ngay lập tức xác nhận thân phận lẫn nhau, bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Lan Giác thật sự là có vẻ quá đặc biệt.

Tuy rằng này mười mấy người kia được y cho uống dược cũng đều là trạng thái tuổi trẻ khỏe mạnh, mà Hạ Lan Giác cũng chưa kịp sửa sang lại bản thân khi ở trong hư không bị làm cho mặt mày lấm lem, ngoại trừ trang phục có chút kỳ quái ra, thoáng nhìn qua cùng những người khác tựa hồ cũng không có gì bất đồng.

Nhưng cũng giống như Tư Thần Diệu, khi các đồng bạn mặt lộ vẻ cảnh giác, thậm chí là trong thần sắc mang theo không hiểu hung ác thù hận.

Duy chỉ có Hạ Lan Giác còn có vẻ vô tội lại đơn thuần, ánh mắt trong veo, khuôn mặt non nớt, vừa thấy qua đã biết là đứa nhỏ chưa có trải qua sự đời.

Không muốn thấy được cũng khó.

Mà Tư Thần Diệu còn trong bộ đồ phòng hộ bó sát người, cũng chưa có lộ ra diện mạo, Hạ Lan Giác cũng đã từ trên người hắn cảm giác được một cỗ hơi thở không hiểu nguy hiểm.

Loại cảm giác này không giống như là khi chân chính gặp được nguy hiểm mà là cái loại cảm giác như là khi còn nhỏ làm chuyện sai lầm, sợ hãi bị phụ mẫu phát hiện đét mông.

Biết bản thân sẽ không thật sự gặp nguy hiểm, nhưng khẳng định sẽ bị một ít giáo huấn không nhẹ không nặng, vì thế lại sợ hãi lại chột dạ.

Hạ Lan Giác kỳ thật cũng không thể phân biệt tình cảm này trong đó, làm một cô nhi, trừ bỏ gia gia thu dưỡng y không bao lâu đã qua đời, Hạ Lan Giác không có người quen thuộc nào khác.

Ngay cả con người đều không tiếp xúc đến nhiều lắm, càng không nói đến trải nghiệm thân tình nhiều hay ít.

Nhưng không có được thì vừa lúc càng làm cho người ta khát vọng, đối với loại cảm giác thân mật ấm áp này, Hạ Lan Giác tuy rằng không hiểu, lại không tự chủ được mà lưu luyến.

Đây cũng là nguyên nhân làm y không có trực tiếp đào tẩu, ngược lại còn có chút chờ mong Tư Thần Diệu đến.

Hạ Lan Giác nhìn vóc dáng người kia so với mình còn cao hơn một cái đầu, thân hình Tư Thần Diệu mạnh mẽ xuất hiện ở trước mặt, nhịn không được hô hấp cứng lại, tiếp theo thì có chút mờ mịt vô thố.

Lúc này trên người đối phương tầng cách trở kia đột nhiên rút đi, lộ ra hình dáng thật đằng sau lớp phòng hộ.

Hạ Lan Giác nhìn nam nhân tóc bạc tuấn mỹ đối diện, thần sắc hơi khinh thường.

Nam nhân rõ ràng vô cùng tuổi trẻ, một đầu tóc ngắn lại là màu bạc. Cũng may cái này không ảnh hưởng gì với vẻ đẹp anh tuấn của hắn, có ngũ quan xuất sắc gần như hoàn mỹ, nói vậy cái đầu sáng của hắn cũng có thể thu hoạch không ít ánh mắt ái mộ.

Bất quá càng thêm kỳ lạ chính là, hắn có một đôi mắt thế nhưng là đỏ đậm, làm cho diện mạo tuấn mỹ vô cùng của hắn thêm một tầng âm u huyết tinh sát phạt.

Lại thêm một đầu tóc bạc, rất có cảm giác yêu dị, khiến cho Hạ Lan Giác trong nháy mắt nghĩ tới Tu La tộc ở đại lục Cửu Linh.

Đó là một loại tướng mạo yêu ma cực đẹp trời sinh, diện mạo kinh diễm, nhưng lại quỷ dị khó lường, hành sự khủng bố, tàn nhẫn độc ác.

Bất quá người trước mắt này tuy rằng trên người cũng mang theo hơi thở thô bạo hung ác, lại không vẩn đục, lại có chút khó được chính khí.

Thoạt nhìn tựa hồ là tính tình không tốt thủ đoạn cũng tàn nhẫn, nhưng có điểm mấu chốt của mình, cũng sẽ không làm chuyện gì thương thiên hại lí, cũng không hoàn toàn tương đồng với Tu La tộc.

Nhưng dù vậy người này có liên hệ chặt chẽ với mình tựa hồ rất hung dữ, lại càng làm cho Hạ Lan Giác khẩn trương thêm.

Hạ Lan Giác che giấu tu vi rất tốt, cảm xúc lại không che giấu được xíu nào, cho dù là vừa mới gặp mặt, Tư Thần Diệu cũng đã có thể từ biểu tình trên mặt nhìn ra y đang suy nghĩ cái gì.

Thấy Hạ Lan Giác tựa hồ có điểm sợ hãi nhưng lại nhịn không được nhìn lén hắn, sau khi nhìn thấy mặt hắn thì kinh diễm rồi lại có vẻ hơi buồn rầu.

Tư Thần Diệu chỉ cảm thấy hứng thú lúc trước thực sự không có lãng phí, cái cậu nhóc này mới vừa gặp mặt đã khiến cho hắn cảm thấy thú vị vô cùng.

Tư Thần Diệu kỳ thật rất ghét cái loại người làm không rõ tình huống này, có vẻ quá mức ngây thơ ấu trĩ, nhưng mắt Hạ Lan Giác đơn thuần, cái gì cũng viết ở trên mặt, hắn nhìn thấy rất thú vị.

Tư Thần Diệu không biết tại sao đối phương ở nơi này lại có hơi thở cực kỳ phù hợp với hắn còn có thể làm hắn vô cùng thoải mái? Hắn chỉ biết bản thân hiện tại không chỉ có cảm thấy thú vị, thậm chí còn muốn động thủ.

Như vậy không xa không gần mà nhìn đối phương, tựa hồ cũng không thể làm hắn thỏa mãn.

"Lão đại, anh làm.. gì vậy?"

Thấy Tư Thần Diệu cởi bộ đồ phòng hộ, Mộ Dung Lam ngay lập tức sốt ruột, đang muốn hỏi rõ ràng tình huống.

Lại thấy Tư Thần Diệu không chỉ có cởi bỏ bộ đồ phòng hộ, ngay sau đó còn đột nhiên đi tới giữa đám người đó tình huống vô cùng quỷ dị, duỗi tay ra đem thiếu niên kỳ quái nhất ở trung tâm đám người kia xách ra.

Tư Thần Diệu nhìn như không có cấp bậc nguyên lực, nhưng chân thật trình độ lại hoàn toàn không yếu, hắn động tác nhanh chóng xách Hạ Lan Giác ra, những người chung quanh Hạ Lan Giác cực kỳ cảnh giác cũng chưa kịp phản ứng.

Với tu vi của Hạ Lan Giác thật ra kịp phản ứng nhưng là trên tư duy lại bị động tác của Tư Thần Diệu dọa tới choáng váng, ngơ ngác để hắn tùy ý đem mình xách lên giống như bắt gà xách qua một bên.

Đem người xách lại đây rồi Tư Thần Diệu lại nhịn không được duỗi tay ra nhéo một phen lên mặt Hạ Lan Giác, lúc này mới hơi chút cảm thấy mỹ mãn mà buông y ra.

Cho dù Hạ Lan Giác đem linh lực giấu đi, khi bọn họ vừa tiếp xúc giữa hai người vẫn là sinh ra phản ứng vi diệu.

Cái loại cảm giác này mang theo một loại thân mật khăng khít ôn nhu, làm Hạ Lan Giác hơi hơi hoảng hốt, khi Tư Thần Diệu buông y ra thế nhưng y lại nhịn không được lưu luyến mà bắt lấy ống tay áo đối phương.

Tư Thần Diệu vốn dĩ cũng không niết đủ, nhưng sợ dọa đến Hạ Lan Giác nên chỉ tính toán niết một chút cho đã ghiền thôi, lại không nghĩ rằng Hạ Lan Giác thế nhưng còn luyến tiếc hắn buông ra, không khỏi nhướng mày.

Lúc này Hạ Lan Giác cứu những người đó đã lấy lại tinh thần, phẫn nộ mà tiến lên chỗ Tư Thần Diệu, tiếng tức giận mắng cao vút mà bén nhọn.

Hạ Lan Giác nghe tiếng tỉnh táo lại, vội vàng lui về phía sau một bước tránh khỏi Tư Thần Diệu một ít, quay đầu muốn trấn an trụ những người đó.

Không thể không nói Hạ Lan Giác tuy rằng tu vi cũng đủ cao, nhưng lực chiến đấu chân chính và kinh nghiệm chiến đấu lại vô cùng khiếm khuyết, võ kỹ luyện không ít, lại chưa từng đánh nhau.

Thật sự muốn đánh nhau chỉ sợ là đồng cấp lót đế, bằng không lúc trước cũng sẽ không xuất hiện trường hợp không thể trực tiếp đánh vỡ hư không, còn phải mượn dùng Phá Không Đan.

Tuy rằng tu vi của đội lính đánh thuê ở trong mắt Hạ Lan Giác chỉ là con kiến, nhưng ý thức chiến đấu và sự phán đoán lại so với y mạnh hơn không ít.

Trước khi Hạ Lan Giác có động tác, những người đó đã bị nhóm robot của Lộ Bách chế trụ tất cả.

Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú cảnh giác mà cầm vũ khí nhìn bọn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói:

"Đừng lộn xộn! Các ngươi là ai? Nói!"

Những người này cấp bậc nguyên lực bất quá mới cấp D thậm chí cấp E, hơn nữa nữ nhân chiếm đa số.

Thân hình tư thái cũng không giống như là đã được huấn luyện qua, cũng không phù hợp với hình tượng lực lượng võ trang đầy đủ đóng quân ở căn cứ ngầm dưới mặt đất như bọn họ nghĩ.

Bởi vậy nhóm Mộ Dung Lam không có trực tiếp công kích, mà chỉ là khống chế để dò hỏi tình hình.

Những người này cấp bậc rất thấp, lại ở trong vụ nổ mạnh làm căn cứ ngầm huỷ hoại toàn bộ lại lông tóc vô thương, thậm chí cảnh tượng khu vực nhỏ này cũng không bị hủy hoại gì, cái này làm cho mọi người của đội lính đánh thuê Thập Thất nghi ngờ rất nhiều.

Hơn nữa hiện tại lại thêm một cái vấn đề càng làm cho bọn họ kinh ngạc -- Tư Thần Diệu thế nhưng trực tiếp đem thiếu niên trên có nghi vấn lớn nhất xách lại.

Nhưng mà xách ra rồi cũng không uy hiếp hay thẩm vấn, mà là.. Duỗi tay ra sờ mặt người ta một phen?

Mấy người khác trong đội lính đánh thuê đều điên cuồng muốn biết đây là tình huống như thế nào?

Nhưng bọn hắn không dám trực tiếp hỏi Tư Thần Diệu, đành phải thẩm vấn một chút đồng bọn bị áp chế của thiếu niên trước đã, trông cậy vào đó có thể biết được một ít chân tướng trong đó.

Nhưng mà những người đó cũng không phối hợp, mặc dù đều không thể cử động, lại nhe răng trợn mắt mà muốn công kích bọn họ.

Làm cho bọn họ trong lúc nhất thời đều phải hoài nghi những người này có phải bị Hạ Lan Giác tẩy não nuôi thành nô lệ hay không?

Quả thực là cơ hồ không có lý trí.

Hạ Lan Giác thấy thế vội vàng muốn cứu người, rốt cuộc chính mình đã nói phải bảo vệ bọn họ. Nhưng mà lúc này Tư Thần Diệu đột nhiên lại giơ tay chọc cái trán của y một chút, hỏi:

"Những cái tên đó là chuyện thế nào? Cậu muốn lại đó giúp bọn họ sao?"

Hạ Lan Giác nghe không hiểu Tư Thần Diệu nói, nhưng biết đối phương khẳng định là không muốn y trở ngại đồng bạn của mình.

Đối mặt với Tư Thần Diệu y luôn có một tia chột dạ như có như không, cũng không muốn trực tiếp xung đột với đối phương, rối rắm một lát sau, đột nhiên ánh mắt sáng lên.

Tư Thần Diệu thấy Hạ Lan Giác thế nhưng không để ý tới hắn, rất bất mãn muốn niết mặt một lần nữa, thế nhưng lại thấy Hạ Lan Giác không biết làm thế nào đầu ngón tay ngưng tụ ra một chút ánh sáng xanh.

Sau đó nhẹ nhàng bắn ra, ánh sáng xanh biến thành hai đám sương, đem Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú đứng một bên bao phủ lại.

Tư Thần Diệu tức khắc thần sắc ngưng trọng.

Hắn đối Hạ Lan Giác tuy rằng cảm giác vô cùng thân cận, sâu trong nội tâm cũng sinh không ra đề phòng gì.

Nhưng nhìn thấy đối phương đột nhiên ra tay với đồng bạn sinh tử tương giao của mình hắn cũng phân biệt được thủ đoạn kì dị gì.

Vẫn là nhịn không được trong lòng trầm xuống, vốn dĩ chỉ tính toán làm động tác trêu đùa niết mặt thôi một thoáng biến thành công kích, trong giây lát đã trực tiếp khóa lại Hạ Lan Giác, thậm chí dùng tay bóp lấy yết hầu y.

Bất quá nói là công kích, Tư Thần Diệu động tác lại khá cẩn thận, bởi vì Hạ Lan Giác thoạt nhìn ngay cả cấp E cũng không có.

Tư Thần Diệu chỉ là tay chân nhẹ nhàng mà chế trụ y, hoàn toàn không dám dùng sức, thoạt nhìn như là đem y ôm vào trong ngực.

Bao gồm bóp trụ hắn yết hầu tay kỳ thật cũng chỉ là nhẹ nhàng dán ở trên da cổ Hạ Lan Giác, không chỉ có không làm Hạ Lan Giác khó chịu.

Ngược lại bởi vì hai người quá mức gần sát, làm hắn có điểm thoải mái, thậm chí nhịn không được muốn mặt đỏ, vội vàng ngượng ngùng đem đầu bỏ qua một bên tầm mắt rũ xuống.

Tư Thần Diệu không khỏi nhìn đến trong lòng mềm nhũn, động tác càng ôn hòa thêm vài phần, nhưng lại nhịn không được vừa rồi bất mãn, ghé sát vào tai Hạ Lan Giác hỏi:

"Không trả lời ta, còn muốn giở trò? Ngươi vừa rồi đã làm cái gì? Hửm?"

Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú sau khi bị đám sương bao phủ, hai người tức khắc hai mắt đăm đăm.

Tuy rằng thân thể nhìn qua không chịu tổn thương gì, nhưng ý thức lại như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, Tư Thần Diệu không thể không có chút lo lắng, chỉ có thể nhíu mày thẩm vấn Hạ Lan Giác.

Nhưng mà động tác của Tư Thần Diệu rất nhẹ, tiếp xúc lại quá thân cận, Hạ Lan Giác thậm chí còn không ý thức được y đang bị đối phương bắt lấy tra khảo.

Ngược lại bởi vì bị một đôi mắt đỏ như máu của Tư Thần Diệu nhìn chằm chằm, không hiểu sao lại có điểm thẹn thùng, không dám cùng hắn đối diện, ánh mắt không tự giác mà nhìn ra bên ngoài.

Hạ Lan Giác nhìn về phía Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú vừa mới được y truyền thụ ngôn ngữ, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng tiếp thu xong truyền thừa.

Như vậy là có thể phiên dịch giúp y giải thích rõ ràng cho Tư Thần Diệu, thoát ly khỏi hoàn cảnh túng quẫn như hiện tại.

Lại lần nữa bị đối phương cự tuyệt đáp lời, Tư Thần Diệu nhìn bộ dạng Hạ Lan Giác có điểm chột dạ, vừa tức vừa nhịn không được có điểm hiếm lạ.

Muốn phát tiết lại sợ làm bị thương đến Hạ Lan Giác, cơ hồ muốn ở trên gương mặt y lộ ra hồng nhạt cắn một ngụm cho hả giận.

Khi Tư Thần Diệu đang bắt đầu suy xét xem nên cắn má trái hay là cắn má phải thì Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú có phản ứng.

Mộ Dung Lam tỉnh táo lại trước, trên mặt hiện lên vẻ kinh dị.

Chử Minh Tú tiếp theo "A" một tiếng, đồng dạng cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.

Hạ Lan Giác cũng không biết mặt của mình nguy hiểm suýt chút nữa thì bị cắn, thấy hai người bọn họ hoàn hồn, vội vàng vui mừng hỏi:

"Các anh có thể nghe hiểu lời tôi nói không?"

Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú:

"Có thể a."

Bọn họ nói xong mới phản ứng lại, kinh ngạc ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó lại nhìn về phía Hạ Lan Giác trong ngực Tư Thần Diệu, cùng lên tiếng hỏi:

"Đây là chuyện gì?"

Hạ Lan Giác:

"Ngôn ngữ của các anh tôi không biết nói, nên đem ngôn ngữ của mình truyền thụ cho các anh một chút, như vậy thì có thể giao lưu."

Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú nghe xong y giải thích, trên mặt kinh dị lại càng nhiều, muốn hỏi cũng càng nhiều.

"Tôi đột nhiên học được loại ngôn ngữ này là ngài truyền thụ cho? Là đám sương mù vừa nãy sao? Thế nhưng trong nháy mắt đã học được.. Chuyện này đến tột cùng là làm như thế nào vậy?"

Chử Minh Tú đầy mặt khiếp sợ.

"..."

Hạ Lan Giác ngây thơ mờ mịt:

"Chính là.. Trực tiếp truyền thụ là được mà. Kỳ thật dùng ngọc giản truyền thụ càng thích hợp hơn, nhưng mà tôi không có cái đó, muốn khắc cũng không tiện lắm.."

Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú còn có một đống câu hỏi muốn nói, lại đột nhiên cảm giác được một cổ hàn khí lạnh lẽo từ sống lưng toát ra, đông lạnh làm bọn họ giật mình một cái.

Loại cảm giác này hai người cũng không xa lạ.

Bọn họ cứng đờ mà di dời tầm mắt, quả nhiên nhìn thấy Tư Thần Diệu đang hơi cong khoé miệng nhìn bọn họ, trong ánh mắt hàn quang lạnh thấu xương.

Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú: "..."

Bị Hạ Lan Giác làm lơ hai lần, hiện tại cũng chỉ có thể nghe không hiểu mà ngốc đứng ở bên cạnh, nhìn Mộ Dung Lam và Chử Minh Tú cùng cậu nói chuyện qua lại, Tư Thần Diệu đối với hai tên thủ hạ lập tức trở nên nơm nớp lo sợ, nhàn nhạt mà kéo kéo khóe miệng.