Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 12




Editor: AmiLee

Hạ Lan Giác lên Trúc Cơ lúc mười bảy tuổi, về sau tu vi lại một đường tăng lên, sau khi độ kiếp phi thăng thân thể tuổi liền hoàn toàn ngừng ở lúc mười bảy tuổi.

Thân hình và diện mạo lúc này cũng tương đối hơi nhỏ một ít, tính cách cũng rất đơn thuần, mười bảy tuổi là thích hợp.

Liễu Ngọc Tố không hiểu vì sao Tư Thần Diệu lại kinh ngạc.

Không nghĩ tới Tư Thần Diệu chính là vô cớ mà cảm giác Hạ Lan Giác hẳn là không phải mười bảy tuổi, chờ Liễu Ngọc Tố nghi hoặc mà nhìn hắn, sau khi hắn lấy lại tinh thần, bản thân cũng nhớ không nổi loại này phán đoán từ đâu mà đến.

Tư Thần Diệu vì thế lược qua vấn đề này, chỉ ghim nó ở trong lòng, nói với Liễu Ngọc Tố:

"Trước chị cứ kiểm tra những người đó đi, ta hiện tại cảm giác rất ổn, có gì lúc sau lại nói."

Liễu Ngọc Tố mặt lộ vẻ hoài nghi:

"Cường độ phóng xạ ở tinh cầu X-36 cao như vậy, năng lượng dao động trong thân thể cậu lúc trước rất nhanh sẽ đến điểm giới hạn, hiện tại sao có thể còn ổn? Muốn tôi nói không bằng điều chỉnh một chút nhiệm vụ, mau chóng hồi chủ tinh đi làm kiểm tra toàn diện."

Tư Thần Diệu nghe vậy lại cười cười, nói:

"Là thật sự rất ổn, đợi chút chị kiểm tra một chút sẽ biết."

Liễu Ngọc Tố vẫn nhăn mày đẹp, lại thấy Tư Thần Diệu nhìn thoáng qua Hạ Lan Giác đang trộm đánh giá phòng y tế, ánh mắt nhu hòa mà nói:

"Phỏng chừng là cùng y ở cùng nhau có tác dụng."

Mệnh lệnh thủ trưởng dù sao cũng phải chấp hành, Liễu Ngọc Tố tuy rằng vừa lo lắng lại vừa nghi hoặc, nhưng vẫn dựa theo lời Tư Thần Diệu nói tiến hành kiểm tra cho những nô lệ được cứu kia trước.

"Đều rất khỏe mạnh, chỉ có một lượng cực nhỏ chất phóng xạ trên bề mặt còn lưu lại, vấn đề không lớn."

Liễu Ngọc Tố báo cáo với Tư Thần Diệu:

"Trong cơ thể cũng không có thiết bị máy móc, không có rủi do về thông tin bảo mật."

Tuy nói khả năng là rất nhỏ, nhưng để tránh những người này trong cơ thể có thể có thiết bị định vị hoặc là kíp nổ sau khi quét cơ bản, Tư Thần Diệu vẫn yêu cầu Liễu Ngọc Tố cẩn thận kiểm tra cho bọn họ.

Vì ngăn cách Hạ Lan Giác cùng những người này, Tư Thần Diệu đem y về phòng sau khi y làm kiểm tra xong, cũng kêu Thập Thất tìm sách ngôn ngữ sơ cấp của trẻ em cho Hạ Lan Giác, rồi hắn trở lại phòng y tế.

Lúc này phi thuyền đã cất cánh, rời khỏi tinh cầu X-36 hoang vu, hướng đến một thế giới rộng lớn hơn.

"Thập Thất, nặc danh gửi một email cho chính phủ và quân đội viết nhiều hơn một chút, miễn sao bọn họ không coi trọng nó."

Tư Thần Diệu phân phó:

"Đi đường vòng, bỏ hướng đi lúc trước, tăng tốc độ nhanh hơn đi tinh cầu khu E săn thú, sau đó đi căn cứ tiếp viện."

"Ok."

Thập Thất lên tiếng.

Liễu Ngọc Tố ở phòng y tế chờ Tư Thần Diệu, thở dài nói:

"Tới làm kiểm tra đi, hy vọng tình trạng thân thể của cậu thật sự ổn."

Tư Thần Diệu có lực nhẫn nại và chịu đựng siêu hơn người bình thường, hắn nói không có việc gì thì bình thường không phải thật sự không có việc gì, chỉ là hắn còn có thể chịu đựng mà thôi.

Có đôi khi nhìn hắn bộ dạng vân đạm phong khinh, lại nhìn máy móc hiển thị ra trình độ đau đớn, quả thực làm người ta không thể tin được.

Đặc biệt là ở thời điểm hắn kiên trì muốn đích thân lên sân khấu chiến đấu, luôn nói chính mình trạng thái tốt, nhưng một khi kiểm tra thực tế thì căn bản không liên quan gì đến nhau.

Liễu Ngọc Tố đã quen cách hành sự này của hắn, bởi vậy lần này một chút cũng không tin Tư Thần Diệu nói.

Bất quá Tư Thần Diệu lúc này là thật sự đúng tình hợp lý, hắn không có nửa điểm chột dạ mà để Liễu Ngọc Tố làm kiểm tra, cũng có chút tò mò kết quả số liệu lần này.

"Thế nhưng thật sự ổn định một ít?"

Thấy được kết quả Liễu Ngọc Tố nhịn không được kinh hô:

"Năng lượng dao động giảm xuống dưới 3000 rồi, tiến vào khu độ nguy hiểm thấp.. Đây là chuyện gì xảy ra vậy?"

Tư Thần Diệu tuy rằng sớm có đoán trước, nhưng đối với kết quả này cũng có chút kinh hỉ. Hắn trước nhiệm vụ vẫn luôn ở trị số 5000 trở lên ở khu độ nguy hiểm cao, vốn tưởng rằng chỉ giảm đến khu độ trung bình đã không tồi, thế nhưng không nghĩ tới so với hắn tưởng tượng còn tốt hơn không ít, trực tiếp về tới khu độ nguy hiểm thấp.

Nếu hắn không phán đoán sai, tác dụng này hơn phân nửa là do Hạ Lan Giác lần đó chủ động đem hơi thở dừng lại ở trên người hắn trong chốc lát. Lúc sau hai người tiếp xúc gần gũi, hẳn là cũng có chút tác dụng.

Nghe được vấn đề của Liễu Ngọc Tố, Tư Thần Diệu nói:

"Không phải đã nói rồi sao, hẳn chính là do Hạ Lan Giác."

Liễu Ngọc Tố hơi giật mình:

"Đứa nhỏ kia đã làm cái gì?"

Tư Thần Diệu nghĩ nghĩ:

"Y cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ rồi."

Đương nhiên Hạ Lan Giác có thể chủ động cho hắn cái loại hơi thở kia thì hiệu quả càng tốt, nhưng để tránh cho y có quá nhiều áp lực, điểm này trước vẫn không nên đề cập tới.

Liễu Ngọc Tố: "..."

Cô khó có được mà dở khóc dở cười nhìn Tư Thần Diệu, nói:

"Cậu có tâm tình tốt bởi vì yêu đương, cho nên dao động năng lượng mới giảm xuống phải không?"

Hướng về phía cô nói lời thổ lộ âu yếm? Cô trước nay đều cự tuyệt cẩu lương cơ mà?

Tư Thần Diệu nghe vậy nhướng mày:

"Cùng yêu đương có quan hệ gì?"

Liễu Ngọc Tố:

"Được rồi, tôi không đủ nghiêm túc. Không phải là yêu, đó chính là nhìn đến người mình thích thì tâm tình tốt, cho nên thân thể mới tốt lên phải không? Không nghĩ tới bệnh của cậu còn có thể trị như vậy, nếu sớm biết thì hẳn là đã khuyên cậu yêu sớm một chút."

Tư Thần Diệu nhăn lại mi:

"Cái gì người mình thích? Hơn nữa yêu đương là chuyện gì, ta chỉ cần có Hạ Lan Giác."

Liễu Ngọc Tố:

".. Được, tôi đại khái đã hiểu ý của cậu."

Tư Thần Diệu cũng không phải bởi vì đối với Hạ Lan Giác nảy sinh tình yêu cho nên mới chuyển biến tốt đẹp, mà là bởi vì Hạ Lan Giác trên khách quan đối với hắn hữu dụng, cùng yêu đương không có quan hệ gì.

Nhưng hắn nghe nói những lời này! Lời thổ lộ buồn nôn như vậy cũng có thể nói ra được, hắn chính trực như vậy cũng cảm thấy không đúng, đại ma pháp sư khó hiểu phong tình đều là cái dạng này sao?

Liễu Ngọc Tố cảm thấy hít thở không thông.

"Vì cái gì chỉ cần có y, không thể là người khác?"

Cô nỗ lực đem đề tài quay lại góc độ khoa học, trong đầu vẫn không nhịn được cảm thấy hình tượng của Tư Thần Diệu dường như sụp đổ.

Tư Thần Diệu không hề phát hiện:

"Tạm thời còn không biết nguyên nhân cụ thể, bất quá ta khẳng định y rất đặc biệt. Ta cảm thấy thân thể y phỏng chừng cũng không giống cấp F bình thường."

"Nhưng mà báo cáo kiểm tra sức khoẻ biểu hiện y hết thảy bình thường."

Liễu Ngọc Tố nghe vậy hơi hơi nhíu mày, lại đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Hạ Lan Giác lấy ra xem:

"Rất bình thường, không có nơi nào đặc biệt."

"Chỗ đặc biệt đương nhiên sẽ không dễ dàng biểu hiện ra như vậy,"

Tư Thần Diệu cũng không để ý mà nói:

"Tạm thời cũng không cần nóng lòng khai quật vấn đề trên người y. Y không có nguy hiểm gì, hơn nữa đối với ta rất hữu dụng, hiện tại chỉ cần đem y lưu lại là được."

Liễu Ngọc Tố có chút kinh ngạc:

"Nhưng mà.."

Biết rõ ràng bí mật trên người Hạ Lan Giác mới càng dễ dàng chữa khỏi bệnh trên người Tư Thần Diệu.

Hơn nữa lai lịch của Hạ Lan Giác không rõ ràng, không thể dễ dàng tín nhiệm thậm chí tiếp nhận đối phương trở thành đồng đội như vậy?

Cái đoàn này của bọn họ chính là liên quan đến sống chết của mọi người thậm chí rung chuyển toàn bộ đế quốc, như vậy sao dám thả lỏng cảnh giác được cơ chứ?

Tư Thần Diệu nhìn ra suy nghĩ của nàng, nói thẳng ra:

"Ta nắm chắc, đánh cuộc lần này."

Liễu Ngọc Tố nghe vậy lập tức không nhiều lời nữa, cam chịu quyết định của Tư Thần Diệu.

Tư Thần Diệu đem tương lai với vận mệnh đánh cuộc hai lần, một lần là sau khi mất đi Nguyên Tinh, Tư Thần Diệu vẫn kiên trì rèn luyện nguyên lực, kết quả không chỉ có không có tác dụng còn tổn hại thân thể.

Nhưng hắn trước sau không chịu thua, chẳng sợ cược cả tánh mạng vẫn kiên trì thử, cuối cùng thật sự tìm được một biện pháp miễn cưỡng dùng được, thành công dưới tình huống không có Nguyên Tinh mạnh mẽ tăng lên thực lực.

Tuy rằng phải trả giá đại giới, hiện giờ cũng có di chứng không nhỏ, nhưng luận về chiến đấu đơn độc, Tư Thần Diệu cũng không kém bất kỳ bạn bè cùng lứa tuổi nào.

Một lần còn lại là làm xưa nay chưa từng có Thái tử phế vật, ấn theo thường lệ khi tốt nghiệp xong sẽ tiến vào quân đội đảm nhiệm thống soái nên đã chịu sự chất vấn mãnh liệt từ đối thủ và dân chúng.

Tư Thần Diệu đã cược vinh dự cùng tương lai của chính mình, lựa chọn đi theo những nhân vật thiên tài trẻ tuổi và những vị tướng nổi danh nhiều năm chinh chiến sẽ tiến hành chỉ huy trận chiến mô phỏng đối chiến, chứng minh bản thân.

Lúc này đồng dạng cũng không có người xem trọng hắn, nhưng Tư Thần Diệu lấy vốn nhỏ đánh cuộc to, lại một lần nữa đánh cuộc thắng!

Tư Thần Diệu không phải là dân cờ bạc, nhưng lúc cần đánh cuộc, hắn cũng không sợ gánh vác nguy hiểm, hơn nữa luôn có niềm tin chiến thắng.

Thấy hắn xác thật đã có quyết định, Liễu Ngọc Tố liền từ bỏ ý định thuyết phục. Bất quá cô vẫn không nhịn được trêu chọc một câu:

"Cậu thật sự không phải bởi vì coi trọng người ta tình trạng mới biến tốt đó chứ? Mới vừa gặp mặt đã bảo hộ kỹ đến như vậy."

Tư Thần Diệu lại thản nhiên nói:

"Ta đương nhiên phải che chở người của mình, có vấn đề gì sao?"

Liễu Ngọc Tố: "..."

Thấy Tư Thần Diệu thật sự không cảm thấy lời mình nói có vấn đề, Liễu Ngọc Tố trầm mặc một lát, nhịn không được nghĩ thầm vị Thái tử này của bọn họ là vô tình hay vô tâm vậy hả? Anh nói như một tổng tài bá đạo nhưng cố tình lại không hiểu điều đó.

Nhưng nhớ lúc nãy khi Tư Thần Diệu mang Hạ Lan Giác đến đây, Liễu Ngọc Tố tức khắc cảm thấy hắn cũng không giống hiện tại biểu hiện ra chính trực như vậy, vì thế cố ý nhắm ngay lúc Tư Thần Diệu chuẩn bị rời đi, nói:

"Điện hạ, người xác thật không thích Hạ Lan Giác đó chứ? Đứa nhỏ kia mới mười bảy tuổi, còn chưa thành niên đâu."

Tư Thần Diệu dừng một chút, trong lúc nhất thời giống như đột nhiên hiểu ra lúc nãy vì sao mình cho rằng Hạ Lan Giác phải hơn mười bảy tuổi..

Nghĩ tới gì đó trên mặt Tư Thần Diệu vẫn bất động thanh sắc, nhỏ đến nỗi Liễu Ngọc Tố không thể phát hiện ra, sắc mặt như thường nói:

"Chị nhắc nhở ta, y còn chưa thành niên. Vậy lúc sau an bài thân phận thì để quyền giám hộ là ta đi."

Nói xong bình tĩnh đi khỏi.

Liễu Ngọc Tố: "..."

Có phải nàng suy nghĩ nhiều hay không, da mặt điện hạ hẳn là không có dày như vậy đi?

Hạ Lan Giác đang ở trong phòng học ngôn ngữ thông dụng của đế quốc An Diệu.

Tốc độ học tập của y kỳ thật vô cùng nhanh, nhưng Tư Thần Diệu lại sắp xếp mở cho y xem video là dựa theo tiến độ và năng lực học tập của trẻ em, thời điểm Hạ Lan Giác muốn gia tốc hoặc là nhảy qua, trên giao diện sẽ hiện ra nhắc nhở màu đỏ, không cho y làm thế.

Vì thế Hạ Lan Giác chỉ có thể chậm rì rì mà đi theo tiến độ video, đồng thời phân tâm nghĩ chuyện khác. Chủ yếu nghĩ về tính toán kế tiếp, cùng mối liên hệ giữa y và Tư Thần Diệu.

Trước kia Hạ Lan Giác tu luyện đều là làm từng bước vô cùng đơn giản, không trải qua chuyện phải sử dụng đầu óc, bởi vậy hiện tại tự hỏi hiệu suất cũng không cao. Khi y vừa nghĩ đến Tư Thần Diệu thì cửa đã bị đối phương gõ.

"Nên đi ngủ"

Tư Thần Diệu nói nhìn thoáng qua giao diện học tập trước mặt Hạ Lan Giác:

"Những lời này cậu hẳn là đã học được đi?"

Hạ Lan Giác xác thật nghe hiểu lời Tư Thần Diệu nói, tuy rằng mình cũng không cần ngủ, nhưng vẫn gật gật đầu, dùng ngôn ngữ thông dụng mới vừa học được đáp:

"Được."

Nhìn bộ dạng Hạ Lan Giác ngoan ngoãn, Tư Thần Diệu còn nghĩ muốn làm cái gì đó, tiếng của Thập Thất lại đột nhiên vang lên:

"Cảnh báo! Có hai vật thể bay đang tới gần chúng ta, thể tích lớn hơn phi thuyền cỡ trung khả năng có chứa hỏa lực hạng nặng, nghi ngờ là chiến hạm loại nhỏ."

Tư Thần Diệu động tác hơi ngừng lại, nhíu mày nói:

"Hai chiếc chiến hạm loại nhỏ? Xác định là hướng về phía chúng ta sao?"

"Có 67.2% khả năng."

"Hãy thử vượt qua trước."

Tư Thần Diệu lạnh mặt đi đến phòng chỉ huy, trước khi rời đi còn nói một tiếng với Hạ Lan Giác:

"Ngủ ngon"

Giúp y đóng cửa lại.

"Lão đại, đây là quân tiếp viện của bọn đạo tặc tinh tế sao?"

Mộ Dung Lam nhịn không được nói:

"Bọn họ thế nhưng có chiến hạm? Còn không chỉ có một chiếc?"

Sắc mặt Tư Thần Diệu cũng không tốt:

"Giám sát chặt chẽ tình huống của đối phương."

Hắn dừng một chút, lại nói:

"Mặt khác, tất cả thành viên làm tốt chuẩn bị chiến đấu."