Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Quyển 3 - Chương 2: Hoa cúc hay dưa leo (2)




Alex một đêm này ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chìm chìm nổi nổi, tựa như một chiếc thuyền lá nho nhỏ, theo con sóng dữ của biển rộng không ngừng phập phồng lay động. Alex chỉ nhớ loáng thoáng, bị người đó lăn qua lộn lại cắm ra rút vào, đau nhức nhưng cũng vui vẻ, sau đó bất tỉnh nặng nề thiếp đi, chỉ là thân thể vẫn như trước cảm giác được động tác liên tục không ngừng của người đó.

Khi Alex tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, nếu như không phải hậu đình đau nhức, cậu thậm chí hoài nghi tối hôm qua chỉ là một giấc mộng xuân của cậu.

Alex khó chịu đứng dậy, nhìn tấm drap giường trắng phau nhưng lại xốc xếch, cũng may không có chảy máu, thế nhưng tư thế đi đường không còn được tự nhiên, cùng với cơn đau khó nói nên lời, thật sự là…

Không thể trở về dinh thự họ Đỗ để cho Đỗ Văn Trọng chế nhạo! Đây là suy nghĩ duy nhất sau khi tỉnh táo của Alex, về phần bị người ta hái mất hoa cúc, mà không phải là cống hiến dưa chuột diễu võ dương oai, thần kinh thô của Alex đã sớm quên mất không còn một mống. So với việc bị Đỗ Văn Trọng chế giễu, thật đúng là chẳng thà hoa cúc bị hái… Dù sao mỹ nhân kia nhất định sẽ là của mình, đến lúc đó muốn hái thế nào thì cứ hái thế ấy, nhưng Đỗ Văn Trọng chính là một con hồ ly xảo trá, nếu như bị chú John biết được chuyện mình 囧, sau này cậu sẽ không thể tin tưởng vào tình yêu nữa rồi…

Alex không biết là, chính vì hệ thần kinh thô sai lầm kia của cậu, khiến cho hoa cúc về sau hàng đêm nở rộ…

Tư Đồ Minh nhìn tấm hình trong tay, hàng lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại.

“Nhị thiếu, người Anh này là giáo sư ngành vật lý ở Luân Đôn, phụ trách công trình tham dò hoàng lăng Thiểm Tây lần này, kinh phí của ông ta toàn bộ đều do Đại thiếu cung cấp, cho nên chúng tôi suy đoán…” Số Một đứng bên cạnh giải thích.

“Ừ.” Tư Đồ Minh ý vị không rõ lên tiếng, kinh phí do anh ta chi trả, a, tự cho mình làm rất bí mật sao?

“Người này là?” Tư Đồ Minh nhìn một người trên tấm hình khác dù đang mang kính râm, nhưng vẫn có thể thấy được cái nụ cười vô sỉ của đối phương. Đây không phải là bạn giường tối hôm qua sao? Con ngươi của Tư Đồ Minh hơi co lại, người này khó có thể là gian tế, nhưng tiếp xúc thân mật với cậu ta như vậy, bản thân thật quá mức sơ ý rồi.

“Cậu ta tên là Alex O’Connell, là con trai duy nhất của vợ chồng O’Connell đặc công nổi tiếng của nước Anh, mới xin nghỉ học từ trường Quốc học Luân Đôn ngành vật lý, là bạn tốt của Đỗ Văn Trọng tiên sinh, Wales quen biết cậu ta ở trường Quốc học, chúng tôi nhận được tin báo là Wales xui khiến cậu ta xin nghỉ học, tìm kiếm cuộc sống mạo hiểm mình khát vọng.” Số Một đắn đo từ ngữ chậm rãi nói, nhưng đối với anh ta mà nói, Alex cũng chỉ là một cậu nhóc con chưa lớn khát vọng cuộc sống kích thích mà thôi.

“À.” Tư Đồ Minh không nói gì thêm, người này rốt cuộc là đơn thuần bước nhầm vào gian phòng của hắn, hay là có toan tính mưu đồ xuất hiện, hắn đương nhiên sẽ tìm ra đáp án. Hồi tưởng lại phản ứng đáp trả trúc trắc trên giường của người đó, Tư Đồ Minh vẫn còn có chút thực tủy tri vị. Thật là mong đợi, lần gặp mặt tiếp theo với cậu ta đấy.

“Văn Trọng, em thế mà lại đích thân đến đón chúng tôi!” Jonathan kinh ngạc nói.

“Ân sư đến, học sinh tại sao lại có thể không đến nghênh đón chứ.” Đỗ Văn Trọng mỉm cười cung kính nói.

“Văn Trọng, Alex có biết tin tôi đến Trung Quốc chưa, tôi muốn cho nó một sự kinh hỉ thật lớn!” Jonathan xấu xa cười.

“Trẻ con trưởng thành, cánh cứng cáp rồi nha! Được rồi, đê tôi giới thiệu một chút, đây là người nhà của tôi, Imhotep. Imhotep, đây là học trò của ta, Đỗ Văn Trọng.” Jonathan thoải mái giới thiệu cho hai người.

“Xin chào.” Imhotep vươn tay ra, dùng tiếng Trung có chứa khẩu âm đặc biệt nói.

“Xin chào! Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều.” Đỗ Văn Trọng mỉm cười vươn tay.

“Được rồi, tôi muốn nhanh chóng đi trừng trị Alex!” Jonathan tà ác cười.

Ấy vậy mà, sau khi đoàn người trở lại dinh thự họ Đỗ, Đỗ Văn Trọng lại nhận được tin tức, Alex tối hôm qua ngủ lại “Dạ dạ dạ” dường như đã cùng Tư Đồ Nhị thiếu “tiếng tăm vang lừng khắp nơi” đủ loại bê bối kéo ra quan hệ, sáng sớm hôm nay liền rời khỏi Thượng Hải đi Thiểm Tây trước rồi.

Jonathan nghe được tin như vậy không thể làm gì hơn là giật giật khóe miệng. Trẻ con lớn rồi, cứ mặc nó đi, hắn và Imhotep lần này đến Trung Quốc cũng có kế hoạch của mình.

Alex và Wales đến một vùng trống trải ở vùng phụ cận Tây An đã được một tuần, cậu mỗi ngày đều viết vào trong sổ ghi chép của mình kiến thức và quan điểm đặc biệt của mình đối với khảo cổ, mặc dù đã khai quật được một tuần nhưng vẫn chưa có được thành quả gì, nhưng Alex tin chắc, kỳ tích, sẽ nhanh chóng xuất hiện.

Cứ như vậy, lại đào xới thêm ba ngày, bọn họ mừng rỡ phát hiện một lối đi địa cung thần bí. Alex, Wales cùng một số công nhân địa phương khác thật cẩn thận tiến vào địa cung.

“A!” Một công nhân không biết nhìn thấy cái gì, sợ hãi hét to lên.

“Bình tĩnh! Nơi này là địa cung, có thể bên cạnh chúng ta có đầy rẫy các cơ quan, có thể có loại âm khống, âm thanh hơi lớn một chút thì có thể tác động đến cơ quan.” Alex nhỏ giọng trấn an cùng với cảnh cáo.

Thì ra là, công nhân kia nương theo ánh lửa nhìn thấy bên cạnh có một bộ hài cốt. “Đây là…” Alex kinh ngạc nhìn bộ quần áo hiện đại đang mặc trên người bộ xương.

“Chết tiệt, nơi này bị kẻ khác nhanh chân vào trước rồi!” Wales tức giận mắng.

Một nhóm người vô cùng cẩn thận tiếp tục đi tới.

Alex hưng phán nhìn những bức tượng binh mã khí thế hào hùng đứng thành hàng trong địa cung còn chưa bị khai quật, hẳn là, sắp thấy được thứ quan trọng rồi!

Ngay lúc này, phía sau có một người không cẩn thận dẫm lên một chấm tròn bí ẩn, kinh biến xảy ra.

Bầu trời địa cung bỗng nhiên bắn ra vô số mũi tên, các công nhân đi theo nhanh chóng bị mũi tên đoạt đi tính mạng.

“Wales, chạy mau!” Alex kéo Wales ra sức chạy về phía trước. Mũi tên cứ như vậy một đường đuổi theo bước chân của cậu, đến khi hai người lánh vào trong cung điện mới thoát khỏi cuộc tập kích của mưa tên.

“Vừa nãy quá mạo hiểm rồi.” Wales vỗ bộ ngực chậm rãi nói.

“Đúng vậy!” Alex tựa vào bên cạnh một cây cột, lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Ngay lúc đó, không biết cậu đụng đến cơ quan nào, mặt đất dưới cân Alex thình lình tách ra, Alex cứ như vậy không chút phòng bị rớt xuống bên dưới.

“Alex, Alex, cậu sao rồi?” Wales nằm úp xuống cái sàn phía trên lớn tiếng hỏi.

“Ôi, chết tiệt… Úi, đau chết ta! Đây là cái gì!” Alex vuốt vuốt cái mông với lưng bị đau, nương theo ánh sáng yếu ớt quan sát vị trí của mình.

Khiến cậu kinh ngạc chính là, cậu hình như ngã lên trên một chiếc xe ngựa, mà trên cái xe ngựa này đặt một chiếc quan tài cực kỳ xa hoa tôn quý.

“Chúa ơi! Merlin ơi! Chú John ơi! Wales, ông nhất định không tin nổi tôi tìm được gì đâu!” Alex sau khi quan sát vô cùng cẩn thận hoa văn và chữ viết bên trên chiếc quan tài thì lớn tiếng kêu lên.

Thế nhưng, Wales vốn ở bên trên lại không hề trả lời.

“Wales, Wales!” Alex vẫn vui mừng hô hào.

Vẫn như trước không có trả lời.

Alex cẩn thận đứng lên, thế nhưng cậu vừa mới động đậy, có một người áo đen kinh nhược phiên hồng(1) từ bên trên nhanh chóng hạ xuống, trong tay cầm theo một lưỡi dao sắc bén, đánh về phía cậu. Alex nhanh chóng chuyển động cơ thể, tránh thoát một kích tấn mãnh nhưng trí mạng này.

(1) như chim hồng nhạn bị kinh hãi bay vọt ra

Người nọ một kích không được, lại một lần nữa đánh về phía Alex.

Nhưng chỉ có điều không thèm để ý như vậy, khiến cho cậu hung hăng ăn mệt.

Người đó không biết tại sao, thân thể dường như vô cùng mềm mại, có thể đem thân hình của mình uốn cong thành một góc không thể tin nổi, vì thế Alex bị thái độ khinh địch của mình dồn đến cạnh chiếc xe ngựa, hơn phân nửa người rơi ra ngoài chiếc xe.

Bây giờ, Alex mới phát hiện, chiếc xe ngựa này, đang treo giữa không trung.

Nhưng ngay khi đó, người nọ không biết chạm vào cơ quan gì, chiếc xe ngựa treo giữa không trung thình lình nhanh chóng bay lên, mà Alex lúc này chính xác cả nửa người vắt vẻo bên ngoài xe, theo tình hình như vậy xem ra, nếu như trong năm giây Alex không lui người mình vào lại bên trong xe ngựa, cậu sẽ đụng phải trần nhà của cơ quan này, bị đập thành thịt nát.

Vào giây phút này, tiềm năng của con người là vô hạn, Alex dùng sức mạnh của cơ bụng khiến cậu kiêu ngạo thành công bật dậy, né qua, tránh được vận mệnh bị đập thành thịt nát, hơn nữa lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chế trụ người bịt mặt lại.

Bởi vì sự chú ý của người này hình như hoàn toàn đặt lên trên chiếc quan tài.

Móa nó, Alex khó chịu nhất chính là bị người ta đoạt chén cơm với đoạt đàn ông, bản thân tân tân khổ khổ bận rộn nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều ăn gió nằm sương, làn da trắng bóc bóng loáng cậu vẫn luôn kiêu ngạo cũng bị phơi thành màu tiểu mạch, kiểu tóc tiêu sái cũng bị thổi cho thành rối bệt. Thật vất vả mới phát hiện được kinh thế đại mộ – Lăng mộ của Long đế, thế mà lại có người ngấp nghé. Vì vậy Alex bộc phát, thành công chế trụ được người bịt mặt áo đen võ nghệ cao cường này. Alex không chút khách khí xốc khăn choàng đầu màu đen của người này lên, một mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp tựa như thác nước đổ ra, có vài sợi còn lướt ngang qua chóp mũi của Alex, vương lại hương thơm nhàn nhạt mê người.

Con gái, lại còn là một mỹ nữ.

Alex ngốc rụng tại chỗ, cô gái kia nhân cơ hội tránh thoát khỏi ràng buộc của Alex, mũi chân điểm nhẹ vài cái, liền bay ra khỏi địa cung.

Xức, tiểu gia đây ghét nhất chính là tất cả phụ nữ ngoại trừ mẹ ta ra! Alex tức giận gào lên.

Alex nhảy xuống khỏi chiếc xe ngựa đã từ dưới mặt đất bay lên đến địa cung, đỡ Wales bị đánh ngất dậy. Hai người quyết định mau sớm đem phát hiện lớn kinh thế này chuyển về Thượng Hải, ngay vào năm mới theo lịch âm của Trung Quốc, tổ chức một hội triển lãm hoàn toàn mới!

“Khanh bản giai nhân, nại hạ tòng tặc(2)?” Chiếc áo khoác dài màu đen của Tư Đồ Minh ở trong kình phong rét lạnh lất phất bay, theo cơn gió lay động, hắn ý vị không rõ nhìn Alex và Wales phía xa chỉ dẫn công nhân vận chuyển chiếc quan tài và mấy bức tượng binh mã ra ngoài, “Thoạt nhìn còn có chút bản lĩnh, ta càng lúc càng có hứng thú đấy.”

khanh (xưng hô của vua đối với thần tử) vốn là giai nhân, cớ sao lại theo giặc