Cho nên, Alex bị xách đến một khoang tàu khác. Mà Jonathan lúc này thì đang uống sữa tươi, nhai bánh bao, trông chừng phía trước hắn là một tên áo đỏ.
Alex bị Lockner ném vào bên trong một căn phòng trang nhã, cậu vỗ vỗ bộ âu phục nhỏ bị nhăn nheo, khó chịu trừng mắt nhìn Lockner: “Đồ không có văn hóa, phải có phong độ của quý ông, biết không? Không biết thì học tập tôi đi!” Lockner mắt thấy sắp sửa cho cậu một cái tát, Alex nhanh chóng nhấc ống tay áo lên, lộ ra chiếc Vòng tay của Thần Chết, đắc ý lắc lắc.
“Hừ, hy vọng rằng sau khi mày thấy chủ nhân, còn có thể có sức sống như vậy.” Lockner nhịn xuống lửa giận đang trào lên.
Chỉ chốc lát sau, trước mặt hai người đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Người đó mặc một chiếc áo khoác màu đen thật dài, cơ hồ che hết tất cả bộ phận thân thể, trên khuôn mặt của y cũng đeo một chiếc mặt nạ màu vàng kim, dường như muốn ngăn cách ánh mắt tìm kiếm của mọi người.
“Dạ hội hóa trang ư?” Alex không sợ chết nói. Mà từ lúc người này xuất hiện, Lockner lập tức quỳ trên mặt đất, không lên tiếng nữa.
“【Nhóc con, ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời của ta. Là người dẫn đường đường mà Vòng tay của Tử Thần lựa chọn, ta hy vọng rằng ngươi đừng nên giở trò gì, trong bảy ngày này, hãy dẫn chúng ta đến Ahm Shere.】” Imhotep khàn giọng chậm rãi nói.
Alex đúng là có thể nghe hiểu được tiếng Ai Cập cổ, nhưng có thể dùng tiếng Ai Cập cổ nói năng lưu loát mà trang nghiêm như vậy dường như chỉ có người trước mặt này. Alex không khỏi nảy ra một chút suy đoán đối với thân phận của người trước mắt, có vài phần tử muốn lợi dụng, mơ ước viên kim cương trên đỉnh Kim Tự Tháp ở Ahm Shere, hoặc là đội quân của Anubis.
“Ờ ờ, nhiệm vụ này hình như, có chút khó khăn nha, ông cũng biết mà, tôi chỉ mới sáu tuổi, chính là độ tuổi thanh xuân trẻ trung, thích ngắm phong cảnh, thổi mấy cái lá nhỏ, hái vài bông hoa nhỏ, lỡ như làm chậm trễ, lỡ như bị lạc đường, thì phải mần sao?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Alex cứng rắn bày ra một bộ dạng bất cần đời. Lockner nghe thấy lời nói to gan bất kính như vậy, không khỏi ngẩng đầu lên lén quan sát tình huống của hai người, nếu như chủ nhân không cẩn thận, lỡ tay bóp chết tên nhãi ranh này là tốt nhất.
Nhưng Imhotep không hề tức giận, ông cậu của thằng nhóc này còn khó chơi hơn nhiều, y chậm rãi ngồi xuống, vươn đến gần Alex. “【Vậy ngươi có biết về truyền thuyết của Vua Bọ Cạp và Vòng tay của Thần Chết không?】
“
“Cắt, đương nhiên là biết, không phải ngay từ lúc đeo Vòng tay của Thần Chết lên, cách ngày Vua Bọ Cạp thức tỉnh chỉ còn bảy ngày, một khi Vua Bọ Cạp tỉnh lại, đội quân của Anubis sẽ quay lại thế giới, vậy đó là cuộc chiến đến ngày tận thế sao. Nhưng cái đó có liên quan gì đến tôi, trời có sập xuống thì vẫn có người cao lớn đẩy lên.” Alex bình chân như vại nói.
“【Ồ? Vậy ngươi nhất định không biết, nếu như trước khi mặt trời mọc vào ngày thứ bảy, người đeo Vòng tay của Thần Chết chưa đến được Kim Tự Tháp Ahm Shere, Vòng tay của Tử Thần sẽ hút hết sự sống của người đó, trở thành, vật tế đầu tiên, của ngày tận thế. Ngươi chỉ còn sáu ngày thôi, nhóc à, vì vậy, ngươi tốt nhất không nên bị phong cảnh nhàm chán dọc đường hấp dẫn, làm chậm trễ hành trình, cũng tốt nhất là không nên lạc đường…】” Giọng nói âm u của Imhotep như tiếng kèn lệnh đến từ Địa Ngục khiến cho sắc mặt của Alex nháy mắt tái nhợt. Xức, băng sơn đại thúc (gọi Adalbert đấy), chuyện mấu chốt như vậy tại sao không nói, giờ thì hay rồi, nếu như là thật thì mạng cậu chẳng phải là còn mấy ngày sao!
Imhotep hài lòng nhìn biểu cảm không ngừng biến hóa trên mặt của Alex. “Hừ, ông không nên làm tôi sợ, ông cho rằng tôi sẽ tin sao?” Alex cố giả bộ bình tĩnh nói.
“【Ồ? Ngươi cảm thấy, ta như vậy, có cần lừa gạt ngươi không?】” Imhotep toan tính nói, chậm rãi gỡ chiếc mặt nạ vàng kim trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt thối nát khiến người ta sợ hãi.
Tuy Lockner vạm vỡ, nhưng khi một lần nữa tiếp xúc với Imhotep gần như vậy, trong lòng cũng nảy lên một trận sợ hãi, huống chi là Alex. Xác ướp còn mới nguyên, còn sống sờ sờ, nhìn Imhotep gần như vậy, Alex sợ hãi lui về phía sau, lại bị Lockner cứng ngắc chặn phía sau lưng không cho cậu di chuyển.
“【Nhóc à, dù tin hay không, ngươi chỉ còn có sáu ngày thôi. Ngươi rất thông minh, nhất định sẽ hiểu ý của ta. Dẫn nó ra ngoài.】” Imhotep một lần nữa đeo chiếc mặt nạ lên. Lockner vừa nhấc Alex lên đã bị Alex giãy dụa chạy ra khỏi gian phòng.
Khi thấy Alex sắc mặt trắng bệch đến, phế sài đang nhét vào trong miệng một cây xúc xích.
“Alex, đói bụng không? Mau tới ăn một chút gì đi!” Jonathan vui vẻ nói.
“Chú John, ô, không… được, cháu ăn không vô.” Alex yếu ớt nói.
“Sao vậy?” Jonathan lau miệng, ôm lấy Alex còn hơn run rẩy.
“Ô ô ô, bọn họ là ngươi xấu, bọn họ làm cháu sợ…” Alex núp vào trong lòng Jonathan.
“Là ai hù dọa cháu? Cháu nói cho cậu biết.” Jonathan ôm lấy Alex hỏi. Alex liền đầu đuôi gốc ngọn đều kể hết cho Jonathan chuyện xảy ra lúc nãy.
Mà Annika lúc này thì dẫn đám người George vốn tìm kiếm bình thánh đựng các bộ phận của Anck Su Namun vào trong gian phòng của Imhotep. Sau một chuỗi tiếng gào thét điên cuồng, trên mặt đất chỉ còn lưu lại ba thi thể nhăn nheo khô quắt, mà Imhotep với khuôn mặt anh tuấn mượt mà đầy co dãn đã trở lại nhân gian. Lần này, Annika không còn tránh né ôm ấp của Imhotep nữa, cùng y trao nhau nụ hôn nóng bỏng.
Một hồi lâu, Imhotep mới nhớ tới tên phế sài y còn chưa trông thấy, cho nên nói muốn đi nói chuyện với phế sài kia một chút, Annika đi bên cạnh y.
“Cháu nói, y dùng khuôn mặt thối rữa hù dọa cháu?” Jonathan vuốt vuốt mái tóc của cháu trai, nghẹn cười nói.
“Chú John, chú xấu quá, Alex rất sợ đó! Còn nữa, mạng của Alex chỉ còn có sáu ngày thôi!” Alex buồn bực nói.
“Phụt… Cháu thế mà bị hù hả, được rồi, được rồi, một cái xác ướp già ba ngàn tuổi, dùng khuôn mặt bị hủy dung của mình đi dọa một đứa con nít sáu tuổi, thật là không biết trong hai người ai trẻ con hơn đây.” Jonathan vẫn cười cười.
“Cắt, nếu như là chú, cho dù không phải là sáu tuổi cũng bị hù đó thôi! Mẹ có kể cho cháu, chú lần đầu tiên nhìn thấy xác ướp đã lập tức hôn mê rồi!” Alex không phục yêu sách.
Trên mặt của Jonathan hiện lên mạt đỏ ửng quái dị, “Mẹ của cháu vốn không biết nội tình. Cậu lúc ấy thấy cái xác ướp nhăn nhó kia đáng thương, chính là Imhotep hù dọa cháu đó, ai bảo cậu của cháu là một Jack Sue(1) thiện lương nhân ái chứ, cậu thấy y đáng thương, nhớ lại trong truyện cổ tích nói nếu không phải là hôn, người nào đó ngủ say bao nhiêu năm sẽ không tỉnh lại, cho nên cậu mới không ghét bỏ y, liền hôn lên, ai biết cái xác ướp kia chôn suốt ba ngàn năm, lại là ở trong hoa cúc của Anubis, vì vậy mùi của nó xông cậu đến ngất. Cậu đây mới không phải do sợ, xác ướp ba ngàn năm mới ra đất, bề ngoài còn nhăn nhó như vậy, cậu còn dám hôn, vậy cháu nói cậu có sợ không?”
(1) Jack Sue: Marie Sue phiên bản nam, ý chỉ các bạn thánh mẫu
Mà Imhotep và Annika đã sớm đứng trước cửa thì từng lời của Jonathan đều nghe lọt hết vào tai. Imhotep đương nhiên là lần đầu tiên biết được khi đó Jonathan lại hôn y, chẳng hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên hiện lên một tia cảm xúc kỳ quái, Anck Su Namun hình như trước khi mình khôi phục hoàn toàn đối với mình có chút kháng cự, là bởi vì khuôn mặt thối rữa của mình, hay là vì diện mạo kinh khủng của mình?
Còn Annika nghe thấy vậy trong lòng có tính toán khác, tên này lần đầu tiên gặp mặt không bị vẻ xinh đẹp của cô hấp dẫn, ngược lại còn cho cô một gậy, đến bây giờ vẫn còn đau đó, lại có sở thích kỳ quái như vậy.
“【Nàng đi nghỉ ngơi trước đi, một mình ta nói chuyện với hắn về Ngọn giáo của Osiris.】” Imhotep ôn nhu nói với Annika.
“【Được, em chờ ngài. Đừng trở lại quá muộn.】” Annika quyến rũ cười, ở trên môi của Imhotep đặt xuống một nụ hôn.
Jonathan còn đang giải thích vụ mình bị té xỉu không phải là vì sợ mà là bị mùi kích thích, cửa phòng đột nhiên mở ra. Jonathan ôm Alex ngồi trên ghế, nhìn Imhotep đã khôi phục lại, nhất thời trong lòng vô cùng phức tạp.
“Chú John, người này sau khi có mặt cũng là cực phẩm đó. Không thì chú thu vào đi?” Alex nhỏ giọng nói. Jonathan nhướn mày, vỗ Alex một cái.
“【Mang thằng nhóc này ra ngoài, ta muốn một mình nói chuyện với hắn một chút.】” Imhotep nói với Lockner vẫn đang canh giữ bên cạnh. Lockner nhận lệnh, lại kéo cổ áo của Alex lôi ra khỏi phòng.
Cửa của gian phòng lại khép lại, chỉ còn Imhotep đứng yên cùng với Jonathan đang nhàn nhã ngồi chơi.
“【Ta cần phải xưng hô với ngươi như thế nào đây?】” Trên khuôn mặt cua Imhotep không nhìn ra được tâm tình gì.
“【Đã lâu không gặp. Ngươi không cần phải xưng hô với ta thế nào cả.】” Jonathan mỉm cười nói.
“【Ngươi cảm thấy ta sẽ xử lý ngươi như thế nào?】” Imhotep chậm rãi nói.
“【Lại đâm ta thêm mấy cái, hoặc là, dùng miệng hút ta?】” Trên mặt của Jonathan hiện lên nụ cười gian tà.
“【Ngươi cho rằng ta không dám? Hừ, ngươi quá sơ suất.】” Imhotep vẫn như trước không lộ ra vẻ gì.
“【Sơ suất? Ngươi là chỉ vụ dẫn sói vào nhà trước kia, hay là việc lần trước giết ngươi không đem thi thể ngươi một mồi lửa thiêu hủy, hay là việc bị bắt cóc lần này? Nói đi, bắt ta lại làm gì?】” Jonathan đứng lên, đi đến trước mặt Imhotep, mặc dù thấp hơn đối phương một cái đầu, lời nói vô cùng khí thế này cũng không đạt đến hiệu quả bề nghễ, nhưng đôi mắt nhỏ lạnh lùng kiêu ngạo này vẫn kích thích thật sâu đến Imhotep.
Không nên như vậy, giữa bọn họ, tựa hồ, không phải là như vậy. Cho dù có là thù sâu hận lớn, cho dù có là đối địch, đối phương cũng không nên nhìn y như vậy, còn nói như thế. Cho dù là ở ba ngàn năm trước, Đại Tư Tế nhận được sự tín nhiệm sâu đậm của Pharaoh cũng chưa từng thấy ánh mắt như vậy của Pharaoh. Cho dù, y vì nghĩa không thể chùn bước đâm lưỡi dao sắc bén vào trong cơ thể của hắn, ánh mắt trước khi chết của Seti Đệ Nhất, y nhớ được, đó là nỗi bi thương không cách nào thừa nhận được và cả sự thất vọng, không có lạnh lùng, không có khinh thường, không có căm hận. Y đến tột cùng đã bỏ lỡ cái gì, quên mất điều gì?
Imhotep lui lại về phía sau một bước.
Jonathan nhưng lại được đằng chân lân đằng đầu tiến lên trước một bước: “【Sao vậy? Muốn giết ta? Lần trước không hiểu sao trói ta lại, lần này thì sao? Hừ, ả đàn bà ngươi tâm tâm niệm niệm không phải đã trở lại bên cạnh ngươi rồi sao? Thế nào, không muốn giết ta? Ta có thể khiến cho ngươi chết một lần, thì cũng có thể cho ngươi lại… Ngô…】”
Một tay của Imhotep nắm lấy eo của phế sài, một tay thì giữ gáy của hắn lại, giờ phút này y chỉ muốn ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở này lại, y không muốn nghe những lời làm nhiễu loạn tâm tư của y nữa.
Không sai, y muốn giết phế sài, nhưng lại không ra tay được. Rõ ràng là khinh thường sức mạnh của Ngọn giáo của Osiris, nhưng không nhịn được bảo người trói hắn về, cũng không hỏi đến tăm tích Ngọn giáo của Osiris. Tại sao? Imhotep một lần rồi một lần hỏi bản thân, nhưng y không có đáp án.
Lại một lần nhìn thấy Seti Đệ Nhất chết trong tay y, y vốn tưởng rằng là căm hận, là thù ghét, dù sao Pharaoh đã đoạt lấy người yêu của y, Pharaoh chết đi tạo thành bi kịch cho y, nhưng y không thể không thừa nhận, bi kịch này là do mình tạo thành.
Imhotep không ngừng hỏi bản thân, nếu như được làm lại một lần nữa, y liệu còn có thể không chút lựa chọn nào mà đâm thanh kiếm lạnh như băng vào trong cơ thể của Pharaoh hay không, y liệu có thể lại một lần nữa cướp đi tính mạng của con người? Đáp án đương nhiên là không có đáp án.
Lại một lần nữa hôn lên môi của Jonathan, một vài cảm giác thể nghiệm lần đầu ở Hamunaptra lại một lần nữa nhuộm lên trong đầu y, không giống như lúc triền miên cùng Anck Su Namun, nụ hôn giữa hai người đàn ông, không có kỹ xảo, vụng về nhưng lại chân thật, y cảm thấy sự va chạm giữa môi cùng môi của hai người, sự dây dưa giữa lưỡi cùng lưỡi, đôi môi lạnh như băng của y va chạm trên làn da lửa nóng của đối phương, thật sự không giống.
Imhotep sa vào bên trong nụ hôn đó, trước mắt y lại xuất hiện một vài hình ảnh chưa từng gặp qua. Y một thân bùn lầy, đứng yên trước mặt một bóng dáng cao lớn vĩ đại đang tắm trong ánh mặt trời. Người đó thật thánh khiết, dường như vừa mới bước ra từ trong thánh quang, người đó hình như nói với y cái gì đó, y không nghe được, cũng không nhìn thấy diện mạo của người đó, y chỉ biết là, câu nói kia là ánh sáng trong cuộc đời của y. Nhưng y, lại không nhớ rõ.
Jonathan vào lúc bị đối phương cưỡng hôn bị rơi vào trạng thái ngây người. Hắn vừa bị cường hôn á? Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu của Jonathan.
Được rồi, hắn và Imhotep lại hôn nhau, vậy thì thế nào? Hắn muốn tránh ra, nhưng sức mạnh của Imhotep là không cách nào địch nổi, không bằng hưởng thụ, còn có thể bồi dưỡng một chút tình cảm.
Tay của Jonathan cũng vây quanh bờ vai rộng rãi của Imhotep, lần gần nhất đối phương chủ động yêu thương nhung nhớ là khi nào nhỉ? Cõ lẽ, là rất lâu rồi, hắn đã không nhớ rõ được nữa, nhưng không thể không nói, Jonathan thích cảm giác như vậy.
Mặc dù đối phương hiện giờ cao hơn hắn, cường tráng hơn hắn, thậm chí đôi môi cực nóng đã trở nên lạnh như băng, nhưng không cách nào làm giảm bớt khát vọng của Jonathan. Jonathan cấm dục suốt bảy năm trời, đã sớm bị nụ hôn này khơi mào hưng trí.
Phế sài không phải là loại người xấu hổ ám chỉ, sắp ba mươi tuổi hắn đã sớm không còn là thiếu niên ngây ngô nữa, tay của Jonathan nhiệt tình dạo chơi trên người của Imhotep, mặc dù còn là một xác ướp lạnh lẽo, nhưng xúc cảm càng rất tuyệt.
Jonathan dán bụng mình lên người Imhotep, bởi vì chiều cao khác biệt, bụng của hắn vừa lúc đụng phải một bộ phận nhạy cảm của Imhotep, khiến cho hắn kinh ngạc là, thì ra xác ướp cũng có thể cương.
Cảm nhận được vật cứng chống lên bụng, Jonathan cũng không khách khí nữa, hắn cố ý dính lên vật cứng kia rồi di động, thậm chí đem hạ thể của mình cọ lên bắp đùi cầu thực của Imhotep, “Ừm…”
Jonathan hưởng thụ sự ma sát này, ít nhất là xảy ra giữa hai người mà không phải là mình DIY tự giải quyết. Đối với một tên phế sài trạch nam không có tí kinh nghiệm gì mà nói, đây đã là bữa đại tiệc Thao Thiết rồi.
Imhotep cũng cảm nhận được sự khác thường giữa mình và đối phương, chỉ là do dự trong nháy mắt, y vẫn không đẩy đối phương ra, tay của y tựa hồ theo bản năng nhạy bén bắt lấy nơi yếu ớt của phế sài, “Ngô… A…” Âm thanh thỏa mãn của phế sài lấy lòng y, rất nhanh, Imhotep kéo khóa kéo của phế sài xuống, bàn tay lạnh như băng nhanh chóng trượt vào trong cái quần, cầm lấy vật yếu ớt kia.
Jonathan run lên một chút, cũng không bị sự băng lạnh của bàn tay làm cho mềm nhũn, mà lại bởi vì kích thích trướng lớn hơn nữa. Jonathan cũng không yếu thế chút nào, sờ lên vật thô cứng có lẽ là màu đen đã ngàn năm không ai đụng vào… Imhotep không có thói quen mặc quần, thật là thói quen tốt, rất thuận lợi để đánh dã chiến, cũng thuận lợi để trực tiếp vác súng rồi thượng ư? [Viết bậy rồi, bỏ qua đi]
Giờ phút này, hai người lâm vào trong dục vọng bị treo suốt ngàn năm mà không được giải tỏa đã sớm quên mất thân phận của mình. Không có yêu hận tình cừu, chỉ muốn trầm luân vào trong niềm say mê tràn trề này, càng lâu, càng lâu…
Rốt cuộc, Jonathan cảm giác được bản thân tựa hồ có cái gì đó sắp hô hào muốn ra, hắn cương cứng cơ thể, hắn đang nhịn, vẫn đang nhịn, giống như nhiều năm trước kia, hắn và bé đầu trọc của hắn thích chơi đùa trò chơi tình thú như vậy — ai có thể kiên trì lâu hơn…
Mà Imhotep dường như cảm nhận được gì đó, tăng nhanh động tác trên tay, thậm chí như đùa dai cố ý thổi qua linh khẩu yếu ớt, thậm chí là ôm trọn lấy túi nang. Trong lòng Imhotep hiện lên một chút nghi ngờ, y sao lại vô sự tự thông như vậy, đồng thời cũng không bài xích… Tại sao? Nghi ngờ lướt qua rồi biến mất, khoái cảm một lần nữa chiến thắng lý trí…
Jonathan cũng tăng nhanh động tác trên tay, kỹ xảo hay mấy thứ khác thế kỷ 21 gì gì đó, lý luận gì đó, tiến sĩ vốn chưa bao giờ thiếu. Cho nên khi giữa hai người càng nhiều thêm tiếng thở dốc ồ ồ, bạch quang trước mắt hai người hiện lên…
Dục vọng tích góp từng chút một trong nhiều năm, đồng thời phát ra…
Cùng lúc đó, tiếng còi sắc nhọn của đoàn tàu lửa vang dôi tận chân trời.
Một khắc phóng thích kia, trước mắt Imhotep một lần nữa hiện lên hình ảnh y phóng thích trong tay một người đàn ông khác, mà lần này, y không còn là người đứng xem nữa, mà chính là người trong cuộc. Y hai mắt mông lung, lồng ngực phập phồng, chìm đắm bên trong ái dục, y thấy rõ khuôn mặt của người đó, rõ ràng chính là dung nhan khôi ngô lúc còn trẻ tuổi của Seti Đệ Nhất.
Jonathan ở trong lòng không khỏi thổ tào, nếu như tiếng còi này sớm vang lên một chút nữa, hắn đã héo mất rồi…
Trên chiếc ghế sa lon màu đen, là nước mắt ai lặng lẽ rơi xuống, là ai đã bóp nát ly rượu thủy tinh trong tay…