“Đờ mờ, đậu xanh rau má(1).” Phế sài chợt thấy ngón tay của Imhotep chỉ về phía mình kèm theo câu nói có vẻ hơi âm trầm, nhất thời tâm trạng không được minh mẫn cho lắm, bị bật thốt ra mấy câu quốc ngữ đảo mà lũ bạn cùng phòng lúc trước dạy dỗ.
(1) nguyên văn là “tú đậu ma đại”
“→_→” Rick.
“…” Thủ lĩnh áo đen, ngài quản lý.
“0_0” Evelyn.
“Nè, mày làm gì đó hả, buông tao ra!” Johnathan đánh đá muốn gỡ cái tên Barney đang cưỡng ép hắn xuống, nhưng Barney vừa nhạy bén né tránh, vừa dễ dàng kéo Johnathan đi.
Thể chất của phế sài, để lộ không sót cái nào.
“Mày sẽ phải hối hận, đừng có xé quần áo của tao, nhăn hết bây giờ! Mày chờ đó, tao sẽ đá văng cái hoa cúc của mày!” Phế sài hét lên.
“Vậy sao? Thưa ngài Carnahan, trước khi đá vào khí quan của tôi, sao ngài không lo cho cái mạng nhỏ của mình trước đi!” Barney khinh thường nói, một bên nhanh chóng vói tay vào trong áo khoác của Johnathan.
Nếu như có thể, Barney nhất định thấy được lúc này trên đầu mình đang đầy hắc tuyến.
Barney đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì bỗng thấy Imhotep kéo Johnathan vào trong lòng mình, một tay cầm cố không để Johnathan nhúc nhích, một tay nhanh chóng trượt vào trong áo khoác của Johnathan.
Trừ đám rối gỗ đang như cũ hô hào “Imhotep, Imhotep…” ra, ai cũng đều trợn mắt hốc mồm nhìn một cảnh này.
Johnathan không nhúc nhích ra được, không biết là bởi vì sự cầm cố của Imhotep, hay bởi vì hắn đang ở trong lồng ngực của Imhotep, hay là bởi vì bàn tay lạnh như băng của đối phương bỗng dừng trên vị trí trái tim đang nhảy nhót của mình.
Johnathan dại ra nhìn gò má được chạm trổ sâu sắc của Imhotep, cơ hồ quên mất động tác của đối phương, quên mất nhiệm vụ của mình, quên mất tình hình hiện tại. Ngay sau đó, hắn bị đẩy ra khỏi lồng ngực của Imhotep, trong tay Imhotep vuốt vuốt cái chìa khóa hình hộp tám cạnh kia, vòng quanh khóe miệng là một nụ cười thỏa mãn.
Johnathan ngơ ngác nhìn một màn này, đúng rồi, dù cho quá khứ hay hiện tại, Imhotep đã sớm không còn là thằng nhóc đầu trọc luôn ngưỡng mộ mình nữa rồi.
Rất bất ngờ, Johnathan không nhiều lời, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Khi bàn tay của Imhotep đặt trong lồng ngực ấm áp của Johnathan, y lặng yên cảm nhận được trái tim đang nhảy nhót không ngừng rất khác với mình của cái tên kỳ quái này. Trái tim của y đã sớm ngừng đập, cơ thể cũng đã lạnh như băng, nhưng khi đụng đến cơ thể của con kiến hôi loài người này, ngoài ý muốn lại không thấy phản cảm, vì vậy thời gian bàn tay y dừng lại trên người Johnathan hơi dài, sau đó y đụng đến được chiếc chìa khóa được cất ở túi trong của áo khoác. Một khắc lấy chiếc chìa khóa kia ra, y rời khỏi cơ thể ấm áp đó, trong lòng lại có chút lưu luyến.
Không, y không có trái tim, y chỉ có tình yêu thương với Anck Su Namun. Y quyết đoán đẩy Johnathan ra, nhưng lại vì lồng ngực mất đi nguồn nhiệt ấm áp mà có chút trống rỗng. Nhìn đối phương lặng yên đứng ở đó, nội tâm của Imhotep thật khó chịu, tựa hồ y đang chờ đợi một việc không phát sinh nào đó, chẳng hạn như lời nói ngỗ nghịch của người nọ, chẳng hạn như vẻ mặt sầu não xù lông của người nọ.
Imhotep dắt tay Evelyn xoay người rời đi, Barney xô đẩy Johnathan theo sát phía sau.
“Buông ra, tao tự đi được!” Johnathan hất Barney ra, không tự ti cũng không kiêu ngạo mà đi. Hắn đã đưa ra quyết định rồi, nếu muốn chơi, hắn nhất định là người chiến thắng cuối cùng của trò chơi này
“Mày sẽ phải trả giá, xác ướp chết tiệt!” Rick oán hận nói.
“【Giết chết bọn chúng, một tên cũng không được lưu!】” Imhotep u ám nói.
Evelyn nghe thấy vậy bắt đầu mạnh mẽ phản kháng lại đối phương, thế nhưng sức mạnh của một cô gái yếu đuối há có thể chỗng đỡ được sức mạnh của xác ướp ba ngàn năm, “Rick, Rick!” Evelyn tuyệt vọng hô.
Mà Rick và thủ lĩnh áo đen cũng rất bất ngờ với lời lật lọng của Imhotep, họ bắt đầu phản kích, nhưng sự cách biệt nhân lực khiến sự phản kháng của ba người có vẻ hơi vô vọng.
Bỗng nhiên Rick phát hiện ra một lối đi dẫn đến cống thoát nước, nhanh chóng mở nắp giếng ra, Rick nói với thủ lĩnh áo đen: “Mau lên, anh đi trước!” Nói xong liền kéo thủ lĩnh áo đen nhét xuống cống nước. Sau đó anh đưa tay về phía ngài quản lý, “Đến đây, tiếp theo là ông!”
Ngài quản lý ấy vậy mà không nghe theo Rick, ông rút thanh kiếm mang theo bên mình ra xông về phía đám rối mất đi tâm trí: “Cậu đi trước đi, không cần để ý đến tôi!”
“Ngài quản lý, mau đến đây, bọn chúng đông lắm!” Rick sốt ruột hô.
“Một mình cậu đi đi, là thị vệ của Pharaoh, hy sinh chính là vinh hạnh của tôi! Tìm « Quyển sách của Amun – Ra », cứu lấy cô gái và anh trai cô ấy, giết chết Imhotep. Đi!” Ngài quản lý quyết tuyệt quơ thanh kiếm tranh thủ thời gian chạy trốn cho Rick.
Rick thiết huyết nhìn bóng dáng của đối phương, hốc mắt có hơi ướt át, sau đó anh quyết định nhảy vào trong cống.
Mà ngài quản lý, thật nhanh chóng rơi vào vòng ôm ấp của Anubis…
***
Rick dẫn theo thủ lĩnh áo đen đến tìm trạm hữu của mình, Winston.
Winston hiện là người duy nhất có thể giúp bọn họ nhanh chóng đi đến Hamunaptra, vì nơi của Winston là một phi trường. Ông hăng hái mở phi cơ ra, mang theo Rick và thủ lĩnh áo đen bị cột trên cánh máy bay nhanh chóng bay về phía Hamunaptra.
Rick ngồi trên chiếc ghế phía sau chỗ điều khiển trêu chọc thủ lính áo đen với mái tóc bị gió lạnh thổi đến bừa bộn: “Sao rồi, cảm giác không tồi chứ!” Thủ lĩnh áo đen vừa mới hé miệng đã bị gió lạnh rót lên: “Trong cả cuộc đời của tôi sẽ không bao giờ rời khỏi mặt đất nữa!”
Rick tâm tình tốt nghe xong lời của đối phương, bắt đầu loay hoay với mấy khẩu súng vận chuyển trên phi cơ, “Evelyn, chờ tôi! Còn Johnathan, hy vọng miệng anh không tiếp tục tiện nữa!”
“O’Connell, cậu nhìn xem, tôi chưa từng thấy cơn bão cát nào lớn như vậy!” Winston hô.
Rick nhìn về hướng đó, một cơn bão cát cường thế mà kịch liệt với tốc độ cao ở phía trước phui cơ đang đi về phía trước, phương hướng tựa hồ cũng là Hamunaptra.
“Ông chưa từng thấy ư?” Rick hỏi.
“Chưa từng!” Winston trả lời.
“Vậy tránh khỏi nó trước đã!” Rick tỉnh táo nói.
Máy bay bay đi theo hướng khác, nhưng bọn người Rick lại không chú ý được rằng, trận bão cát kia dừng ngay trước Hamunaptra không xa, đầu tiên bay ra ngoài chính là Evelyn, ngay sau đó là Barney, cuối cùng là Johnathan. Ba người như xếp chồng lên nhau té chung một chỗ, Evelyn đáng thương bị đặt dưới cùng.
“Mau, mau dậy đi! Tránh ra! John, John…” Evelyn vừa đẩy Barney ra vừa nói.
Phế sài Johnathan chậm rãi bò dậy, lắc lắc cái đầu bị hoa mắt, cái loại công cụ giao thông miễn phí này không được, quá không an toàn rồi, thật chóng mặt, muốn nôn quá đi.
Vừa nghĩ như vậy, Jonathan liền xoay người nôn ra, Barney vừa lúc bò dậy đứng lên ở phía sau hắn, chiều cao lại thiếu thước hơn so với Jonathan, khuôn mặt thật bất hạnh bị Jonathan phun đầy dịch chua lên đó. Barney đang chuẩn bị lên cơn thì Imhotep từ trong bão cát hóa hình xuất hiện.
Imhotep mặt không chút thay đổi nhìn một màn này.
Barney dùng áo khoác lau lau khuôn mặt, không dám lên tiếng. Evelyn thì đứng bên cạnh Jonathan, vỗ nhẹ lên lưng của hắn, anh trai của cô thật sự quá là không đáng tin tưởng rồi!
Không khí tĩnh lặng, bốn người đều nghe thấy được tiếng ầm vang của chiếc phi cơ truyền đến từ trên bầu trời, ngẩng đầu lên, một chiếc máy bay nhỏ đang lướt qua trên đỉnh đầu họ.
“Rick!” Khuôn mặt của Evelyn tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, tôi biết là anh sẽ đến!
Jonathan vừa mới chậm chạp lết đến, nhìn chiếc máy bay nhỏ kia: “Chốc nữa bị ói khẳng định không chỉ có một mình anh.”
Imhotep mỉm cười nhìn Evelyn, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, y nhắm mắt lại, trong miệng bắt đầu lặng yên niệm chú ngữ, hai tay giơ lên, một vài động tác nhỏ, trên sa mạc yên ả bỗng nhiên hình thành một cơn bão cát khổng lồ, nó giống như một bức tường to lớn chuyển động nhanh chóng, đuổi theo chiếc máy bay nhỏ.
Jonathan trợn mắt há mồm nhìn một màn này, lẩm bẩm nói: “Thật giống con ruồi đập nhau với con muỗi nha!”
Mà Evelyn lại vô cùng sốt ruột, nhìn chiếc máy bay nhỏ không ngừng né tránh, nhưng trước sau vẫn khó có thể chạy trốn khỏi sự truy kích của bão cát. Cô nhìn về phía Imhotep, nụ cười trên khuôn mặt của người nọ cực kỳ tàn nhẫn, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay không ngừng biến hóa phương hướng. Cô ngạc nhiên phát hiện, hướng đi của tay Imhotep, chính là hướng chuyển động của bão cát.
Ngay sau đó, Imhotep đột nhiên há miệng ra, mà cơn bão cát kia như có trí năng tạo thành một khuôn mặt quỷ khổng lồ, dữ tợn há miệng thật lớn, mà ngược lại, khi trên mặt của Imhotep lại lộ ra nụ cười, trên khuôn mặt quỷ của bão cát kia cũng xuất hiện nụ cười.
Đám người Rick nhìn thấy bão cát mặt quỷ đáng sợ này, điên cuồng xạ kích, nhưng không hề có tác dụng. Mắt thấy bão cát mặt quỷ càng lúc càng gần, Rick la lớn: “Winston, mau nghĩ cách gì đi! Tăng tốc lên!”
“Thì đang làm đây nè! Xem tôi đây!” Winston thuần thục điều khiển chiếc phi cơ, nó bỗng nhiên tăng tốc bỏ rơi bão cát mặt quỷ đang càng lúc tiến đến gần, thế nhưng, ngày vui ngắn chẳng tày gang, chiếc máy bay bỗng nhiên ngừng tốc độ lại, cư nhiên đang có khuynh hướng rớt xuống.
“Tại sao lại như vậy?” Rick hỏi.
“Hình như, không có đủ nguyên liệu rồi!” Winston ngượng ngùng nói. “Bám chặt vào!”.
Vừa dứt lời, bão cát mặt quỷ kia há miệng ra, cắn nuốt chiếc máy bay nhỏ cùng đám người Rick. Evelyn lo lắng nhìn một màn này, nếu như không ngăn cản làm xáo trộn ma pháp của Imhotep, bọn người Rick nhất định sẽ chết, phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Evelyn chăm chú nhìn chằm chằm vào Imhotep, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, có biện pháp rồi!
“John, chúng ta cần phải cứu Rick!” Evelyn kéo Jonathan lại.
“Ngô, anh cũng nghĩ vậy, nhưng mà anh không bay được, không có cánh a.” Jonathan vừa mới nôn xong, vẫn còn hơi hoảng hốt.
“Không, chỉ cần cắt ngang Imhotep, bọn Rick sẽ không có việc gì!” Evelyn nói.
“Hả? Em có biện pháp sao, vậy thì làm đi!” Jonathan nhìn thấy trong ánh mắt của Evelyn lóe lên ánh sáng trí tuệ.
“Ờ, chuyện này, anh nên làm thì tốt hơn!” Evelyn nói.
Jonathan nhíu mày lại, “Anh? Em giải thích rõ hơn chút đi!”
“Anh, anh đi hôn hắn, cắt ngang hắn.” Evelyn vỗ vỗ vào bả vai của Jonathan.
“… Tại sao không phải là em? Hắn là xác ướp đó, ba ngàn năm vẫn chưa đánh răng, có thể còn chưa tắm, anh có bệnh khiết phích đó nhá.” Jonathan lắc đầu.
Evelyn lo lắng liếc nhìn cơn bão cát còn đang tàn sát bừa bãi, “John, đây là cách duy nhất! Nếu còn chưa hành động, Rick sẽ chết mất, chúng ta cũng sẽ chết! Hơn nữa anh lần trước chẳng phải đã từng hôn Imhotep vào lúc tướng mạo còn nguyên thủy nhất sao? Anh có kinh nghiệm hơn, cái lúc dập đầu khó coi như vậy anh còn không để ý, huống chi là bây giờ! Nhanh lên một chút, Rick sẽ chết bất cứ lúc nào đó. John, em là em gái duy nhất của anh, anh nhẫn tâm được sao?”
Jonathan co quắp khóe miệng, hình như em với y mới là hôn nhau nhiều hơn á. Thôi được rồi, người đẹp và dã thú, thật là truyện cổ tích tốt đẹp biết bao! Nhưng Jonathan vẫn đi về phía Imhotep, chỉ hy vọng, Imhotep sau khi thức tỉnh có chú ý đến vệ sinh cá nhân của mình.
Jonathan đi về phía Imhotep, hạ quyết tâm vươn hai tay vắt lên cổ của đối phương, nhắm mắt lại hôn lên.
Đôi môi mềm mại nhưng lạnh lẽo băng lương, mang theo sự tịch liêu suốt ngàn năm.
Imhotep cảm giác được sự tiếp xúc ấm áp trên môi, pháp lực khống chế bão cát bất giác yếu đi. Cảm giác này tựa hồ, có chút quen thuộc, đúng vậy, băng lãnh đã quá lâu, y có chút say đắm sự ấm áp như vậy, không tự chủ hé mở đôi môi.
Lúc này, cơn bão cát đã hoàn toàn tản đi, bóng dáng của chiếc phi cơ một lần nữa lại xuất hiện trên trời cao.
Imhotep không mở mắt ngay lập tức, trước mắt của y tựa hồ nhanh chóng hiện lên vài hình ảnh, y đương thì thiếu niên ở trong lòng một người bị kiềm chế rồi lại rên rỉ hưởng thụ, y thành kính cùng người nọ ôm hôn. Những hình ảnh này chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của y, chỉ loáng thoáng thấy được người nọ mặc chiếc trường bào trắng tinh khiết, trên đầu tựa hồ quấn quanh chiếc kim tuyến.
Hình ảnh chợt lóe lên, rồi nhanh chóng biến mất.
—oOo—
Mời xem tác giả có chuyện muốn nói:
Tác giả có chuyện muốn nói: Chương mới rồi ~ chương mới rồi nga ~~~ ta thật là nghe lời ~~~ hắc hắc ~~~ bởi vì hai truyện cần chương mới, mà Cầm Tâm đúng là chuẩn bị kết thúc, cho nên, Đoạt Ái không cách nào đăng theo ngày, nhưng, lượng chương mới hẳn là rất khả quan, hắc hắc, không phải là theo tuần nga ~~~ cám ơn sự ủng hộ của mọi người ~~~ xin tiếp tục ủng hộ Đoạt Ái, cùng với Phiếu Miểu Lục ~~~ các ngươi nhớ cất chứa với nhắn lại làm động lực chương mới cho ta nga ~~~ sờ sờ ~~~