Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ

Quyển 1 - Chương 13: Chiếc xe bay cực phẩm




“Tích, hệ thống giọng nói nhắc nhở, nhân viên quản lý có lời muốn nói! Ái chà, Johnathan, một đêm thật đẹp biết bao, khó có khi được thời gian ở một mình ha.” Giọng nói trầm thấp từ tính ở giữa buổi tối kinh hãi mà căng thẳng này cực kỳ khiến người ta giận sôi gan.

“Tha lỗi cho ta không đủ cảm xúc hài hước để thỏa mãn thú vui xem kịch của ngươi.” Johnathan tẻ ngắt nói, hắn đang vô cùng chăm chú cảnh giác nhìn tình hình khắp bốn phía, xe của bọn họ dừng ở phía cửa sau của bảo tàng.

“Ồ, ngươi đang sợ ư?” Ngón tay của Anubis chỉ trúng chỗ ngứa.

“…” Johnathan có quyền lời được giữ im lặng.

Johnathan đang nghi ngờ lời nói của Anubis thì thình lình nghe được từ cửa sau của bảo tàng truyền đến tiếng hô đờ đẫn mà chỉnh tề: “Imhotep, Imhotep…”

Đ*t mẹ, không phải chớ, cái đám con rối này đã tấn công đến bảo tàng rồi sao? Bọn Evelyn sao rồi? Nghi ngờ quẩn quanh trong đầu hắn, nhưng theo bản năng ngay tại thời khắc này đưa ra quyết định.

Johnathan rút chìa khóa trong xe ra, nhanh chóng xuống xe, đứng gần cửa sau bày ra bộ dạng kinh điển của thây ma từng xem trong phim, vẻ mặt đờ đẫn, tứ chi chết lặng, miệng vô thức hô: “Imhotep, Imhotep…”

Không nên hỏi hắn vì sao không biết điều một chút trốn trong xe mà lại mở cửa cái xe mui trần ra để đi mạo hiểm giết quái mà người thường không đánh nổi.

Không ngờ rằng ngụy trang như vậy lại tránh được sự truy đuổi của đám con rối. Nhìn mấy con rối bên cạnh rời đi, Johnathan nhanh chóng trở lại trong xe, khởi động chiếc xe mui trần.

“Tích, nhân viên quản lý có lời muốn nói, ái chà, Johnathan, có thấy không, mấy con rối của Imhotep vừa mới đi ra từ trong viện bảo tàng, mà bạn bè của ngươi có thể đã đi theo ta rồi, còn chưa rời đi à?” Anubis vui vẻ nói.

“Ngươi cho rằng kẻ nào cũng giống cái tên bán thú nhân sống ngàn năm hay vạn năm đầu óc ngu si tứ chi phát triển chắc? Bằng sức của ta vốn không thể nào hoàn thành trò chơi được, nếu như bọn Evelyn hồn quy Địa phủ, ngươi nhất định sẽ vui vui vẻ vẻ nói cho ta biết trò chơi kết thúc rồi, chứ không phải là không ngừng khiêu khích ta thế này. Anubis, làm một người không có kỳ nghỉ hè chỉ trưng ra mấy đồ cốc tách chén bát làm tiệc trà, ngươi còn phải học nhiều lắm… Hừ, thấy không, bọn họ đến rồi kìa.” Johnathan bình tĩnh phản bác, đồng thời thấy bóng dáng Rick và Evelyn chạy về phía xe mui trần, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ.

“Trò chơi còn rất dài, chúc ngươi thật nhiều may mắn!” Anubis nghe không ra tâm tình nói.

“Đi mau, đi mau!” Rick vừa chạy vừa hô.

“Mau lên xe!” Johnathan trả lời.

Cuối cùng, năm người miễn cưỡng chen lấn ngồi lên chiếc xe mui trần, vì không đủ chỗ ngồi, nửa cái mông của Sanders phải ngồi lên nắp sau của cái xe. Cuối cùng, chiếc xe mui trần phát ra tiếng nổ điếc tau, mọi người bắt đầu trốn thoát.

“【Bọn chúng đang ở đó!】” Barney sau khi nghe thấy tiếng động thì phát hiện ra bóng dáng của bọn họ, hô to với Imhotep.

“【Đuổi theo chúng.】” Trên mặt Imhotep lộ ra nụ cười ý vị không rõ, tàn khốc nói. Đám con rối nghe lời bắt đầu đuổi theo chiếc mui trần.

“Nè nè, Johnathan, bọn chúng đến rồi! Mau lên!” Evelyn lớn tiếng nói.

“Bình tĩnh nào Evelyn, có đôi khi tốc độ của xe không chỉ phụ thuộc vào kỹ thuật của tài xế, ngô, còn có phụ thuộc rất lớn đến tình hình giao thông đó!” Johnathan vừa nói vừa quay ngoắt cái xe chạy vào trong một cái hẻm, bởi vì đường lớn vẫn đang đi không chỉ có truy bình phía sau mà phía trước cũng có rối gỗ cản đường.

Chiếc xe nhỏ chạy vào trong con đường chật chội chỉ vẻn vẹn chứa được một chiếc xe chạy qua, đồng thời trên xe còn bày ra đầy các loại chướng ngại vật, đây quả thực là khảo nghiệm kỹ thuật lái xe của hắn. Johnathan cảm giác rằng bản thân tựa hồ đang chơi trò đua xe cực kỳ cổ điển trên điện thoại, không chỉ tốc độ không thể chậm mà còn phải nhanh chóng né tránh chướng ngại vật hai bên, mà phế sài năm đó vô cùng không am hiểu trò chơi này. Quả nhiên, mấy phút đồng hồ sau hắn đã đụng phải một thùng nước, làm rách mấy tấm vải bố đang phơi và một sạp nước trái cây.

“Không được, bọn họ mặc dù là con rối, nhưng chỉ cần tiêu diệt được Imhotep bọn họ sẽ khôi phục lại bình thường, bọn họ vẫn là người.” Ngài quản lý ấn tay của Rick xuống.

“Nhưng mà dù có là người bọn họ cũng đang làm loại chuyện khiến người ta giận sôi đó thôi, Sanders chẳng lẽ không phải con người chắc? Còn hơn là chết trong tay của Imhotep để ông ta khôi phục sức mạnh, được rồi, để tôi giải quyết anh ta.” Rick hất tay của quản lý ra, giương súng nhắm ngay vào Sanders đang dãy dụa trên mặt đất.

“Rick, không nên, Sanders vốn vô tội!” Evelyn khẩn cầu nói.

Đây là một buổi tối khiến người ta mâu thuẫn, đám người Rick gặp phải vận mệnh bị bắt nhưng không thể phản kháng, bởi vì nhân tính. Đây là một buổi tối bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn Sanders bị đám rối gỗ bắt lại, lại không thể hy sinh gã để ngăn cản Imhotep sống lại. Imhotep có thể giải quyết Sanders, bởi vì hiến tế, bởi vì lời nguyền, còn bọn họ thì không thể, bởi vì tình hữu nghị, bởi vì nhân tính.

Nếu như không giết chết Sanders, Imhotep có thể hấp thu sức mạnh sinh mạng của gã, hoàn toàn khôi phục lại, cuối cùng diệt thế. Nếu như không giết chết đám rối gỗ đang truy đuổi, năm người bọn họ có thể sẽ hoàn toàn mất mạng. Nhưng cả hai bên bọn họ đều không thể tổn thương, bởi vì nhân tính.

Là một người lính, Rick không e ngại nguy hiểm. Anh tin vào sức mạnh của mình, sức mạnh của đồng đội, anh có thể nhu tình, cũng có thể tàn nhẫn. Trong chiến tranh, sợ rằng tiền cũng không đáng giá bằng mạng sống. Máu tươi của quân địch, máu tươi của chiến hữu đã sớm làm phai mờ nhân từ của Rick. Sự coi trọng nhất của bọn họ chính là làm thế nào để trả giá ít nhất, giành được thắng lợi lớn nhất, từ đó giảm thấp nhất mức thương vong của phe ta. Hiện tại, những con rối kia cho dù sau này có thể khôi phục lại, nhưng bọn họ bây giờ chính là kẻ địch. Đối xử nhân từ với kẻ địch chính là đối xử tàn nhẫn với bản thân, mà đám người Evelyn vẫn chưa có ý thức được. Đây quả thật là những con người ngây thơ, trong lòng thiện niệm trường tồn, lại không biết cuộc sống và thực tế tàn khốc ra sao.

Huống chi, đến khi đám rối gỗ này khôi phục bình thường, hay cả việc giải quyết Imhotep, bọn họ có thể sống đến lúc đó hay không còn là một vấn đề. Rick không sợ cái chết, không sợ hy sinh, nhưng mâu thuẫn lúc này, anh lại bất lực.

“Rick, xin anh.” Evelyn nói.

“Anh bạn, bọn họ là con dân của Ai Cập.” Thủ lĩnh áo đen nghiêm túc nói.

“Xí, tôi là người Anh, Rick là người Mỹ, hiện giờ người Ai Cập đuổi giết bọn tôi, đây chính là mâu thuẫn dân tộc, cũng là mâu thuẫn giữa các quốc gia đó. Chúng tôi lựa chọn không đánh trả, chẳng lẽ mặc cho bọn họ chém giết chắc? Ngay cả mạng cũng không giữ được thì còn nói gì đến cứu thế!” Johnathan lúc này lựa chọn quên đi nguyên nhân gây họa.

“John!” Evelyn không vừa lòng kêu lên.

“Được rồi, mấy người có lòng nhân từ của mấy người, còn tôi lựa chọn thực tế!” Johnathan nhìn đám rối gỗ càng nhiều hơn xuất hiện trước mặt, nhanh chóng thay đổi đầu xe đánh về đám rối đang truy kích phía sau.

Tiếng đụng chạm của cơ thể và chiếc xe vang lên bên tai không dứt, mà đám rối gỗ cũng kiên cường bắt được khe hở dọc theo mui xe, như đang bắt chiếc xe mui trần dừng lại, mà đám người Rick lúc này cũng cầm súng bắt đầu đập người, bọn họ chọn không nổ súng, nhưng phải tự vệ.

Cuối cùng năm người buộc phải xuống xe, giờ phút này họ giống như Tây Sở Bá Vương đang tứ diện sở ca(1).

(1) nghĩa chung là ‘tứ bề thọ địch’, nghĩa là bị vây khắp các phía ko có đường thoát

Rick dẫn mọi người lùi về phía góc tường, tựa hồ đang chuẩn bị đồng quy vu tận, mà Johnathan cũng bất đắc dĩ đã chuẩn bị xong tinh thần tùy thời sống lại. Phế sài vô lực nhìn trời, còn không biết tình tiết sống lại là ở chỗ nào, nếu vẫn là trong trận truy đuổi này, hắn đoán chừng vĩnh viễn không có khả năng qua cửa rồi

Thủ lĩnh áo đen rút ra một thanh đao đứng cạnh anh, “Chiến đấu đến người cuối cùng nào!”

“Đ*t mẹ, bây giờ không phải là lúc thảo luận có hy sinh hay không, mấu chốt chính là chúng ta sẽ biến thành con rối, hoặc là bị tàn nhẫn chế tác thành mấy cái xác ướp bốc mùi đó.” Vừa dứt lời, bóng dáng của Imhotep và Barney xuất hiện trong đám người.

“Hắn đã hoàn toàn hồi sinh.” Evelyn dại ra mà sợ hãi nói.

“Evelyn, rốt cuộc làm thế nào mới giải quyết được hắn?” Nhân lúc Imhotep và Rick bốn mắt nhìn nhau, Johnathan vội vàng nhỏ giọng hỏi. Phế sài nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ đó!

“« Quyển sách của Anubis » chôn dưới chân thần Anubis có sức mạnh hồi sinh xác ướp nên bọn em đoán « Quyển sách của Amun – Ra » có thể lấy đi sức mạnh của hắn, quyển sách kia ở dưới chân thần Mặt Trời!” Evelyn vội vàng nói.

“Có thể? Nghĩa là sao, có mấy phần chắc chắn?” Johnathan nhăn nhó hàng lông mày thanh tú.

“Không có bất kỳ ghi chép chính thức nào về sức mạnh về « Quyển sách của Anubis » và « Quyển sách của Amun – Ra » cả, là suy đoán của em.” Evelyn nói.

Johnathan thì lâm vào trầm tư, hắn bắt đầu nhớ lại xem « Quyển sách của Amun – Ra » có thật là có sức mạnh như vậy hay không.

Mà Imhotep thì tỉnh bơ quan sát Johnathan và Evelyn đang thì thầm nói chuyện. Trên thực tế, y cảm thấy tò mò với Johnathan nhưng lại không muốn tiếp xúc quá nhiều, đây là một loại cảm giác đến cả y cũng thấy khó hiểu. Cuối cùng, “【@#%%…&*&%¥… … … … …】” Imhotep mang theo nụ cười đắc ý tự tiếu phi tiếu, chậm rãi mà nhẹ nhàng nói.

“Đến đây đi, công chúa của ta. Từ nay về sau nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về ta.” Barney ở một bên chân chó phiên dịch.

Trong nội tâm của Johnathan giơ ngón giữa, rất khinh thường liếc mắt. “Là vĩnh hằng thuộc về ta, ngu ngốc!” Johnathan lúc này vẫn không quên hơi khoe khoang cổ văn Ai Cập thô thiển của mình.

“【@#¥%&*###…】” Imhotep tiếp tục nói, ánh mắt lại nhìn Johnathan.

“Nắm lấy tay ta, ta sẽ buông tha cho bạn bè của nàng!” Barney tiếp tục nói.

“Trời ạ.” Evelyn nhìn về phía bọn Johnathan. Rick rất không khẩn trương phản đối: “Evelyn, Evelyn, không được nghe theo hắn.”

Evelyn nhìn anh thật sâu, “Đây có lẽ là biện pháp duy nhất. Nếu như hắn biến tôi thành xác ướp, tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ!”

Ngay trong thời khắc khẩn trương nguy cấp thế này, hai người bốn mắt đối diện nhau, mơ hồ tóe ra tia lửa. Johnathan dường như thấy được mấy bong bóng hồng tràn ngập trong không khí! “Chậc, em gái yêu dấu, chỉ cần em không biến thành thây khô, anh nghĩ « Quyển sách của Anubis » vẫn có thể giúp em sống lại.” Johnathan lúc này còn không sợ chết mở miệng đùa giỡn.

Evelyn tâm tình đang căng thẳng bởi vì lời nói của hắn mà thả lỏng, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đi về phía bên cạnh Imhotep.

Mà Johnathan lúc này hậu tri hậu giác phát hiện được, Imhotep vẫn đang chặt chẽ theo dõi hắn. Đ*t mẹ, người này chắc không phải muốn chỉ mặt gọi tên muốn giết mình đó chớ, oan uổng quá đi!!!

Johnathan liếc mắt nhìn lại: “【Nhìn cái rắm!】” Cổ văn Ai Cập của hắn đã thăng cấp đến trình độ có thể mắng chửi người khác. (tiếng Ai Cập cổ cấp độ 2 là đây sao???)

“Phụt…” Trong đầu truyền đến tràng cười của Anubis.

“【Mang hắn đi theo.】” Imhotep nói với Barney.

—oOo—