Thư Địch cảm thấy một cơn mê muội, khi hắn khôi phục được ý thức, hắn ngạc nhiên phát hiện ra rằng mình đang trôi lơ lửng.
Phế sài hệ vật lý không hề có cảm giác được rằng trạng thái lúc này liệu có liên quan đến tình trạng tính mạng của mình hay không, mà là bắt đầu nghiên cứu loại hình thức vận động dưới dạng trôi nổi này, lầm bầm lầu bầu: “Haizzz, chẳng lẽ mình đang ở trong không gian? Không phải mình đang ở trong viện bảo tàng Metropolitan sao? Ừm, nhất định là đang nằm mơ. Loại trạng thái này, cũng rất thích hợp để nghiệm chứng định luật vận động của Newton đây, tiếc là mình nghiên cứu nguyên tử và hạt nhân. Nhưng mà, như thế này thì làm thế nào để cử động nhỉ? Thử bơi tự do xem có thể động đậy được một chút hay không!”
Cho nên, lần này phế sài bắt đầu vận động không ngừng biến hóa các loại tư thế “bơi lội”, Thư Địch lộn xộn một hồi, mới phát hiện ra bốn phía không có thay đổi gì: “Hừ, này, rốt cuộc là mình không thể nhúc nhích đến khi nào đây? Hay là do cảnh sắc xung quanh hoàn toàn giống nhau vậy?” Thật ra thì, xung quanh tựa nha một tầng sương mù mông lung, rất khó xác định được tọa độ của mình.
“Haizzz, ta nói, có phải quá đáng rồi không, khi nào mới tỉnh mộng được đây?” Thư Địch lầm bầm lầu bầu, chuẩn bị tự véo mình.
“Ha hả.” Đột nhiên, bên tai Thư Địch truyền đến một tiếng cười quỷ dị.
Không phải là nói quá đâu, tiếng cười này rất bén nhọn, rất chói tai, rất kinh khủng, chẳng qua là với đồng chí phế sài mới vừa đến thăm xem xét, trong một phạm vi thật nhiều sương mù thế này, lại đột ngột xuất hiện một trận cười như vậy, mặc dù hắn thừa nhận rằng tiếng cười kia cực kỳ lười biếng còn rất êm tai.
“Ai, ai đang ở đó?” Thư Địch hỏi.
“Ngươi xoay người lại chẳng phải sẽ biết sao?” Giọng nói kia càng gần, đang ở sau lưng Thư Địch.
Thư Địch vừa mới làm ra đủ loại động tác lộn xộn, sau đó thở dài: “Được rồi, ta biết rồi.”
“Hửm? Ngươi chưa quay lại, sao biết được ta là ai?” Trong thanh âm mang theo một tia nghi ngờ.
Phía sau hắn Anubis rất buồn bực, cho nên một giây sau xuất hiện trước mặt Thư Địch.
Thư Địch kinh ngạc nhìn người đàn ông đẹp trai một thân tây trang được cắt gọt khéo léo đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, tóc quăn ngắn màu đen, đôi mắt đen, màu da đồng cổ, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng manh, vừa nhìn liền biết là không phải người châu Á, ngũ quan vô cùng vuông vức, ừ, còn rất men lì đẹp trai.
Người nọ cơ hồ toàn thân trên dưới đều là màu đen, trong chiếc Tây phục màu đen lộ ra áo trong màu đen, áo trong mở ra ba chiếc cúc áo, lộ ra xương quai xanh khuê gợi, cùng cơ ngực cường tráng. (ta muốn anh này bị đè xuống a TT.TT)
Thư Địch nói: “Tự giới thiệu bản thân một chút!” Phế sài còn nghĩ mình đang nằm mơ, nên vô cùng tùy ý.
Anubis cũng có chút kinh ngạc, đối phương cư nhiên lại bình tĩnh như vậy, thái độ còn tùy ý như thế, ngàn vạn năm nay, tồn tại cùng y đều là sùng kính và kính sợ. Anubis cười, có chút toan tính.
Anubis gật đầu: “Ta là Anubis, mọi người đều gọi ta là Tử thần, hoặc là Thần thủ hộ Vong linh.”
Thư Địch gật đầu: “Nga, ờ, nếu ngươi để tóc dài, có thể cos thành Hades rồi! Ta tên là Thư Địch, thuộc ngành vật lý đại học Connecticut, đang học tiến sĩ năm hai, xin chỉ giáo nhiều hơn! Haizzz, trước kia ta chưa từng thấy ngươi, sao ngươi lại xuất hiện trong giấc mơ của ta vậy? Đáng lẽ, muốn nói chuyện trong mơ hẳn nên mơ đến mỹ nữ nha?”
Anubis đã có phần hiểu được thái độ tùy ý của đối phương rồi, bởi vì, đối phương căn bản không biết hiện trạng của mình.
Cho nên, Anubis nở một nụ cười cực kỳ thân mật: “Ta không phải đang ở trong mộng của ngươi.”
“Nga, vậy là ta đang ở trong mộng của ngươi sao? Trang Chu mộng điệp? Rất huyễn hoặc(1) nha! Không phải, vấn đề mấu chốt là tại sao ta lại mơ thấy suất ca mà không phải mỹ nữ chứ. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân ta vẫn chưa có bạn gái sao, ta là…” Thư Địch vẫn đang lạc trong suy nghĩ của mình.
(1) sâu xa, khó tin được
Anubis xoa xoa lông mày, nói: “Ta nhấn mạnh thêm một lần nữa, ngươi và ta không có nằm mơ. Ngươi bởi vì nguyên nhân nào đó đến địa giới của ta, trở thành người tham dự trong trò chơi của ta.”
“Cái gì? Ngươi đang đùa chắc!” Thư Địch lớn tiếng nói.
“Hừ, không có, tuy nhiên cái trò chơi này đúng là để đùa. Ai bảo làm thần có được sinh mạng bất tử chứ? Nếu không đi tìm thú vui, sẽ rất tịch mịch.” Anubis rất khiếm trừu(2) nói.
(3) khiếm: thiếu, không đủ; trừu: rút ra, lấy ra
Anubis gật đầu: “Ừ, không tệ, lúc này còn có thể trấn định phân tích! Không tệ, đó là hình tượng nguyên thủy của ta. Tổ quốc của ngươi không phải luôn nhấn mạnh là ‘tùy thời cầu tiến’ sao? Hiện giờ mọi người đều thích thể loại mỹ hình, thần, cũng phải tiến hóa!” Nói xong hai mắt nghiêng bốn mươi lăm độ ngây thơ nhìn trời. “Muốn nhìn một loại hình tượng khác của ta chút không? Có điều, sẽ phá hư kiểu tóc của ta, phấn trang điểm của ta với lại hình tượng hoàn mỹ trong suy nghĩ của ta nha, nhưng mà ngươi rất đặc biệt, cho nên ta nguyện ý phá lệ vì ngươi, chuẩn bị xong chưa?
“Úi, từ từ không cần. Bán thú nhân hay là men lì tội nghiệp, lẽ ra ngươi không phải tạp giao sao? Úi, ngươi mà là Lang nhân sao? Nhưng mà Lang nhân có thể là sói, có thể là người, tại sao ngươi khăng khăng phải là bán thú nhân thế? Trong các ngươi ai tiến hóa hơn vậy? À mà thôi, ta cũng không muốn nói chuyện thương tâm của ngươi đâu! Được rồi, ta tin ngươi, nhưng tại sao lại là ta?” Thư Địch thần kinh không ổn định, “Không phải vì ta thuộc ngành vật lý đó chớ, vậy là không khoa học!”
Anubis co rút khóe miệng: “Thật ra thì chuyện này nói ra rất dài dòng nha, phải nói về từ ba ngàn năm trước, ta khi đó còn là…”
“Nè nè nè, nói ngắn gọn. Đừng có lôi ngươi qua… Ta hỏi về ta mà!” Thư Địch nói.
Anubis thật cảm thấy tên thư sinh phế sài trước mặt này thật thần kỳ, chẳng lẽ quả thật là do hình tượng của mình không đủ để uy hiếp loài nhân loại kiến hôi sao?
Anubis thở dài, “Không thích nghe chuyện xưa sao! Được rồi, vậy thì cùng xem đi!”
Nói rồi vung tay lên, một chiếc sa lon mềm mại màu đen bằng da thật xuất hiện. Tay làm ra một tư thể “Mời”.
Thư Địch cũng không khách khí nói: “Ngươi giúp một tay, phóng ta lên ghế sa lon.”
Anubis vung tay phải lên, Thư Địch liền bay tới ngồi trên ghế sa lon, Thư Địch im lặng.
Sau đó, Anubis ngồi xuống bên cạnh Thư Địch.
Anubis đang chuẩn bị bắt đầu, “Ôi ôi ôi, cái gì thế này, xem điện ảnh mà không có bỏng ngô với coca sao?” Phế sài không sợ chết kêu lên.
“Ha hả, mấy thứ đó thì không có, nhưng ta có thánh giáp trùng vạn năm, thịt bắp của xác ướp màu vàng với thể dịch lục sắc và dầu nhựa màu đen đậm đặc cũng không ít, ngươi có muốn chút gì không?” Anubis dù cho có vẻ bề ngoài hoàn mỹ đi chăng nữa, ôn hòa đi chăng nữa, y cũng là một vị thần, một vị thần có thù tất báo.
Nói xong trước mặt Thư Địch xuất hiện hai cái hang thật lớn, một trong số đó phát ra tiếng sột soạt tựa như tiếng ma sát của tứ chi lên vách hang, còn lạnh người hơn cả tiếng móng tay cào lên bảng đen, từ xa xa còn có thể ngửi thấy một mùi thối rữa thum thủm…
Thư Địch vội vàng lui về phía sau, sau đó nhìn Anubis: “Mùi trong miệng ngươi nặng như vậy, thì ra là do lúc xem phim ngươi thích ăn những thứ này, thật đáng thương. Lần sau có cơ hội mời ngươi đi xem phim điện ảnh trong rạp phim trên nhân gian, AMC nè, IMAX với cả 3D nè, một tấm vé xem được rất nhiều thứ nha. Còn có bỏng ngô ngon lành, gà viên, đùi gà, smoothie, coca, muốn gì có nấy. Người anh em à, nhiều năm như vậy ngươi cứ như thế này à! Thật đáng thương. Mặc niệm cho ngươi. Haizzz, đúng là làm thần còn thảm hơn làm người. Ai Cập các ngươi, thật là nghèo khó mà…”
Anubis hoàn toàn hết nói nổi rồi…
Y cũng không muốn tiếp tục cùng đối phương tiến hành đoạn đối thoại vô nghĩa nữa, vung tay lên, sương mù trước mắt tản đi, xuất hiện một phần trước mắt là khung cảnh đặc thù của Ai Cập.
Thư Địch còn ném thêm một câu: “Đẩy sương mù ra nhìn tương lai?”
Thấy Anubis không để ý đến hắn, Thư Địch đành phải an tĩnh lại.
Xa xa các Kim Tự Tháp lớn lớn nhỏ nhỏ đang kể về điều thần bí cùng sự thiêng liêng của quốc gia cổ xưa này. Thebes, đô thành cổ xưa từ ba ngàn năm trước tản ra một loại mị lực phồn hoa đặc biệt.
Thư Địch lúc xem phim hiển nhiên không lên tiếng nữa.
Hắn thấy Ramses đệ nhất qua đời, Seti đệ nhất ngồi lên vương tọa.
Thiếu niên áo trắng mười tám tuổi bị Tế Ti cùng thị nữ vây quanh, ngồi trên chiếc xe ngựa hoàng kim của mình, du đãng nơi thành Thebes.
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến một tiếng xôn xao, vệ binh đang muốn tiến lên đuổi đi.
Seti đệ nhất phất tay bước xuống khỏi chiếc xe ngựa hoàng kim, từ từ đi đến, từng bước từng bước biểu hiện rõ sự uy nghiêm.
Đám người đang xôn xao phía trước dần tản ra, Seti đệ nhất thấy được một đứa trẻ đầu trọc người đầy bùn đất.
Đứa bé kia cả người chật vật, ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh trắng khiết mà uy nghiêm đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Seti đệ nhất thấy, đó là một bé trai vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, có một đôi mắt vô cùng đặc biệt, đen tuyền, nhưng lại kiên cường.
“Ấu đồng, tên của ngươi.” Seti đệ nhất mở miệng.
“Imhotep.” Giọng nói trong trẻo, câu nói đơn giản.
“Tuổi.” Seti đệ nhất tiếp tục hỏi.
“Năm tuổi.” Imhotep đáp.
“Thân thế.” Seti đệ nhất nói.
Đứa bé kia sau khi nghe được từ này, cúi đầu, rồi phức tạp mà ngẩng đầu, ánh mắt vẫn kiên định nói: “Con của người Hittite và người Ai Cập.”
Seti đệ nhất cười, vị quân chủ thiếu niên hôm nay dù chưa khoác lên “Thánh y” hoàng kim, nhưng vân chói mắt như thường. Imhotep nhỏ tuổi nhìn vị quân chủ chói mắt như ánh mặt trời trước mặt, có chút ngây dại, nhưng nhanh chóng khôi phục như trước.
“Kể từ hôm nay, ngươi chính là Tế Ti của ta, nếu như ngươi có đủ ưu tú, ngươi sẽ trở thành Đại Tế Ti của đế quốc ta. Đi theo ta đi.” Seti đệ nhất bật thốt lên.
“Tại sao? Tại sao muốn dẫn ta theo? Ta chỉ là, con của tù binh Hittite.” Imhotep trợn to hai mắt mình.
Seti đệ nhất vươn bàn tay cao quý của mình ra, sờ lên cái đầu trọc lóc của đứa bé nói: “Bởi vì ngươi là tên đầu trọc dễ nhìn nhất mà ta từng gặp.”
Imhotep nhỏ tuổi gia nhập thần miếu, bắt đầu cuộc sống trở thành Tế Ti của mình.
Seti đệ nhất đối với đứa trẻ năm tuổi này tựa hồ phá lệ quan tâm, thường xuyên đến tìm Imhotep tâm sự, cho dù Seti đệ nhất là đế vương tôn quý nhất của Ai Cập, nhưng ở trước mặt Imhotep, tựa hồ chỉ là bằng hữu của y.
Thư Địch có thể thấy theo quá trình Imhotep dần dần lớn lên, ánh mắt của Seti đệ nhất từ từ biến chuyển.
Thư Địch thấy Imhotep khi đối mặt với Seti đệ nhất sẽ lộ ra một chút vẻ trẻ con, so với vị Tế Ti thánh khiết có thiên phú nhất trước mặt mọi người tựa như hai người khác nhau.
Năm Imhotep mười lăm tuổi, y phóng thích trên tay Seti đệ nhất.
Năm Imhotep hai mươi lăm tuổi, y hôn lên Seti đệ nhất.
Năm Imhotep hai mươi sáu tuổi trở thành Đại Tế Ti, y nhận lấy nhiệm vụ thủ hộ cho cuốn sách của Amun – Rah cùng chiếc chìa khóa cho cuốn sách của Anubis.
Trước khi Đại Tế ti tiền nhiệm chết, hai người tiến hành một cuộc nói chuyện.
Sau khi nói chuyện, Imhotep mở ra quyển sách của Amun – Rah, niệm một đoạn chú văn. Thư Địch không nghe rõ.
Thế nhưng, Thư Địch có thể thấy sự đau thương và tuyệt vọng trong mắt của đối phương, cùng với hai dòng nước mắt trong vắt, và rồi, chỉ còn tồn tại vị Đại Tế ti thánh khiết vô dục vô cầu.
Năm Imhotep ba mươi tuổi, Seti đệ nhất có một tân hoan tên là Anack Su Namun, cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt mèo con linh động, câu hồn đoạt phách. Seti đệ nhất vô cùng cưng chiều nàng, thế nhưng Seti đệ nhất biết, đôi mắt sinh đẹp nhất mà ngài từng thấy, là của một đứa bé tên là Imhotep.
Nhưng từ sau khi y trở thành Đại Tế Ti, Seti đệ nhất không còn nhìn thấy trong đôi mắt đó xuất hiện sự thông thấu và kiên nghị nữa.
Một ngày nọ, Seti đệ nhất kết thúc cuộc tuần tra công trình lăng mộ dành cho ngài, quay về vương cung sớm hơn bình thường.
Bước vào tẩm điện của Anack Su Namun thì ngài phát hiện ra, cánh cửa hoàng kim luôn luôn mở rộng đang chậm rãi khép lại.
Seti đệ nhất trong lòng ngạc nhiên, mạnh mẽ đẩy cửa ra. Lại nhìn thấy một tăng lữ nhanh chóng cúi đầu hành lễ, tăng lữ Imhotep.
Trong lòng Seti đệ nhất kinh hãi, tựa hồ, có một phần thật lớn trong trái tim đã biến mất.
Seti đệ nhất bước vào trong tẩm điện.
Anack Su Namun quyến rũ đứng bên cạnh bức tượng mèo thần màu đen, mang theo trên khuôn mặt là nụ cười dụ hoặc mà hồn nhiên. Anack Su Namun bình thường chỉ mặc y phục tơ vàng do Seti đệ nhất đặc biệt sai người chế tạo, trong suốt mà quyến rũ, vừa vặn lộ ra phong cảnh tươi đẹp. Bộ y phục này vô cùng trân quý, mang theo chất hoàng kim, mỗi một lần cởi ra thì nó liền bị hủy diệt, sau đó lại một lần nữa tạo ra bộ mới. (xa xỉ và biến thái đến thế này đây =.=)
Seti đệ nhất chỉ vào phần bị phá hủy trên cánh tay của Anack Su Namun nói: “Là ai chạm vào ngươi?” Thật ra thì, ngài đã biết là ai, không phải sao?
Thư Địch có thể tinh tưởng cảm nhận được sự đau khổ trong lòng của Seti đệ nhất, đó là phản bội, đúng không?
Thư Địch biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì, hắn đã từng mơ thấy.
Cho đến khi Seti đệ nhất xoay người lại nhìn thấy Imhotep, Thư Địch mới hiểu được, loại đau đớn đến tê tâm liệt phế này, là cái gì ̶ ̶ ánh mắt của Imhotep, thông thấu, kiên nghị, và còn, điên cuồng nhuộm trong đó… quen thuộc mà xa lạ.
Anubis hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó nhìn về phía Thư Địch: “Haizzz, ta đây suốt một vạn tám ngàn năm xem đi xem lại như vậy, cái đoạn này a, thật là cẩu huyết nha, thật là ngược tâm nha! Quên mất tình cảm chân thành từng có, hơn nữa còn tự tay hủy diệt tình yêu đích thực của mình, lại còn từ bỏ cả tín ngưỡng, thật là cảm động đúng không?”
Thư Địch khinh bỉ nhìn Anubis: “Ngươi đúng là không có tuổi thơ không có trà kỷ mùa hè mà, phía trên bày đầy cái loại bi kịch cẩu huyết ngược tâm này với đồ ăn! Một chút dương quang cũng không có sao? Cứ xem thử Hoàn Châu Cách Cách đài IMGO, Bạch nương tử, cuộc đời chả phải tốt đẹp hơn sao!” Thư Địch nhướn mày: “Ngươi cho ta xem cái này, mục đích là gì?”
Anubis sờ sờ cái mũi, thay vẻ mặt thành kiểu cười hấp dẫn: “Nếu như ta nói ngươi là một trong số những người đó, ngươi cảm thấy ngươi sẽ là ai?”
—oOo—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lạp lạp lạp lạp ~ ~ ~ ~ đây là bạo tiếu văn (văn chọc cười) nha ~ không nên khảo chứng cáp ~ ~ ~ nga ha ha ~ ~ ~ ~ hy vọng đại gia thích ~