Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Chương 9




Lúc Diệp Tống Tống về nhà thì Yểu Nhiên đang thu dọn đồ đạc.

Ngọn đèn dầu trơ trụi ngoài cửa sổ, bóng đêm thâm trầm dần dần được thắp sáng.

“Sao, đi công tác à?” Cô để chìa khóa lên bàn, tầm mắt nhìn về vali hành lý.

“Không phải đi công tác, đi đánh một trận chiến ác liệt.” Yểu Nhiên kéo vali đi, quay lại nhìn đôi mắt nóng bỏng , tinh thần quyết tâm: “Tống Tống cậu hãy chờ đi, mình nhất định thành công!”

“………..” Người này lại làm sao vậy?

Diệp Tống Tống không nói gì, yên lặng nhìn cô khí phách oai vệ hiên ngang bước đi, tiếng đóng cửa rung trời.

Yểu Nhiên đi thẳng tới chiếc xe màu đen đỗ ở dưới gốc cây, không khách khí gõ cửa xe.

Từ lúc cô đi ra Kỷ Ngân Viễn đã nhìn thấy, hạ cửa xe xuống, gương nhỏ nhắn của cô càng thêm sinh động rõ ràng: “Loại thời gian này không phải doanh trưởng Kỷ nên xuống xe mở cửa cho tôi sao?”

Giọng nói của cô vang dội trong đêm tối, Kỷ Ngân Viễn cong khóe môi, khó có diệp anh tốt bụng hùa theo cô: “Như vậy, tiểu thư muốn ngồi ở vị trí nào?”

Vừa nhìn ánh mắt cô là biết cô đang có chủ ý gì rồi, cô gái này không bao giờ che dấu được nội tâm qua ánh mắt của mình.

Đang tính toán bắt lấy tật xấu của anh sao, nếu thật sự như cô tính anh không lên tiếng mà để cô tự mở cửa xe, không chừng anh sẽ bị chụp cái mũ “không tôn trọng phái nữ”.

“……..” Cô trừng mắt với anh, mọi chuyện không theo dường cô tính, điều này làm sao cô có thể nắm tóc anh được đây.

Dưới ánh trăng sáng ngời làm nổi bật đôi mắt đen láy thâm tình của anh, giờ phút này chủ nhân của đôi mắt đang bình tĩnh nhìn cô.

“Ngồi phía sau.” Cô không muốn tiếp xúc gần gũi với anh, có khả năng cách xa bao nhiêu thì cách bấy nhiêu.

Kỷ Ngân Viễn mở cửa xuống xe, nghe lời cô mở cửa phía sau ra rồi cất hành lý của cô vào trong, bản thân cũng đi lại chỗ của mình ngồi.

Chiếc xe chậm rãi khởi động, cô yên tĩnh không được bao lâu lại lên tiếng: “Doanh trưởng Kỷ, một ngày tôi ăn bốn cử, bây giờ là…..” Cô còn chưa nói hết, Kỷ Ngân Viễn đã lấy một túi nilon, nhìn lại cẩn thận trong cái túi không chỉ có đồ ăn vặt mà còn có món súp yêu thích của cô.

Túi nilon đưa về phía cô, cô kinh ngạc nhận lấy không ngờ rằng anh chuẩn bị nhiều đồ ăn trên xe như vậy. Từ trong kính chiếu hậu có thể thấy cô đang ngơ ngác cầm túi đồ ăn, khóe môi anh càng cong thêm một chút, nét cười ở đáy mắt càng hiện rõ.

Bình an chạy đến nhà họ Kỷ, Yểu Nhiên nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài, tự động cảm khái, sáng nay còn tưởng rằng cả đời sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữa, không ngờ lại quay về đây nhanh như thế.

Kỷ Nân Viễn dừng xe, xách hành lý và túi đồ ăn đi trước dẫn đường, cô khẽ hừ một tiếng đi theo sau anh lên lầu.

Một đồng chí doanh trưởng có tính tự giác coa như vậy thật là cô không thể tìm ra một khẽ hở.

“Tôi nhớ hình như nhà anh có hai phòng ngủ.” Cô đi tới đi lui, chợt nhớ tới chuyện này bình thường thì không sao nhưng bây giờ lại cực kỳ quan trọng.

Anh đứng phía trước cô, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn thường ngày của anh, về phần đôi môi đang ẩn giấu nụ cười kia…..tất nhiên là không thể nào thấy được.

“Nên tập cách nói khẳng định, bỏ cái từ “hình như” đi.”

“……….” Anh lại có tâm tình đùa giỡn: “Vậy thì sao, tôi ngủ ở đâu?”

“Chủ tùy khách tiện.” Tiếng chìa khóa mở cửa xen lẫn tiếng nói của anh, Yểu Nhiên vừa nghe anh nói thế trong lòng nảy lên ý xấu: “Vậy tôi muốn ở phòng anh.”

Một phòng là của Kỷ Ngân Viễn, anh là một người đàn ông đương nhiên không thể chiếm giường của em gái mình được, như vậy……cũng chỉ còn lại thư phòng và phòng khách rồi.

Hai phòng này, cho dù cô có chọn thế nào cũng ở không thoải mái được.

Kỷ Ngân Viễn dừng lại, quay đầu nhìn cô sâu sắc. Cô cũng không chịu yếu thế nhìn lại anh: “Sao hả, có phải anh không muốn?”

Anh cười.

“Cười cười cái gì, có gì đáng cười!”

Kỷ Ngân Viễn để hành lý xuống, đi về phía cô.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, gương mặt đàn ông lạnh lùng gần trong chớp mắt, cô cố gắng không để cho chịu thua, nâng cao cái cằm nhỏ lên trừng anh. Anh cúi đầu xuống, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi qua gương mặt cô, giống như cơn gió mùa xuân ấm áp.

“Thư Yểu Nhiên.” Đôi môi lúc mở lúc đóng, giọng nói hơi trầm thấp mang theo tâm tình đắc ý trêu chọc: “Cái này là em đang mời tôi sao?”

Cô kinh ngạc mở to mắt, sau lưng chẳng biết lúc nào lại được một đôi tay ôm lấy, cô ngã vào trong lòng anh.

“Anh……” không muốn anh dựa gần như vậy, nhưng lời nói không thể nào ra khỏi miệng được, đôi tay vốn đang ôm eo đã bắt đầu từ từ vuốt ve, lặng lẽ trượt vào trong áo. Anh đưa tay lên, đôi môi khéo léo lướt qua vành tai cô khiến cô tê dại, bên eo cô đã mềm nhũn: “Ở phòng của tôi, hả?”

Đôi tay anh nóng bỏng lướt qua da thịt cô như đang gieo rắc từng ngọn lửa nhỏ. Cô khẽ run, khí thế giương nanh múa vuốt ban đầu không biết đã chạy đi đâu.

Anh nghiêng mặt, hôn vào hai bên má cô.

Yểu Nhiên thở phì phò chạy vào toilet, trong gương hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào đầy xấu hổ. cô cúi đầu cố gắng tạt nước vào mặt, hận không thể xé lớp da mặt mỏng dính kia xuống mà đạp nó cho hả giận.

Đỏ mặt cái gì mà đỏ mặt!

Đáng ghét, đáng ghét thật là đáng ghét!

Vốn muốn làm cho anh không dễ chịu nào ngờ lại chính mình gậy ông đập lưng ông.

> tiếng gõ cửa cũng thể hiện được tính cách ung dung bình thản của người đang gõ: “Thư Yểu Nhiên? Em có khỏe không?”

Giọng nói người đàn ông rất bình tĩnh không khác thường ngày là bao nhưng cô lại cảm thấy được anh đang cười thầm. Dòng nước lạnh lẽo làm xua tan nhiệt độ trên mặt, cô giơ tay dùng sức lau mặt cắn răng nói: “Rất, tốt!”

Đi ra ngoài, Kỷ Ngân Viễn đang ngồi trên ghế salon, nhìn bộ dáng giống như đang đợi cô. Dậm chân đi tới cô nặng nề ho một tiếng. Trong lòng Kỷ Ngân Viễn buồn cười, đưa ly nước cho cô, cô cầm lấy uống một hớp làm thông cổ rồi trả lại cho anh.

“Bây giờ, chúng ta nói chuyện về các sinh hoạt phải chú ý hằng ngày.” Cô ngồi đối diện với anh, khí thế nghiêm túc: “Thứ nhất: phòng của anh sau này sẽ là của tôi, về phần anh ngủ ở đâu…..có thể là phòng bếp phòng khách hay bất kỳ phòng nào nhưng không bao gồm phòng này.” Ngón tay cô chỉ về căn phòng đối diện đang mở phân nửa, nơi đó từng thuộc vể Kỷ Ngân Viễn, nhưng chủ nhân bây giờ của nó phải là của Thư Yểu Nhiên.

Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, cô nói tiếp: “Cái giường của anh tôi ngủ không quen, cứng quá mức cho phép. Ngày mai tôi sẽ đổi cái giường mới.” Cái giường này cô đã từng ngủ qua một đêm, kết quả ngày hôm sau là toàn thân đau nhức.

“Thứ hai: anh phải đưa đón tôi đi làm.” Cô nói xong nhíu mày một cái nói tiếp: “Cái chỗ này quá là bất tiện, muốn đến tòa soạn phải đổi mấy chuyến xe bus.” Cái này là cô nói thật không có làm khó anh.

Ban đầu Kỷ Ngân Viễn quyết định mua căn nhà ở vùng ngoại ô này là vì gần bộ đội, nhưng không gần tòa soạn. Cô không thể ngày nào cũng phải dậy trước khi gà gáy, chưa tính tới việc gặp nguy hiểm.

Hơn nữa, căn bản là cô không dậy sớm nổi!

“Cái này không khó, đến lúc đó kêu Ngân Tĩnh đón em.” Dù sao con bé cũng rãnh rỗi không có chuyện gì làm, cho nó làm tài xế cũng được.

“Thứ ba….”

Cô đưa ra từng yêu cầu, đôi lúc chạm phải ánh mắt kiên nhẫn của anh, trong lòng khẩn trương, đơn phương kết thúc cuộc nói chuyện: “Cứ như vậy đi.”

“……”

Đợi hồi lâu không thấy anh trả lời, cô nhìn anh hỏi: “Sao hả, anh có ý kiến gì hả?”

Không đợi anh mở miệng, cô lại nói: “Tạm thời để đó.”

Không ngờ anh như thế chỉ có thể chấp nhận? anh buồn cười: “Thư Yểu Nhiên, chuyện đêm đó vẫn do em chịu trách nhiệm chứ?” Sao bây giờ mọi thứ đều đổ lên đầu anh vậy?

“Đúng vậy.” Cô trợn to đôi mắt, không giấu được vẻ hài lòng ở khóe mắt: “Chẳng qua tôi chỉ cần chịu trách nhiệm với anh thôi, trừ cái đó ra những chuyện khác do anh giải quyết.”

Anh sững sờ, cô gái này cũng học được thông minh đấy chứ, còn biết cách chơi chữ với anh.

Nhìn anh sững sờ, cô hài lòng với thành tựu của mình, vui vẻ vỗ vỗ vai anh, khí phách nói: “Doanh trưởng Kỷ, đây là nhiệm vụ vinh quang nhân dân giao cho anh, hoàn thành thật tốt nhé.”

Nói xong kéo hành lý vừa đi vừa ngâm nga ca hát, nhẹ nhàng đi vào phòng.

Một mình Kỷ Ngân Viễn ở lại phòng khách, nhưng một lát sau anh liền đứng dậy, đi vào phòng ngủ bị cô chiếm đoạt.