Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Chương 50




Kỷ Ngân Viễn sững sờ nhìn về hướng đang tỏa ra khói đặc cuồn cuộn, không dám tin điều mình đang thấy.

Nổ tung.......

Nhà máy dầu nổ tung?

Nhà máy dầu làm sao có thể nổ tung? ! Thư Yểu Nhiên còn đang ở trong đó chờ anh tới cứu mà!

Suy nghĩ của Kỷ Ngân Viễn như bị tê liệt. Anh chạy nhanh về hướng nhà máy dầu, nhưng chưa được mấy bước đã bị kéo lại.

“Ngân Viễn, cậu đi đâu?” Đường Như vừa kéo chặt tay Kỷ Ngân Viễn vừa hỏi.

Kỷ Ngân Viễn liếc người đang kéo mình một cái, nhưng trước mắt cứ mơ hồ, thấy miệng người đó mở ra đóng vào nói gì, nhưng lại hoàn toàn không nghe được chữ nào.

“Buông ra.” Giọng Kỷ Ngân Viễn lạnh lẽo như băng, hất tay Đường Như ra, tiếp tục tiến về phía trước.

Thư Yểu Nhiên.... .... Cô vẫn đang ở trong đó chờ anh tới cứu!

“Ngân Viễn!” Đường Như vội vàng vọt tới trước mặt Kỷ Ngân Viễn, dang hai tay cản đường anh đi, “Hiện giờ chỗ đó rất nguy hiểm, cậu không được đi!”

Kỷ Ngân Viễn như không nghe thấy, lách qua người Đường Như. Đường Như lại kéo tay anh, “Cậu bình tĩnh một chút đi!”

Kỷ Ngân Viễn trầm mặc hất tay Đường Như ra.

Thấy vậy, Đường Như tức giận, quát lên với mấy binh sĩ đang đứng ngơ bên cạnh, “Còn không qua đây giúp một tay ?! Muốn anh ấy đi chết sao ?!”

Mọi người như bừng tỉnh. Đội trưởng đội cứu hộ lập tức hạ lệnh đi cứu hỏa.

“Này.... ....” Đường Như trợn mắt, vừa định kêu lên, đã bị đội trượng giành nói trước, “Còn doanh trưởng Kỷ xin nhờ cô vậy.”

“Đợi đã! Này!”

Chỉ trong nháy mắt, tất cả binh sĩ đã chạy đi xa.

Kỷ Ngân Viễn đang hết sức lo lắng cho Yểu Nhiên, bị Đường Như dây dưa nãy giờ, đã sớm hết kiên nhẫn, lần này không thèm nương tay nữa, trực tiếp bắt lấy cổ tay Đường Như bẻ gập xuống. Đau nhói ở cổ tay khiến Đường Như phải thả lỏng tay ra, không còn sức mà bắt lấy tay anh nữa.

Đường Như vừa tức vừa uất, giận dữ la lên, “Kỷ ngân Viễn!”, sau đó siết chặt nắm tay hung hăng đánh về phía Kỷ Ngân Viễn, “Cậu....... Tỉnh lại đi!”

Kỷ Ngân Viễn lách người né đi. Đường Như nhân cơ hội xoay người vọt tới trước mặt anh, đấm một quyền lên mặt anh.

Lúc này Kỷ Ngân Viễn không kịp tránh nên bị trúng đòn.

Đường Như thở hổn hển quát, “Tỉnh lại chưa ?!”

Kỷ Ngân Viễn lui ra xa hai bước, khóe miệng đã bị sưng lên, “Tôi đang rất tỉnh.” Mắt anh nhìn Đường Như, nhưng tinh thần thì đã bay đến nơi khác, “Tránh ra!”

Đường Như quát to, “Một đấm này chẳng lẽ còn chưa đủ để đánh tỉnh cậu? Nhà máy dầu đã bị nổ tung, bay giờ cậu đi qua chỉ có chết thôi!”

“Tôi biết.”

“Biết cái con khỉ! Trong nhà máy chứa đầy xăng, nếu nổ tung, toàn bộ đội cứu hộ cũng không thể dập lửa nổi! Nếu Thư Yểu Nhiên còn ở trong đó.... .....”

Chắc chắn đã chết!

Đường Như cắn chặt răng, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kỷ Ngân Viễn, không dám nói hết mấy chữ còn lại.

Kỷ Ngân Viễn rất bình tĩnh, giống như người ở trong đó không phải là Thư Yểu Nhiên, không phải là người yêu của anh.

Phản ứng như thế càng làm Đường Như sợ hãi hơn là cuồng loạn.

“Tôi biết.” Giọng Kỷ Ngân Viễn vẫn như thường, nhưng đáy mắt thì mơ hồ lóe ra tuyệt vọng, “Thư Yểu Nhiên còn ở trong đó.”

“... ......” Đường Như cau mày. Chẳng lẽ.... ... Quan hệ của hai người quả thật đúng như mình nghĩ, chỉ là trên danh nghĩa? Nghĩ vậy, Đường Như an tâm nói, “Vậy cậu qua đó làm gì?”

“Đi theo cô ấy.” Mặt Kỷ Ngân Viễn lộ vẻ ôn hòa, khẽ nở nụ cười. Yểu Nhiên như hiện ra trước mặt anh. Cô vui vẻ cười với anh, hoạt bát quơ tay múa chân nói gì đó.

Thư Yểu Nhiên.... ...

Kỷ Ngân Viễn vươn tay ra, nhưng đầu ngón tay vừa chạm đến mặt ‘Yểu Nhiên’ thì cô đã lập tức tan biến mất. Chỉ còn lại Đường Như đang khiếp sợ vì những lời vừa rồi của anh.

“Đi theo cô ấy?” Đường Như trợn to mắt, không dám tin những gì mình nghe thấy.

Kỷ Ngân Viễn thản nhiên đáp, “Đúng vậy.”

“Vậy còn tôi!” Đường Như biết lúc này rất không thích hợp nói mấy điều này, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, “Nếu cậu quan tâm Thư Yểu Nhiên đến thế, sao vừa rồi.... ... Còn chọn tôi?!”

Trong tình huống sống chết đó, cậu lựa chọn tôi chẳng lẽ không phải vì yêu tôi sao? Nếu yêu tôi tại sao còn muốn chết theo Thư Yểu Nhiên?

Kỷ Ngân Viễn thật sự không muốn lãng phí thời gian với Đường Như nữa, qua loa nói, “Chuyện này vốn không liên quan tới cậu.”

Đường Như vẫn tiếp tục dây dưa, “Chỉ bởi vì vậy? Chỉ vì vậy mà cậu bỏ lại Thư Yểu Nhiên?”

“Không phải là bỏ lại.” Kỷ Ngân Viễn cau mày, “Tôi sẽ luôn bên cô ấy.” Nếu để anh chọn lại, anh vẫn sẽ cứu Đường Như ra, về phần Thư Yểu Nhiên....... Nếu cô chẳng may có việc, nhất định anh sẽ đi theo cô!

Đường Như chấn động.

Rõ ràng Kỷ Ngân Viễn đang đứng trước mặt, nhưng Đường Như lại cảm thấy đang cách anh rất xa, không cách nào chạm được đến thế giới của anh.

“... ...... Cậu muốn đi chết......” Đường Như lẩm bẩm, không thể tin nổi. Vì một Thư Yểu Nhiên, có đáng không?!

“Tôi không cho phép, không cho phép, không cho phép! Không cho phép cậu đi!” Đường Như ôm chặt lấy Kỷ Ngân Viễn la to, “Ngân Viễn, cậu có từng nghĩ cho tôi chưa? Còn ông nội và cả Ngân Tĩnh nữa? Vì một mình Thư Yểu Nhiên mà cậu buông tha nhiều người yêu thương cậu như vậy sao ?!”

“... .....” Kỷ Ngân Viễn trầm mặc.

Thấy vậy, Đường Như cho là có cơ hội, vội vàng nói tiếp, “Ông nội cậu lớn tuổi vậy rồi, cậu thật cam lòng để ông phải khổ sở sao?”

“... .......” Kỷ Ngân Viễn không nói một lời, đẩy hai cánh tay Đường Như đang vòng bên hông anh ra.

Đường Như dù không muốn buông tay, nhưng lại không thể không buông.

“Thư Yểu Nhiên quan trọng đến vậy sao?” Đường Như tuyệt vọng hỏi, không thể hiểu nổi, tại sao Kỷ Ngân Viễn có thể điên cuồng vì Thư Yểu Nhiên đến mức này. Muốn chết chung với Thư Yểu Nhiên!

“Cô ấy chính là mạng của tôi.”

Những lời này rơi vào tai Đường Như, cảm giác như cả người chìm trong băng lạnh ở Nam Cực, không thể hít thở nổi.

Ngân Viễn, Ngân Viễn......

Cậu đừng đi.......

Đường Như lảo đảo bước theo Kỷ Ngân Viễn, trên mặt đầy nước mắt, rõ ràng có rất nhiều lời muốn bày tỏ, trong lòng đang kêu gào muốn ngăn anh lại, nhưng những lời đó không cách nào phát ra thành tiếng được.......

Đường Như không ngăn được, ai cũng không thể ngăn được!

Đường Như chợt cảm thấy hoảng hốt, tất cả dường như không thật, đắm chìm trong mộng đẹp hai mươi mấy năm, vẫn cho là chỉ cần mình nỗ lực sẽ đủ tư cách đứng bên cạnh anh. Vì thế cắn răng chịu khổ vào quân đội, ngay cả khi anh đi khỏi thành phố B, vẫn kiên định ở đó chờ anh trở lại. Nhưng anh không về được, hoặc phải nói là không biết lúc nào, anh đã đi rất xa...... Tựa như hiện tại.......

Đường Như bước càng ngày càng chậm, rốt cuộc thì dừng lại hẳn, nặng nề cắn môi dưới, từ từ nhắm mắt.

Vào giờ khắc này, rốt cuộc Đường Như đã hiểu tại sao Kỷ Ngân Viễn lại chọn cứu mình ra. Chỉ một người được sống, vậy đó sẽ là mình, còn Thư Yểu Nhiên nếu có mệnh hệ gì, anh sẽ đi theo, không xa không rời!

Đây là biện pháp tốt nhất cho cả ba người họ.....

Nói cho cùng, trong lòng anh từ trước giờ chưa bao giờ có mình, nhưng chỉ có một mình mình vẫn không rõ điều này, nên mới tự ôm mộng đẹp suốt hai mươi mấy năm..... Đã đến lúc nên buông tay rồi.

Nên ...... Buông tay từ sớm!

Toàn đội cứu hộ đang ra sức dập lửa ở nhà máy dầu. 

Trong lúc nguy cấp này, không ai thấy Kỷ Ngân Viễn đã đến gần, từ từ bước vào biển lửa. Ngọn lửa nóng rực phả vào người anh. Đang lúc anh muốn bước vào sâu hơn thì đột nhiên một lực mạnh kéo anh ra khỏi.

“Kỷ Ngân Viễn, đầu anh bị cửa kẹp hả?” 

Nghe thấy tiếng la quen thuộc, Kỷ Ngân Viễn lập tức quay đầu lại, đập vào mắt anh là khuôn mặt của Yểu Nhiên.

“Lửa lớn như vậy mà anh không thấy sao, mù hả?!” Yểu Nhiên thấy vẻ mặt Kỷ Ngân Viễn ngơ ngác, gọi mãi không thèm đáp, cứ xông thẳng vào biển lửa, khiến cô tức giận hét lên, “Nói gì đi chứ! Anh cho rằng giả bộ câm thì tôi sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh.... ... Ưhm!”

Kỷ Ngân Viễn kéo Yểu Nhiên lại gần, nâng cằm cô lên, hung hăng hôn xuống cái miệng nhỏ đang lảm nhảm của cô, lấy hành động thực tế, ngăn cô lại.