Doanh Trưởng, Bắn Một Phát

Chương 42




Khi Tiểu Triệu nhận được điện thoại ‘cầu cứu’ của Yểu Nhiên, đã chạy như tên bắn đến ‘hiện trượng vụ án’, trước một cửa tiệm nào đó, nhưng những cảnh máu me cô tưởng tượng ra nãy giờ không hề có, chỉ có...... Một người trong cuộc đang rất khỏe mạnh.

Tiểu Triệu chống gối thở dốc, trợn mắt nhìn Yểu Nhiên đang vui vẻ nói cười với tài xế taxi, nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhưng vẫn không cách nào làm mát được cổ họng khô khốc.

Mình đúng là ngu như bò mới đi lo lắng cho người này sẽ xảy ra chuyện!

Tiểu Triệu căm tức rủa thầm, liều mạng chạy như bay cả đường, dừng cũng không dám dừng đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?

Tiểu Triệu thở dốc mấy hơi xong, đứng thẳng tại chỗ, nhắm mắt lại, giơ hai tay lên ‘vận công’, mở mắt ra, tia lửa bắn bốn phía.

Không thể kiềm chế nổi! Đang rất muốn mắng người!

“A, hình như bạn của cô đến.” Tài xế taxi thấy Tiểu Triệu hung hăng hướng về phía này, bối rối nói, “Nhưng, có vẻ cô ấy đang không được vui cho lắm.......”

Đâu chỉ là ‘không được vui’, mà phải nói như một quả bom sắp nổ mới đúng! Tài xế vừa nghĩ thầm trong lòng xong thì cửa xe đã bị ‘quả bom’ dùng sức giật ra.

“Thư, Yểu, Nhiên!” Tiểu Triệu nghiến răng gằn từng chữ.

“Hả?” Yểu Nhiên giật mình đáp, chớp chớp hai mắt, “Sao cậu tới được nhanh hay vậy ?”

Mình mượn di động của tài xế gọi cho Tiểu Triệu hình như mới mười phút trước, nhưng lúc đó cô ấy còn đang ở trường mà.......

“... ...... ...” Xúc động muốn đánh người của Tiểu Triệu càng lớn hơn.

Chạy với vận tốc ánh sáng một đường không nghỉ có thể không nhanh sao ?!

Về tới cổng trường, Tiểu Triệu đen mặt rút tiền trả cho tài xế taxi, chờ taxi đi mất, cơn giận của cô hoàn toàn bạo phát, “Không phải cậu đi hẹn hò với doanh trưởng Kỷ à, sao lại một mình chạy về hả?”

Còn là túi không, tiền không, điện thoại không nữa chứ!

“Do anh ta có việc chứ sao!” Yểu Nhiên thản nhiên phất tay, xong kéo tay Tiểu Triệu vui vẻ nói, “Đi thôi đi thôi, tôi còn chưa ăn tối nữa, đói sắp chết rồi!”

“... ..... Đói chết cậu luôn đi!”

Kết quả, bữa tối được giải quyết trong nhà ăn của trường. Yểu Nhiên húp hết ngụm canh cuối cùng, thở ra một hơi, thỏa mãn vuốt bụng.

Cơm của nhà ăn đại học quốc gia cũng không tệ!

Tiểu Triệu vùi đầu đọc báo, thấy bộ dạng kia của Yểu Nhiên thì bĩu môi.

Thật không biết cậu ta đang làm cái gì, vừa rồi doanh trưởng Kỷ còn gọi điện hỏi cậu ta về chưa đó. Nói gì mà doanh trưởng Kỷ có việc.... ... Có việc mà sau khi biết được tung tích của cậu ta thì tức tốc trở về ?!

Chín phần mười là lại cãi nhau nữa rồi!

“Cậu đang đọc gì vậy?” Yểu Nhiên ăn uống no đủ xong, tò mò bu lại, “Là báo trường à.... ... A, cậu ta!” Đập vào mắt Yểu Nhiên là khuôn mặt phóng đại của cậu sinh viên cô gặp trong vườn cây lúc trước.

“Ừ, vẻ ngoài không tệ, nụ cười của cậu ta rất có lực sát thương!” Nói tới đây, tất cả khó chịu của Tiểu Triệu dường như đã tan biến hết, cười nói, “Nghe nói một nụ cười của cậu ta trị giá đến cả triệu bảng Anh đó!”

“Phóng đại lên thôi!” Yểu Nhiên chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với cậu sinh viên này, nhíu mày nói, “Báo trường mà.... ... Thiệt là, mấy chuyện yêu đương vớ vấn mà cũng đưa lên báo được.”

So với thành phố S, quả thật ‘cấp bậc’ cao hơn hẳn.

“Cái gì mà báo trường, cậu tưởng quy định ở trường quân đội dễ như ở các trường bình thường sao?” Tiểu Triệu lắc đầu một cái, đẩy tờ báo đến trước mặt Yểu Nhiên, ý bảo tự cô nhìn cho rõ, “Đây là báo lén in, chỉ bí mật lan truyền trong các các sinh viên nữ, không có công khai đâu!”

“Hả.... ...” Nghe Tiểu Triệu nói, lúc này Yểu Nhiên mới phát hiện ra báo này quả thật có chỗ khác với báo bình thường, đen mặt nói, “Mấy sinh viên này thiệt rảnh quá!”

“Ừ, thì ai mà lại không có thời thanh niên trẻ dại.” Tiểu Triệu nâng cằm cảm khái, nhân tiện vỗ vỗ vai Yểu Nhiên, “Thông cảm đi!”

“... ......” Yểu Nhiên đẩy tờ báo trả lại cho Tiểu Triệu, đứng dậy, “Tôi về phòng đây.” đợt này, trường có sắp xếp cho hai cô ở trong ký túc xá sinh viên.

Yểu Nhiên bước ra khỏi nhà ăn, gió đêm trong lành vườn quanh thổi bay mái tóc dài của cô. Kỷ Ngân Viễn đứng cách đó không xa, đang bị một đám sinh viên nữ vây quanh nói gì đó, thấy cô, bèn vạch những người đó ra đi về phía cô.

Yểu Nhiên không để ý, nên khi Kỷ Ngân Viễn bước tới trước mặt cô mới phát hiện.

Lúc Kỷ Ngân Viễn không nói gì, vẻ mặt anh quả thật khá uy nghiêm lạnh lùng, nhưng chẳng có tác dụng với Yểu Nhiên. Cô giật mình một chút rồi cau mày nói, “Sao anh cũng về?”

“... ......” Có nhầm không? Cô bỏ chạy mà còn dám hỏi ngược anh?

“Huấn luyện viên, huấn luyện viên.... ....” Đám sinh viên nữ kia lại bu đến, “Chúng em mới vừa.......”

“Xin lỗi, tôi có chuyện đi trước.” Kỷ Ngân Viễn thản nhiên nói, rồi kéo tay Yểu Nhiên, “Em đi theo tôi.”

“Hả?... .... Anh dẫn tôi đi đâu? Này! Kỷ Ngân Viễn.... .......”

Tiếng hô càng ngày càng xa, để lại một đám sinh viên nữ đứng tại chỗ trợn mắt nhìn nhau.

Yểu Nhiên bị Kỷ Ngân Viễn lôi đi, khiến đám sinh viên trên đường tò mò nhìn chằm chằm, làm cô ngượng chín cả người, bèn nói, “Kỷ Ngân Viễn, có gì anh cứ nói, động tay động chân làm gì ?!”

Nghe vậy, Kỷ ngân Viễn buông Yểu Nhiên ra, cố nén không vui nói, “Em xác định là muốn nói ngay tại chỗ này?”

Trên đường đến phòng học luôn có rất nhiều sinh viên, thêm cả lớp tự học buổi tối sắp tan nên người đang càng ngày càng nhiều, dĩ nhiên không thể nào nói chuyện riêng tư ở nơi đông đúc thế này, nhưng ngoan ngoãn đi theo Kỷ Ngân Viễn thì Yểu Nhiên càng không làm được. Cô giận dỗi đứng tại chỗ mấy giây rồi cất bước đi đến một chỗ vắng vẻ, đổi thành anh đi theo cô.

Đi xa khỏi khu trung tâm, xung quanh càng an tĩnh, không biết từ lúc nào hai người đã tới khu vườn cây, tiếng ve kêu râm ran vang rõ trong đêm. Yểu Nhiên quay đầu hừ một tiếng, “Chỗ này đủ an tĩnh chưa?”

“Đủ rồi!” Kỷ Ngân Viễn thản nhiên nói, “Cho em ba phút đồng hồ tổ chức lại ngôn ngữ, giải thích tại sao bỏ chạy?”

Cô trợn mắt, “... ..... Chỉ vì chuyện này mà anh bỏ lại đám bạn cũ chạy về đây?”

“Không cần nói sang chuyện khác, trả lời đúng vấn đề của tôi.”

“Anh bắt chước câu của tôi!” Yểu Nhiên bất mãn nhìn Kỷ Ngân Viễn, rõ ràng đây là câu cô đã từng dùng.

“... .........” Kỷ Ngân Viễn trầm mặc một lúc rồi nói, “Thư

Yểu Nhiên, để tôi nhắc em nhớ, chúng ta hẹn đi ăn trước, rồi mới đụng phải bọn họ, chứ không phải hẹn bọn họ trước.” Dù là bạn bè cũ, cũng phải theo thứ tự trước sau, huống chi căn bản là anh chẳng muốn gặp bọn họ.

“… Cho nên?”

“Cho nên, lần sau em đừng tự tiện quyết định!” Anh còn chưa đồng ý, cô nhiệt tình giùm làm gì!

Yểu Nhiên nhíu mày càng sâu, hiển nhiên không thể hiểu nổi, “Chẳng lẽ anh không muốn gặp họ?”

“So với bọn họ…” Kỷ Ngân Viễn nhìn Yểu Nhiên một cái, gió đêm thổi bay mái tóc dài của cô, dưới ánh trăng trông cô càng xinh đẹp hơn bình thường nhiều.

“Sao?” Kỷ Ngân Viễn đột nhiên dừng lại khiến Yểu Nhiên tò mò hỏi… So với bọn họ thì thế nào?

Kỷ Ngân Viễn cười khẽ, hất đầu về phía trước, “Đi dạo một chút đi!”

“…” Anh ta đang đùa cô sao?!

Kỷ Ngân Viễn thong thả bước tới trước. Yểu Nhiên nhìn theo bóng lưng thon dài của anh, nói với, “Anh nói nhanh đi! So với bọn họ thì sao?”

Cái tính chỉ nói một nửa này của anh quả thật đáng ghét!

“Ờ, thì…” Kỷ Ngân Viễn nghiêng đầu, giả bộ như đang suy tư, cuối cùng thản nhiên mỉm cười. “Tệ quá! Tôi quên mất rồi!”

Cô giật giật khóe miệng, “Anh cho tôi là một đứa ngốc hả? Làm gì có ai mới nhanh như vậy đã quên mình muốn nói gì?”

“A, là do chính em tự nhận đó, chứ tôi không nói!”

“Kỷ Ngân Viễn!” Yểu Nhiên tức giận, vung mạnh túi xách tới.

Kỷ Ngân Viễn không tốn nhiều sức đã chụp được “ám khí”, thản nhiên nhìn Yểu Nhiên, vẻ mặt bình tĩnh và nụ cười như chọc ghẹo kia khiến cô cực kỳ chướng mắt “Tôi ở đây.”

“…” Ở đây cái đầu anh!

Yểu Nhiên ra sức kéo lại túi xách, nhưng kéo mãi vẫn không nhúc nhích, “Này!” Cô tức giận trừng anh, bộ dáng cực kì giống một con mèo nổi giận giơ móng vuốt.

Đáng tiếc, Kỷ Ngân Viễn rất thích bộ dáng hiện giờ của cô, nên không chịu buông túi xách, “Sao?”

“Buông tay!”

Kỷ Ngân Viễn chỉ cười không nói, tư thái thong dong rất đáng đánh đòn. Vì vậy, Yểu Nhiên không thèm nói nữa, trực tiếp nhất chân đá anh.

Thiệt bạo lực! Kỷ Ngân Viễn lắc lắc đầu, đứng im cho cô đá một cái.

“Sao anh không tránh?!” Yểu Nhiên đá một cái thiệt mạnh vào đầu gối anh xong, hoảng hốt hỏi, chính vì biết anh nhất định tránh được nên cô mới đá mạnh như vậy.

“… Ừhm, chân anh có đau không…” Không phải là vì cô thương anh, mà chỉ có thể nói do trái tim cô quá thiện lương mà thôi! Yểu Nhiên rối rắm tự an ủi.

“Ừ…” Kỷ Ngân Viễn thản nhiên nói. “Bằng không, em để tôi đá lại một cái thử xem?”

Như vậy chẳng phải sẽ biết anh có đau hay không.

“…” Để cho anh ta đá một cái xong, cô còn có thể đi đường được sao?!

“Anh đáng ghét!” Yểu Nhiên nổi trận lôi đình, chút áy náy trong lòng đã hoàn toàn tiêu tán, “Đau chết anh luôn đi!”

Kỷ Ngân Viễn cười khẽ, xoay người, tiếp tục đi về phía trước, Yểu Nhiên giận dỗi cúi đầu theo sau, nên đã bỏ lỡ mất dịu dàng đang nhuộm dần mắt anh.

Vì đi bộ song song, nên bàn tay hai người thỉnh thoảng lại đụng vào nhau, Kỷ Ngân Viễn cúi đầu nhìn Yểu Nhiên một cái, xòe tay nắm lấy cổ tay cô.

Yểu Nhiên giật mình giãy dụa ra theo bản năng, nhưng Kỷ Ngân Viễn từ từ siết chặt, ngăn cô thoát đi.

Yểu Nhiên càng cúi thấp đầu hơn, tim cô đập thình thịch, cảm thấy mình càng ngày càng không có sức chống cự với anh nữa rồi, chỉ một cái nắm nhẹ như vậy cũng đủ làm mặt cô đỏ bừng.

“Ừhm, thấy tôi có mặt ở trường này, anh rất bất ngờ?”

Hai người cứ đi dạo như vậy, dù là trầm mặc cũng mang theo ngọt ngào, nhưng Yểu Nhiên không thích ứng lắm, nên tùy tiện tìm một đề tài để nói.

Kỷ Ngân Viễn nhẹ đáp, “Ừ.”

“Vậy sao lúc đó anh không có phản ứng gì hết vậy?” Nhắc tới việc này, Yểu Nhiên lại thấy giận, trên đường đến, cô luôn tưởng tượng ra vô số kiểu phản ứng của anh, là kích động hay vui sướng, kết quả… Anh chỉ bình thản bắt tay cô!

Càng nghĩ càng tức!

“Em muốn tôi có phản ứng gì, trực tiếp tuyên bố thân phận của em?”

“Không cần!” Yểu Nhiên cự tuyệt không chút do dự. Mặc dù cô tới đây là có lòng riêng, nhưng để mọi người đều biết cũng không hay, dù sao cô tới là vì công việc, nên lấy việc công làm trọng.

Kỷ Ngân Viễn nhíu mày, hiển nhiên là câu trả lời của cô nằm trong dự đoán của anh, “Vậy em còn giận dỗi cái gì?!”

“Tôi không có giận dỗi!”

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu vườn, tới một con đường có đèn đường rất sáng.

“Thư Yểu Nhiên.” Kỷ Ngân Viễn dần bước chậm lại, gọi Yểu Nhiên.

“?”Yểu Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Tôi rất vui.”

“Hả.” Không hiểu gì hết.

“Thấy em đến đây, tôi rất vui.” Mặc dù chỉ là vì công việc…

Yểu Nhiên bỗng cảm thấy mặt mình rất nóng. “Có gì đâu mà… rất vui.” Cô lầu bầu nói, nhưng mặt thì càng ngày càng đỏ.

“Ờ ha… Đúng là không có gì đáng để mà vui.” Kỷ Ngân Viễn cười khẽ, giọng ngàng càng trầm. “Nhưng mà biết làm sao. Thật sự là tôi thấy rất vui.” Anh cúi đầu nói nhỏ. “Thư Yểu Nhiên, em đến bên tôi, khiến tôi thấy rất vui.”

Có lẽ, điều này có nghĩa là… Cô rất quan tâm anh?