Doanh Doanh

Chương 43: Cãi Thua Mất Mặt






Edit: Ryal
Tối thứ bảy, Diệp Thư nói với Diệp Tri Hòa rằng hôm sau mình phải đi gặp bạn bè, cậu nghĩ mãi cũng thấy chỉ có thể là ba người kia.

“Con đi với ba không?”.

Diệp Thư hỏi.

Dĩ nhiên Diệp Tri Hòa từ chối.

“Mai con có hẹn đi chơi, phải bàn với bạn đã ạ”.

Diệp Thư hơi hé miệng, muốn nói rồi lại thôi.

Cuối cùng ông đáp: “Nhớ về sớm nhé… Con ăn tối ở ngoài à?”.

Diệp Tri Hòa lắc đầu, tối đến là Lận Thâm bị quản thúc rồi.

Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, kéo rèm cửa sổ ra Diệp Tri Hòa mới biết trời đổ tuyết, chắc tuyết vừa rơi, chỉ có một lớp hơi mỏng chứ chưa che phủ hết cảnh vật.

8 giờ Diệp Thư đã đi mất, giờ là 9 giờ rưỡi, trên bàn có đặt sẵn bữa sáng – lại là bánh bao ông mua ở ngoài.

Diệp Tri Hòa rửa mặt xong mới mở ra, cũng chẳng thèm bỏ vào lò vi sóng quay lại mà ăn luôn chiếc bánh nhuốm hơi lạnh, vừa ăn vừa lướt điện thoại.

Cậu và Lận Thâm hẹn gặp nhau ở phố mua sắm lúc 11 giờ, bây giờ đi thì sớm quá, nhưng cậu lại chẳng đợi được nên mặc quần áo xong là ra khỏi cửa ngay.

Bên ngoài tuyết bay lả tả, Diệp Tri Hòa đội mũ áo lên, khăn quàng bọc chặt lấy nửa khuôn mặt, trông ấm áp mà tròn um ủm.

Có nhiều thời gian nên cậu bước tới nhà xe chậm rì rì, lớp tuyết mỏng dưới chân trơn trượt nên càng phải cẩn thận từng chút một.

Chuyện trong tiết thể dục đã là chuyện của mấy hôm trước.

Cậu thốt ra câu ấy rồi nhưng vẫn bị Lận Thâm từ chối, hắn ấn tay đẩy trán cậu ra xa, nói: “Đừng lí sự về những chuyện cậu không biết rõ nữa”.

Diệp Tri Hòa nhụt chí trong nháy mắt.

Giọng Lận Thâm chẳng hề nghiêm túc, thậm chí có thể coi là kiên nhẫn và bao dung, nhưng cậu vẫn khó chịu vô cùng.

Hai người bỗng dưng đổi vị trí cho nhau, giờ người ngây thơ chẳng biết gì lại là cậu, cậu một mình hoảng loạn và bất an.

Những chuyện Diệp Tri Hòa chẳng biết rõ mà đến giờ vẫn chưa hiểu hết thực sự quá nhiều.

Nếu không ai chịu giải thích cho cậu hay, thì cậu cũng chỉ có thể ngây ngô vấp ngã khắp nơi khắp chốn.

Xe buýt đã tới, trong xe có bật máy sưởi.

Diệp Tri Hòa ngồi hàng ghế cuối cùng bỏ mũ xuống, thấy tóc hơi rối bèn chải vuốt lại qua cửa kính.


Diệp Tri Hòa gần như giống hệt hồi nửa năm trước, chẳng thấy khác gì, duy chỉ có vẻ ngoài khôn khéo bị lột bỏ, để lộ phần trong mềm mại dễ tổn thương.

Cậu xuống xe rồi lang thang dạo quanh, đi một vòng qua khu vui chơi, bỏ ra 20 tệ chơi gắp thú.

Hồi còn nhỏ Diệp Thư thường dẫn cậu đi chơi, khi ấy máy móc chẳng lỏng lẻo và phần thưởng cũng chẳng “không đáng tiền” như bây giờ, dùng 5 tệ là Diệp Thư có thể gắp cho cậu hai con thú bông.

Khi còn nhỏ Diệp Tri Hòa thường xuyên bị bệnh nên không được vận động mạnh, chỉ có một trò chơi duy nhất, còn bị bạn cùng lớp cười nhạo vì trong nhà có xếp một chuỗi gấu bông hình thù kì quái.

Hướng Nguyên Khê lại hâm mộ cậu vô cùng, dù nhà cậu chàng vô cùng cưng nựng đứa con độc nhất nhưng cũng bận chuyện công việc, không có thời gian chơi cùng con mình.

Hướng Nguyên Khê qua nhà cậu chơi một lần, từ đó về sau khen Diệp Thư luôn miệng.

Diệp Tri Hòa không cản được, cuối cùng mới nói thật: “Không phải tôi thích chơi gấu bông đâu, mà là ba tôi thích đó”.

Diệp Thư gắp thú bông cho Diệp Tri Hòa hoàn toàn là vì mong muốn cá nhân.

Thường thì Diệp Thư hăng say gắp thú còn cậu chỉ đứng bên cạnh nhìn, lúc đầu còn vỗ tay cổ vũ cho ba, sau này càng lúc càng gắp được nhiều thú thì tự giác ngồi chờ bên cạnh.

Mỗi lần Diệp Thư có thu hoạch lớn thì chỗ chứa cũng chính là phòng cậu, trên giường hay trên đệm cũng có, ngủ còn bị chật.

Ban đầu trong phòng Diệp Tri Hòa có đủ loại búp bê và gấu bông, khi lên tiểu học thì dần dần ít bớt, cuối cùng đến cấp ba chẳng còn con nào nữa.

Diệp Tri Hòa đứng lâu lắc ở máy gắp thú, tốn hết 18 tệ mà lần nào cái tay gắp chạm được vào con thú bông xong cũng rớt cái oạch.

Đến 19 tệ thì cậu không nghĩ ngợi gì nữa, chẳng ngờ cái tay gắp lại móc trúng mắt con thú bông, cuối cùng thuận lợi gắp nó đến nơi rồi thả xuống, trong nháy mắt cái máy phát ra tiếng nhạc vui mừng.

Diệp Tri Hòa: “…”.

Cậu khom lưng nhặt gấu bông, quan sát một lúc lâu vẫn chẳng biết là con gì, bèn nhắn tin cho bạn thuở nhỏ.

Diệp Tri Hòa: [Tôi gắp thú nè, gắp được con tró này].

Cậu chưa nhắn cho Lận Thâm, bởi cậu không muốn hắn biết mình đã tới trước.

Diệp Tri Hòa chưa bao giờ khiến người khác phải áp lực – hồi bé trò gắp thú là do Diệp Thư muốn, dù quá trình ngồi xem rất chán nhưng lại có kem ăn, cậu cũng ngoan ngoãn chờ.

Diệp Tri Hòa mang theo cái con chẳng biết là gì kia tới thư viện mới mở, bên trong im ắng toàn những học sinh tới tự học.

Cậu ngồi xuống một chỗ trống, đặt cặp sách xuống bên cạnh.

Hướng Nguyên Khê đáp lời: [Nhắc nhở thân thiện nhá, trông mắt mũi nó không giống chó đâu].

Diệp Tri Hòa nhìn con vật trên bàn một lúc rồi nhắn: [Chó phốc sóc [1] đấy].

Hướng Nguyên Khê: [???].

Diệp Tri Hòa đọc sách một lúc rồi bắt đầu làm bài tập ngữ văn, đến 11 giờ hơn thì điện thoại rung lên.


Lận Thâm: [Có khi hôm nay tớ không đi được].

Trong chốc lát Diệp Tri Hòa không biết nên nhắn lại thế nào, Lận Thâm lại nhanh chóng gửi thêm một tin: [Nhà tớ có chút việc].

Diệp Tri Hòa yên lặng xóa câu “Sao thế”, đi, trả lời: [Thế thì chịu rồi, vậy hẹn lần khác nha].

Lận Thâm: [Ừa, lần sau nhất định tớ sẽ đi].

Lận Thâm: [Xin lỗi cậu nhiều].

Tin nhắn này quá mức trịnh trọng.

Diệp Tri Hòa nghĩ một lát rồi mởi voice chat, nhỏ giọng: “Không sao đâu, cũng chẳng nhất thiết phải tới mà, chỉ là làm bài tập thôi”.

Những dòng chữ lạnh như băng sao có thể so sánh với ngôn từ về mặt biểu cảm được cơ chứ, cậu muốn tự mình nói ra.

Lận Thâm cũng gửi voice chat lại: “Ừ, không có lần sau đâu”.

Vì Lận Thâm không tới nên Diệp Tri Hòa đành tự làm bài tập, giữa trưa cậu ra ngoài ăn bát mì, rồi lại về tiếp tục đau khổ đối diện với mớ bài tập chất chồng.

3 giờ chiều, Lận Thâm gửi cho cậu lời giải bài cuối của hai đề toán: [Tớ đoán cậu không biết làm].

Diệp Tri Hòa thẳng thắn: [Cậu đoán chuẩn đó].

Dĩ nhiên cậu thấy hụt hẫng vì Lận Thâm không tới, nhưng sự hụt hẫng này không phải không chịu đựng được.

Diệp Tri Hòa viết nốt bài cuối, thấy thanh trò chuyện với Lận Thâm vẫn mãi dừng ở dòng “Đang nhập”, do dự một chút rồi mở lời: [Lần sau mình gặp nhau sớm chút nha?].

Lận Thâm hỏi: [Cậu muốn gặp lúc nào?].

Diệp Tri Hòa nói: [Ít nhất phải bổ sung được quãng thời gian hôm nay chứ].

Lận Thâm: [Được, tớ sẽ cố gắng].

Diệp Tri Hòa: [Mà không được thì thôi nha].

Lận Thâm: [Tớ đâu có bám giường].

Diệp Tri Hòa: [Tớ cũng không mà].

Lận Thâm: “Ai liên tục tới muộn ấy nhỉ, tớ không nhớ tên cậu, cậu còn tưởng thầy chủ nhiệm tha cho cậu một lần à?”.

Hắn đột nhiên lôi chuyện cũ ra nói khiến Diệp Tri Hòa chẳng kịp phòng ngừa, đành gõ chữ: [Chuyện xưa như trái đất rồi mà? Tớ chỉ tới muộn có hai lần thôi, hai hay ba ấy nhỉ?].

Lận Thâm giỡn: “Sao tớ dễ quên thế được”.


Diệp Tri Hòa nắm chuẩn thời cơ: [Giờ cậu đang vui nè, thế nói cho tớ biết sao cậu không tới, được không?].

Phía Lận Thâm lại lần nữa nhấp nháy dòng chữ “Đang nhập”, Diệp Tri Hòa mở Anipop nhìn phần trang chủ rồi tiếp tục: [Tớ chơi đến màn 812 của Anipop rồi, nhờ lúc trước cậu chơi giúp đó.

Có phải lúc trước cậu lén chơi nên mới chuyên nghiệp thế không?].

Lận Thâm bất đắc dĩ: “Tớ không lén chơi, từng chơi một thời gian”.

Diệp Tri Hòa: [Nhưng trước giờ cậu có nói gì đâu].

Diệp Tri Hòa: [Thế rốt cuộc tại sao cậu không tới?].

Lận Thâm gọi thẳng qua, Diệp Tri Hòa luống cuống tay chân xách cặp ra ngoài thư viện.

Cuộc gọi được kết nối nhưng chẳng ai nói gì, cuối cùng vẫn là hắn chủ động mở lời: “Bị cha tớ ngăn lại”.

“Sao không nói thẳng với tớ?”.

Lận Thâm hơi do dự: “Tớ cãi nhau với cha nên không muốn cậu lo, với cả…”.

Diệp Tri Hòa: “Với cả?”.

Lận Thâm: “Cãi thua nên mất mặt”.

Đúng là chuyện Lận Thâm sẽ làm mà.

Diệp Tri Hòa thở dài một hơi, thả lòng người.

“Thật ra tớ lại mắc kẹt rồi, vốn định tự giải mà khó quá, tớ muốn cậu giúp cơ”.

Lận Thâm không ngờ cậu sẽ nói vậy, rồi lại thuận theo: “Được”.

“Trưa mai cậu ở lại được không, tớ mời cậu xuống căng tin”.

“Ra ngoài ăn đi”.

Diệp Tri Hòa thành thật nói: “Nhưng tớ không có tiền”.

“Tớ bao, cậu muốn ăn gì?”.

“Để mai tính đi.

Tớ muốn nói điều này quan trọng lắm, cậu nghe nha, đừng ngắt lời không tớ quên mất”.

Lận Thâm nhịn cười, chẳng hiểu sao tâm trạng lại tốt lên: “Được”.

“Tớ hơi trăn trở vì không cảm nhận được pheromone”.

Diệp Tri Hòa nói.

“Ừ, trăn trở lắm luôn”.

Lận Thâm như có thể nghe được tiếng người thiếu niên nhẹ nhàng hít thở ở đầu bên kia, hắn nhớ đến hầu kết hơi rung động và bờ môi khép mở khi cậu nói chuyện.

“Vì không cảm nhận được nên hình như tớ ngốc hơn người khác một xíu…”.


Diệp Tri Hòa rủ mắt.

“Cậu đừng tránh tớ, đừng không tâm sự với tớ nha.

Cũng đừng chơi Anipop giúp tớ nữa, cậu chơi giỏi hơn tớ mà”.

Lận Thâm vừa dở khóc dở cười mà vừa đau lòng, vội dỗ dành: “Ừ, tớ biết rồi.

Đừng tủi thân mà Miêu Miêu ngoan”.

“Tớ không tủi thân, tớ nói thật đó”.

Đáy mắt Diệp Tri Hòa trong suốt, cậu trịnh trọng nói.

“Tớ ngoan ơi là ngoan ấy.

Mai ăn trưa xong cũng còn thời gian, mình nói chuyện nha, lần này cậu đừng né tránh tớ nữa”.

Lận Thâm nhẹ thở một hơi: “Ừ, nghe lời cậu hết”.

Diệp Tri Hòa sung sướng cong khóe miệng, vui vẻ nói: “Quyết định vậy nha”.

Nói xong, cậu nhanh nhẹn cúp máy.

Lận Thâm: “…”.

Lận Thâm: [Sao cậu cúp máy?].

Diệp Tri Hòa: [Tớ vào thang máy].

Lận Thâm: [Vẫn là cậu chủ động cúp].

Diệp Tri Hòa: [Đừng so đo chuyện bé xíu thế này chớ].

Cậu ra khỏi thang máy, một lúc sau có điện thoại gọi tới.

“Miêu Miêu đấy à, cô Trình nè con”.

Đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữ.

Diệp Tri Hòa ngẩn ngơ: “… Chào cô ạ”.

“Ba con nói hôm nay con ở nhà một mình, vừa đúng lúc cô đang ở gần trung tâm thành phố…”.

Cô Trình nhẹ giọng hỏi.

“Con ra ngoài ăn với cô một bữa nhé? Nếu con đồng ý thì giờ cô lái xe tới đón con”.

Diệp Tri Hòa dừng bước.

“Con cũng đang ở khu trung tâm, chỗ phố mua sắm ấy ạ, cô không cần tới đón con đâu”.

.