Doanh Doanh

Chương 34: Tớ không thèm để ý cậu ấy, tớ để ý...




Edit: Meo

Beta: Ryal

Diệp Tri Hoà ngồi vào chỗ, vừa gặm bánh mì vừa hỏi Lận Thâm: “Cậu ăn sáng chưa?”.

Lận Thâm gật đầu, nói: “Trong nhà tôi có một dì chuyên nấu cơm”.

Miệng Diệp Tri Hoà nhét đầy đồ ăn, ư a không rõ mà trả lời hai tiếng: “Ừ, ừ”. Sau đó cậu cắm ống hút vào hộp sữa bò, chăm chú ăn.

“Cậu ăn nhiêu đây là đủ no rồi à?”. Lận Thâm hỏi

Diệp Tri Hòa gật đầu xong lại lắc đầu, “Tiết thứ tư tớ sẽ đói, nhưng nhịn cũng được”.

Lận Thâm: “…”.

Vài phút sau, mọi người lục đục vào lớp. Sở Kham với bộ dạng ngủ không đủ giấc cũng uể oải bước vào, ngồi bẹp xuống bàn. Lận Thâm thấy người xung quanh Diệp Tri Hoà đều đến đủ cả rồi, nên hắn quay về chỗ của mình.

Mới chỉ uống xong nửa hộp sữa mà Diệp Tri Hoà đã ăn xong bánh mì, nghĩ tiết cuối mình sẽ đói nên cậu đặt phần còn lại cạnh hộp bút.

Sở Kham nói: “Thứ bảy mà phải đi học, đúng là cực hình”.

Diệp Tri Hoà thấy cậu ta ngáp ngắn ngáp dài thì cũng bị lây theo. Tối hôm qua cậu chỉ được ngủ có một chút vì muốn nói chuyện cho ra lẽ với Diệp Thư, vậy mà cuối cùng mọi công sức đều phải đổ sông đổ bể, lần nữa biến thành một bé hồ ly bất lực chỉ có thể lăn qua lộn lại. Mặt Diệp Tri Hoà áp xuống mặt bàn lạnh lẽo, đối mặt với bàn của Lận Thâm.

Bạn cùng bàn của Lận Thâm không biết đã vào lớp từ khi nào, bây giờ đang nghiêng đầu trò chuyện với hắn. Cô bạn vui vẻ cười, gương mặt tràn đầy sức sống, có vẻ đang rất vui.

“Hôm qua tớ bảo cậu đợi tớ mà, sao cậu lại đi luôn vậy?”.

“Không tiện đường”.

Lỗ tai Diệp Tri Hoà dán trên bàn, có rất nhiều âm thanh lung tung rối loạn truyền vào, bỗng nhiên có người cắt ngang, gõ hai cái lên bàn cậu. Âm thanh phóng đại trong nháy mắt đủ làm Diệp Tri Hoà tỉnh táo lại.

“Tôi có chút việc muốn bàn với ông”. Là Diêu Vân Chu.

“Chuyện gì?”.

“Ra ngoài rồi nói”.

Dù bây giờ Nghiêm Gia Khang vẫn chưa đi học, nhưng Diêu Vân Chu vẫn rất là đề phòng cái loa phường ngồi cùng bàn này của Diệp Tri Hoà.

Diệp Tri Hoà gật đầu, cùng với Diêu Vân Chu đi ra ngoài. Để tranh đụng mặt giáo viên, hai người cố ý đi ra góc khuất mới nói chuyện với nhau.

“Cậu ấy có nói gì với ông không?”. Diêu Vân Chu hỏi thẳng.

Quả nhiên là thế, Diệp Tri Hoà thầm nghĩ trong lòng, rồi trả lời: “Vẫn là mấy câu kia thôi, nó bảo hai người đang cãi nhau, cụ thể thì tôi không biết”.

“Cậu ấy coi đó là cãi nhau à?”.

“Ừ… Nhưng mà có chuyện gì mới được?”.

Mặt Diêu Vân Chu đơ ra, chẳng có chút biểu cảm nào, nói: “Cậu ấy nói rằng chúng tôi phải giữ khoảng cách 1.68m”.

Còn là có lẻ có chẵn cơ đấy. Vậy mà Diệp Tri Hoà lại chẳng cảm thấy bất ngờ chút nào, nói: “Đúng là cái kiểu nó có thể nghĩ ra được”.

Diêu Vân Chu lại nói: “Tôi bảo tôi không ngại…”

“Nhưng nó ngại”. Diệp Tri Hòa khó hiểu, “Ông nói thẳng ra không được à, rõ là ông biết nó…”.

Cậu để lửng câu nói, chỉ hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình: “Chẳng lẽ ông còn định đợi nó chủ động à, ông nghĩ nó dám làm vậy không? Rõ là không rồi. Ông biết nó có ý nhưng nó thì không, vậy chẳng công bằng chút nào”.

Lúc trước Diệp Tri Hoà vẫn luôn cho rằng Diêu Vân Chu và Hướng Nguyên Khê không chọc thủng tầng ngăn cách cuối cùng thì cũng là lựa chọn của hai đứa, cậu là người ngoài, không thể can thiệp quá nhiều. Giờ đây đã hiểu ra nhiều chuyện, cậu mới biết mình khờ dại bao nhiêu. Cái kiểu thiếu não hay cười, chỉ biết rơi nước mắt cá sấu giả vờ đáng thương như Hướng Nguyên Khê dù đã phân hóa thành Omega thì trông cũng chẳng mấy khác biệt, vì thế lúc cậu chàng bày tỏ lòng mình cũng khiến người ta có cảm giác “chẳng có gì to tát”.

Diệp Tri Hòa nói: “Nó sợ”.

Diêu Vân Chu ngẩn ngơ.

Diệp Tri Hoà thấy mình nhắc nhở thật đúng lúc, dù một người có xuề xòa đến đâu thì khi đối diện với người mình thích cũng sẽ cực kì cẩn thận. Cậu chỉ vừa mới ngộ ra điều này, nên vội vàng muốn chia sẻ với bạn bè mình.

Diêu Vân Chu nói: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn ông”.

Diêu Vân Chu vốn ít nói, bình thường một câu của y chẳng quá mười chữ bao giờ. Nhưng Diệp Tri Hòa biết y rất tốt, chỉ cần nhìn vào việc y suýt đánh nhau với đứa dám trêu Hướng Nguyên Khê là chú lùn năm lớp chín là đủ hiểu.

Dĩ nhiên lần đó Diệp Tri Hòa không đồng ý, không phải vì cậu lương thiện, mà là lo đánh nhau thì không lấy được bằng tốt nghiệp. Ba năm ròng, chẳng lẽ vì một chữ “chú lùn”mà phải về quê học ư, sống ở đời ai làm vậy! Cậu thực lòng nghĩ lên cấp ba sẽ tốt hơn, cũng rất mong mình sẽ phát triển nữa.

Diêu Vân Chu không về lớp mà đi theo hướng ngược lại, Diệp Tri Hoà biết y tìm Hướng Nguyên Khê.

Cậu vào lớp từ cửa sau, hơn nửa số học sinh đã đến rồi, cả cái loa phường ngồi cùng bàn nữa.

Mới nghe Sở Kham nói: “Cậu về rồi à”, Nghiêm Gia Khang đã vội quay đầu: “Ê bạn cùng bàn, lớp trưởng lấy sữa của ông rồi!”

Diệp Tri Hòa sửng sốt, “Ừ… Thì uống đi”.

Nghiêm Gia Khang thấy cậu chẳng có phản ứng gì to tát bèn mất hứng, ỉu xìu.

Nhưng hộp sữa đó mình đã chạm miệng rồi mà. Diệp Tri Hòa nhìn sang chỗ Lận Thâm, trống không.

Nghiêm Gia Khang: “Ông tìm lớp trưởng hả? Cậu ấy đi lấy đề cương rồi, chắc đang ở tầng một á”.

Diệp Tri Hòa về lại chỗ ngồi.

“Vừa vào lớp tôi đã thấy Lận Thâm đang ngồi chỗ ông rồi, hết cả hồn”. Nghiêm Gia Khang lại nói, “Ông làm gì người ta hở? Cậu ấy bảo tôi chuyển lời là cậu ấy lấy sữa của ông rồi”.

Diệp Tri Hòa chân thành nói: “Vậy chắc cậu ấy đang khát nước”.

Nghiêm Gia Khang bĩu môi, “Rốt cuộc sao hai đứa bây lại thế này, tôi tưởng chuyện đó xưa như trái đất rồi chứ?”.

“Ủa là sao?”.

“Tất cả đó, là tất cả đó! Hai người làm hết mọi chuyện rồi đúng không?”.

Diệp Tri Hòa hiếu kì hỏi: “Làm hết mọi chuyện là sao?”.

Nghiêm Gia Khang tự cầm tay mình, chu mỏ lên chụt chụt chụt.

Diệp Tri Hòa thấy rợn người, theo bản năng trốn xa ra tận mép bàn học.

Nghiêm Gia Khang liếc mắt nhìn cậu, “Đủ rõ chưa?”.

Diệp Tri Hòa: “Hai đứa tôi chưa làm gì cả, mà cũng không phải kiểu quan hệ ông nghĩ đâu”.

Hôn gián tiếp mà cũng tính là hôn à, Diệp Tri Hoà túm hai tai chú heo nhỏ trên hộp bút, vân vê. Nếu thế thì họ đã hôn nhau hai lần rồi, qua miệng chai nước, qua ống hút sữa… Diệp Tri Hoà nghĩ tới hình dáng đôi môi của Lận Thâm, nghĩ đến dáng vẻ không hay cười của hắn – lúc không cười trông hắn lạnh nhạt biết bao, khóe miệng hơi cụp xuống, nhưng ánh mắt nhìn ai cũng vô cùng nghiêm túc.

Thích.

Chữ ấy liên tục phình to ra trong đầu Diệp Tri Hòa, chẳng thể nghĩ nổi chuyện gì khác nữa. Cậu đành phải dứt khoát thẳng lưng, khoanh tay ngay ngắn trên bàn như học sinh tiểu học.

“Ông làm gì đấy?”. Nghiêm Gia Khang hoang mang hỏi.

“Hôm nay tôi phải tập trung nghe giảng”. Diệp Tri Hòa nghiêm trang nói. Cậu không thể nhớ người ta được nữa, tuy người ấy rất quan trọng với mình, lại còn uống sữa của mình… Sao Lận Thâm thích uống sữa bò vậy ta? Cậu chép chép miệng, cũng toàn mùi sữa. Nếu đã uống chung sữa bò rồi, thì sau này uống luôn tớ được không?

Suy nghĩ miên man đâu có phạm pháp, vậy mà Diệp Tri Hoà ngồi đến là căng thẳng.

Diêu Vân Chu nhanh chóng quay về lớp, trông vẻ mặt chẳng thấy được điều gì.

Ngay lúc chuông reo, Lận Thâm cũng đi vào lớp. Trong tay hắn còn cầm theo bảng điểm, áo khoác đồng phục mở rộng trước ngực, lúc bước đi tà áo đung đưa như mang theo gió. Lúc mới khai giảng, Diệp Tri Hoà cảm thấy Lận Thâm là một cậu nhóc thích chơi trò ngầu ngầu vì sĩ diện, nhưng giờ thì ngược lại hoàn toàn, hắn làm gì cũng là cảnh đẹp ý vui. Làm sao mà tư duy con người lại có thể thay đổi nhanh đến thế nhỉ, chỉ cần động lòng một cái là tự động bỏ thêm mấy lớp filter tốt đẹp vào rồi.

Giáo viên mãi mà không tới lớp, có khi là đêm qua trời đổ tuyết lớn quá nên bị tắc đường.

Lận Thâm đi lên phía trước lớp để quản lý kỉ luật, Khúc Sướng thì ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm.

“Mọi người lấy sách bài tập mới ra, làm hết trang 21, 22, 23 với 67 đi”. Khúc Sướng quay về, nói.

Lập tức có người kêu la í ới: “Nhiều thế, sao mà làm hết được”.

Khúc Sướng: “Làm không xong thì phần còn lại là bài tập về nhà”.

Đến tận khi tan học mọi người vẫn chưa làm xong, bạn học ngồi bàn đầu bèn hỏi: “Lận Thâm ơi, cậu làm xong chưa?”.

Lận Thâm chưa kịp trả lời, cô bạn cùng bàn đã đáp thay hắn: “Chưa đâu, còn một mặt nữa mới xong”.

Nghiêm Gia Khang nói bên tai Diệp Tri Hòa: “Sắp bị cướp đi rồi đó”.

Diệp Tri Hòa: “……”

“Chắc chắn cậu ấy có ý với Lận Thâm”.

“Tôi biết mà”. Diệp Tri Hòa trả lời.

Nghiêm Gia Khang thở dài, nom y như một bà mẹ già đang lo lắng cho đứa con gái sắp lấy chồng của mình vậy.

Nghỉ giữa giờ Lận Thâm đi ra ngoài, mãi đến khi chuông vào học vang lên mới về lớp. Tiết thứ hai là Tiếng Anh, học được nửa tiết thì bỗng giáo viên gọi: “Diêu Vân Chu”.

Diêu Vân Chu lập tức nói: “Em xin lỗi cô”.

Cô giáo gật gật đầu, “Tập trung một chút”.

Diệp Tri Hòa ngơ ngác, “Làm sao vậy?”. Cậu còn tưởng cô gọi Diêu Vân Chu để trả lời câu hỏi.

“Ông không thấy à?”. Nghiêm Gia Khang nói, “Tâm trạng cậu ta dạo gần đây hình như không được tốt cho lắm? Cảm xúc của cậu ta không được ổn định cho lắm nên pheromone bị phát tán ra bên ngoài một ít, đã vậy khí thế Alpha lại quá mạnh mẽ. Ông không thấy bạn cùng bàn của cậu ta hả, tránh cậu ta rõ là xa, ông ở gần cậu ta vậy mà không cảm thấy được gì sao?”.

Diệp Tri Hòa khó khăn nói: “… À”.

Quả thực là cậu không cảm thấy gì.

Nhất thời cậu ủ rũ đến cụp cả đuôi.

Thứ bảy có tiết thể dục nhưng không cần chạy bộ, khởi động xong đa số mọi người đều chuồn hết, ai yêu đương thì yêu đương, ai đi vệ sinh thì vào vệ sinh.

Trong lớp thiếu rất nhiều người, Diệp Tri Hoà rất mệt, chỉ muốn đi ngủ. Vậy mà lúc nằm xuống bàn lại nghe từ phía bục giảng vọng xuống tiếng nói: “Lận Thâm, đoạn trên cao kia tớ với không tới, cậu lau giúp tớ với”.

Trong trường học đa số thầy cô đều dùng đồ công nghệ, chỉ có giáo viên vật lý và giáo viên tiếng anh là vẫn kiên trì dùng bảng đen, người đầu tiên là vì chữ viết của thầy rất đẹp, còn người thứ hai… chắc là muốn luyện chữ cũng nên.

Diệp Tri Hoà hoa mắt chóng mặt mà ngẩng đầu lên, thấy Lận thâm đang đứng phía sau bạn nữ kia giúp cô nàng lau bảng.

Lận Thâm: “Thôi để tôi làm cho”.

Di động của Diệp Tri Hoà đột nhiên vang lên, tiếng rung rất lớn, khiến hai người trên bục giảng phía trước phải quay đầu lại nhìn về phía cậu.

Diệp Tri Hòa lập tức nghiêng người khom lưng lấy điện thoại, tên hiển thị trên điện thoại là papa.

“Tôi nghe điện thoại đã”. Không biết cậu đang nói cho ai nghe, rồi cúi thấp xuống gầm bàn nhận điện thoại.

“Mới sáng sớm mà con đi đâu vậy?”. Ở đầu bên kia, Diệp Thư hỏi.

Lúc này Diệp Tri Hoà mới nhớ ra là mình chưa nói việc hôm nay phải học bù cho Diệp Thư Biết, “Bắt đầu từ hôm nay thứ bảy tụi con phải học bù”.

“Là sao? Trưa cũng không được về nhà à?”.

“Dạ, như đi học bình thường ấy ba”.

Bên kia yên tĩnh trong chốc lát, “Được rồi, nhớ là trong tủ lạnh có đồ ăn đó, tối muốn ăn thì hâm nóng lại”.

“Dạ”. Diệp Tri Hòa ngắt điện thoại, không rõ trong lòng mình đang thấy thế nào. Lúc ngẩng đầu lên cậu phát hiện Lận Thâm đang đứng bên cạnh mình, còn bạn nữ trên bục giảng thì không thấy đâu cả.

Cậu mờ mịt hỏi: “Lau bảng xong rồi à?”.

“Ừ”. Lận Thâm ngồi ở chỗ trống trước mặt cậu, nếu không phải đổi chỗ thì bọn họ sẽ ngồi y như vậy, tiếc là bây giờ lại phải cách xa nhau, “Tôi uống sữa bò của cậu rồi”.

“Nghiêm Gia Khang nói với tớ rồi”. Diệp Tri Hoà nhét điện thoại lại dưới bàn, “Tớ cũng không uống hết, cậu uống, ừm… đúng lúc cậu uống giúp tớ”.

Lận Thâm không cho phép cậu lập lờ nước đôi, hỏi: “Sao lại nói là đúng lúc? Người khác đúng lúc uống cũng được hả?”.

Diệp Tri Hòa: “Làm gì có ai đi uống sữa bò mà tớ đang uống dở chớ”.

Lận Thâm: “…”.

Hắn ho khan một tiếng, vành tai hơi ửng đỏ.

Diệp Tri Hoà tranh thủ ngắm hắn. Lận Thâm rất đẹp trai, vốn mười sáu tuổi cũng còn nhỏ, rất nhiều người dáng vẻ vẫn chưa nảy nở hết, mà dáng vẻ của Lận Thâm xem như cũng rất được ưu ái rồi.

“Cậu với Diêu Vân Chu nói gì đó?”. Lận Thâm đột nhiên hỏi.

“Nói về Hướng Nguyên Khê”. Diệp Tri Hòa đáp.

Lận Thâm không có gì để nói, thực tế cho thấy đúng là hai người này đứng với nhau thì chỉ có thể nói về Hướng Nguyên Khê, lúc Diêu Vân Chu đến trước bàn Diệp Tri Hoà là hắn đã biết. Nhưng hắn vẫn ấm ức, Diệp Tri Hòa đối xử với ai cũng thân thiện cả, duy chỉ có hắn là cậu cố tránh thật xa.

Hắn duỗi tay đè lại tay Diệp Tri Hòa, dùng sức véo một chút, muốn nghe cậu xin tha hoặc nói với hắn vài lời êm tai.

Diệp Tri Hòa lại hỏi: “Bạn cùng bàn của cậu đâu?”.

Lận Thâm sững sờ, hoang mang nói, “Không biết… Chắc đi vệ sinh hay sao đó, sao tôi biết được”.

“Ồ”. Diệp Tri Hòa đáp một tiếng, xong lặng thinh.

Lận Thâm thấy cậu không chịu hé răng bèn dần nới lỏng tay, chỉ ấn nhẹ cổ tay của cậu. Da Diệp Tri Hoà vốn trắng nên dấu tay đỏ hồng hiện lên rất rõ ràng, Lận Thâm vuốt ve vài cái như an ủi, nhưng rõ ràng kẻ để lại những dấu vết ấy cũng chính là hắn.

Lận Thâm: “Cậu để ý đến cậu ta à?”.

Diệp Tri Hòa: “Tớ không thèm”.

“Vậy hỏi cậu ta làm gì?”.

“Ừ thì…”. Diệp Tri Hòa trả lời, “Tớ không thèm để ý cậu ấy, tớ để ý cậu cơ”.