Doanh Doanh

Chương 32: Rất tốt, cực kì tốt




Edit: Ryal

Diệp Tri Hòa hỏi vậy lại thành ra Lận Thâm đáp gì cũng không hợp, hắn khựng lại một chút rồi mới nói: “Không muốn”. Còn cố ý ngó lơ bàn tay thiếu niên đang duỗi tới.

Đây cũng là kết quả nằm trong dự kiến nên Diệp Tri Hòa chẳng lộ vẻ tiếc nuối gì, thõng tay. “Ừa”.

“Về lớp đi”. Trong giọng Lận Thâm xen chút nghiện còn ngại, rõ ràng hắn mới là người từ chối cơ mà.

Hai người về đến cửa lớp, từ xa đã nghe tiếng bạn cùng bàn mới của Lận Thâm gọi hắn: “Lận Thâm ơi, sao vừa nãy cậu tự dưng ra ngoài vậy? Thầy Trần tìm cậu đó”.

Diệp Tri Hòa trơ mắt nhìn Lận Thâm bước qua người mình, về chỗ.

Cậu cũng về chỗ, Nghiêm Gia Khang thò đầu qua hóng hớt: “Không ổn rồi, địa vị chính cung của ông khó mà giữ rồi”.

Diệp Tri Hòa: “…”.

Khúc Sướng sờ cằm, vẻ mặt cười như không cười: “Chưa chắc đâu nha”.

Trận tuyết đầu đông năm nay đã rơi trong một buổi chiều hết sức êm ả và bình thường như vậy.

Trời sáng sủa. Trong lớp vẫn đang học, bên ngoài tuyết đã rơi. Có người thấy được bèn nhỏ giọng bàn tán, càng lúc càng lan rộng.

Diệp Tri Hòa quay đầu nhìn cửa sổ, và cả người đang ngồi bên cửa sổ nữa.

Lận Thâm hướng mắt về phía bảng đen – xưa nay lúc nào hắn cũng nghe giảng rất tập trung, ít khi bị phân tâm vào việc khác. Diệp Tri Hòa bội phục hắn ở điểm này, bởi cậu thì ngược lại, rất dễ mất tập trung. Thầy cô đứng trên bục giảng giảng bài, cậu có thể suy tư từ quán ăn vặt ở cổng trường đến tận cửa căng tin, đến lúc bừng tỉnh thì đã hơn nửa tiết học trôi qua rồi.

Cuối cùng giáo viên mất kiên nhẫn cầm bút điện tử gõ mấy cái lên màn chiếu, phát ra tiếng đinh đinh kì quái, không quen thuộc và kích thích như tiếng phấn trên bảng, nhưng cũng đủ để khiến một số người đang lao xao yên tĩnh trở lại.

“Tôi cũng chán lắm đây này, mấy em chưa thấy tuyết rơi bao giờ à? Mỗi chuyện bé tí này cũng đáng để xì xào mãi thế? Quay hết lên đây! Đừng có ngó ngoài cửa sổ nữa, ngó tôi đây này!”.

Diệp Tri Hòa còn đang ngẩn ngơ, người bên cửa sổ bỗng quay đầu nhìn cậu.

Nhìn mình ư? Diệp Tri Hòa không nhịn được mà nghĩ miên man.

Lận Thâm dùng khẩu hình nói: Đừng nhìn tôi, nhìn lên bảng ấy.

Nhìn mình thật kìa, Diệp Tri Hòa xác định. Cậu bèn thản nhiên quay đầu sang phía bảng đen, tiếp tục ngẩn ngơ.

Dạo này Diệp Thư toàn về muộn. Để tránh đi học trễ, Diệp Tri Hòa cũng không dám thức quá khuya, vậy nên cậu không nói được gì với ông cả.

Khó thật, vất vả lắm mới có can đảm muốn mở lời… Một khoảng thời gian nữa cậu đổi ý thì sao.

Diệp Tri Hòa vừa nghĩ vừa nhíu mày, tiện thể cắn môi. Mùa đông khiến da môi khô nẻ, cậu lại hay dùng răng dứt ra.

Giáo viên bỗng gọi Lận Thâm đứng lên trả lời câu hỏi, Diệp Tri Hòa bèn không thơ thẩn nữa, quay qua nhìn hắn.

Hắn cúi xuống vở rồi nói ra đáp án chính xác, cô giáo mới nói: “Ngồi xuống đi, em vừa mất tập trung đấy”.

Khúc Sướng chỉ ngồi cách Diệp Tri Hòa một lối đi nhỏ, cô nghiêng người ra sau cậu, nhỏ giọng: “Nãy cậu ta lo ngắm ông đấy”.

Diệp Tri Hòa không hiểu gì, tới tận khi chuông hết tiết reo vang cậu mới nghĩ ra Khúc Sướng đang nói về Lận Thâm, lòng vui vui. Chỉ tiếc tâm trạng ấy chẳng kéo dài được bao lâu đã phải biến thành một thứ cảm xúc không rõ là gì.

Bạn cùng bàn mới của Lận Thâm là một cô gái xinh đẹp mềm mại chưa phân hóa, cao khoảng một mét sáu, trông đáng yêu cực kì, lại còn có mùi thơm ngọt ngào… Không phải pheromone vì Diệp Tri Hòa cũng ngửi được, chắc do cô nàng xịt nước hoa mùi sữa.

Cô nàng thích Lận Thâm thì phải.

Khi trước chưa ngồi cùng bàn, cô nàng đã hay bắt chuyện với Lận Thâm. Hồi đó Diệp Tri Hòa chẳng hề chú ý bởi cậu vốn vô tư, nếu không cố tình quan sát thì chẳng biết ai với ai thế nào. Nói cách khác, Diệp Tri Hòa chỉ có tâm tư để ý tới việc của mình thôi.

Mà giờ đây, Lận Thâm chính là đối tượng cậu chú ý.

Đến giờ ra chơi, cô nàng vội vàng dính lấy Lận Thâm. Hắn đứng lên, cô nàng cũng đứng lên, tay vươn ra định túm lấy tay hắn mà lại bị né đi mất.

Diệp Tri Hòa liếc trộm mấy lần liền, Khúc Sướng không nhịn nổi nữa: “Cứ nhìn thẳng mặt đi xem nào, cậu ta biết hết đó”.

“Biết làm sao được…”.

Diệp Tri Hòa vừa nói vừa ngồi ra phía sau Khúc Sướng, không biết có phải do phân hóa sớm hay không mà xung quanh cô có một loại khí chất trưởng thành rất đặc biệt. Theo bản năng, Diệp Tri Hòa coi cô như “chị gái”, tuy không thân nhưng trò chuyện được.

“Ý tui là dù ông có nấp cậu ta cũng phát hiện ra thôi”. Khúc Sướng nói. “Đấy nhìn đi, mặt sầm xuống rồi kìa, ông về chỗ coi”.

“Hở… Tại sao?”. Diệp Tri Hòa không dám quay đầu lại vì sợ nữ sinh kia đã nắm được tay Lận Thâm rồi. Giống cậu khi trước ấy, nắm lấy cổ tay thiếu niên, cảm nhận được mạch đập không mấy rõ ràng.

“Muốn biết hở?”. Khúc Sướng ngoắc ngoắc tay. “Ông qua đây tui nói cho… Ui ui lại đứng dậy kìa”.

Cuối cùng Diệp Tri Hòa cũng không nhịn được mà ngó ra, sắc mặt Lận Thâm tối sầm, liếc cậu và Khúc Sướng một cái rồi đi khỏi lớp.

“Cậu ấy đi đâu thế?”.

“Ai mà biết được? Chắc mót tiểu rồi, đi xè xè”. Khúc Sướng chán chường nói.

Mấy đứa trẻ con chẳng thú vị gì hết, Lận Thâm viết hết cảm xúc lên mặt rồi.

Chiều tối tan học bước ra ngoài, Diệp Tri Hòa mới ý thức được trận tuyết này lớn đến mức nào. Trong tầm mắt là một màu trắng xóa, bảo vệ còn đang dọn tuyết, phần lớn học sinh chạy hết ra cổng trường.

Diệp Tri Hòa hà hơi một cái, sương trắng bao phủ tầm mắt. Chợt cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Lận Thâm ơi! Sao cậu đi nhanh thế?”.

Diệp Tri Hòa quay đầu, nghe Lận Thâm nói: “Tôi với cậu không chung đường”. Sau đó hắn đi tới bên người cậu: “Ngẩn ngơ gì đấy? Đi thôi”.

“Ừa…”. Diệp Tri Hòa bước theo chậm một nhịp, nữ sinh kia thấy hắn đã đi cùng người khác thì không đuổi theo nữa.

Trời tuyết đường trơn, trên cửa kết một lớp băng. Bảo vệ không dám mở cổng lớn, sợ đám khỉ con này quậy phá rồi ngã lăn quay, chỉ mở cánh cổng nhỏ đi một lượt hai người mà thôi.

Tan học nên cổng trường tắc chật cứng. Trông Lận Thâm không có vẻ sốt ruột muốn về nhà, vừa lúc Diệp Tri Hòa cũng vậy nên hai người xếp cuối hàng, nhìn những người đứng trước di chuyển chậm rì rì.

“Nãy cậu làm gì thế?”. Diệp Tri Hòa hỏi.

“Trốn chứ gì”.

“Tại sao?”.

Lận Thâm liếc cậu một cái, như đang bảo cậu thừa biết còn cố hỏi vậy.

Diệp Tri Hòa nói: “Cậu ấy thích cậu”.

“Ừm”. Lận Thâm nhạt nhẽo đáp.

Như đang quay về khi hai người chưa quen thân, Diệp Tri Hòa chẳng biết nên nói gì, đành cúi đầu bước tiếp.

“Lạnh không?”. Lận Thâm hỏi.

“Không… Không sao đâu”. Diệp Tri Hòa giẫm lún một mảng tuyết dưới chân.

Lận Thâm cúi đầu nhìn cậu. Tuyết vẫn đang rơi, chúng đọng trên tóc Diệp Tri Hòa trắng tinh, từng bông một lấm tấm, như hoa văn trên đồ trang trí trong phim ảnh. Giờ chúng đang điểm tô cho cậu thiếu niên cúi đầu bước lên tuyết trắng.

Hắn đang nhìn thì bỗng Diệp Tri Hòa ngẩng đầu, đôi mắt cậu sáng ngời.

Diệp Tri Hòa: “Nhưng cậu nói trước khi phân hóa thì sẽ không yêu đương mà, ha”. Hóa ra đang nghĩ về cái này.

Lận Thâm duỗi tay túm khăn quàng của cậu, cảm giác mềm mại như bông, giống hệt chủ nhân nó vậy. “Ừm”.

“Nên cậu sẽ từ chối cậu ấy, phải không?”.

“Cậu ta chưa nói thẳng”. Lận Thâm dém lại khăn cho cậu, vùi cả khuôn mặt cậu vào chiếc khăn, chỉ để lộ đôi mắt sáng như cặp mắt hồ ly. “Tôi sẽ từ chối”.

Diệp Tri Hòa gật gật đầu, tốt quá. Cậu không chiếm được, người khác cũng không chiếm được, thế cũng coi như công bằng.

Lận Thâm không nhịn được mà hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”.

Diệp Tri Hòa đáp: “Lạnh thật đấy”.

“… Mới vừa nãy cậu bảo không lạnh mà”. Lận Thâm vươn tay, cực kì tự nhiên đút vào túi áo Diệp Tri Hòa.

Đôi mắt cậu mở to, một lúc lâu sau mới nói: “Thế này không tốt lắm nhỉ…”.

Lận Thâm rút tay về thì cậu lại hối hận, rất tốt, cực kì tốt, đây là việc hai chàng trai chưa phân hóa sẽ làm mà!

Hắn tiện đà áp tay vào má cậu. “Dạo này cậu bận gì thế?”.

Diệp Tri Hòa đáp trong lòng, bận nghĩ ngợi vu vơ.

“Tôi không tìm cậu thì cậu cũng không thèm tìm tôi luôn à?”.

Cậu tìm tớ lúc nào vậy, sao tớ không biết…

“Diệp Tri Hòa à, sống ở đời không thể thiếu lương tâm như thế được nghe không”.

Diệp Tri Hòa chôn mặt mình vào sâu trong khăn quàng thêm một chút, vùi kín chóp mũi lạnh cóng. “Giờ ra chơi lúc nào cậu cũng bận hết á… Tay cậu ấm thật đấy”.

Sai rồi, là mặt cậu ấm nóng thì có.

Lận Thâm đối xử với cậu thật tốt, như đối xử với người yêu vậy. Không biết lúc yêu đương hắn còn ra sao nữa… Diệp Tri Hòa tiếp tục vẩn vơ.

Thấy cậu lại ngơ ngác, Lận Thâm bất đắc dĩ thở dài, phả ra làn sương trắng xóa: “Dạo này cậu thân với Khúc Sướng quá nhỉ?”.

“Hở? Ừm… Tàm tạm”. Diệp Tri Hòa nhìn sắc mặt hắn mà đáp. “Tại không nói chuyện với cậu được bao nhiêu”.

Lận Thâm miết tai cậu như đang trừng phạt – chính hắn cũng chẳng biết hành động ấy là sao, miết vành tai lạnh như băng của cậu tới mức nó đỏ ửng.

Diệp Tri Hòa thấy hơi đau nhưng không dám nói, sợ nói ra rồi Lận Thâm lại không chạm vào mình nữa.

Bác bảo vệ cuối cùng cũng không chịu nổi đám khỉ con nhấp nha nhấp nhổm này nữa, người càng dồn đống lại càng dễ có tai nạn. Bác mở cổng lớn rồi rống lên: “Nhìn đường đi! Có băng đấy nhé!”.

Vậy là mọi người tràn cả ra ngoài, Diệp Tri Hòa cùng Lận Thâm bị những người xếp sau đẩy về phía trước.

Để giữ thăng bằng, cuối cùng Diệp Tri Hòa cũng phải vươn tay ra – vừa chớm vươn đã bị Lận Thâm bắt lại, không phải nắm cổ tay nữa mà là tay nắm tay. Lòng bàn tay Lận Thâm thật nóng, thậm chí còn có mồ hôi, nó dắt cậu đi về phía trước.