Doanh Doanh

Chương 14: Tay sành sỏi trong việc bịt tai trộm chuông




Edit: Ryal

Nhà Hướng Nguyên Khê cách trường không xa, giữa trưa có thể về thẳng, thi thoảng sẽ ở lại ăn cơm với Diệp Tri Hòa.

Diêu Vân Chu thì càng khỏi phải nói, ra khỏi cổng trường đi thẳng rồi rẽ một cái là đến nhà y.

Xuất phát từ nhiều lí do, học sinh hầu như sẽ chọn trường gần nhà.

Nhưng Diệp Tri Hòa không giống vậy. Trước khi thi chuyển cấp ba có hỏi cậu xem trường nào là tốt, Diệp Tri Hòa chỉ biết mỗi hai trường, ba bèn nói, cũng được, con tự xem mà điền.

Diệp Tri Hòa vẫn dứt khoát vào cùng trường với Hướng Nguyên Khê.

Làm quen với hoàn cảnh mới phải cần thời gian, nếu không có người quen thì còn khó nữa.

Đến tận khi có thư báo trúng tuyển, cậu mới nghĩ đến vấn đề đường sá phiền phức này.

Xong bữa trưa, Diệp Tri Hòa và Hướng Nguyên Khê cố ý đi vòng qua "Vương Mẫu nương nương" mà chuồn khỏi nhà ăn.

Diệp Tri Hòa nói: "Hay ông về nhà đi, không phải buổi chiều còn có tiết của nương nương à, không ngủ thì ông có gồng nổi không?".

Thuận miệng nói thôi.

Hướng Nguyên Khê bảo: "Hay ông về cùng tôi đi?".

Diệp Tri Hòa từ chối, người nhà Hướng Nguyên Khê quá nhiệt tình, kiểu gì cũng không ngủ được cho coi.

Hướng Nguyên Khê nói: "Thôi, bữa trưa tôi cũng ăn xong rồi, còn đi đâu nữa?".

Cậu chàng đúng là không dám ngủ trong tiết chiều, Trương Văn chính là Vương Mẫu nương nương cậu chàng không thể chọc vào. Vốn cậu chàng và Diêu Vân Chu đã cách nhau khá xa rồi, bị chủ nhiệm lớp để mắt nữa thì càng khó mà đến tìm người ta.

Hướng Nguyên Khê đi rồi, Diệp Tri Hòa một mình quay về lớp.

Trong lớp cũng có những bạn học không về nhà buổi trưa, ví dụ như lớp phó Khúc Sướng, cô còn nhiệt tình nói chuyện với cậu nữa. Nhưng lúc nghỉ trưa thì Diệp Tri Hòa chỉ muốn ngủ mà thôi.

Quả nhiên trong lớp có người, Khúc Sướng thấy cậu thì chủ động giơ tay chào.

Những học sinh đã phân hóa có thể ở lại kí túc xá, một số thì muốn ở lại lớp học, trong chốc lát cả một góc chỉ còn mình cậu.

Diệp Tri Hòa mở sách vở ra rồi nằm nhoài lên bàn, bàn học mát lạnh, chiếc quạt trần quay vù vù trên đỉnh đầu lại thổi gió nóng, bên tai là tiếng lật sách và tiếng nói chuyện xì xào, sắp thi tháng rồi, thời gian trôi nhanh quá, hình như mình chưa vào đầu được chữ nào...

Một khi đã nhắm mắt thì đầu óc không thể không suy nghĩ miên man, rồi những suy nghĩ ấy dần hóa thành cơn buồn ngủ.

Khi tỉnh lại thì lớp học đã trống không, quạt trần chưa tắt, gió thổi tung những trang sách chồng lên nhau cao vút trên chiếc bàn phía trước.

Diệp Tri Hòa ngủ đến mức đầu và cổ toàn mồ hôi, cánh tay bị đè tê rần rần, cậu cứng đờ đứng dậy.

"Cậu ngủ ở đây à?".

Bên cạnh có tiếng người, Diệp Tri Hòa quay đầu bèn thấy Lận Thâm đang ngồi giữa lớp viết gì đó.

Cậu còn chưa tỉnh hẳn, quay lên ngó bục giảng trống không rồi lại quay xuống nhìn Lận Thâm.

"Thầy bảo cậu ở lại kiểm tra bài tập về nhà à?". Thương thế.

"Không, chỉ tiện tay thôi". Lận Thâm dừng bút, ngẩng đầu nhìn cậu. "Dù sao cũng không đủ thời gian về nhà".

Diệp Tri Hòa thuận miệng hỏi: "Nhà cậu ở đâu vậy?".

Lận Thâm khựng lại hai giây, rồi nói ra một địa chỉ.

"Ờm...". Diệp Tri Hòa nói. "Hổng biết chỗ đó".

Lận Thâm lại nói tên một tòa nhà, lúc này Diệp Tri Hòa mới biết.

"Đi xe phải mất hơn hai mươi phút ấy nhỉ".

"Ừm".

"Gần hơn nhà tớ một tẹo".

Lận Thâm nói: "Nhà cậu xa thật, lại không có phương tiện qua lại. Không nghĩ đến việc thuê nhà ở gần đây sao?".

Diệp Tri Hòa lắc đầu, ngập ngừng nói. "Dù sao cũng sắp phân hóa rồi...".

Cậu không muốn nói về vấn đề này với Diệp Thư. Xưa nay cậu luôn không muốn làm phiền người khác, dù đó có là ba ruột, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc ngồi xuống nói chuyện cùng nhau là lòng cấn cấn, thà chịu đựng chứ không muốn mở miệng.

"Sao cậu biết nhà tớ ở xa?". Diệp Tri Hòa lại hỏi.

"Lúc điền giấy tờ cậu tự viết mà".

"À ừ, cậu là lớp trưởng nhỉ". Diệp Tri Hòa lau mồ hôi trên cổ, cậu toát mồ hôi thực sự nhiều, nghĩ một lát rồi lùi ghế ra.

Lận Thâm không nói thêm gì nữa.

"Tớ nhớ gần nhà cậu cũng có trường học mà, gần hơn ở đây nhiều". Diệp Tri Hòa gác tay lên chồng sách vở, lại úp nửa mặt xuống. Giờ thì mát rồi đó, cậu rất hài lòng, nghiêng đầu nhìn Lận Thâm.

Lận Thâm nói: "Trường do bố tôi chọn".

Diệp Tri Hòa gật gật đầu.

Lớp học lại trở nên yên tĩnh, Diệp Tri Hòa nghĩ, nên nằm sấp xuống hay nên đọc sách nhỉ. Cậu tắt tab Anipop, không muốn chơi cho lắm.

"Sao phải ngồi xa tôi thế?". Lận Thâm đột nhiên hỏi.

Diệp Tri Hòa nghe vậy bèn giơ chân lên đạp đạp. "Cũng có xa lắm đâu mà".

"Cậu còn dịch ghế đi nữa".

Căn phòng lại im lặng vài giây.

Hóa ra Lận Thâm là kiểu tính toán chi li thế này à, đúng trẻ con.

Diệp Tri Hòa giải thích: "Tớ ngủ xong toát mồ hôi nhiều lắm...".

Lận Thâm lẳng lặng nhìn cậu.

"Tớ sợ bị mùi".

"Không có". Lận Thâm trả lời.

Không hề có mùi gì hết.

Không có mùi pheromone, không có mùi ngọt, càng chẳng có mùi gì kì quái.

Mùi hương trên người Diệp Tri Hòa quá sạch sẽ.

Ngược lại, Diệp Tri Hòa không thể hiểu nổi tư duy của nhóc này.

Tuy chính cậu cũng đang ở trong thời kì ấy.

Cậu đành phải ngồi vào dãy giữa cạnh hắn.

Lận Thâm hỏi: "Không ngủ nữa à?".

"Không ngủ được". Thái dương cậu vẫn còn ươn ướt, bèn ngẩng đầu hứng thẳng luồng gió quạt.

"Cậu sang đây ké gió đấy à?".

Diệp Tri Hòa nở nụ cười, đôi mắt cong cong như đang cố ý trêu ghẹo: "Sao cậu biết?".

Lận Thâm: "Cần tôi nhường chỗ không?".

"Không cần đâu". Diệp Tri Hòa nói rồi lại nhoài sang gần hơn một chút. "Chẳng phải cậu muốn tớ đến gần hơn ư?".

Lần này là cố ý.

Cậu không hề có cảm giác khoảng cách gì.

Một khi đã nhận định rằng người này có thể ở chung được, là không hề phòng bị chút nào.

Diệp Tri Hòa ngủ đến mức hai gò má đỏ bừng lên, ngồi sát vào Lận Thâm, hắn gần như có thể cảm nhận được hơi nóng trên người thiếu niên. Họ không hề tiếp xúc da thịt, cũng không hề thoáng chạm vào nhau, cách nhau một khoảng bằng nửa cánh tay nhưng hắn vẫn cảm thấy nóng bỏng.

Diệp Tri Hòa mang dáng vẻ có thể lừa người ta, hành động như thế cực kì giống đang trêu chọc, ánh mắt đầy ý cười, khóe miệng cũng nhếch lên, đuôi mắt cong lên.

Lận Thâm xoay chuyển đầu óc một lúc mới dần bình tĩnh lại.

Hắn giơ tay gõ bút vào đầu Diệp Tri Hòa, cậu rụt cổ, lộ ra nguyên hình, cụp đuôi nhìn hắn.

"Phương trình hóa học của cậu sai nhiều quá".

Diệp Tri Hòa không dám lên tiếng.

"Nếu không hiểu thì hỏi, tôi có thể dạy cho cậu". Lận Thâm nói.

Có người bước vào, thấy hai người đang ngồi giữa lớp thì chậm rãi lui ra ngoài, rồi lại bước vào thêm lần nữa.

"Tui không quấy rầy hai người chứ?". Là Khúc Sướng.

Diệp Tri Hòa:!

Cậu nhanh chóng quay đầu nhìn Lận Thâm, thấy hắn chẳng có phản ứng gì.

Vì có người đi vào, nên Diệp Tri Hòa chỉ có thế ghé đầu qua, nhỏ giọng: "Trong lớp có đứa hiểu lầm kìa...".

Lận Thâm chỉ nhìn cậu, chẳng nói gì.

"Tớ tưởng cậu cũng biết". Diệp Tri Hòa nói.

Đúng là Lận Thâm biết. "Khỏi lo, mấy ngày nữa là hết thôi".

Diệp Tri Hòa cũng nghĩ vậy.

"Trước khi phân hóa, tôi sẽ không yêu đương nữa". Lận Thâm lại nói.

Diệp Tri Hòa duỗi tay vỗ vai hắn.

Hiểu mà, bị tổn thương đủ sâu, bị cắm sừng đủ lâu, tình đầu cũng thành nỗi ám ảnh.

Hình như Lận Thâm cảm nhận được ánh mắt thương hại nên liếc cậu một cái.

Diệp Tri Hòa chậm rãi thu tay về.

Cậu đúng là tay sành sỏi trong việc bịt tai trộm chuông [1] mà.

Cái "dạy" mà Lận Thâm nói, chính là đưa hết các loại vở ghi cho cậu xem.

Diệp Tri Hòa biết ơn sâu sắc, nhưng rồi Lận Thâm lại quăng thêm một câu: "Lần sau thử sai nữa tôi xem".

Diệp Tri Hòa lại héo úa.

Khúc Sướng tủm tỉm cười đi phát bài tập, đến chỗ cậu thì hỏi: "Sao ông sợ cậu ấy thế?".

Diệp Tri Hòa sửa lại với lời lẽ chính đáng: "Cái này gọi là kính sợ".

Sự sợ hãi của cậu với Lận Thâm chỉ là vẻ bề ngoài, lời cảnh cáo hồi học kì 1 Diệp Tri Hòa cũng không quá để ý.

Chủ yếu là do cậu rộng lượng ấy mà.

Sau tiết đầu buổi chiều, Diệp Tri Hòa không ngẩng nổi đầu lên, bạn cùng bàn cổ vũ bên tai cậu: "Dậy đi dậy đi, đến tiết thầy chủ nhiệm rồi".

Diệp Tri Hòa càng mệt hơn, dứt khoát nằm gục xuống bàn, cậu nghĩ mình chỉ ngủ mười phút ra chơi thôi.

Cuối cùng chuông reo lúc nào chẳng biết, nhóc mập đẩy đẩy hai cái cậu cũng không tỉnh lại.

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, quét mắt một vòng khắp lớp: "Diệp Tri Hòa".

Lận Thâm quay xuống nhìn, chỉ thấy Diệp Tri Hòa giật mình đứng bật dậy.

"Em cứ đứng đấy cho tỉnh ngủ đi, hết mệt thì ngồi xuống". Trần Dương nói rồi cúi đầu lật sách. "Một bạn khác đọc cho thầy...".

Diệp Tri Hòa không dám ngồi xuống, đứng tận nửa tiết.

Diêu Vân Chu quay đầu tốt bụng nhắc cậu: "Ông ngồi xuống được rồi".

Được thật không.

Diệp Tri Hòa do dự không biết nên ngồi xuống hay không, chân hơi khuỵu thì Trần Dương vừa viết bảng xong, cậu lại đứng thẳng lên.

Trần Dương tiếp tục viết, Diệp Tri Hòa phát hiện Lận Thâm đang quay lại nhìn mình.

Vì vậy cậu chớp mắt với hắn, ý nói.

Tớ ngồi xuống được không được không được không.

"Ngồi".

Dù chỉ là khẩu hình, nhưng ý tứ thì rõ rành rành.

Diệp Tri Hòa bèn ngồi xuống.

Nhóc mập tỏ vẻ biết tuốt: "Sao ông nghe lời mỗi lớp trưởng thế?".

"Chẳng phải vì...". Diệp Tri Hòa nhìn sang. "Cậu ấy là lớp trưởng à?".

Nhóc mập không có được câu trả lời vừa ý, "chậc" một tiếng.

"Ở dưới đừng buôn chuyện nữa". Thầy chủ nhiệm nhìn sang phía họ. "Có gì để ra chơi rồi nói, Diệp Tri Hòa, nếu ngồi xuống rồi thì nghe giảng cho ngoan".

Tính đi tính lại, không ngờ vẫn bị tóm.

Diệp Tri Hòa: "... Vâng ạ".

Giờ ra chơi lớp học ầm ĩ, Diêu Vân Chu đột nhiên hỏi cậu: "Ông vẫn nói với cậu ta à?".

"Nói cái gì?". Diệp Tri Hòa nhất thời không phản ứng kịp.

Diêu Vân Chu nhìn ra cửa, Lận Thâm vừa ra ngoài, Diệp Tri Hòa mới nhớ ra.

"À". Cậu nói khô khốc. "Cái đó... Ông cứ làm như không biết đi".

Mặt mũi Lận Thâm rất quan trọng, cậu nên giúp hắn giữ gìn một chút.

"Vốn tôi cũng có biết rõ mấy đâu". Diêu Vân Chu nói xong lại bảo. "Thứ bảy này nếu Hướng Nguyên Khê lại rủ ông đi chơi...".

Diệp Tri Hòa chân thành nói: "Tôi sẽ bảo tôi bị bệnh nguy kịch".

Diêu Vân Chu ngắt lời. "Không cần nghiêm trọng đến thế đâu".

"Thì nói là tôi không đi được".

Diêu Vân Chu hài lòng gật gật đầu.

Chú thích:

[1] Bịt tai trộm chuông (Yểm nhi đạo linh): thành ngữ châm biếm về thói giả dối, với ngụ ý rằng người đang nói dối cứ nghĩ rằng bản thân thông minh, người khác không thể biết được. Thật ra khi đang dối người, thì cũng là đang tự lừa mình vậy.