[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!

Chương 53: Chương 52:Hoàng Tử Tiên Cá Và Hiệp Sĩ Của Hắn




Dư Bạch yêu thích những câu chuyện cổ tích từ khi còn nhỏ, và dù có bị đả kích thế nào thì cậu cũng tin chắc rằng một ngày nào đó những câu chuyện trong truyện cổ tích sẽ trở thành sự thật, đặc biệt là vương quốc nàng tiên cá(nhân ngư, người cá).

Bầu trời trong xanh như đang gột rửa, thỉnh thoảng có những đợt sóng dập dìu trên mực nước biển. Dư Bạch luôn thích đi biển trong những ngày nghỉ, cậu mong rằng mình sẽ gặp được một nàng tiên cá nghịch ngợm, tò mò. Vùng biển này tương đối chênh lệch, không phải là điểm thu hút khách du lịch, ít người đến, Dư Bạch không biết làm cách nào để mình đến được đây.

Dư Bạch nhìn về phía xa và đột nhiên đứng lên, một bóng người đang chìm nổi(ý là chỉ nhìn thấy nửa thân trên còn nửa thân dưới không thấy) trên biển xa xa, chim biển bay xung quanh cậu và thỉnh thoảng có vài chú cá tung tăng nhảy khỏi mặt nước, Dư Bạch nín thở, và câu chuyện cổ tích sắp trở thành sự thật??? Nhưng? Ánh nắng rải rác trên sóng biển dâng lên có chút chói mắt, cả người người đó như phát sáng, “vảy cá!” Du Bạch trong lòng không khỏi kêu lên, đầu óc đình trệ, cậu liền một phát lao xuống biển bơi về phía người đó, bơi một hồi lâu rồi lại ngẩng đầu nhìn nhưng lại không thấy bóng người trên biển.

“Tôi sợ hoàng tử tiên cá bỏ đi.” Dư Bạch thất vọng nghĩ.

Soạt một cái hoàng tử tiên cá vọt ra khỏi mặt nước, lộ ra một thân anh tuấn và khuôn mặt sắc nét.

“Cậu…” Ngay khi hoàng tử tiên cá vừa mở miệng, Dư Bạch liền phi một cái lên người hắn, “Mình đã bắt được hoàng tử tiên cá.” Dư Bạch nghĩ thầm.

- ---  

"Vậy anh không phải hoàng tử tiên cá! Anh tên là gì? Sao anh lại ở đây?" Du Bạch ngồi bên đống lửa thất vọng nói.

“Quý Mặc.” Quý Mặc chọn lọc bỏ qua chủ đề thiểu năng mà cậu hỏi trước đó, tiện thể lật xem luôn con cá mà Dư Bạch đang nướng xem chín chưa.

“Ông tôi từng sống ở đây, và tôi sẽ ở đây vài ngày vào mỗi mùa hè.” Quý Mặc chỉ vào một túp lều đằng xa.

Dư Bạch nhận thấy Quý Mặc trông khác mình, nhìn có vẻ kỳ lạ nhưng thực ra hắn là người rất biết lắng nghe và cảm thông.

"Mẹ tôi đã nói với tôi từ khi tôi còn nhỏ là người cá sẽ không chết, nhưng sẽ trở thành bong bóng. Tôi đã tìm kiếm một thời gian dài, và mọi người nói rằng bà đã nói dối tôi. Không có người cá nào cả. Tôi không tin, mẹ tôi rõ ràng là một nàng tiên cá, nhưng bây giờ bà ấy đã trở thành bong bóng." Dư bạch ngữ khí bình thản "Có người cá đúng không?"

“Có.” Quý Mặc nói rất nghiêm túc.

"Phốc ha ha ha" Dư Bạch ôm bụng cười ngã lăn trên người Quý Mặc, cười đến chảy cả nước mắt, "Trên đời này làm gì có người cá! Ha ha ha"

Càng cười nước mắt chảy càng nhiều, cám ơn anh, anh là người đầu tiên nguyện ý nói dối để làm tôi vui.

- --

Dư Bạch từ đằng xa bơi tới, làn da dưới làn nước biển trong suốt sáng trắng đến kinh ngạc, không hề mỏng mà lại linh hoạt và uy lực, Quý Mặc cảm thấy khi chạm vào vô cùng chân thực. Dư Bạch đứng dậy chạy về phía Quý Mặc với nụ cười thật tươi khiến tim Quý Mặc loạn nhịp, giống như lần đầu Dư Bạch lao vào vòng tay Quý Mặc. Như bị dụ, Quý Mặc ôm mặt Dư Bạch và hôn thật sâu... Quý Mặc chợt tỉnh giấc, nhìn Dư Bạch vẫn đang say giấc nồng bên cạnh mình, Quý Mặc cảm thấy mình phát điên mất rồi, làm sao mình lại mơ như vậy? Đối tượng lại là ̣một tiểu ngốc mới quen biết chưa được bao lâu.

Dư Bạch không biết mình đã mơ thấy gì, nhoẻn miệng cười, Quý Mặc bất giác nở nụ cười theo sau, cảm giác này không tệ, Quý Mặc nghĩ.

“Người yêu định mệnh, anh nhất định phải là hoàng tử nhân ngư mà tôi đang tìm kiếm.” Dư Bạch hết lần này tới lần khác nói.

“Không phải tôi đã hứa là sẽ cho cậu sống cùng tôi rồi sao.” Quý Mặc bất lực, tiểu tử ngốc này sao lại có thể đáng yêu như vậy.

Cùng nhau lặn, cùng nhau phơi nắng, cùng nhau nướng cá, cùng nhau nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại cùng nhau xem Dư Bạch ngẩn người. Vô tình, Quý Mặc đã quen với nhịp điệu này, và hắn đã ở lại đây lâu hơn trước rất nhiều.

"Người yêu định mệnh, chắc là cậu... hehe" Dư Bạch đang nói chuyện nhìn tấm ảnh trên tay và cười ngượng nghịu.

Quý Mặc sắp bị tẩy não bởi lối suy nghĩ của Dư Bạch, nếu không phải vì vô tình nhìn thấy những bức ảnh chụp hắn trong cặp của cậu. Bức ảnh là đại dương xanh, một bóng người đầy sức sống vươn lên khỏi mặt nước, đó là Quý Mặc, và thời điểm chụp bức ảnh là... năm ngoái.

Quý Mặc nhướng mày, “Người yêu?”

“Này này,” Vu Bạch cười mất tự nhiên, “Từ xưa đến nay, tình yêu không thể có được, chỉ có thể giữ ảnh để làm lưu niệm.”   

Quý Mặc sắp tức giận liền bật cười, mình vẫn luôn cho rằng thằng nhóc này là ngốc bạch ngọt nhưng ai biết thật ra nhóc đó toàn suy nghĩ đen tối, kẻ ngốc mới chính là mình a.

"Tôi đã thấy tấm ảnh này trong câu lạc bộ nhiếp ảnh của bạn tôi, tôi đã thích anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, thật đó." Dư Bạch Cường nhấn mạnh rằng "Tôi đã thích anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên."

"Vậy cậu có hay không thăm dò được tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt, nói dối tôi. ”Quý Mặc mặt mày xám xịt.

Hai người trải qua thời kỳ chiến tranh lạnh đầu tiên, mặc cho Dư Bạch đi theo phía sau, Quý Mặc cũng không thèm nói chuyện với cậu.

Kỳ nghỉ sắp kết thúc, không ít nhiếp ảnh gia tới vịnh nhỏ này, so với Quý Mặc lạnh lùng, nhìn Dư Bạch mềm mại dễ thương đã trở thành mục tiêu của bọn họ.

Dư Bạch duyên dáng được kéo và chụp vài tấm hình. Một cô gái nhỏ nhắn đỏ mặt muốn chụp ảnh với Dư Bạch. Dư Bạch đồng ý. Cô gái ngượng ngùng khoác tay Dư Bạch. Sau khi chụp ảnh, bạn của cô gái hỏi: "Anh chàng nh̉ỏ đẹp trai, anh có bạn gái chưa? "

Trước khi Dư Bạch lên tiếng, Quý Mặc đã giả vờ không quan tâm nói:" Không, nhưng có bạn trai. "

Nói xong, hắn dẫn Dư Bạch rời đi, bỏ lại một nhóm những cô gái thì thầm.

“Này, hoàng tử tiên cá, tôi có bạn trai từ khi nào vậy?” Dư Bạch cười, “Sao lại kéo tôi đi? Bọn họ còn phải chụp ảnh chung với tôi nữa!”

Quý Mặc cảm thấy đồ ngốc từ khi sau khi bị nhìn thấu, càng ngày càng xấu bụng, bất quá.....

Quý Mặc ôm lấy Dư Bạch và trao cậu một nụ hôn sâu, nuốt lấy những lời cậu sắp nói vào miệng.

Kể từ đó, hoàng tử tiên cá và công chúa của hắn đã hạnh phúc bên nhau.

Dư Bạch: Phản đối, tôi cũng là một hoàng tử.

Ngốc: Phản đối vô hiệu凸(¬‿¬)凸

Hủ Sinh: Được rồi.

Kể từ đó, hoàng tử tiên cá và chàng hiệp sĩ của mình đã hạnh phúc bên nhau.