[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!

Chương 31: Chương 30: Dung Phàm(xong)




Thái y thở dài nói: “Lúc nãy ta có xem qua, chỉ là bị động thai nhẹ, cho ngươi một ít dược an thai, về sắc uống là được.”

Nói xong thái y rời đi bốc thuốc, Dung Phàm lặng im chờ đợi. Một lúc sau thái y quay lại đưa cho hắn vài ba thang thuốc dặn dò cách sắc, hắn nghe qua gật gật đầu tạ ơn rồi rời đi.

Suốt đoạn đường trở về, nhìn vài ba thang thuốc kia hắn chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn nghĩ đến chính mình hiện tại có thực sự cần thứ này?

Đứa trẻ dù sao cũng chết mà, không phải sao?

Thế nhưng đột nhiên nghĩ đến, thời gian cô đơn vừa qua, vô tình có nó mà cảm thấy bớt lạnh, còn có chút ấm áp. Dù sao thì đối nó cũng không nên quá tàn nhẫn, cũng là cấp cho chính mình một cái dễ chịu đi.

Mặc kệ chừng nào nó chết cũng được, dù sao cũng không phải hắn cố ý. Hắn ngay cả bản thân còn lo không xong, nói gì đến đứa trẻ khó tính này.

Về tới cấm cung, bỏ đi tấm áo choàng, hắn khó khăn trở lại giường nằm, vừa nằm xuống đã liền muốn đi vào giấc ngủ.

Kể cũng lạ, đứa trẻ này không cần ăn, mỗi ngày hai cử ăn chỉ cấp cho nó một ít cơm trắng cùng rau xanh cuộn lại, nhưng mà vẫn có thể cầm cự đến lúc này, chắc nhờ hắn ngủ nhiều.

Nửa đêm, Dung Phàm cố tỉnh dậy đi sắc thuốc. Đến giờ này, là lúc ngự trù phòng trống rỗng, hắn có thể tự tìm đến để sắc thuốc. Hắn vốn chỉ có một mình, cho nên cái gì cũng phải tự mà làm. Cũng không thể đối cung nhân nhờ vả, nếu không may bị họ phát hiện được là dược an thai thì nhất định đối với mình lại càng tỏ ra khinh miệt, vì thế hắn tuyệt đối không thể để ai biết.

Dược an thai quả nhiên thực có hiệu nghiệm, cho nên cứ mỗi lần hết dược mà trong người lại thấy không khỏe, hắn liền tìm đến thái y xin một ít. Thái y mỗi lần thấy hắn đến đều cấp dược cho hắn, cũng chưa từng xem lại mạch tượng, như kiểu muốn hắn nhanh chóng nhận dược rồi rời đi.

Dung Phàm mỗi ngày nhìn cái bụng to tướng dần lên của mình càng thấy bất an. Lo lắng càng ngày càng nhiều, hình như cũng đã được hơn bảy tháng. Hắn hiện tại đi đứng thực sự khó khăn, ngay cả tẩy trần cũng thấy khổ sở.

Chỉ là không biết sao trong lúc này còn nhớ đến Sở Lăng. Đã mấy tháng qua, từ ngày nhận ra được sự tồn tại của đứa trẻ này, chịu đựng đủ mọi dày vò khổ sở của nó mà lại muốn quên dần đi sự tồn tại của y. Có lẽ là vài ngày trước nghe nói Bình phi mang thai, từ trên xuống dưới hay tin nhất thời ồ lên vui mừng, còn nghe nói Sở Lăng đối nàng phi thường tốt. Lúc này, đột nhiên nghĩ đến muốn hướng Sở Lăng nói về hài tử này, muốn y chịu trách nhiệm về nó.

Lại cảm tưởng đến biểu tình của y khi biết về sự tồn tại của đứa trẻ trong người hắn, không biết y có thể nào đối hắn ôn nhu hơn một chút hay không?

Ôm một chút hy vọng mỏng manh, rồi lại vì mỏi mệt mà ngủ, đợi sáng hôm sau nhất định sẽ tìm cách gặp Sở Lăng.

Ngày hôm sau, Dung Phàm nghe nói Sở Lăng đang ở ngự hoa viên, liền âm thầm tìm đến. Quả nhiên y đang ở đó, hắn ngay lập tức bước đến. Vừa thấy hắn xuất hiện, liền có thị vệ đi ra chặn lại, Dung Phàm hướng bọn thị vệ nói: “Cầu ngươi, ta muốn gặp hoàng thượng một lúc.”

Sở Lăng lúc này đang quay lưng về phía hắn, mặc dù biết hắn đã đến cư nhiên vẫn không quay lại nhìn. Dung Phàm đột nhiên nghĩ đến chính mình phí công vô ích rồi, hắn tay đang xiết chặt lấy đầu mũi thương của thị vệ sau một lúc từ từ buông lỏng. Mũi thương sắc nhọn đem tay hắn cắt một đường thật sâu, máu theo miệng vết thương chảy xuống không ngừng. Hắn âm thầm đem tay giấu vào trong áo choàng, định bỏ đi liền có tiếng nói: “Cho hắn vào đi.”

Dung Phàm nhìn bọn thì vệ mỉm cười nói: “Để ta vào a.”

Thị vệ sắc mặt lạnh như băng lui qua một bên, Dung Phàm ngang nhiên bước vào đứng sau lưng Sở Lăng. Người này trước sau gì vẫn tốt như thế, chỉ có hắn là chật vật khổ sở thôi.

Sở Lăng lúc này quay mặt lại nhìn hắn, ánh mắt đầy lãnh đạm băng giá còn có chút khinh miệt hỏi: “Ngươi năm lần bảy lượt tìm gặp trẫm là có việc gì?”

Dung Phàm bị ánh mắt này chíu trúng, liền cảm giác được cả người tê dại, đột nhiên cảm thấy những điều muốn nói không còn cần thiết nữa, y cho dù biết đến chắc cũng đối mình khinh miệt như vậy mà thôi. Còn cả hài tử bất đắc dĩ kia nữa, đồng chịu cùng một số phận. Hắn đã biết là như vậy, vì sao vẫn còn muốn đến đây? Hắn hạ thấp đầu xuống cười nói: “Nghe nói hoàng thượng có tin vui, vì thế chỉ muốn đến để chúc mừng ngài.”

Dung Phàm sớm đã biết từ lâu, người ta mang thai thì là rồng phượng, còn hài tử mình đang mang trong người chẳng qua chỉ là tôm tép hạ cấp tầm thường nào có đáng là gì. Vì sao còn ôm hy vọng ngu ngốc như thế?

Sở Lăng nghe qua cười nói: “Nga~ ngươi ở cấm cung cũng biết nhiều thật a. Bất quá ngươi cũng không phải đến đây để nói với trẫm những lời này đi?”

Đôi tay bên trong áo choàng Dung Phàm có chút run rẫy, cuối cùng chỉ cười nói: “Quả thật là vậy, Dung Phàm đến đây chỉ để xác nhận một chuyện, ta đối với ngài rốt cuộc là gì?”

Sở Lăng nghe qua im lặng một lúc nói: “Không phải ngươi tự biết quá rõ, cần gì phải hỏi qua?”

“Ta muốn nghe từ chính ngài nói.”

“Sủng-vật.”

Hai từ này không nhanh không chậm xuất ra, Dung Phàm nghe qua chỉ có thể ngậm cười, lại nói: “Sủng vật này đối với ngài hiện tại đã không còn giá trị, hoàng thượng muốn giam cầm ta ở cấm cung đến khi nào?”

Sơ Lăng buồn thanh nói: “Đến khi ngươi chết.”

Dung Phàm lại thở dài hỏi: “Sau khi ta chết, hậu sự như thế nào?”

“Ngươi muốn như thế nào?”

Dung Phàm nhìn đến bụng mình, không biết là có thể sinh được nó ra mới chết hay không, nghĩ ngợi một lúc nói: “Hỏa thiêu, một mạng thì đem tro cốt đổ xuống biển. Bình sinh ta luôn thích được chu du tứ hải, chết rồi thì cứ như vậy đi. Còn hai mạng thì đem lên chùa gửi để mỗi ngày được nghe kinh cầu sớm siêu thoát.”

Sở Lăng nghe qua kinh động, còn chưa kịp hỏi, đã thấy Dung Phàm một bên mỉm cười nói: “Hy vọng hoàng thượng giữ đúng lời hứa.”

Nói rồi hắn rời đi, Sở Lăng nghe qua vốn là không hiểu hắn nói gì, lại nhìn đến tấm lưng đơn bạc của hắn: “Sớm như vậy đã lo đến hậu sự? Một mạng đổ biển? Hai mạng đem lên chùa là thế nào?”

Ý này không lẽ là cấm cung ngoài hắn ra còn người nào nữa sao?

Sở Lăng lúc này muốn kéo Dung Phàm lại hỏi, chỉ là người đã sớm rời đi.

Hiện tại Dung Phàm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhỏm. Không nghĩ trước giờ mình bất an là vì chuyện này, sợ sau khi chết không ai lo hậu sự sao? Thật là như thế sao?

Có bao giờ hắn lại sợ chính mình sau khi chết sẽ bị ai đó quăng ném cho thú dữ ăn thịt, hay là để một xác hai mạng người bị thối rửa đến chỉ còn bộ xương khô thế không?

Nghĩ đến lại thấy buồn cười, khóe môi lại có chút cong lên…

Hắn chưa từng e ngại chính mình sẽ ra sao, chỉ là đứa trẻ ấy không nên bị đối xử thế. Lo lắng, bất an cũng vì e ngại vận số của nó ngày sau, dù chết hay sống thì cũng là oan nghiệt…

Nghĩ rồi lại lắc lắc đầu chậm rãi quay đi…

Nghe nói đến thời điểm này đã qua gia đoạn ốm nghén, nhưng mà hắn vẫn không thể ăn được gì nhiều. Đến bây giờ vẫn cũng chỉ là một ít cơm trắng cùng rau cải ở mỗi bữa ăn. Chính là cho dù hắn không muốn ăn những thứ này, thì cũng không có ai tình nguyện chăm sóc bữa ăn cho hắn. Cứ như vậy những ngày nhàn nhạt trôi qua trong cô đơn tủi nhục, đau khổ cùng mệt mỏi.

Chỉ là thời gian gần đây, hắn cảm thấy được trong người rất yếu, đi đứng khó khăn đã đành, mà lúc đang đi lại hay muốn ngã ở đâu thì ngã ở đó, đôi lúc cũng tự ngã mấy lần, thai nhi trong bụng lại rất không biết ngoan ngoãn còn đánh hắn đau chết đi được. Những lúc như thế không ai giúp đỡ hắn, chỉ có thể lặng im ngồi chịu đựng cho qua trận, rồi lại tự đặt tay vào bụng mình xoa xoa an ủi bảo nó đừng nháo. Thực là cũng đâu phải tại hắn muốn ngã làm nó đau, làm sao lại khó tính đến vậy?

Đợi qua hết cơn đau, hắn lại cố gắng đứng dậy đến chỗ thái y xin một ít dược an thai.

Như thường lệ, thái y thấy hắn đến liền nhanh chóng cấp dược cho hắn rời đi. Trông thái độ cứ như chán ghét lắm, chắc tại thấy nam tử mang cái bụng lớn như vậy đến xin an dược làm phiền lão mãi nên không vui.

Dung Phàm cũng là mắt lớn mắt nhỏ nhắm lại xem như không hiểu sự, lấy dược xong rồi lại rời đi.

Trở về cung, hắn thấy người mệt mỏi đau nhức liền đi đến bên giường ngồi, tay đấm đấm vào những chỗ đau nhức một lúc rồi từ từ nằm xuống. Đợi một lúc lâu, xem ra không có chút thuyên giảm nào, cứ như vậy hắn cắn chặt răng chịu đựng cho qua rồi từ từ đi vào giấc ngủ sâu.

Đêm khuya giật mình tỉnh giấc đột nhiên cảm thấy có chút đói bụng, hắn liền gượng ngồi dậy nhìn đến bên bàn, cơm đã muốn tanh ê không thể ăn được.

Trông thời gian hình như là vừa đúng giờ đi sắc thuốc, lúc này đã mệt như thế còn phải đi. Hắn đột nhiên nghĩ đến, hiện tại nếu có ai giúp đỡ thì tốt. Nhưng sau lại lắc đầu, nơi này làm gì có ai? Mà nếu có cũng không ai tình nguyện giúp hắn, chỉ có thể tự thân mình rời đi.

Cứ như vậy Dung Phàm khó khăn đi từng bước tìm đến ngự trù phòng sắc thuốc, lại sẵn kiếm một ít thức ăn lót dạ.

Vẫn như thường ngày, nơi này hiện giờ đã không còn ai. Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng ra cho đỡ phiền, lại đem dược cùng nước đổ vào siu rồi bắt lên bếp nhỏ, chính mình khó khăn quỵ xuống khom người thổi lửa…

Mới thổi một lúc đã thấy lưng đau đến lợi hại, hắn chịu không được vừa quạt lửa, vừa tự đấm lưng cho mình.

Sắc thuốc lúc nào cũng cực khổ, phải canh lửa đều trong vòng một canh giờ, hắn cứ như vậy quỳ quạt lửa suốt, lúc bình thường đã mệt nói chi đến lúc này.

Được tầm hơn nửa canh giờ, mắt hắn bắt đầu bị hoa lên. Lúc này không phải thấy chỉ có một bếp, mà đột nhiên xuất hiện tới hai ba cái, hắn càng lúc càng phân vân không biết phải quạt bên nào.

Kỳ lạ, bếp này tự sinh sản hay thế nào mà càng lúc càng có thêm nhiều cái? Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi lại xoa đầu mình một lúc, thế nhưng cảm giác càng lúc càng tệ. Lúc này hắn thực thấy lo sợ, sợ chính mình xỉu hay chết ở đây mà bị người phát hiện, lúc đó lại không biết chịu miệt thị đến như thế nào.

Nguyên lai chết mà cũng cần phải có sĩ diện a?

Mặc kệ, hắn sống đã không được tốt, đến lúc chết đi cũng không thể để người khinh thường. Vì thế hắn gắng sức lấy lại trầm tĩnh từ từ đứng dậy, bỏ mặc bếp lò đang cháy hừng hực kia, tay với với lấy áo choàng khoác tạm vào người rồi lảo đảo bước đi.

Xung quanh tứ bề trống không, hắn muốn với lấy cái gì đó làm điểm tựa, thoáng thấy phía trước có cái gì đó giống như cây cột, hắn gắng bước tới bám lấy, không ngờ chính mình là bị hoa mắt liền ngã nhào xuống đất, đột nhiên cảm thấy bụng từ đau âm ĩ đến mỗi lúc càng cảm nhận được rõ ràng hơn. Hắn ôm lấy bụng mình cố gắng cắn chặt môi chịu đựng cho qua trận. Cơn đau đến càng lúc càng dữ dội, trước mặt hắn bắt đầu lung linh mờ ảo, thủy ti từ khóe mắt bắt đầu tuôn dài xuống, cư nhiên cắn răng chịu đựng, một tiếng rên rĩ cũng không có.

Dung Phàm ngước nhìn không gian mờ ảo trước mắt, nghĩ có phải mình cùng đứa nhỏ sắp chết? Nghĩ đến thật tức giận, nếu ngang cũng chết, dọc cũng chết như vậy, hắn thà là nằm ở cấm cung cho rồi, cư nhiên chạy đến đây làm gì. Sáng mai đến, bọn ngự trù tử thấy xác hắn ở đây chắc phải bị dọa đến xanh mặt.

Tưởng tượng đến diện mạo bọn họ lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười, trong vô thức lại nở nụ cười lẩm bẩm: “Vận số… mình thực kém a… Biết vậy… nằm ở cấm cung chết cho rồi… aa…”

Cơn đau hoành hành bá đạo khiến đầu óc hắn dần trống rỗng, rồi đi vào mê man…

“Hai mạng người? Đây chính là hai mạng người sao?”

Trong mơ hồ hắn dường như nghe được một thanh âm băng hàn nghiến răng nói như thế, còn tưởng mình nghe nhầm, lại vẫn mỉm cười nói: “Phải.”

Dung Phàm yếu ớt nắm trên giường mê man hơi thở vô cùng suy yếu, Sở Lăng ngồi một bên nhìn hắn, nhìn đến cái bụng to tướng của hắn chỉ thấy từng trận run lên, y căn bản chưa từng nghĩ đến người này như vậy mà lại mang thai. Nếu đã như vậy vì sao không đối hắn nói ra sự thật?

Sở Lăng đột nhiên nghĩ đến Dung Phàm nhiều lần xin vào gặp mình, đều là mình phủ phàng từ chối đuổi hắn đi. Hắn không phải không muốn nói, mà là do chính mình từ chối không muốn nghe.

Sau đó y lại nhớ đến lời người nọ nói:

“Đã bẩm báo… ngài nói… nói là ngươi cấp cho ta dược phá thai.”

“Hoàng thượng, thực nói như vậy?”

“Ân.”

“Thai này của ngươi lúc này ít nhất cũng được gần sáu tháng… nếu bỏ đi chỉ sợ ảnh hưởng đến tính mạng, mà hành động này… cũng thực vô cùng thất đức, dù sao đứa trẻ cũng là có huyết thống hoàng gia, hoàng thượng lẽ nào muốn ngươi thật sự bỏ nó?”

“Ngươi đi theo ta đến gặp hoàng thượng, ta sẽ giúp ngươi nói vài câu.”

“Thôi không sao, dù sao thì nếu sau này hoàng thượng có hỏi, ngươi cứ bảo là đã kê dược cho ta rồi, còn lại tự ta sẽ tìm cách.”

Sở Lăng nghe nói đến chỉ có thể cười không ngừng, lại hướng nhìn đến Dung Phàm ai oán hỏi: “Dược phá thai…? Trẫm đã thực sự ra lệnh như thế sao?”

Nói xong Sở Lăng lại quay sang nhìn thái y đang quỳ run như cầy sấy ở dưới kia hỏi: “Trước đây ngươi đã kê dược gì cho hắn?”

Lão lắp bắp nói: “Khởi… khởi bẩm hoàng thượng, là… là an dược, những thứ linh tinh bồi bổ cơ thể cho thai phụ.”

“Lúc hắn truyền lệnh trẫm đòi ngươi cấp dược phá thai, vì sao không đưa cho hắn? Nếu ngươi đưa sớm một chút có phải hắn không phải rơi vào nguy nan đến thế này, có phải không?”

Thái y nghe qua thấy đầu choáng váng, lão lúc này thực không biết phải nói như thế nào. Nhìn đến con ngươi đen sâu thẳm của Sở Lăng hoàn toàn đoán không ra được dụng ý, y thực sự có hay không cần đứa trẻ này? Lão thở dài nói: “Hoàng thượng, lúc đó đứa trẻ trong bụng hắn đã có đủ hình hài rồi, đã là một đứa trẻ thực sự, hơn nữa vốn dĩ lúc đó cấp dược cũng đã là nguy hiểm… Lão thần không dám làm loại chuyện thất đức như vậy…”

Lão nói đến đây liền nhận được ánh mắt đầy phẫn nộ của Sở Lăng liền im lặng, y nói: “Ngươi nguyên lai cũng biết thất đức? Nếu đã muốn lưu giữ đứa trẻ, vì sao còn cấp dược linh tinh cho hắn, cũng không quản xem đứa trẻ thế nào, hay ngươi muốn nhìn thấy đứa trẻ chết dần trong người hắn rồi đứng nhìn cả hai người bọn hắn ôm nhau mà chết? Hắn rõ ràng là có đến tìm ngươi thăm khám như thế nào lại bỏ mặc hắn?”

Thái y nghe nói đến dập đầu liên tục nói: “Hoàng thượng khai ân, lão thần đã biết tội.”

Sở Lăng đầu thấy choáng váng một lúc nói: “Ngươi, lấy công chuộc tội, bằng mọi cách phải cứu sống được cả hai người. Nếu một trong hai chết, hoặc chết hết cả hai, trẫm đem cả tam tộc ngươi đi chôn cùng.”

“Hoàng thượng khai ân!”

Sở Lăng nói rồi liền rời đi, lão thái y càng lúc càng bi thương ai oán nhìn Dung Phàm: “Ngươi nói dối, hại chết hai người các ngươi, còn làm liên lụy cả tam tộc nhà ta a.”

Hắn vốn là không đem chuyện nói với hoàng thượng, lại âm thầm tự quyết định bỏ đi cái thai, cũng may lúc đó lão không đồng ý. Loại chuyện như vậy thành công không nói, nếu vạn nhất xảy ra khiến cả hai người bọn hắn cùng chết, chỉ sợ chính mình cùng tam tộc cũng phải theo hắn lên đoạn đầu đài.

“…nếu sau này hoàng thượng có hỏi, ngươi cứ bảo là đã kê dược cho ta rồi, còn lại tự ta sẽ tìm cách.”

“Tự tìm cách của ngươi là đây sao? Âm thầm quay về sống lây lất qua ngày rồi chờ chết, còn trông cậy vào cả vận may, may thì sống, không may thì ôm nhau chết, chính là cách của ngươi?”

Thái y nghĩ đến liền thấy đau đầu, đứa trẻ trong người hắn mặc dù mới vừa được lão truyền linh dược sơ cứu, thế nhưng vẫn còn rất yếu, có thể đi cả tử lẫn phụ bất cứ lúc nào. Thái y mặt nhăn nhó nhìn Dung Phàm chấp tay van lạy: “Đại tổ tông, tiểu tổ tông, gắng sức lên, các ngươi không thể chết a.”

Nếu lão biết sớm có ngày hôm nay, ngày đó đã tận lực chăm sóc cứu chữa cho hắn, thì lúc này đâu phải ngồi trên đống lửa. Quả đúng là gieo nhân nào gặt quả nấy mà. Y đức của lão đã để đâu rồi? Làm sao đối người khổ sở như vậy nảy ra khinh ý đây?

Lão nghĩ đến thở dài không thôi…

Hết một ngày qua đi, Dung Phàm vẫn còn mê man như vậy. Sở Lăng ngồi một bên nhìn hắn, không tự chủ lại đưa tay xoa xoa cái bụng to to kia âm thầm tự hỏi, đây thực là cốt nhục của y cùng hắn sao? Kỳ lạ, nam nhân làm thế nào mang thai, lại làm thế nào có một cái bụng to như thế? Y lúc này vẫn còn không tin được, nguyên lai bên trong này thực sự là một đứa trẻ a?

Sở Lăng nhịn không được ghé tai vào bụng Dung Phàm để nghe cho rõ, quả nhiên là thật, y cảm nhận được ở đó có nhịp đập mặc dù rất nhẹ. Có lẽ đứa trẻ đã quá mỏi mệt nên không còn đủ sức để vùng vẫy nữa, kể cả hắn cũng thế, hai người cứ như vậy cùng nhau ngủ say.

Nghĩ đến Sở Lăng thở dài, là y đã sai rồi. Nói cái gì mà đem toàn bộ những kẻ thường hay mang cơm đến cho hắn cho vào tử lao, còn bản thân mình thì sao, ai có thể phán xét? Nếu bản thân y không đối hắn lãnh đạm né tránh, thì những kẻ như vậy có thể nào đối hắn tỏ ra khinh mạn?

(khinh mạn: khinh trong khinh phạm, mạn trong ngạo mạn)

Một năm không nhanh không chậm qua đi, trái tim dù có là sắc đá cũng phải bị hao mòn. Huống chi chính mình cùng hắn đêm đêm giao truyền gắn bó làm sao nói bỏ liền bỏ được.

Sở Lăng nhớ rất rõ ngày đó gặp mặt, y đã bị người này chinh phục, Dung Phàm – từ dáng người đến cái tên đều rất đẹp, vì thế cư nhiên bị hắn lừa gạt. Không ngờ chính mình bị một nam nhân như hắn vậy chuốc xuân dược, cùng hắn một đêm điên cuồng hoang lạc còn chưa thể tỉnh lại, sáng hôm sau liền cay đắng nhận ra chính mình như thế lại là kẻ ngu ngốc bị hắn lừa đảo.

Y bình sinh căm ghét người dám lừa dối mình, như thế nào lại gặp phải Dung Phàm? Hắn sau khi lừa gạt liền tự nhiên cao bay xa chạy. Hắn trước lừa tình, sau lừa của, cứ như vậy một đường ngạo mạn rời đi, đối với mình nào có cái gì gọi là chân tâm. Sở Lăng nghĩ đến tức giận đến nhiều đêm liền không thể ngủ được. Âm thầm phát lệnh xuống quan phủ các tỉnh huyện truy bắt hắn. Lúc gặp lại, hắn vẫn cứ một bộ dáng bình thản như thế, không sợ không hãi, tiêu diêu tự tại, nào có như mình chật vật khổ sở nhiều đêm dài băn khoăn suy nghĩ đến mất ngủ.

Trong mắt hắn lúc ấy làm gì có ai tên gọi là Sở Lăng. Chẳng qua chỉ có một ngu si công tử bị hắn lừa tình mà thôi.

Sở Lăng khi đó đã muốn phát tiết, ngầm xiết chặt nắm tay lại hảo hảo nghĩ ra biện pháp trừng phạt hắn thích đáng, vì thế muốn mang hắn về cung giam ở nơi này.

Y đối với hắn thực sự có tham luyến thân thể, vì thế mỗi đêm đều đến cùng hắn hoang lạc. Hắn cũng chưa từng có ý gì phản kháng, còn cư nhiên đối y hành động như một sủng vật thực sự, đêm đêm tự động chui vào lòng y mà ngủ.

Lâu dài, y bắt đầu quên mất mục đích mang hắn về đây, cái gọi là trừng phạt không ngờ lại thoải mái đến như thế? Hắn vẫn cứ ung dung tự tại đối với y một chút động tình cũng không thấy, chỉ là ở trên người y tìm kiếm sự thoải mái hoang lạc. Lúc không còn nữa, hắn nhất định sẽ đi, cũng nhiều lần đã muốn đề nghị rời đi, nếu không được hắn nhất định sẽ tìm cách trốn thoát.

Bản thân y đối với hắn càng ngày càng tham luyến, không cách gì dứt ra được. Người này có ma lực rất đáng sợ, vì thế y cố gắng rút dần rút dần khoảng cách, tìm cách trốn hắn, bỏ rơi hắn không màn đến, cũng như hắn bất cứ lúc nào cũng muốn rời đi.

Chỉ là rời xa hắn, trong người giống như bắt đầu mất đi hy vọng, không biết tìm nơi nào để thỏa mãn chính mình, Sở Lăng bắt đầu tìm kiếm trên thân thể những nam nhân khác điên cuồng hoang ái, trông chờ vào một cái hơi ấm, một cảm giác quen thuộc để có thể thay thế được hắn. Chung quy một mối tình bắt đầu từ lừa dối cũng phải đến lúc kết thúc, nếu đã như thế người kết thúc nó phải là y.

“Trẫm như thế là sai sao, còn ngươi, ngươi đúng sao?”

Đến lúc này Sở Lăng có thể hiểu được người này vì sao hiện tại vẫn còn ở đây, lại còn năm lần bảy lượt tìm đến mình như vậy. Y đưa tay vuốt nhẹ lên bụng Dung Phàm nói: “Nguyên lai là do ngươi cần trẫm a? Thế nhưng thân phụ ngươi có thực cần trẫm không? Không có ngươi, nơi này có thể lưu giữ được hắn sao?”

Sở Lăng nhìn đến gương mặt nhợt nhạt của hắn, mỉm cười cay đắng nói: “Ngươi đối với trẫm rốt cuộc là có chân tâm hay không? Dung Phàm?”

Nửa đêm, Sở Lăng ngồi bên cạnh Dung Phàm mơ màn ngủ, đột nhiên cảm giác được người nọ có cử động liền khiến y bừng tỉnh.

Sở Lăng trông thấy Dung Phàm tỉnh dậy vui mừng chưa hết đã nghe hắn cười nhạt nói: “Hoàng thượng vì cái gì ở đây?”

Y nghe qua dường như chết lặng một lúc nói: “Trẫm không thể đến đây được sao?”

Hắn nhẹ lắc đầu: “Bình thường muốn gặp ngài cũng thật khó mà.”

Sở Lăng im lặng không nói, hắn cũng im lặng. Không gian ngưng đọng một hồi lâu, lại nghe thấy tiếng hắn đầy mệt mỏi nói: “Hoàng thượng có còn nhớ ngày đó ở ngự hoa viên đã hứa với ta những gì không?”

Sở Lăng gật đầu, Dung Phàm đột nhiên xiết chặt lấy tay y nói: “Ta còn muốn một chuyện nữa hy vọng ngài đáp ứng. Mấy ngày vừa qua, rất muốn tìm ngài để nói, thế nhưng mỗi lần đi đều thực khổ, lúc bình thường không sao, ta lúc này rất mệt không đi được, may mắn lúc này ngài lại ở đây.”

Không biết lúc này là hắn xiết chặt tay y hay là tay y đang tự động xiết chặt lại, chỉ nói: “Ngươi cứ nói, trẫm nhất định đáp ứng.”

Dung Phàm yếu ớt đem tay y đặt lên bụng mình nói: “Ngươi xem, ở đây là một đứa trẻ.”

Hơi ấm vừa chạm vào tay, khiến Sở Lăng nổi lên tầng tầng gai ốc, thoáng có thể cảm nhận được hắn muốn nói điều gì, y muốn ngăn hắn lại, thế nhưng hắn vẫn mỉm cười nói: “Ta không biết chính mình có đủ sức để đưa nó ra ngoài hay không. Nếu như không thể, ngài cứ như giao ước trước đây mà làm. Còn nếu như nó có thể thuận lợi ra ngoài, thì…”

“Thì thế nào?”

“Đối với ta vẫn như trước hủy thi đem tro cốt đổ xuống biển, còn đối với nó tốt một chút, đừng miệt thị nó, đừng để người khác đối nó miệt thị, cứ như thế để nó trưởng thành trong vui vẻ hạnh phúc…”

“Dung Phàm…” Sở Lăng lúc này trên người đã phát run lên, hắn căn bản không nghe nổi những lời này, cay đắng nhìn hắn nói: “Ngươi vì cái gì luôn muốn rời bỏ trẫm, ngươi đối với trẫm đã có bao giờ thực động chân tâm không?”

Dung Phàm sắc mặt lạnh như băng nhìn Sở Lăng nói: “Hoàng thượng dựa vào cái gì đòi ta động chân tâm? Ngài đối với ta cũng thực có chân tâm sao?”

“Trẫm… dựa vào cái gì sao?” Sở Lăng nghe qua cười cay đắng, lại đối Dung Phàm nói: “Nếu trẫm nói, trẫm đối với ngươi là chân tâm, ngươi có tin không?”

“Ta không tin.”

Ba chữ không nhanh không chậm nói ra, Sở Lăng đột nhiên thấy tâm mình cũng cứng lại, chỉ nói: “Ngươi đã không tin, còn cần gì hỏi trẫm, chỉ cần trả lời trẫm, ngươi là có hay không?”

“Không có.”

“Dung Phàm!”

Thoáng nhìn thấy trong mắt Sở Lăng cơn thịnh nộ, Dung Phàm lại nở nụ cười hỏi: “Thì như thế nào? Ngài lại tiếp tục bỏ mặc ta sao? Bỏ mặc chúng ta tiếp tục tự sinh tự diệt sao? Nguyên lai cái chân tâm lại rẻ mạc như vậy, mà cũng dễ dàng thốt ra đến như thế a. Bất quá lúc này ta cũng đã mệt rồi, không còn nhiều hơi sức để cùng ngài nói cái gì chân hay tâm. Ngài muốn thế nào cũng được, đối với ta giữ lời hứa, chu toàn hậu sự…”

Dung Phàm lời nói càng lúc càng nhỏ rồi lại đi vào giấc ngủ, Sở Lăng nghe qua từng lời giống như bị sét đánh trúng. Phải rồi, y dựa vào cái gì đòi người này động chân tâm? Nếu không có thì bỏ mặc, nặng nề xua đuổi. Nguyên lai đây cũng là chân tâm a? Sở Lăng nghĩ đến chính mình lại cười, cười đến tâm cũng muốn cứng lại, xiết chặt lấy tay Dung Phàm đau xót nhìn hắn nói: “Là lỗi của trẫm, mặc kệ ngươi thế nào có tin hay không, chuyện trước đây xem như một đoạn lỗi lầm không đáng có, đừng bỏ rơi trẫm, Dung Phàm, đừng lại bỏ rơi trẫm.”

Trước đây, là Sở Lăng ngược Dung Phàm, hay Dung Phàm ngược Sở Lăng, đã không còn quan trọng nữa. Chỉ nhìn đến hiện tại, chính là Sở Lăng đã đối xử tệ bạc với hai phụ tử hắn, về sau nhất định bồi đắp chu toàn, chỉ cần còn đứa trẻ ở lại, y cũng không phải ngại hắn sẽ có thể một mình rời đi.

Cho dù trước đây có thật lòng hay không, cũng không cần biết. Chung quy cũng chỉ là một mối quan hệ phức tạp không có bất cứ điều gì níu kéo lẫn nhau, vì vậy lòng y luôn chìm trong lo sợ. Thế nhưng hiện tại, nhìn đến cái bụng to to trước mắt mình, Sở Lăng tin chính là lão thiên đã ban đến cho y để lưu giữ hắn ở lại. Thời gian lâu dài cũng không tin hắn đối với mình không động tâm.

Dung Phàm đối với những chuyện đau lòng ngày trước vẫn còn lưu lại một cái khúc mắc. Lúc đó còn cho rằng Sở Lăng đối với mình tiếp tục lạnh lùng, không nghĩ y như vậy ngày đêm bên cạnh hắn, chăm sóc cho hắn đến từng cử ăn giấc ngủ ngay cả thuốc thang cũng là uy hắn uống. Lúc muốn tẩy trần đều là Sở Lăng ôn nhu ẩm hắn đi, nghĩ đến không biết có phải là y đang ngầm toan tính điều gì, vì sao đột nhiên lại đối với hắn tốt như vậy? Hay là vì đứa trẻ? Y thực sự cần đứa trẻ sao?

Chỉ là cứ như vậy lâu dài liền khiến bệnh lười của hắn đột nhiên tái phát nặng.

Ngày trước, Dung Phàm sau khi qua giai đoạn ốm nghén, lẽ ra đã có thể ăn được ít nhiều, thế nhưng không ai mang đến cho hắn. Đối với bọn người khinh mạn như vậy, hắn không muốn nói, cũng không muốn đòi hỏi nhiều. Sau khi nghe Sở Lăng nói đã tống giam bọn họ, liền đối y cười hỏi: “Hoàng thượng không cảm thấy cần giam cả chính mình sao, tội tình gì bắt những kẻ vô can chịu thay?”

Sở Lăng nghe qua tự hiểu, đều không phải vì y đối hắn lạnh lùng xua đuổi trước mới khiến bọn cung nhân lên mặt sao? Y trầm lặng một lúc nói: “Trẫm đối với ngươi thế nào cũng được, cũng không đến lượt bọn hắn đối với ngươi như vậy. Chỉ thiếu một chút nữa hai người các ngươi đã bị hại chết, trẫm chưa đem bọn hắn đi lột da xem như là còn may mắn.”

Dung Phàm nghe qua sắc mặt ngưng trọng, lắc đầu thở dài khoát tay nói: “Bỏ đi, dù sao cũng không chết. Bọn họ căn bản cũng không biết ta như vậy. Lưu lại bọn hắn một mạng, xem như tích chút đức cho hài tử của ngươi. Ta cũng không biết nó sinh ra có được bình thường hay không.”

Sở Lăng nhìn qua Dung Phàm, nhìn đến bụng hắn một lúc gật đầu nói: “Được.” Lại xoa xoa lên đầu hắn nói: “Đừng lo, nhất định là mày quang mắt sáng, hơn nữa chắc chắn là sẽ kèm theo cả cái tính hồ ly của ngươi, nhất định vận số rất tốt.”

Dung Phàm khó có thể tin nhìn Sở Lăng, y thở dài nói: “Không cần phải kinh ngạc. Trẫm đợi ngươi sau khi sinh xong liền sẽ tính sổ đầy đủ nợ nần với ngươi. Ngươi cho rằng trẫm vô tình, còn bản thân ngươi thì không sao? Hơn nữa cư nhiên giám giả truyền lệnh chỉ, cáo buộc trẫm vô nhân tính ngay cả đứa trẻ chưa chào đời của mình cũng muốn gϊếŧ, ngươi xem trẫm giống lắm sao?”

Trước mắt hắn hiện tại chính là bộ dáng thành thành thật thật mà mình đã thấy ngày trước. Bộ dáng này mới không đáng tin, liền gật đầu nói: “Giống lắm…”

Sở Lăng nghe qua cười không thôi…

Dung Phàm sau một thời gian dài tịnh dưỡng, hiện tại trạng thái rất tốt, ngay cả đứa trẻ cũng đã nằm trong phạm vi an toàn.

Thế nhưng Sở Lăng đối với hắn bắt đầu có điểm không hài lòng. Dung Phàm hết ăn rồi lại ngủ, quá lười nhác vận động, ngay cả nói chuyện chỉ sợ còn ngại mỏi miệng. Y ép buộc hắn đứng dậy đi đi lại lại cho sau này dễ sinh, thế nhưng hắn luôn kiếm cớ từ chối rồi trở về giường nằm ngủ. Hắn ngày xưa đi chu du khắp nơi nào có lười như vậy, thế mà bây giờ vì sao lại phó thành bộ dáng này?

Sở Lăng nghĩ đến chỉ có thở dài. Giữa đêm Dung Phàm nghe thấy tiếng thở dài liền hỏi: “Hoàng thượng có gì không vừa lòng sao?”

“Trẫm đang nghĩ ngươi như thế này thì sinh hài tử bằng cách nào…”

Dung Phàm trên mặt có chút xấu hổ nói: “Không quản, hiện tại rất mệt, bụng to như thế đi đâu cho người ta thấy mà cười.”

Sở Lăng nghĩ đến cười khổ: “Ngươi hiện tại còn một chứng bệnh nghiêm trọng, cần phải được chữa trị gấp.”

“Nga~” Dung Phàm nghe qua khó hiểu, chính mình hiện tại rất tốt, ngoại trừ lười vận động ra thì đều không có việc gì.

Sở Lăng cười nói: “Bệnh sĩ diện.”

Dung Phàm tức giận liền quay đi, Sở Lăng kéo hắn lại dựa sát vào ngực mình nói: “Giận?”

“Buông! Nóng nực!”

Hắn nói xong liền giãy đi, y lại nghĩ chính mình đã sai, trước đây vì cái gì nói hắn vô sĩ? Hắn trọng sĩ diện còn hơn cả mạng sống chính mình a, nghĩ đến liền phì cười. “Thôi vậy, không vận động thì không vận động, ngươi thoải mái thì được rồi.”

Thời gian thoáng cái qua đi, đã muốn gần đến cuối tháng thứ tám, Sở Lăng ngày ngày trông chừng Dung Phàm, lo lắng bất an chờ đợi ngày hắn chuyển dạ.

Dung Phàm thời gian gần đây cũng rất chịu khó đi lại, nguyên lai cũng biết mình phải sinh ở đâu đi. Sở Lăng nhìn hắn một tay chóng vào thắt lưng, một tay ôm bụng đi tới đi lui rất muốn cười, lại sợ hắn vì sĩ diện mà sinh khí ảnh hưởng đến đứa trẻ. Chỉ là Dung Phàm không biết hắn hiện tại rất khả ái, đặc biệt là cái trống to to trước mặt hắn, diện mạo như thế lại mang đường cong như thế không khỏi khiến người thán lên một chữ tuyệt mỹ đi.

Hắn vừa đi được một lúc liền ngồi xuống ôm bụng, Sở Lăng một bên dâng nước cho hắn ôn nhu hỏi: “Mệt a?”

Dung Phàm nhíu nhíu mày nói: “Đau bụng…”

Sở Lăng nghe qua kinh động nói: “Đau… đau thế nào? Trẫm gọi… gọi thái y tới a?”

Trên trán Dung Phàm xuất hiện tầng tầng mồ hôi, bụng đau đến quằn quại, lại gắng sức hỏi: “Hắn… hắn có giúp ta sinh hài tử được không a?”

Đúng rồi, Sở Lăng đột nhiên nghĩ mình thật hồ đồ, Dung Phàm chắc là chuyển dạ sớm muốn sinh, không nên gọi thái y, mà phải là mụ bà mới đúng. Chỉ là hắn dù sao cũng là nam nhân, chuyện sinh tử kỳ quái thế này, mụ bà liệu có lo nổi hay không? Sở Lăng lo đông lo tây lại không lo nhìn đến Dung Phàm lúc này sắc mặt đã tái xanh, giữa hai chân cư nhiên còn nhìn thấy những dòng huyết sắc tuôn xuống, bức y từng trận run sợ, một bên lại nghe có tiếng đốc thúc: “Đi mau…”

“Được… được…”

Sở Lăng nói rồi liền đem Dung Phàm ôm lên đặt xuống giường, chính mình chạy ra ngoài gọi người tới.

Mụ bà cùng thái y tất cả đều được gọi đến, thoáng nhìn thấy một thai phụ như thế, ai cũng là choáng váng mặt mày. Chỉ là trong nguy cấp thế này, bọn họ không được phép phân tâm, liền tận lực đến giúp hắn hạ sinh hài tử…

Sở Lăng bên ngoài nôn nóng chờ đợi, đôi lúc ghé tai vào bên trong nghe ngóng tình hình, chỉ là không nghe được gì. Ngay cả một tiếng rêи ɾỉ nhỏ cũng nghe không ra, chỉ có tiếng mụ bà không ngừng đốc thúc hắn gắng sức. Sở Lăng bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên, có khi nào hắn sắp không xong rồi nên mới im lặng như thế? Nghĩ đến y liền lắc đầu liên tục, không ngừng cầu cho hắn sớm vượt qua.

Hết nữa ngày qua đi, chỉ thấy người người ra ra vào vào mang nước đi thay, mà vẫn chưa nghe thấy mụ bà báo tin vui, Sở Lăng lúc đi ra xa, lúc lại đi vào gần sốt ruột chờ đợi.

Dung Phàm cũng đã là nhiều lần ngất lên xỉu xuống đến không biết mình đang ở đâu, cảm thấy hạ thân phi thường đau đớn, chỉ có duy nhất một động lực khiến hắn thức tỉnh là tiếng gọi của mụ bà thôi thúc bảo hắn đẩy đứa trẻ ra. Nguyên lai sinh tử chính là đau đớn đến như vậy sao?

Hắn lúc này không cho phép chính mình bỏ cuộc, đứa trẻ hắn khó khăn lưu giữ bao lâu nay, không thể cứ như vậy mà kết thúc, dù đau đớn cách mấy hay có phải chết đi, hắn nhất định phải để nó được nhìn thấy ánh mặt trời. Sở Lăng đã từng hứa sẽ đối với nó thật tốt, hắn cũng không còn gì lo sợ.

Mang trong đầu một ý nghĩ, một tia hy vọng như vậy, hắn dần buông lỏng người. Bên tai lại thoáng nghe có tiếng không ngừng gọi hắn: “Dung Phàm, đừng bỏ rơi trẫm, không được chết… ngươi nhất định không được chết… Dung Phàm… đừng lại bỏ rơi trẫm… cầu ngươi… gắng sức lên….”

“Hoàng thượng… ngươi không phải chỉ là cần đứa trẻ?”

Dung Phàm trong mơ màn hỏi, lại nghe có tiếng nói: “Không phải, trẫm cần cả ngươi cùng đứa trẻ. Các ngươi đều không thể chết.”

“Ngươi thực sự cần ta sao?”

“Phải… trẫm rất cần ngươi!”

Dung Phàm nghe qua có chút ai oán hỏi: “Nếu thế… ngày trước ngươi vì cái gì lại đối với ta như vậy? Ngươi rốt cuộc là vì cái gì a?”

Giọng hắn càng lúc càng yếu, thủy ti theo khóe mắt từ từ tràn xuống, lại đột nhiên cảm thấy có một bàn tay ấm áp lau má cho hắn nói: “Là vì trẫm yêu ngươi, lo sợ ngươi đối trẫm vô tình, sợ ngươi có một ngày sinh nhàm chán rời bỏ trẫm. Đều là do trẫm đã sai, ngươi tuyệt đối không được đi.”

Dung Phàm nghe qua có chút kinh động, lại mỉm cười yếu ớt hỏi: “Thế sao…”

Thế đều là do hắn cả sao? Đau khổ ngày qua, dày vò ngày qua, tất cả đều là vì chính hắn vô tình sao? Hắn thực sự vô tình sao?

Không quan trọng nữa… lúc này nghĩ đến không quan trọng nữa… Hắn hiện tại đã đau đớn mệt mỏi như thế, làm sao còn quản nổi việc này… ai yêu ai, ai đối với ai vô tình, bất quá tự trong tâm người đó hiểu rõ… lừa dối lẫn nhau cư nhiên vẫn là lừa dối…

Đột nhiên có một bàn tay xiết chặt lấy tay hắn, còn cảm nhận được trên má chính mình có dòng nước ấm áp rơi xuống… là ai? Ai đang kêu khóc? Tiếng khẩn cầu nghe được càng lúc càng xa xôi, cũng có chút quen thuộc.

Đột nhiên giữa mơ hồ hắn nghe thấy tiếng gào khóc, bên tai là tiếng xôn xao vui mừng: “Ra rồi! Đứa trẻ đã ra đời rồi! Chúc mừng hoàng thượng, là một hoàng tử a!”

Đau đớn đã chấm dứt, Dung Phàm thở dài yên tâm từ từ nhắm mắt lại, Sở Lăng tay ôm lấy đứa trẻ không ngừng gọi hắn, thế nhưng hắn không thể nghe được gì cứ như thế chìm sâu vào trong màn đêm mơ hồ.

“Dung Phàm!”

23/8/2021