[Đoản Văn] Đại Thần, Hát Cho Em Thêm Một Bài Đi!

Chương 3




Sân bay.

Bởi vì hôm nay không phải ngày nghỉ, người ở sân bay không nhiều. Tần Vị cùng Hứa Qua đến đây đã một lúc, chuyến bay của cô em gái kia hình như là tối nay hạ cánh, Hứa Qua nhàm chán, không có gì làm liền cầm di động của Tần Vị chơi Plant vs Zombie.

Tần Vị ngồi cạnh thấy cậu chơi đến chăm chú, không khỏi mỉm cười. Ở một số phương diện, Hứa Qua thật giống một đứa trẻ cần người chăm sóc, nghĩ vậy, tay liền không nhịn được đưa lên xoa đầu cậu.

Hứa Qua ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Tần Vị cười cười, ý bảo cậu chơi tiếp, vì thế Hứa Qua lại cúi đầu chăm chú.

Tần Vị chán đến chết nhìn người bên cạnh, cuộc sống có lẽ chính là ngập tràn những điều không thể ngờ tới như vậy. Hai người họ có thể bên nhau cũng là một loại không thể ngờ tới, có lẽ còn có thể gọi là duyên phận.

Chợt nghe thấy thông báo máy bay hạ cánh vang lên, Tần Vị vỗ vỗ bả vai Hứa Qua. Cậu cũng nghe thấy, liền cất điện thoại vào túi, đứng dậy đi theo Tần Vị.

Không ngừng có người đi ra, lướt qua trước mặt họ, thẳng đến lúc người đã vãn hẳn, một cô gái dừng chân trước mặt Tần Vị. Tần Vị vừa nhìn thấy cô, nhãn thần bình thường đã rất ôn nhu nay lại càng dịu dàng thêm mấy phần, mỉm cười hỏi: “Vân Vân, có mệt không?”

Cô gái tên Vân Vân cũng mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, động tác dịu dàng động lòng người. Lập tức Hứa Qua không kìm được mà nhớ đến cuốn tiểu thuyết nổi tiếng “Hồng Lâu Mộng”, trong đó có một cô gái, hai người dường như không hề khác biệt, lại nghĩ đến câu nói kia, đương bất khả túc chi chứng (*), xem ra sức khỏe của cô gái này cũng không được tốt cho lắm.

(*) Đương bất khả túc chi chứng: Thực sự không thể kiếm ra nổi đây là bệnh gì, nói chung là kiểu ốm yếu quanh năm ấy.

Tần vị gọi cậu vài lần, thấy cậu không đáp lời liền biết tên ngốc này lại tâm hồn bay tận mây xanh, theo thói quen đưa tay lên xoa đầu cậu. Hứa Qua lúc này mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

“Qua Qua, đây là em gái hàng xóm nhà anh, Hạ Vân. Lần này em ấy tới đây khám bệnh, thuận tiện đi du lịch.” Tần Vị giới thiệu với Hứa Qua.

Chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô gái, Hứa Qua rất hào phóng nở một nụ cười thật tươi, lúm đồng tiền bên má trái hiện ra, vươn tay ra với cô, “Hạ Vân, chào em. Anh là Hứa Qua.”

Nụ cười của Hứa Qua tựa như mặt trời vào đông, giữa gió rét cùng cực làm cho người ta không nhịn được mà cảm thấy ấm áp, cô gái giật mình, cũng đưa tay ra bắt lấy tay cậu, “Chào anh.”

“Vân Vân, quên không nói với em, Hứa Qua là bạn trai anh, sau này em cứ gọi em ấy ca ca là được.” Lúc Tần Vị nói những lời này, trên mặt ngập tràn cưng chiều, đó là vẻ mặt Hạ Vân chưa bao giờ được thấy. Ánh mắt cô liền khóa chặt lên người Hứa Qua, hai tay nắm chặt, trên mặt không biểu lộ vẻ gì.

Tần Vị không để ý, không có nghĩa là Hứa Qua không nhận ra. Lúc nhìn Hạ Vân trong mắt cậu hiện lên tia đề phòng, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên tay Tần Vị. Quả nhiên, vẻ mặt Hạ Vân càng thêm mất tự nhiên.

“Còn đứng ở đây làm gì, Vân Vân, đi nào, ca ca dẫn em đi ăn cơm.” Nói xong, giúp Hạ Vân kéo vali dẫn đường.

Hứa Qua chưa bao giờ là một người tâm tư khó đoán. Nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc thì ai cũng có thể nhìn ra Hạ Vân thích Tần Vị. Đây là tình địch, cậu không biết phải đối diện với tình địch như thế nào, đành giảo chân bước đi.

Cho dù tâm tư không sâu xa, không có nghĩa là cậu không biết tự hỏi. Hạ Vân cùng Tần Vị là thanh mai trúc mã, nói đến cảm tình, chắc chắn là lâu hơn cậu với anh. Nếu như cậu và anh không bên nhau, Tần Vị sẽ yêu Hạ Vân sao? Hứa Qua có chút sợ hãi, sợ một ngày Tần Vị sẽ rời đi cậu, cậu chịu không nổi.

Cùng người kia sóng vai mà đi, Hứa Qua tự nhủ, cậu sẽ không buông tay.

Buổi tối sắp xếp xong việc của Hạ Vân, Hứa Qua và Tần Vị cùng nhau về trường.

Ven đường, cửa hàng đã đèn đuốc sáng trưng, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi cơm mới thổi ra nóng hổi. Tần Vị nắm tay Hứa Qua, cảm nhận nhiệt độ thân thể hai người hòa làm một.

Hứa Qua bất an, trì độn như Tần Vị cũng đã nhận ra, “Qua Qua, làm sao vậy?”

Hứa Qua chỉ là giương mắt nhìn anh, nhìn lâu đến mức Tần Vị có chút hoảng hốt, “Rốt cuộc sao vậy?”

Hứa Qua lắc đầu, không nói gì.

Tần Vị cũng không có ý gặng hỏi, chỉ nói: “Mai anh dẫn Vân Vân đến bệnh viện, em ở ký túc xá nghỉ ngơi đi.”

“Em đi cùng hai người.” Ngữ khí chắc chắn vô cùng, Hứa Qua sợ họ sẽ xảy ra chuyện gì. Bất an trước nay chưa từng có giờ đây đang lấp đầy cơ thể cậu, chưa khi nào mãnh liệt như thế này.

Tần Vị ngẩn người, mở miệng, “Cũng được, sáng mai anh đến đón em.”

“Ừm.”

Bệnh viện.

Hạ Vân vào kiểm tra, Tần Vị cùng Hứa Qua ngồi ngoài hành lang chờ cô đi ra. Tần Vị nhìn Hứa Qua, “Qua Qua, từ hôm qua đến giờ em vẫn mặt mày ủ dột, có chuyện gì xảy ra sao?”

Hứa Qua vẫn lắc đầu, mỉm cười, có điều nụ cười kia thấy thế nào cũng gượng gạo.

Tần Vị lo lắng nhìn cậu, nhưng lại hoàn toàn không biết mình có thể làm gì. Cậu không nói, anh cũng không thể bắt cậu nói ra được.

Cùng lúc đó trong phòng bác sĩ.

“Cô gái, thân thể cô đã tốt lên nhiều. Chỉ cần đúng hạn dùng thuốc sẽ không có vấn đề gì.” Vị bác sĩ già đưa tay đẩy đẩy gọng kính trên mũi.

Hạ Vân ngồi im trên ghế, hai tay siết chặt quai túi xách, không biết suy nghĩ cái gì.

“Cô gái, còn chuyện gì sao?”

Hạ Vân ngẩng đầu, nói: “Bác sĩ, bác cho cháu nằm viện được không, cháu muốn nằm viện.”

Bác sĩ khó hiểu nhìn cô, “Không ốm thì không thể nằm viện, cô vẫn là mau về nhà đi.”

Hạ Vân không nói gì, mở túi ra, đặt một xấp tiền lên bàn. Người ta đều nói tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, lời này thế nào cũng không sai, bác sĩ già không nhìn xấp tiền kia lấy một lần, nói: “Tôi lập tức viết giấy cho cô nằm viện.”

Hạ Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô không biết mình làm vậy là xuất phát từ cái gì, chỉ biết không thể không nằm viện. Cô thích Tần Vị, thích đã rất nhiều năm. Từ khi cô có thể nhớ được đến giờ, trong trí nhớ đều có bóng hình của Tần Vị. Ngày bé thân thể không tốt, không thể ra ngoài chơi, chỉ có ca ca này mỗi ngày đến gặp cô. Nhà trẻ, tiểu học, cấp hai, cấp ba, họ luôn bên nhau. Đến khi lên Đại Học vì sức khỏe mới không thể không tách ra. Cô cứ cho rằng, Tần Vị cũng thích mình, bởi anh luôn cẩn thận chăm sóc cô, đối xử với cô tốt như vậy, vì thế đương nhiên sau này họ sẽ cùng một chỗ. Nhưng khi Tần Vị chính miệng nói với cô, Hứa Qua là bạn trai của anh, cô mới biết mình nhầm rồi, càng hận bản thân không giữ lấy Tần Vị.

Cô yêu Tần Vị. Tần Vị là của cô. Cô muốn cướp Tần Vị trở về.

Hạ Vân đi ra khỏi phòng khám, đến trước mặt Tần Vị, nhẹ giọng nói: “Tần Vị ca, em lại phải nằm viện rồi.”

Tần Vị dừng một chút, đưa tay ôm lấy cô, “Không có việc gì, ca ca sẽ chăm sóc em.”

Trong giọng nói Tần Vị không giấu nổi đau lòng, nhưng đó chỉ là xuất phát từ tình cảm của anh trai với em gái. Mà đau lòng này lại làm cho Hạ Vân nở nụ cười đắc ý, Tần Vị đương nhiên không thấy nhưng Hứa Qua lại nhìn rất rõ. Hạ Vân cũng không định che giấu, khiêu khích nhìn cậu. Hứa Qua không biết nên làm thế nào chỉ có thể cứng đờ người, nụ cười ấy làm Hứa Qua sợ hãi, nỗi bất an trong lòng càng không ngưng cuộn dâng.

Sau hôm ấy, Hạ Vân cả ngày đều quấn quít lấy Tần Vị, Tần Vị cũng chiều theo cô. Hứa Qua tuy rằng ngày ngày đều đi theo Tần Vị đến xem Hạ Vân nhưng lại cảm thấy chính mình luôn bị đẩy ra ngoài, lại không biết làm thế nào.

Về sau, Hứa Qua nhận ra Tần Vị ngày càng cách xa cậu, cậu không biết mình nên phản ứng thế nào, bởi cậu thậm chí chẳng biết chuyện gì xảy ra.

Rốt cục, Tần Vị nói muốn chia tay với cậu.

Ngày đó, họ đứng dưới tàng cây trước cửa bệnh viện. Mùa xuân đến nhẹ nhàng, trên cây đã có những nụ hoa xanh ngọc. Phong cảnh thật đẹp.

Tần Vị cứng ngắc nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Trong nháy mắt đó, hai tai Hứa Qua ù đi. Tiếng ong ong như có pháo nổ vang bên cạnh mà chính mình chưa kịp che lại hai tai.

“Vì sao?”

“Anh sẽ đính hôn với Vân Vân.”

Dù Hứa Qua biết, rất nhiều người đồng tính luyến vì không thể chịu nổi áp lực mà cuối cùng lựa chọn kết hôn, nhưng đánh chết cậu cũng không tin Tần Vị là vì lý do này, “Anh yêu cô ấy?”

Tần Vị trên mặt lộ vẻ khó xử, anh cho tới bây giờ đều không phải một người kiên quyết quyết đoán, lúc này đang mâu thuẫn không thôi. Cuối cùng anh cắn cắn môi, thản nhiên nói: “Không yêu.”

“Vậy vì cái gì?” Hứa Qua không hiểu. Rõ ràng là không yêu, vì cái gì phải ở bên nhau, cậu càng nghĩ càng khó hiểu.

“Vài ngày trước mẹ của Hạ Vân gọi điện cho anh, nói với anh rất nhiều chuyện về em ấy. Anh cũng mới biết thì ra em thích anh, em cũng biết sức khỏe em ấy không tốt. Hai bọn anh lại cùng nhau lớn lên, anh không thể nhìn em ấy ốm như vậy được. Qua Qua, làm người không thể ích kỷ như vậy, em ấy cần anh, em ấy rất đáng thương. Hơn nữa, Qua Qua, em là con trai, em kiên cường hơn em ấy.”

(Editor: Edit đến đoạn này là muốn tát vào mặt thằng công, cháu nghĩ cháu là tiên sao mà cưới cháu thì nó khỏe lại? Cháu nghĩ cháu là thánh phụ sao mà ban phát cho người khác rẻ mạt thế hả? Cái lý lẽ gì mà làm con trai thì kiên cường hơn? Đừng có đánh đồng con bánh bèo ấy với bọn tôi, xấu mặt phái nữ bọn tôi quá.)

(Beta-er: Đồng ý với Editor =]]~)

Nghe Tần Vị nói vậy, Hứa Qua ngược lại bật cười, là cười thật sự. Cậu là con trai liền nhất định phải kiên cường hơn Hạ Vân sao? Là con trai chẳng lẽ là lỗi của cậu sao, “Kẻ đáng thương tất có chỗ đáng giận.”

“Qua Qua, không nên nói như vậy.”

Hứa Qua không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

“Hứa Qua, chờ anh.” Con người luôn dịu dàng với kẻ khác, luôn bày ra một bộ mặt hiền lành tử tế nhưng lại không bao giờ để lộ nội tâm mình này, lần đầu tiên thật lòng yêu cầu như thế.

Anh thật lòng, Hứa Qua tin vậy.

Nhìn thấy Hạ Vân mặc quần áo bệnh nhân đứng bên cửa, Hứa Qua chậm rãi nâng môi, mỉm cười với cô. Tựa như nụ cười lúc mới gặp nhau, ấm áp như ánh mắt trời lại khiến cho người ta nhịn không được mà chua xót.

Nụ cười của cậu như muốn nói với Hạ Vân, cô thắng rồi đó.

Hứa Qua xoay người rời đi, càng đi càng xa. Tần Vị không đuổi theo, mà Hứa Qua từ đầu đến cuối cũng không quay lại lấy một lần.

Kết thúc như vậy, không thể tốt hơn.

Hứa Qua ngồi trên giường, vừa bấm điện thoại vừa đưa mắt nhìn lại căn phòng. Nơi này có ký ức của họ, cậu không thể mang đi cũng không thể lưu giữ, cho dù mang theo cũng không bảo tồn được rất lâu.

‘Tiểu Qua?”

Thanh âm ở đầu dây bên kia kéo Hứa Qua ra khỏi hồi ức, “Mẹ, con muốn về nhà.”

“Về đi con, mẹ đã sắp xếp bệnh viện cho con, con ở đó mẹ rất lo lắng.”

—–End part 3—–