Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Chương 43: Lựa chọn khó khăn




Editor: Băng ngàn năm

Nhận được điện thoại của cô giáo Hoàn Tử thì Diệp Chi kinh hãi chảy mồ hôi lạnh cả người. Có người muốn bắt cóc con mình?

Cô định hỏi thêm vài câu. Nhưng ở trong điện thoại cô lại nghe được giọng nói của Kỷ Lâm, giọng nói của người đàn ông đó như không còn hơi sức, còn mang theo uất ức “Chi Chi, Hoàn Tử không nhận anh.”

Không nhận anh? Đây là ý gì? Đợi chút? Chẳng lẽ trong miệng cô giáo ‘Người đàn ông mặt người dạ thú, hành vi khả nghi’ chính là Kỷ Lâm?

Nhưng nếu là Kỷ Lâm, Hoàn Tử tại sao phải nói không biết anh? Vào giờ khắc này Diệp Chi chợt thấy óc của mình đã theo không kịp tốc độ tiếp nhận sự kiện của tai......

Trong điện thoại không nói được, hơn nữa cô lo lắng cho Hoàn Tử nên chỉ dặn dò cô giáo không để cho Hoàn Tử đi, cô xin trưởng phòng nghỉ rồi vội vã chạy tới trường học.

Cửa trường học đã không còn người nào, đám con nít cũng được người lớn đón về hết nên bóng dáng của ba người rất nổi bật.

Diệp Chi bước nhanh tới dò xét cẩn thận Hoàn Tử, thấy bộ dạng con trai vẫn bình thường không có chuyện gì lúc này mới thấy nhẹ lòng.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Người này nói là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm, nhưng Diệp Cảnh Thâm bảo không biết anh ta.” Lúc này cô giáo mới ý thức được chuyện có điều không ổn.

Mới vừa nãy cô thiếu chút nữa báo cảnh sát, nhưng lúc bước chân ra cửa chợt nhớ tới điện thoại di động của mình có lưu số điện thoại người nhà của Diệp Cảnh Thâm nên không chút suy nghĩ gọi điện ngay.

Kết quả tên bắt cóc này chẳng những không có sợ hãi, ngược lại có bộ dạng thở phào nhẹ nhõm, nhất là lúc mình báo cáo tình huống với Diệp Chi thì người này giựt điện thoại của mình nói với Diệp Chi một câu.

Cô giáo nhìn lướt qua đứa nhỏ thông minh nhất lớp học này, trong mắt tràn đầy nghi vấn.

Cô đem đầu đuôi sự tình nói cho Diệp Chi rồi đẩy Hoàn Tử tới trước mặt Diệp Chi “Người này...... Thật sự là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm?”

Nghe cô giáo nói lại xong, mặt của Diệp Chi lạnh lùng, rất rõ ràng, đây là do đứa con nhà mình tùy hứng.

Cô nhìn cô giáo gật đầu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi cô, đã làm phiền cô rồi. Anh ta đúng là huấn luyện viên của Diệp Cảnh Thâm.”

A? Hoá ra là như vậy sao? Cô giáo kia nhìn lướt qua Kỷ Lâm thật nhanh, trong đầu ý tưởng lập tức chuyển biến 180°. Dáng dấp đẹp trai như vậy nhất định không phải là người bắt cóc rồi.

“Không có việc gì, không có việc gì, Cảnh Thâm còn nhỏ mà.” Cô giáo sờ sờ đầu nhỏ của Hoàn Tử cười nói: “Đứa trẻ bình thường rất nghe lời, bài tập làm cũng rất tốt, cô cũng đừng vì chuyện này mà giận cậu bé.”

Những lời cô giáo nói không phải là lời nịnh nọt, cô thật sự rất thích Hoàn Tử, đứa nhỏ có dáng dấp rất đẹp trai, bình thường lại ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, ai nhìn cũng muốn ôm một cái.

Nghe giảng cũng rất nghiêm túc, rất khác với những đứa bé khác. Hơn nữa chủ yếu nhất là cậu thông minh, dù cái gì cũng vừa nói đã biết, làm sao cô giáo có thể không thích được.

Mặc dù hôm nay làm một chuyện xấu như vậy nhưng cô giáo không tức giận, đứa bé nào mà không phạm sai lầm.

“Cảm ơn cô giáo, tôi sẽ có chừng mực.” Diệp Chi miễn cưỡng nở nụ cười “Vậy chúng tôi không quấy rầy cô nữa” cúi đầu nhìn Hoàn Tử nói “Diệp Cảnh Thâm, nói hẹn gặp lại với cô giáo đi.”

“Cô giáo, hẹn gặp lại.” Hoàn Tử vừa nghe thấy mẹ gọi tên đầy đủ của cậu thì đã biết mẹ đang bực mình, trong lòng cảm giác lo sợ bất an, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng nói không hề có sức lực.

Rời khỏi trường học Diệp Chi không đưa Hoàn Tử đến lớp học Taekwondo mà trực tiếp đưa con trai về nhà. Dĩ nhiên phía sau còn có một người đi theo không vứt bỏ rơi được, Kỷ Lâm.

Trong phòng khách, Diệp Chi nghiêm mặt nhìn Hoàn Tử, tư thế chuẩn bị giáo huấn người khác “Diệp Cảnh Thâm, tại sao con nói không biết huấn luyện viên Kỷ?”

Có trời mới biết lúc cô nhận được điện thoại của cô giáo thì có bao nhiêu sợ hãi. Quả thật hận không thể lập tức chắp cánh bay ngay đến trường học, kết quả không ngờ thấy cảnh tượng như vậy.

Cô quả thật không thể tin được chuyện này là do Hoàn Tử làm. Tiểu Hoàn Tử của cô từ nhỏ đã rất ngoan, chưa bao giờ tùy hứng như vậy.

Diệp Chi suy nghĩ một lát, cảm thấy bắt đầu từ năm nay thì Hoàn Tử không nghe lời. Đầu tiên là với Mạnh Trường Thụy sau đó là Kỷ Lâm, vậy kế tiếp là ai đây? Có phải đến phiên cô hay không?

Hoàn Tử cúi thấp đầu không trả lời, lạnh lùng mím môi, bộ dáng quật cường.

“Mẹ đếm ba tiếng, con nói cho mẹ biết nguyên nhân.” Diệp Chi giơ đầu ngón tay ra bắt đầu đếm “1, 2...... 3.” Cô sợ Hoàn Tử không phản ứng kịp, còn cố ý ở giữa hai và ba còn dừng lại một lát, kết quả khi giọng đếm đã dừng thật lâu nhưng vẫn không nghe thấy Hoàn Tử trả lời.

Diệp Chi giận quá hóa cười, cô chỉ vào giá giày trầm giọng nói: “Được, con không phải là không nói lời nào sao? Vậy thì qua bên kia đứng. Nghĩ thông suốt rồi vào.”

Nói xong không nhìn Hoàn Tử mà sải bước đi vào phòng ngủ, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại.

Hoàn Tử nghe lời của mẹ nói xong cũng không cãi cọ lại mà vô cùng có trách nhiệm mang cặp sách nhấc cái mông nhỏ yên lặng đi về phía Diệp Chi chỉ, nhưng không đứng ở bên cạnh giá giày mà trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở trong hành lang.

“Hoàn Tử, trở lại. Mau trở lại.” Kỷ Lâm vội vàng đi theo ra ngoài, lôi kéo tay đứa trẻ không thả ra “Mẹ không có bảo cháu đứng ở hành lang, nghe lời, đi vào nói lời xin lỗi mẹ thì sẽ hết chuyện thôi.”

Hoàn Tử không để ý tới anh, mặc cho anh đang bên tai của cậu nói ra nói vào cậu cũng không trả lời, xem Kỷ Lâm là một bức tường quấy nhiễu.

Đứa nhỏ này mới hơn năm tuổi một chút nhưng tính tình thế nào lại giống như một người lớn đứng đầu.

Thường ngày ba của anh luôn nói với anh rằng đánh anh ba gậy cũng không ra một cái rắm, thật sự phải để cho ba anh tới gặp Hoàn Tử. Đây mới là cảnh giới tối cao của hũ nút.

Đứa nhỏ này làm Kỷ Lâm hết cách rồi nên chỉ có thể để Hoàn Tử lại rồi vào tiếp tục chiến đấu với chiến trường lớn kia.

“Chi Chi, đừng nóng giận nữa, đã bao nhiêu tuổi rồi. Đứa trẻ cũng chỉ hơi bướng bỉnh thôi.”

“Em không phải giận vì đứa nhỏ bướng bỉnh.” Diệp Chi thở dài, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng “Em sợ do em dạy không tốt, ngày trước Hoàn Tử rất biết điều, bây giờ thì......”

“Bây giờ Hoàn Tử cũng đủ nghe lời rồi.” Kỷ Lâm nói thật, mặc dù anh tiếp xúc với đứa bé không nhiều, nhưng còn nhỏ giống như Hoàn Tử mà đã sớm trưởng thành thì là đứa nhỏ đầu tiên rồi.

Thật ra thì theo ý anh đó cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng hai mẹ con này sao lại coi trọng chuyện này như vậy?

Ai cũng xụ mặt xuống làm cho anh nhìn chỉ muốn ôm vào trong ngực hôn một cái, nựng một cái.

“Em biết, Hoàn Tử rất hiểu chuyện.” Diệp Chi rũ mắt xuống, lông mi khẽ run “Đứa bé chưa bao giờ chủ động đòi món ăn ngon, đồ chơi, em cũng biết rõ em nên vừa lòng. Nhưng hôm nay nếu em nhẹ lòng mà tha thứ cho bé thì bé tìm ra điểm yếu của em, không chừng về sau còn làm ra chuyện gì hơn nữa.”

Nào có nghiêm trọng như vậy. Kỷ Lâm gãi gãi đầu, với lời của Diệp Chi anh hết sức không hiểu nhưng trên mặt thì vội vàng gật đầu phụ họa “Đúng… Đúng, em nói đúng.”

Nói tới chỗ đây anh lại chuyển đề tài “Nhưng bây giờ cũng đã qua tháng mười rồi, Hoàn Tử vẫn còn đang đứng ở ngoài, trúng gió lạnh bị cảm thì làm thế nào?”

“Ở bên ngoài?” Diệp Chi giật mình trợn to hai mắt.

“Ừ...... Thằng bé ra ngoài đứng rồi? Anh nói thế nào cũng không vào.” Nhỏ giọng nói thêm một câu.

Đứa nhỏ này, quả thật giống con lừa ưa nặng mà. Diệp Chi thở dài, buồn buồn nằm trên giường “Em mặc kệ, nó thích làm gì thì làm cái đó đi.”

Chuyện này...... Kỷ Lâm trợn tròn mắt, mình năn nỉ một hồi nhưng hai bên cũng không ai có động tĩnh.